Mùa Xuân Của Anh

Chương 33: “chu Thời Dư Để Em Tới Tìm Anh Nhé”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Cỏ May Mắn

“…….

Là gia tăng h@m muốn tình d*c.”
“……”
Bốn chữ đó vang lên như sấm làm hàng ghế sau rộng rãi của xe như muốn nổ tung, tiếp đến là 10 giây kéo dài trong im lặng.
Cuối cùng, Lương Hủ Bách chỉ bình tĩnh nhướng mày, đầu ngón tay thon dài gõ nhẹ vào đùi: “Chứng cuồng dâm à? Thật ra nếu xét về tình thì có thể thông cảm cho cậu.”
“Cậu nói xem…” Người đàn ông lười biếng ngồi thẳng dậy, tay khoanh trước ngực, ngáp một cái, thản nhiên nói: “Nếu tôi phân tích sự tổn hại hiện tại của cậu dưới góc độ bốc đồng, mạo hiểm, khả năng phán đoán năng lực và khả năng xâm lấn, cậu sẽ không để tôi nói chuyện khách sáo nữa phải không?”
Thấy Chu Thời Dư nhắm mắt lại lười trả lời mình, Lương Hủ Bách cũng không để tâm, ngược lại, anh ấy hứng thú nhìn chằm chằm người nọ, tay chậm rãi xoa xoa cằm, thong thả nói: “Đúng rồi, tôi cần phải làm rõ một chút.”
“Lúc nãy tôi nói ‘xét về tình thì có thể thông cảm’ nghĩa là sếp Chu sau nhiều năm làm “trai tân” mới được hưởng lạc thú một lần, trong thời gian ngắn sẽ nhớ mãi không quên chuyện đó, âu cũng là điều dễ hiểu.”
Nói xong, Lương Hủ Bách lại búng ngón tay, nhấn mạnh trọng điểm: “Tuy nhiên, nếu tình trạng này kéo dài hoặc vì nguyên nhân khác mà lại trở thành chấp niệm, dẫn đến nhu cầu quan hệ tình d*c với tần suất cao thì tôi vẫn có thể giúp cậu.”
Lần này Chu Thời Dư mở mắt ra, vẻ mặt vô cảm, sau khi tháo kính ra, đôi mắt đen sâu hun hút không thấy đáy:
“Lương Hủ Bách, gần đây khả năng nói lời khách sáo của cậu kém đi rất nhiều đấy.”
“Ai nói tôi muốn lời nói khách sáo chứ.” Lương Hủ Bách bị khiêu khích cũng không tức giận, nụ cười tinh quái vẫn không thay đổi, chỉ có đôi mắt hoa đào sắc bén.
“Cậu xem, không phải cậu cũng có phản ứng khác trên thân thể sao.”
Chủ đề nói chuyện cứ như thế bị sụp đổ.
Lương Hủ Bách không nói nhảm nữa, anh ấy lấy điện thoại ra mở video giám sát của tiệm hoa, trực tiếp tìm bản video quay lúc 3 giờ chiều hôm qua rồi bấm vào xem với vẻ mặt hứng thú.
Ba giờ chiều, cửa kính đúng giờ bị đẩy ra, một cô gái có thân hình mảnh mai thận trọng bước vào, mắt thường có thể thấy rõ vẻ mặt bối rối của cô ấy.
Có vẻ là theo bản năng, phản ứng đầu tiên của cô gái khi đến tiệm hoa là nhìn các cây hương thảo bên cửa sổ rồi ôm một chậu vào lòng.
Cô ấy đứng tại chỗ do dự một lúc lâu, để ý hình tượng nên chỉnh lại tóc ở hai bên thái dương, hít một hơi thật sâu rồi bước đến quầy tính tiền.
Ngay sau đó, Lương Hủ Bách nhìn thấy mình cười mím chi trong video.
Lúc tính tiền, anh cố ý cúi người nhích sát lại gần cô, giây tiếp theo, anh nhìn thấy hai tay cô gái nắm chặt sau lưng, cách màn hình anh vẫn có thể cảm nhận được sự xấu hổ của cô gái.
Hài lòng gật gù, Lương Hủ Bách bấm phát lại đoạn video, nhàn nhã nói: “Quả nhiên, cách theo đuổi tốt nhất chính là được theo đuổi.”
“Kinh nghiệm thất bại 13 năm của sếp Chu đã cho tôi rất nhiều bài học.” Anh ấy giơ tay vỗ bả vai Chu Thời Dư, chân thành nói: “Lần tới kết hôn, người đầu tiên tôi mời đến uống rượu mừng là cậu và cô giáo Thịnh.”
Chu Thời Dư chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt dừng ở bàn tay trên vai mình, nhếch môi cười lạnh: “Không cần, tôi nhận tâm ý của cậu rồi.

