Mùa Xuân Của Anh

Chương 39: So Với Việc Thích Anh Những Thứ Khác Đều Trở Nên Nhỏ Bé Không Đáng Kể




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Cỏ May Mắn

Tình trạng của Thịnh Điền thậm chí còn tệ hơn dự đoán.
 
Bao nhiêu năm lao động nặng nhọc, làm việc và nghỉ ngơi sau tuổi trung niên không theo quy luật đã khiến cơ thể ông ta tổn thương đầy mình.
Cộng thêm nhiều năm “tẩm bổ” bằng rượu, bác sĩ ở quê khuyên ông ta tới Thượng Hải để chữa bệnh cũng rất hợp lý.
Đau ngực và khoang liên sườn, lồ ng ngực hạn chế giãn nở, rối loạn chức năng phổi đều là những bất thường.

Trước mắt, bệnh trạng tồi tệ của Thịnh Điền không thể giải quyết bằng phương pháp vật lý trị liệu hoặc nẹp cột sống được nữa.

Cách duy nhất là điều trị bằng phẫu thuật.
Nhập viện khẩn cấp.
Trong quá trình khám bệnh, Chu Thời Dư ở ngoài hành lang xử lý công việc của công ty, Thịnh Tuệ cũng không muốn anh đi cùng, cô và cha gặp mặt bác sĩ.
Chủ nhiệm Hầu vừa mới từ phòng mổ về.

Ông ấy có tính hay nói, khoảng năm mươi tuổi, dáng người thấp và săn chắc, không biết ông ấy đeo kính là kính lão hay là kính cận, ông nheo mắt điều chỉnh ống kính để chụp ảnh còn miệng huyên thuyên không ngừng.
Thịnh Tuệ không hiểu các thuật ngữ chuyên môn, trong suốt quá trình cô chỉ lơ đãng lắng nghe.
Nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt khó coi của cha, cùng với các từ “bỏ đi”, “xác suất thành công”, “nguy hiểm” thỉnh thoảng xuất hiện thì cũng biết tình hình không mấy lạc quan.
Ông ta nghe xong thì im lặng hồi lâu, nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn Thịnh Tuệ, hai tay liên tục xoa vào nhau:
“Tôi có thể hỏi chủ nhiệm, chi phí đại khái khoảng ——”
“Tính cả chi phí phẫu thuật và nằm viện, tôi nghĩ là khoảng…” Giám đốc Hầu nói ra một con số, thấy sắc mặt Thịnh Điền xám xịt, ông ấy ân cần an ủi: “Chi phí quả thực không thấp, nhưng không phải anh có con gái à?”
Nói xong, ông ấy nhìn Thịnh Tuệ khen ngợi: “Con gái của anh, nhìn là thấy có vẻ hiền lành hiếu thảo.”
Đích thân viện trưởng kêu ông ấy tới, Thịnh Tuệ có mối quan hệ tốt như vậy, mặc kệ xuất thân như thế nào, chắc chắn cô rất quan tâm đ ến sức khỏe của cha mình.
“Đúng vậy, từ nhỏ đứa trẻ này đã ngoan ngoãn, hiểu chuyện rồi.” Nghe thấy con gái mình được đối phương khen ngợi, Thịnh Điền cười đến nỗi trên mặt đầy nếp nhăn, ông ta thở dài áy náy:
“Mà kẻ làm cha như tôi thì khốn nạn, lúc con bé còn nhỏ tôi luôn đánh nó.”
“Làm gì có đứa trẻ nào được dạy dỗ mà không chịu đòn roi chứ, cái này gọi là mong con nên người.” Chủ nhiệm Hầu không để trong lòng, cười ha hả nói: “Hôm kia tôi mới đánh thằng nhóc thối nhà tôi, trốn học cả ngày, học hành thì bết bát, tôi tét mông nó nở hoa luôn.”
“…… Chủ nhiệm Hầu đánh con cũng dùng chai rượu để đánh sao?”
Cảnh tượng hai người cha hòa hợp trao đổi ý kiến ​​thật chói mắt, Thịnh Tuệ im ​​lặng hồi lâu, nắm chặt tay dưới ống tay áo dài, không nhịn được mà ngắt lời: “Nửa đêm bác về nhà, cũng kéo con từ trên giường xuống sàn, vơ đại thứ gì đó rồi đập con ư?”
Phòng khám rộng lớn như vậy bỗng im phăng phắc, chỉ còn giọng nói nhẹ nhàng chế nhạo của Thịnh Tuệ: “Nếu không thì con của bác may mắn hơn cháu đấy.”
Quả thực, bây giờ nói điều này cũng không có ý nghĩa gì.
Sự trút giận đơn phương của cô ngoài việc khiến mọi người xấu hổ thì không thể thay đổi bất cứ điều gì trong quá khứ, thậm chí không thể khơi dậy cảm giác áy náy tội lỗi của người cha Thịnh Điền.
Vào lúc đó, Thịnh Tuệ cảm thấy mình giống như một đứa trẻ trong siêu thị, nếu cha mẹ không mua đồ chơi cho cô, cô sẽ khóc lóc ầm ĩ, không đạt được mục đích thì không bỏ qua.
Cô không thể trơ mắt nhìn cha ruột của mình chết, nhưng khi nghe những tiếng r3n rỉ đau đớn của ông ta trong quá trình khám bệnh, cô sinh ra cảm giác hổ thẹn vì phản bội bản thân trong quá khứ.
Ngay cả khi ông ta cho cô một món đồ nhỏ, dựa dẫm hay khen ngợi cô, cô cũng không vì sự thiếu vắng tình phụ tử thời thơ ấu đến giờ đã được bù đắp mà cảm thấy thỏa mãn.
Những cảm xúc phức tạp trong cô không thể khơi thông nên nó bị bộc lộ ra ngoài bằng lời nói có tính công kích ngớ ngẩn.
“…..

