Mùa Xuân Của Anh

Chương 31: “nếu Anh Nói Chỉ Cần Bà Chu Vậy Anh Có Thể Mang Tuệ Tuệ Đi Cùng Không”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Cỏ May Mắn

Da lòng bàn tay đỏ ửng.
Đặc biệt là vùng cổ tay, đến giờ vẫn còn hơi bủn rủn đau nhức.

 
Sáng thứ bảy, trong một góc yên tĩnh của quán cà phê, Tiêu Mính ngồi đối diện đang nói chuyện sôi nổi nhưng Thịnh Tuệ không có hứng thú nghe, cô liên tiếp phân tâm mà cúi đầu mở lòng bàn tay ra nhìn.
Đêm qua cô ngủ rất sâu, giữa khuya khi cô mơ mơ màng màng tỉnh dậy, trong bóng đêm cô nhìn thấy Chu Thời Dư ở bên cạnh đang nắm lấy bàn tay phải của cô, dùng khăn giấy ướt lau cẩn thận, thậm chí còn săn sóc lau cặn kẽ đến từng khe hở giữa các ngón tay.
Thịnh Tuệ lúc đó thật sự mệt mỏi không còn sức lực, bây giờ ngẫm lại, hành vi lau tay giúp cô lúc nửa đêm của Chu Thời Dư quả thực rất đáng nghi.
Nếu đúng là những gì cô nghĩ….
Vì xấu hổ nên hai má nóng bừng, Thịnh Tuệ nhất thời không biết để tay vào đâu thì bỗng nghe thấy Tiêu Mính tò mò hỏi:
“Vừa rồi tớ nói gì cậu có nghe không thế —— Sao mặt cậu đỏ như thế này?”
“… Đêm qua tớ ngủ không ngon.” Thịnh Tuệ vội vàng thoát khỏi suy nghĩ vẩn vơ, nhìn về người đối diện: “Cậu vừa nói công ty của cậu sắp ký hợp đồng với Thành Hòa à?”
“Chuyện đó tớ kể lúc 5 phút trước rồi.”
Tiêu Mính chậc lưỡi nửa bất mãn nửa bất đắc dĩ, dưới mắt cô ấy có quầng thâm thật to, cô ấy cúi đầu uống Iced Americano, vì đắng quá nên nhăn mặt:
“Tớ đang nói là, tối hôm qua tớ nhận được lời mời sang Thành Hòa làm việc.”
Cô ấy nói xong liền thò mặt qua, tỏ vẻ thần bí hạ giọng: “Cậu có tin không? Thư ký của Chu Thời Dư thế mà lại trực tiếp liên lạc với tớ, nói là sẵn sàng trả tớ với mức lương gấp ba lần, chưa tính lương thưởng sau này nữa đấy.”
“……”
Thịnh Tuệ nghĩ đến tin nhắn tối qua, bất đắc dĩ đỡ trán, sau đó nghe Tiêu Mính nói tiếp: “Lúc đó tớ không muốn mình quá phấn khích nên hỏi lý do.

Anh ta nói rằng mấy món ăn lần trước tớ giới thiệu rất ngon, được bà Chu rất thích.

Chu Thời Dư nghĩ tớ có nhiều sở thích khác ngoài công việc thì năng lực làm việc hẳn là xuất sắc.”
Tiêu Mính lại uống Iced Americano một ngụm thật to, thở dài: “Tớ không thể hiểu suy nghĩ của mấy nhà tư bản, đi tuyển dụng mà cũng có lý do như vậy á?!”
Thịnh Tuệ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không nên giấu nữa.

Cô nắm tay Tiêu Mính đặt trên bàn, trịnh trọng nói: “Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Vẻ mặt cô nghiêm túc khác thường, Tiêu Mính không hiểu gì đang định gật đầu thì khóe mắt nhìn thấy có một người đàn ông đẩy cửa quán cà phê đi vào.
Cô ấy nheo mắt, vội vàng nắm lấy tay Thịnh Tuệ, vùi đầu xuống: “Chuyện của cậu đợi lát hẵng nói.

Mau nhìn về hướng mười giờ —— cẩn thận chút, đừng để bị phát hiện.”
Thịnh Tuệ bắt chước bộ dạng cúi người của cô ấy, cẩn thận ngước mắt lên, nhìn thấy Chu Thời Dư mặc áo sơ mi màu xám nhạt đang đứng ở cửa.
Anh cao gầy rắn rỏi, trong khuỷu tay đăng vắt chiếc áo khoác quen thuộc của Thịnh Tuệ.