Hi vọng lần này cậu sẽ không bị ly hôn nữa.”
“……”
“Ly hôn thì sao? Thời đại nào mà còn kỳ thị chuyện kết hôn lần hai chứ?”
Lương Hủ Bách cúi đầu nhìn màn hình là video quay cảnh hai người một nam một nữ bên quầy thu ngân, anh ấy thản nhiên đặt làm hình nền, miệng nói như mê sảng: “Pháp luật đâu giới hạn số lần kết hôn.

Nếu ly hôn thì lại kết hôn lần nữa.”
Đầu ngón tay anh vuốt v e thân hình cô gái, trong mắt Lương Hủ Bách hiện lên một tia ấm áp, theo sau là vẻ mặt bất cần cà lơ phất phơ:
“Dù sao cũng đều là kết hôn với cô ấy, coi như tôi trả tiền ngắm cảnh Cục Dân Chính là được.”
Bên cạnh anh ấy, Chu Thời Dư nhắm mắt lại.
Suốt chặng đường còn lại, cả hai không ai nói gì, cho đến khi chiếc xe chuyên dụng dừng trước cửa khách sạn, người quản lý khách sạn dẫn nhân viên đứng thành hai hàng trước cửa chào đón, họ gật đầu cúi chào, giúp xách hành lý và đưa hai người lên tận phòng tổng thống ở tầng trên cùng.
Căn phòng được trang bị đầy đủ nhà bếp, thư phòng,… Chu Thời Dư cởi áo khoác xuống, rót một cốc nước để làm trơn cổ họng rồi bước ra ban công phòng khách quan sát quang cảnh Kinh Bắc đã một năm rồi anh chưa nhìn thấy.
Tại vùng đất ngay dưới chân này, sự thăng trầm của ngành sản xuất thường do chính sách quyết định, trong vài năm qua, chính quyền địa phương đã hỗ trợ mạnh mẽ cho ngành du lịch để thu hút du khách, thúc đẩy giao lưu văn hóa – kinh tế, do đó Thành Hòa đã đặt mục tiêu vào việc thành lập các khu nghỉ dưỡng.
Ba năm đã trôi qua, dự án đã sắp hoàn thành, Chu Thời Dư đến đây lần này quả thực là để giải quyết những việc liên quan, cũng không tính là lừa dối Thịnh Tuệ.
Phòng họp ở đầu hành lang bên kia, những người có liên quan tập trung lại để tổ chức cuộc họp.