Mau chóng sắp xếp nhập viện, cứ dùng những đãi ngộ tốt nhất.”
Khi bầu không khí trở nên đóng băng, cửa văn phòng mở ra, đôi chân dài của Chu Thời Dư bước vào, khí thế ôn hòa nhưng mạnh mẽ của anh áp chế sự bí bách đang có.
 
Thịnh Tuệ thấy anh dừng lại trước mặt mình, nghiêng đầu nhìn chủ nhiệm Hầu, khẽ gật đầu rồi nhẹ giọng nói: “Chuyện phẫu thuật xin làm phiền chủ nhiệm Hầu.”
Bác sĩ già khôn khéo chớp mắt, bỗng nhiên bừng tỉnh, cười tủm tỉm như cũ mà nói: “Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.”
Từ góc nhìn của Thịnh Tuệ, cô chỉ có thể nhìn thấy đôi vai và tấm lưng rộng rãi của Chu Thời Dư, rồi cô lại nhìn Thịnh Điền đang co rúm lại.

Đôi mắt đen sau tròng kính của anh lóe lên, nhìn đánh giá ông ta.
Ba giây vô tận trôi qua, Chu Thời Dư khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:
“Đã lâu không gặp, ông Thịnh.”

Nửa tiếng sau, Thịnh Điền được đưa vào phòng VIP một cách thuận lợi, nhân viên y tế bắt đầu chuẩn bị ca phẫu thuật cho ông ta.
Thịnh Tuệ điền thông tin nhập viện ở quầy trực y tá, trong lúc này, trong phòng bệnh rộng rãi chỉ còn lại hai người đàn ông.
Trong phòng, Chu Thời Dư ngồi ở bên giường bệnh, hai chân dài bắt chéo, lưng dựa vào ghế, hai tay thành thục cầm dao chậm rãi gọt vỏ táo.
Kỹ thuật dùng dao của anh rất khéo léo và dứt khoát, vỏ được gọt gần như không bị dính phần thịt quả, lòng bàn tay đè ở sống dao kề sát lấy đi một lớp vỏ mỏng, khiến người xem lo lắng không biết giây tiếp theo lưỡi dao có cắt trúng ngón tay của anh hay không.
Trong tiếng gọt vỏ rất nhỏ, Thịnh Điền ngồi dựa vào đầu giường bệnh, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Chu Thời Dư thêm lần nữa.
Mùa xuân là mùa cao điểm của nhiều loại bệnh nên giường bệnh khan hiếm, nhưng anh có thể thu xếp nhập viện nhanh chóng, chắc chắn người đàn ông trước mặt ông ta rất có năng lực.
“…..