Những tia sáng mùa xuân ấm áp xuyên qua cửa sổ lồi rơi xuống tóc và vai anh, cả người anh như đang có hàng trăm đốm sáng nhảy múa.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, Thịnh Tuệ nhìn thấy Chu Thời Dư đang hòa mình trong làn nắng mai mỉm cười, đôi mắt đen dịu dàng sau mắt kính cũng ánh lên chút vui vẻ.
Thịnh Tuệ bị khung cảnh đẹp như tranh vẽ trước mắt mê hoặc, cô đang sững sờ thì tay áo cô bị Tiêu Mính kéo mạnh hai lần.
Bạn thân cô nói một tràng như bắn đại bác: “Tớ biết Chu Thời Dư rất đẹp trai, nhưng cậu cũng không cần nhìn anh ấy như vậy chứ!”
Thấy anh sải bước chân dài đến gần, Thịnh Tuệ không kìm được mà hỏi: “Sao cậu lại trốn anh ấy?”
“Đương nhiên là sợ bị xấu hổ rồi.” Tiêu Mính biết môi trường làm việc của Thịnh Tuệ tương đối đơn giản nên giải thích với cô: “Tớ vừa từ chối thư ký của người ta, bây giờ gặp Chu Thời Dư, nếu xử lý không khéo, lỡ đâu ảnh hưởng đến sự hợp tác của công ty tớ với Thành Hòa thì sao?”
Thịnh Tuệ từ xa xa lắc đầu với Chu Thời Dư, ý nói anh đừng tới đây, sau đó hỏi cô ấy: “Cậu… không muốn đến Thành Hòa hả?”
“Không phải là tớ không muốn.” Tiêu Mính nhìn thấy Chu Thời Dư ngồi ở đằng xa, quay lưng về phía hai người, cô ấy thở dài ngồi thẳng dậy: “Là vì tớ không thể đồng ý.”
“Quy mô của công ty tụi tớ tuy rất nhỏ nhưng chúng tớ góp từng giọt mồ hôi mà xây nên.

Hiện tại toàn bộ tiền của công ty đều dốc vào hạng mục trong tay tớ.

Một mình tớ chạy đi, nếu ảnh hưởng đến hợp tác kế tiếp thì đoàn đội mười mấy người, thậm chí mấy chục người trong công ty biết trông cậy vào đâu.

Sao tớ có thể là người như thế được?”
“Bây giờ tớ chỉ hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.” Tiêu Mính bực bội vò mái tóc dày của mình: “Tất cả là tại anh ấy trao lương và phúc lợi quá nhiều, nếu không thì tớ cũng chẳng đau đầu như vậy.”
“Đừng nhắc đến chuyện của tớ nữa.” Tiêu Mính lại nhìn Thịnh Tuệ, “Vừa rồi cậu định nói gì vậy?”
Thịnh Tuệ lặng lẽ nhìn Tiêu Mính dạo này trông hốc hác thấy rõ, cuối cùng cô chỉ cười: “Không có gì, tớ chỉ muốn nói là chồng tớ đến gặp tớ, tớ không thể ở lại quá lâu.”
Đợi thêm một thời gian nữa vậy, bây giờ kể cho Tiêu Mính nghe hôn nhân của mình chỉ khiến cô ấy thêm lo lắng.
“…… Tớ muốn gõ đầu cậu ghê.” Tiêu Mính không nhịn được mà trợn mắt: “Thứ bảy là một ngày tuyệt vời để ngủ đấy.

Cậu có biết tớ phải hạ quyết tâm cỡ nào mới bò ra khỏi giường không?”
“Tớ biết cậu vất vả mà.” Thịnh Tuệ âu yếm xoa đầu cô ấy rồi đưa một túi vải đựng đầy các loại trà hoa mà cô mang từ nhà đến: “Tác dụng của từng loại trà hoa tớ đều ghi rõ, ngày thường cậu đừng uống quá nhiều cà phê nữa, thỉnh thoảng đổi khẩu vị đi.”
Tiêu Mính mở túi ra nhìn, cô ấy thấy những túi trà với nhiều thành phần khác nhau được đóng gói trong từng túi kín, trên túi còn có giấy ghi chú chi chít những dòng chữ nhỏ.
Cô ấy khịt khịt mũi giả vờ khóc: “Tớ rút lại lời vừa nói, cục cưng, tớ yêu cậu.”
Vốn ý định ban đầu của Thịnh Tuệ cũng là đưa trà hoa cho Tiêu Mính, thấy mí mắt của cô ấy như muốn sụp xuống, cô nhẹ nhàng khuyên cô ấy về nhà ngủ tiếp.
 