Khi cuộc họp kết thúc, sắc trời đã tối sầm, một tia ánh hoàng hôn cuối cùng rơi xuống phía chân trời.
Tính ra, Chu Thời Dư đã không chợp mắt 36 tiếng đồng hồ.
Nhưng đại não vẫn rất hưng phấn, như thể nó là một cỗ máy chuyển động vĩnh viễn không ngừng nghỉ, thậm chí không cần ăn uống cũng có thể hoạt động hiệu quả bất kỳ lúc nào.
Cảm xúc thăng trầm là tình trạng thường xuất hiện, các loại thuốc không thể kiểm soát được đại não nên cách tốt nhất là nên lập kế hoạch trước.
Chớp mắt đã gần chín giờ tối, Chu Thời Dư lần lượt phản hồi kế hoạch mà các phòng ban đưa ra, hai chiếc điện thoại màu đen và trắng trên mặt bàn lần lượt có tin nhắn đến.
[Khâu Tư: Người anh em, đến lúc cậu nên nghỉ ngơi rồi đấy, từ tối hôm qua đến giờ, cậu biết cậu giống bao nhiêu case qua đời không hả, cậu làm bằng sắt à, cũng phải biết nhường người khác chứ, cậu đi ngủ một giấc đi]
Anh chỉ tùy ý liếc qua màn hình, Chu Thời Dư cầm điện thoại màu trắng lên, mở khóa đọc tin nhắn:
[Thịnh Tuệ: Anh còn đang bận à, tối nay anh có muốn nghỉ ngơi sớm một chút không]
Bên dưới cô gửi một tấm hình meme Bình An do cô tự làm, nó đang phanh bụng ra, chớp mắt trước ống kính làm nũng.
“……”
Bộ não hưng phấn của anh tự động phát ra giọng nói của cô bên tai, Chu Thời Dư nhớ rất rõ lần đầu tiên anh nói chuyện với Thịnh Tuệ, những chữ cuối cùng cô luôn nói nhỏ dần, đằng sau đó sự khách sáo, câu nệ xa cách.
Sau khi kết hôn, dần dà Thịnh Tuệ bắt đầu có những tông giọng khác nhau.
Chẳng hạn như ngày thường cô vô ý làm nũng, hoặc là vào lúc đó âm cuối cô ngân dài ra, tay cào vào người anh; cô đang lột bỏ lớp vỏ đầy sẹo của quá khứ, để lộ cho anh thấy vẻ ngoài nguyên bản và sống động nhất của mình, từng chút từng chút một.
Muốn gặp cô.
Muốn hôn cô.
Muốn hai người ngày đêm điên đảo, chìm đắm trong không gian khép kín tối tăm bất kể ngày đêm, người ngoài không thể vào, bọn họ cũng không cần đi ra.

Muốn tham lam chiếm hữu mỗi một tấc da tấc thịt trên người cô, cảm nhận huớng đi của mạch máu và cơ bắp ——
Tếng đập cửa vang dội bỗng xuất hiện, cắt ngang dòng suy nghĩ đang trôi xa không thể kiểm soát.
Chu Thời Dư cau mày, ánh mắt tối sầm, điện thoại di động trên bàn vang lên tiếng chuông, anh đứng dậy đi đến mở cửa.
Lương Hủ Bách mặc bộ đồ thể thao đứng ngoài cửa.
“Dù sao cậu cũng không ngủ được.” Anh ấy lười nhác dựa vào khung cửa, đánh giá Chu Thời Dư từ trên xuống dưới, “Đi.