Hình như tôi thấy ngài* trên vòng bạn bè của Thịnh Tuệ.”
(*)
Chỗ này Thịnh Điền xưng hô 您 (ngài), mang ý lịch sự.
“Xin hỏi mối quan hệ ngài và con gái của tôi là gì?” Sau khi do dự một lúc lâu, Thịnh Điền ngập ngừng dò hỏi.
“Với cả, lúc nãy ngài nói đã lâu không gặp, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau sao?”
“Thịnh Tuệ là người yêu của tôi.”
Chu Thời Dư ngừng tay, ngước mắt lên khẽ mỉm cười, giọng điệu ôn hòa nói: “Chúng ta đã gặp nhau lâu rồi, chắc trí nhớ ông Thịnh không tốt.”
Anh cố ý dừng lại, ý cười trong đôi mắt đen sau tròng kính thâm sâu không lường được, đôi môi mỏng của anh hơi hé ra, bình tĩnh nói: “Ồ, đúng rồi.”
“Tôi nên gọi ông là Thịnh Điền hay là Thịnh Tề đây?”
“……”
Vừa dứt lời, sự tò mò và thăm dò cũng như lòng biết ơn sau khi được giúp đỡ trong mắt Thịnh Điền ngay lập tức chuyển thành ánh mắt đầy bối rối và kinh hãi.
Lần cuối cùng cái tên này được nhắc đến là trong một sự cố y tế cách đây hơn chục năm, thông tin cá nhân của ông ta bị phơi bày trên Internet, từ họ tên, đơn vị công tác và thậm chí cả địa chỉ nhà, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều có.
Vào lúc đó, hàng ngày dù Thịnh Điền bước ra khỏi nhà hay mở điện thoại lên, ông ta đều bị tấn công bởi những lời lăng mạ chửi bới, từng lời từng chữ đều khiến tinh thần ông ta bị khiếp đảm và suy sụp.
Cho dù sau này ông ta có đổi tên hay chuyển nhà đi nơi khác thì vẫn không ngăn được những tin đồn.