Ra ngoài chạy bộ, tiêu hao năng lượng tuần sau không có chỗ để tiêu.”
“Mà cậu không đi cũng được.” Thấy Chu Thời Dư im lặng nhìn mình, Lương Hủ Bách nhún vai thờ ơ:
“Sếp Chu vất vả ngày đêm, thân thể hư nhược cũng là điều dễ hiểu.”
“……”
Có một công viên thể thao cách khách sạn không xa, đường chạy bộ màu đỏ được bao quanh bởi hoa cỏ cây xanh, một vòng là một km, ở giữa là sân bóng rổ và các thiết bị thể thao.
Sau nửa tiếng, 5 vòng 5 km, hai người một đen một xám giảm tốc độ, mang cơ thể đổ mồ hôi đi ra khỏi đường chạy, đổi hướng đi dọc bờ sông tản bộ.
Lương Hủ Bách dừng lại trước máy bán hàng tự động trên bãi cỏ, giơ tay ấn nút, liếc nhìn Chu Thời Dư đang đút hai tay vào túi quần.
Thấy anh thờ ơ, Lương Hủ Bách chậc lưỡi bất mãn: “Sao lại ngẩn ra thế? Bây giờ tôi đang muốn duy trì bộ dạng nghèo khổ, cậu mau trả tiền đi.”
Chu Thời Dư liếc mắt nhìn anh ấy một cái, lấy điện thoại ra quét mã, ngay lập tức thấy Lương Hủ Bách cúi người lấy một lon bia từ trong hộc ra, chậm rãi nói:
“Sao thứ đầu tiên lại là bia thế, gần đây bắt đầu uống bia rượu rồi à?”
“……”
“Nhìn đi, tôi đã nói không cần nói lời khách sáo, chỉ cần thân thể có phản ứng thì tự nhiên sẽ biết được câu trả lời —— Nói ra thì vô nghĩa, mặc dù không cần kiêng thuốc, nhưng cồn, cà phê, trà và các thực phẩm gây kích thích có thể đụng vào hay không thì trong lòng cậu cũng rõ ràng còn gì.”
Cuộc trò chuyện lại rơi vào im lặng, Lương Hủ Bách cười, ngồi xuống chiếc ghế cạnh máy bán hàng tự động, nạy nắp lon bia lên, bắt chéo chân, nhàn nhã nhìn điện thoại.
Chu Thời Dư đứng dưới đèn đường nhìn điện thoại, cứ vài lần gõ mấy chữ vào khung chat rồi lại xóa đi, trong đầu anh không ngừng lặp lại câu nói vô tình của Thịnh Tuệ vào buổi sáng: “Hôm nay anh có vẻ rất vui.”
Đây chắc chắn là một cảnh báo nguy hiểm.
Đột nhiên, bên tai vang lên tiếng r3n rỉ mềm mại ngọt ngào của cô, trộn lẫn với tiếng hừ thô ráp của anh, đan xen và phức tạp, hết lần này đến lần khác, thể hiện nhu cầu và mong muốn nguyên thủy nhất của con người.
Chu Thời Dư cúi đầu, nhìn thấy Lương Hủ Bách đang dựa trên ghế xem video với vẻ mặt suy tư.
Thấy anh nhìn sang, anh ấy giơ điện thoại lên nói: “Tôi nghe nói có bộ phim này không tệ, xem một chút đi.

Cậu có h@m muốn tình d*c không?”
Thái dương anh giật giật hai cái, Chu Thời Dư ngoảnh mặt đi, lạnh lùng nói ba chữ: “Có bệnh à?”
“Không phải nhận thức của cậu rất bình thường sao?” Lương Hủ Bách tắt điện thoại, đứng dậy đi về phía lan can ven sông, ý cười trên mặt dịu đi: “Cảm xúc, thậm chí cả h@m muốn không phân biệt tốt hay xấu.

Lo lắng, phiền muộn, mất mát và bồn chồn đều là một phần bản chất con người, là những cảm giác nhất định phải trải qua.”
“Mấu chốt là những cảm xúc đó có điều độ hay không.” Người đàn ông cao gầy đặt hai tay lên lan can sắt sơn màu trắng, nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào sóng nước vô tận của dòng sông phía xa, giọng nói như có như không:
“Chỉ cần cậu và người xung quanh chấp nhận, hoặc thậm chí chỉ mình cậu có thể chấp nhận cả về mặt tinh thần và thể chất thì mọi cảm xúc đều không phải là vấn đề, không cần phải giải quyết nữa.”
Lương Hủ Bách quay đầu nhìn anh, anh ấy dựa lưng và cẳng tay vào lan can lạnh lẽo, hiếm khi nghiêm túc nói: “Vậy Thịnh Tuệ có thể tiếp nhận tình cảm và dục vọng của cậu không?”
“Hay là cậu sẽ để cô ấy lựa chọn, hay cậu sẽ luôn vì cô ấy mà đưa ra câu trả lời là ‘cô ấy không thể’?
“Cậu biết rất rõ cô ấy có quyền được biết, cậu cũng biết rằng việc che giấu này đối với cô ấy là không công bằng.”
Chỉ sau ba câu nghiêm túc, Lương Hủ Bách lại bắt đầu ngáp dài, anh ấy uể oải khoác vai Chu Thời Dư, lười biếng nói: “Với lại, kết quả tệ nhất không phải là ly hôn sao.”
“Ly hôn thì lại tái hôn.” Anh ấy kiêu ngạo chỉ chỉ vào mình, như thể tự coi mình là một hình mẫu xuất sắc: “Học tôi này.”
“…… Cách xa tôi một chút,” Chu Thời Dư lạnh lùng từ chối việc kề vai sát cánh với Lương Hủ Bách, anh cắt đứt quan hệ bằng cách nói: “Đen đủi.”
“……”
Khi trở về, Chu Thời Dư thay đồ thể thao ra, đi vào phòng tắm tắm rửa, anh biết rõ rằng khi cơ thể đã đủ mệt mỏi, cho dù đầu óc còn muốn hoạt động thì sự mệt mỏi cũng sẽ khơi dậy cơn buồn ngủ.
Có lẽ tối nay anh có thể ngủ được.
Nước ấm rửa sạch làn da của anh đến nóng bừng, mười lăm phút sau, anh bước ra, lau mái tóc ướt rồi đi đến phòng thay đồ.
Anh lấy chiếc túi xách tay từ trong tủ ra, ở phía trong cùng có một hộp thuốc cỡ lòng bàn tay, có mười lăm ô nhỏ ngăn cách bằng vách ngăn, mỗi ô chứa tám viên giống nhau.
Viên thuốc có dạng hình tròn, thon dẹt và dạng con nhộng, rất khó để phân biệt đâu là thuốc, đâu là thực phẩm chức năng nếu chỉ nhìn vào hình dạng của chúng.
Mấy năm trời, cứ vào 11 giờ rưỡi tối, anh sẽ uống thuốc và đổ nước vào miệng một cách máy móc.
Chu Thời Dư cất hộp thuốc trở lại túi, dừng lại vài giây, anh đưa mắt nhìn chiếc giường cách đó hơn chục mét, tạm thời sửa đổi kế hoạch thức suốt đêm ban đầu, bước đôi chân dài đến mép giường ngồi xuống.
Tắt đèn tường, căn phòng lập tức trở nên tối mịt, chỉ còn lại chiếc đèn ngủ màu vàng ấm áp đang tỏa ra chùm sáng mờ nhạt.
Vẫn cảm thấy chướng mắt, Chu Thời Dư quay người tắt đèn, khóe mắt thấy màn hình điện thoại màu trắng trên tủ đầu giường sáng lên, lần này không phải là tin nhắn mà là một email được gửi từ Thịnh Tuệ.
—— Là viết cho Z.
Hộp thư đã nhiều năm không đăng nhập, ngoại trừ một tin nhắn chưa đọc, 13 tin nhắn còn lại đều là những lời chào hỏi một chiều mà không có tin hồi âm.
Nội dung email Thịnh Tuệ gửi không dài, giọng điệu cũng xa lạ và dè dặt hơn trước rất nhiều.
【Z thân mến:
Đọc thư xem như gặp mặt.
Lần cuối cùng mình gửi email cho bạn là lúc mình còn học đại học, chớp mắt đã mấy năm trôi qua, không biết dạo này bạn thế nào?
Năm đó bạn nói sẽ ra nước ngoài chữa bệnh, về sau mình không liên lạc với bạn được nữa, nhưng trong lòng mình vẫn luôn nhớ những ngày tháng đó, gần đây có người gợi ý mình hãy thử một lần cuối cùng, biết đâu sẽ có bất ngờ xảy ra.
Vậy nên làm phiền bạn một lần nữa rồi.