Suốt thời gian dài ông ta chỉ có thể sống trong sự nhục mạ chửi bới trước mặt và tiếng thì thầm sau lưng.
Mặc dù mấy năm nay bệnh tật liên miên nhưng Thịnh Điền cảm thấy tốt hơn nhiều so với mấy năm trước, cả ngày luôn sống trong lo sợ.
Ông ta chưa bao giờ dám nhớ lại quá khứ đen tối này, vậy mà bây giờ ông ta lại bị người đàn ông có vẻ là chồng của con gái mình nhắc đến một cách bâng quơ như thế.
Chàng trai trẻ có nụ cười hiền lành, đeo cặp kính gọng vàng tinh xảo, phong thái ưu nhã, nhưng Thịnh Điền lại cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Bàn tay vô hình tóm lấy cổ họng ông ta, ông ta không biết ý đồ của đối phương là gì, run giọng nói: “…Sao cậu* biết điều này? Thịnh Tuệ đã nói gì với cậu?”
(*)
Chỗ này Thịnh Điền không còn xưng hô “ngài” nữa.
Chu Thời Dư nghe vậy nhướng mày, chĩa mũi dao trong tay về phía Thịnh Điền, cong môi, nhìn Thịnh Điền với đôi tay run rẩy đầy hứng thú.
“Đừng sợ.”
“Tôi sẽ cho ông những phương án điều trị tốt nhất…” Anh lại cúi đầu gọt táo, dùng giọng điệu chậm rãi ôn hòa mà nói: “Không chỉ vậy, khi ông ra viện, tôi còn sẽ phái người đến chăm sóc cho ông, cho đến khi ông chết.”
Khi nhắc tới chữ “chết”, lớp vỏ trên tay Chu Thời Dư đứt ra, rơi xuống đất cùng với giọng nói trầm ấm dịu dàng:
“Đổi lại tôi chỉ muốn nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của ông Thịnh, cũng không quá đáng đâu nhỉ.”
Chu Thời Dư liếc nhìn lớp vỏ rơi xuống, ngước mắt lên cong môi nói: “Đến bây giờ tôi vẫn xem lại video ‘anh hùng’ năm đó của ông Thịnh đấy.”
Lưng Thịnh Điền ướt đẫm mồ hôi lạnh từ lâu.
Sau hai câu nói ngắn ngủi, ông ta kết luận chàng trai trẻ đối diện là một tên điên, miệng cười nhưng chứa đầy dao găm, ông ta run rẩy nói: “… Đây là chuyện giữa tôi và con gái tôi! Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Cứ một hai đòi phải giết tôi?”
“Sao lại thế? Tôi hy vọng ông Thịnh có thể tỉnh táo mà sống cho tốt.”
Ý cười trong đôi mắt đen của Chu Thời Dư nhạt đi, anh tùy ý xoay con dao sắc bén trong tay, đột nhiên lấy lại được cảm giác quen thuộc năm xưa, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ:
“Suy cho cùng, chết là điều đơn giản nhất trên đời.”
Chỉ cần nhắm mắt lại, mọi nỗi đau sẽ chấm dứt mãi mãi.
Anh cố tình muốn Thịnh Điền sống trong tỉnh táo và sợ hãi —— Giống như năm đó ông ta để lại bóng ma trong lòng Thịnh Tuệ, vậy thì ông ta có thể dùng mấy chục năm tiếp theo để từ từ trả giá cho tội ác của mình.
“…..

Phí nằm viện, phẫu thuật đều đóng xong rồi.”
Lúc này, tiếng mở cửa vang lên, Thịnh Tuệ mang theo các loại biên lai đi vào phòng bệnh, thấy Chu Thời Dư đang gọt táo, cô nhíu mày nhìn Thịnh Điền trên giường: “Bác sĩ nói ngày mai sẽ kiểm tra toàn thân, sau đó quyết định phương án phẫu thuật.”
Thịnh Điền vẫn đang chìm trong hoảng loạn, khi nhìn thấy Thịnh Tuệ, ông ta thấy như gặp được cứu tinh: “Tuệ Tuệ, ba không muốn ở đây nữa, chúng ta chuyển đến bệnh viện khác đi.”
“Không ở đây?” Thịnh Tuệ cảm thấy khó hiểu, thiếu kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc là ba muốn ——”
Chưa kịp nói xong, khóe mắt thấy con dao gọt trái cây trong tay Chu Thời Dư đột nhiên lệch sang một bên, mũi dao nhọn xẹt vào ngón cái tay trái của anh, trên làn da trắng lạnh đột nhiên xuất hiện một vết thương dài khoảng 1 centimet.
Vết thương rất nông, không hề chảy máu, nhưng cũng đủ để thu hút sự chú ý của cô, mí mắt Thịnh Tuệ giật giật, cô quay lại nhíu mày dặn anh: “Không sao chứ? Anh cẩn thận chút.”
“Không sao đâu.” Chu Thời Dư cong mi cười trấn an cô, quay đầu nhìn Thịnh Điền đang nói mà bị mình cắt ngang, tốt bụng hỏi: “Ông Thịnh có muốn ăn táo không?”
Vừa nói, anh vừa linh hoạt dùng đầu ngón tay xoay cán dao, mũi dao đâm thẳng vào quả táo đã gọt vỏ, nước táo ngọt ngào theo sống dao chảy ra.
“Tay tôi không tiện nên không cắt miếng được.” Chu Thời Dư giơ con dao gọt trái cây đang cắm quả táo lên, mỉm cười đưa cho Thịnh Điền vai đang run rẩy, động tác của anh phong độ nhẹ nhàng.
“Dù thay đổi thế nào thì kết quả vẫn giống nhau, đúng không?”
“……”
Mười phút sau, dưới ánh mắt cầu xin của Thịnh Điền, Thịnh Tuệ và Chu Thời Dư sóng vai bước ra khỏi bệnh viện, không còn phải ngửi mùi hăng của thuốc khử trùng nữa.
 