Mình muốn hỏi mấy năm nay bạn thế nào, lúc đó bạn nói muốn đi chữa bệnh, bây giờ thân thể đã khỏe hơn chưa, cuộc sống có ổn định không?
Mình thực sự rất cảm ơn những lời bạn đã nói khi đó, nhờ nó mà mình mới có thể kiên định lựa chọn nghề nghiệp mà mình yêu thích.

Dù mệt mỏi và vất vả nhưng mình đã gặt hái được rất nhiều.

Về những rắc rối do gia đình mình gây ra, bởi vì mình đã có một gia đình mới nên nó không còn ảnh hưởng nhiều đến mình nữa.
Viết đến cuối email mới nhớ ra kể cho bạn nghe chuyện này, nửa tháng trước mình đã kết hôn rồi, chồng mình là một người bạn đời tuyệt vời, vượt xa sự mong đợi của mình, anh ấy đã thay đổi hoàn toàn quan điểm bi quan của mình về hôn nhân.
Nếu anh ấy bằng lòng, mình nghĩ tụi mình sẽ bên nhau đến hết quãng đời còn lại.
À đúng rồi, anh ấy cũng đã động viên mình viết thư cho bạn, kêu mình đừng để lại điều gì hối tiếc.
Dù mình tự biết hy vọng của mình rất xa vời, nhưng mình vẫn mong nhận được hồi âm của bạn, mình cũng chân thành mong những năm tháng vừa qua bạn đã sống thật hạnh phúc.
Chúc bạn mọi việc suôn sẻ, thân thể khỏe mạnh!
Trân trọng,
Chúc bạn mọi điều tốt đẹp nhất nhé.

S】
“……”
Chu Thời Dư đọc lại email từ đầu đến cuối hai lần, ánh mắt lưu lại lời hứa ở nửa đoạn sau mà lẽ ra anh không nên biết.
Cô nói nếu anh cũng muốn thì họ sẽ bên nhau hết quãng đời còn lại.
Cảm xúc dâng trào, cuốn đi sự mệt mỏi tích cóp mãi mới có của Chu Thời Dư.
Anh bấm vào ô trả lời, đang định gõ phím thì một dòng tin nhắn khác hiện lên trên chiếc điện thoại màu trắng trong lòng bàn tay anh, người gửi không cần nói cũng biết.
[SS: Thôi em về nhà, mất công thư ký Trần phải đến một chuyến.]
[SS: Anh ấy nói với em 2 ngày nay có thể anh rất bận, bây giờ anh không thể nghỉ ngơi được sao?]
Lúc này đã quá 11 giờ 30, là thời gian Thịnh Tuệ thường đi ngủ, Chu Thời Dư không biết nguyên nhân cô mất ngủ là gì nhưng vẫn bấm gọi điện không chút do dự.
“Chu Thời Dư…… Anh còn đang bận việc sao?”
Khi giọng nói nhẹ nhàng của cô vang lên qua ống nghe, mọi phiền muộn khó chịu cả ngày trói chặt lòng anh tiêu tan hơn phân nửa, như thể một người bị che miệng che mũi cuối cùng cũng có thể hít thở không khí trong lành.
“Anh không làm việc, chuẩn bị đi ngủ rồi.” Chu Thời Dư tựa lưng vào tủ đầu giường, nhắm mắt lại, sau khi thị giác bị mất đi, thính giác của anh trở nên nhạy bén hơn.
“Sao em không ngủ lại nhà bạn?”
“Chắc hơi lạ giường, với lại em cũng không yên tâm để một mình Bình An ở nhà, nên em quyết định đi về.”
Lúc này, Thịnh Tuệ nằm một mình trên chiếc giường lớn thở dài, lại lần nữa xoay người: “Vừa nãy em mới gửi email cho Z, bây giờ hơi khó ngủ.”
Phòng ngủ không bật đèn nên tối om, nguồn sáng duy nhất là ánh sáng bạc của vầng trăng xuyên qua lớp rèm mỏng chiếu vào phòng, tựa như một tấm màn che đi câu hỏi nhẹ nhàng thì thầm của Chu Thời Dư.
“Sao tự dưng lại mất ngủ, sữa bò giúp dễ ngủ đó, em không uống sữa sao?”
“Em uống rồi.”
Lúc Thịnh Tuệ nói chuyện, cô hơi nghiêng người, trán tựa vào gối đầu của anh, trên chóp mũi còn thoang thoảng một mùi hương lạnh lẽo đăng đắng.
Không cần đối mặt trực tiếp nên con người ta cũng có thêm dũng khí, mặt Thịnh Tuệ dán sát vào điện thoại di động, nhẹ nhàng thẳng thắn nói:
“Chắc là vì đột nhiên anh không có ở nhà, em chưa quen nên không ngủ được.”
Cô đã quen mỗi đêm có bàn tay nặng trĩu đè lên eo, quen với việc tay chân lạnh giá của cô được hơi ấm che chở, quen với việc được ai đó hôn lên môi khi cô mơ màng lúc nửa đêm.
Khi cả ba đột nhiên biến mất cùng lúc, cho dù có thể chủ quan lừa dối bản thân thì cơ thể cũng sẽ có phản ứng “cai nghiện”.
Cô nói xong nhưng anh mãi không trả lời lại, Thịnh Tuệ mới ý thức được lời mình nói quá lộ liễu, cô đang cố nghĩ xem nên lấp li3m như thế nào thì bên tai nghe thấy chất giọng trầm của anh:
“Nếu em thật sự không ngủ được, thì có một biện pháp đó, em có thể thử xem.”
“……”
Cho dù nhiều năm sau, nếu cho Thịnh Tuệ lựa chọn thêm lần nữa, cô sẽ không bao giờ để sự tò mò điều khiển mình, khi Chu Thời Dư đưa ra đề nghị trên, cô sẽ không hỏi thêm “Là gì vậy?” nữa.
“…… Chu Thời Dư, em thật sự sẽ không……”
Thịnh Tuệ thậm chí không dám mở mắt, hai tay run rẩy trong chăn bông mỏng, chậm chạp không dám hành động.
Trong nền giáo dục truyền thống mà cô từng tiếp thu, phụ nữ tự sướng tuy không đáng xấu hổ nhưng cũng nên giấu kín, không được để bất kỳ ai biết——
Cho dù đối phương là người yêu sớm chiều ở chung.
Chu Thời Dư nhẹ nhàng phản bác lại nền giáo dục suốt hai mươi bảy năm qua của cô.

Anh dùng tông giọng trầm quyến rũ nói với cô rằng, con người ta nên cố gắng hiểu bản thân mình, bất kể là giới tính nào đi chăng nữa.
“Trước tiên em phải nhẹ nhàng đi một vòng quanh.” Một giọng nói trầm thấp truyền vào tai cô, anh kiên nhẫn và dốc lòng dạy dỗ cô: “Nhớ lại xem bình thường anh làm với em như thế nào.