Trên đường đi, Thịnh Tuệ cứ bối rối nghĩ mãi không thông, lúc đi đến bãi đậu xe, cô hỏi: “Sao anh lại gọt táo cho ông ta?”
Không chỉ vậy, anh còn giúp Thịnh Điền tìm được bác sĩ giàu kinh nghiệm nhất, sắp xếp phòng bệnh tốt nhất.
… Rõ ràng là không cần thiết phải đến mức này.
“Bởi vì khi làm những việc này, anh sẽ không có gánh nặng tâm lý.”
Chu Thời Dư nắm lấy tay cô bỏ vào túi áo anh, ấm áp nói: “Nếu cứu hoặc không cứu đều tạo gánh nặng cho em, ít nhất anh có thể vác lấy một nửa gánh nặng khi ‘cứu’ ông ta.”
Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của anh, Thịnh Tuệ ngẩng đầu lên, Chu Thời Dư cúi đầu mỉm cười nhìn cô, giơ tay chỉnh mấy sợi tóc lòa xòa bên thái dương của cô:
“Cho dù muốn trút bỏ những cảm xúc đó ra, em nhớ đừng để bản thân phải chịu ấm ức.”
“Chu Thời Dư.”
“Ừm?”
Khi hai người đến gần cổng bệnh viện, Thịnh Tuệ nhìn thấy quầy bán kẹo bông gòn giữa bảy, tám quầy hàng ngoài cổng, cô chợt nhớ ra điều gì đó, nhẹ giọng nói: “Có một khoảng thời gian khi em còn nhỏ, vì em rất mê ngắm mây nên em luôn cảm thấy kẹo bông gòn được bán ngoài kia có mùi vị giống như mây trên trời.”
“Đối diện nhà em có một cửa hàng bán kẹo bông gòn.

Em thấy mấy đứa trẻ khác đều ăn nên ngày nào em cũng nài nỉ ba em mua cho, sau này mắc bệnh tiểu đường thì em không thể ăn được nữa, ông ta cũng chưa từng mua nó cho em.”
“Hồi đó em vẫn luôn nghĩ kẹo bông gòn là món ăn ngon nhất trên đời.” Thịnh Tuệ không thể giải thích vì sao khi cô nhắc đến chuyện hồi xưa, chỉ nhìn Chu Thời Dư thôi mà cô lại cười vui vẻ ngây ngô như thế.
“Như gần đây em mới phát hiện, trên đời có rất nhiều thứ ngon hơn kẹo bông gòn, chỉ là trước đây em chưa từng gặp qua.”
Chu Thời Dư rủ mắt xuống nhìn nụ cười ngây thơ của cô, nhẹ giọng nói: “Ví dụ như?”
“Ví dụ như…” Thịnh Tuệ cố ý kéo dài, giả vờ suy nghĩ vài giây rồi tiếp tục nói: “So với kẹo bông gòn, em càng thích món ăn anh làm cho em hơn.”
Nói xong, cô muốn nói tiếp nhưng rồi lại thôi, cô mím môi dừng lại một lúc, cuối cùng gật đầu tỏ vẻ khẳng định.
Chu Thời Dư hỏi lại: “Nghe giọng của em, hình như câu này còn có vế sau nữa.”
Nghe vậy, ý cười trong mắt Thịnh Tuệ càng sâu hơn, nhưng cô không nói thêm lời nào nữa, chỉ thì thầm những suy nghĩ rung động của mình với làn gió xuân ấm áp.
—— So với kẹo bông gòn, em càng thích món ăn anh làm cho em hơn.
—— Nhưng nếu so với việc thích anh, những thứ khác đều trở nên nhỏ bé không đáng kể.
 
------oOo------