Em đừng nóng vội kẻo làm bản thân bị thương đấy.”
Bình thường Chu Thời Dư làm với cô như thế nào ——
Bàn tay của Thịnh Tuệ rất đẹp, ngón tay trắng trẻo thon thon, rất khác với bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng của Chu Thời Dư.
Thế nên, cho dù là hành động giống nhau thì cảm xúc cũng rất khác nhau.
Thịnh Tuệ mấy lần muốn bỏ cuộc, nhưng Chu Thời Dư lại nhẹ nhàng khen cô làm tốt lắm: “Bé ngoan đừng sợ, anh ở đây làm cùng em, được không?”
Thịnh Tuệ không thể từ chối lời nói như vậy của Chu Thời Dư, đầu cô nặng trĩu, mơ mơ màng màng đồng ý lần nữa.
“Em tưởng tượng bây giờ anh ở cạnh em, em có thể làm được không.”
“…… Được.”
“Bây giờ khóe môi của em sẽ trở nên ẩm ướt, cặp môi mềm mại của em sẽ khít thật chặt, chúng sẽ dùng hơi ấm bao bọc để chào đón em ——”
Thịnh Tuệ không biết sao Chu Thời Dư có thể nói ra những lời như vậy, giây tiếp theo cô nghe thấy anh khàn giọng nói: “Tuệ Tuệ, em thật sự rất đẹp.”
“… Anh đừng nói nữa.” Bên tai Thịnh Tuệ chỉ còn lại hai hơi thở dồn dập cùng tần suất với nhau.
Chu Thời Dư khàn khàn trấm thấp cười một tiếng: “Bé ngoan, em dùng ngón giữa phải không?”
“… Ừm.” Hồi nãy anh dạy cô như vậy.
“Lúc trước anh làm đến hết đốt thứ hai…” Anh phân tích vô cùng sống động: “Nhưng ngón tay của anh dài hơn em, em thử đến cùng đi.”
“……”
“Ngoan.

Giữ phẳng lòng bàn tay, em thử lại lần nữa nhé, đưa ngón tay hơi cong về phía trước, hướng hai giờ.”
“……”
Suốt mười giây, trước mắt cô trở nên trắng bệch, trong cơn hoảng hốt, Thịnh Tuệ nghĩ nếu Chu Thời Dư làm giáo viên, chắc chắn anh sẽ là người thầy khiến nhiều học trò lầm đường lạc lối nhất.
Ngay cả học trò duy nhất của anh là cô cũng bị lạc lối hết lần này đến lần khác.
Mặt cô nóng như quả trứng gà luộc, Thịnh Tuệ nằm trên giường mờ mịt, tâm trí lang thang, cô lại nghe thấy giọng nói căng chặt của người đàn ông xấu xa:
“Thịnh Tuệ, kêu tên anh được không em.”
Trong phòng yên tĩnh làm tiếng sột soạt ở đầu bên kia càng lúc càng chói tai, nhịp tim cô đập thình thịch, Thịnh Tuệ nghe được tông giọng như bong bóng của mình thử nói:
“…… Chu Thời Dư?”
“Ừm, kêu lần nữa đi em.”
“…… Chu Thời Dư.”
“……”
Sau đó, cô kêu cái tên ba chữ của anh đến khi khàn khàn, mệt mỏi đến mức mí mắt díu vào nhau không thể mở ra, lúc này cô mới nghe thấy tiếng kêu r3n bị kìm nén từ đầu dây bên kia.
Hai người đều biết rõ, Chu Thời Dư cũng không giải thích nhiều, chỉ cười trầm thấp nói: “Bé cưng vất vả rồi.”
Khi cơn buồn ngủ tràn đến, người Thịnh Tuệ cuộn tròn trong chăn, cô thuận theo đáp lời anh, mơ màng hỏi: “Khi nào anh về nhà thế?”
Người đàn ông đầu dây bên kia im lặng vài giây: “Sẽ nhanh thôi.”
Thịnh Tuệ không hài lòng với câu trả lời này, cô sắp chìm vào giấc ngủ say thì tức giận nói: “Rất nhanh là khi nào?”
Ban ngày cô chỉ dám thầm ôm ấp tâm tư nhỏ này ở trong lòng, trong đêm tối nó lại hăng hái xuất hiện.

Song, Thịnh Tuệ chỉ nghĩ đến chuyện đi ngủ nên không thể vòng vo.
Vì thế, tâm tư trong đầu lại thốt ra từ miệng: “Trường em thứ 6 này nghỉ tết Thanh Minh, em tra rồi, buổi tối thứ 5 có chuyến bay tới Kinh Bắc.”
(*) Tết Thanh Minh: nhằm ngày 4 hoặc 5 tháng 4 dương lịch.
“Chu Thời Dư, em không thích ở nhà một mình.”
“Vậy để em tới tìm anh nhé, được không anh?”