“Tớ biết cậu sốt ruột muốn gặp ông xã rồi.” Trước khi rời khỏi quán cà phê, Tiêu Mính ở quầy thu ngân mua thêm một ly mang về, nghiêng đầu trêu chọc Thịnh Tuệ:
“Nói coi.

Tối hôm qua cậu chẳng trả lời tớ.

Bận gì thế hả?”
Cô ấy dùng ngón tay nâng cằm Thịnh Tuệ, nhướng mày: “Ở quảng trường khoe khoang tình yêu xong rồi về nhà tiếp tục chiến đấu đến sáng chứ gì?”
Chu Thời Dư ngồi ở bàn tròn cách quầy thu ngân không xa, Thịnh Tuệ liếc mắt có thể nhìn thấy bóng lưng của anh, cô cảm thấy anh có thể nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người.
Vành tai cô nóng bừng, cô thúc giục Tiêu Mính đi mau: “Cà phê của cậu pha xong rồi, đi lấy nhanh đi.”
“Ố ồ còn thẹn thùng nữa chứ, trước kia chưa thấy cậu như vậy nha, bạn học Thịnh Tuệ?
“…..”
Khó khăn lắm mới tiễn được đại Phật trước mặt, Thịnh Tuệ xoay người trở lại quán cà phê.
Đẩy cửa vào, cô nhìn thấy Chu Thời Dư vẫn ngồi ở vị trí cũ, tư thế không thay đổi, trước mặt là một tách cà phê, đôi chân dài bắt chéo.
Hình ảnh giống như họa báo nhưng điều duy nhất nổi bật là chiếc áo khoác của cô trên chân anh.
“Anh đến đây làm việc à?” Thịnh Tuệ ngồi xuống đối diện anh.
Chu Thời Dư từ sáng thức dậy đã nghe điện thoại không ngừng, ăn cơm xong thì ở trong thư phòng tổ chức họp video, anh đi ra đường chắc hẳn là bận việc gì đó.
“Trời lạnh nên anh đến đưa áo cho em.”
Chu Thời Dư giơ tay yêu cầu người phục vụ mang cho mình một ly sữa nóng.

Anh đưa cho cô chiếc áo khoác màu xám nhạt: “Có hai việc anh muốn hỏi ý kiến ​​của em.”
Nói xong, anh lấy chiếc điện thoại màu đen của mình ra, đẩy trước mặt Thịnh Tuệ, trên màn hình là lời mời truyền thông do thư ký Trần gửi tối qua.
Bởi vì cảnh hai người ôm nhau nên video khiêu vũ trên quảng trường ngày hôm qua trở nên rất hot.

Khi ban tổ chức kiểm tra các góc quay khác thì vô tình phát hiện ra nhân vật chính là Chu Thời Dư, họ đã liên hệ với phòng quan hệ công chúng của Thành Hòa ngay đêm hôm đó.
Vì nhiều nguyên nhân khác nhau, sáng nay Chu Thời Dư mới nhìn thấy tin nhắn.
“Trong tay ban tổ chức có video quay chính diện chúng ta, họ hỏi có thể đăng không.”
Chu Thời Dư kể với giọng ôn hòa: “Phòng quan hệ công chúng đã phân tích bình luận của cư dân mạng, sau khi tổng hợp số liệu thống kê thì họ đưa ra kiến nghị là nếu muốn tiết lộ tin tức kết hôn của chúng ta với công chúng thì bây giờ có lẽ là thời điểm tốt nhất.”
“Quan trọng nhất vẫn là suy nghĩ của em.” Giọng anh hơi ngập ngừng: “Nếu em không muốn xuất hiện trước công chúng thì video ngày hôm qua sẽ bị xóa ngay lập tức.”
Sau khi đọc xong bản phân tích dài do thư ký Trần gửi cho Chu Thời Dư trên màn hình, Thịnh Tuệ suy nghĩ vài giây rồi cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Cho xóa đi ạ.”
Tối hôm qua khi video vừa mới bắt đầu hot lên, cô chỉ nghĩ dân cư mạng sẽ cười rồi cho qua, không nghĩ rằng sẽ có thêm những chuyện râu ria đằng sau như vậy.
Lần đầu tiên Thịnh Tuệ biết được cuộc hôn nhân của cô với Chu Thời Dư sẽ phải đối mặt với công chúng.
Những ngẫm lại thì cũng đúng, chuyện quá khứ của những người đứng đầu trong các ngành sản xuất mà cô biết đều được ghi lại chi tiết, tình trạng hôn nhân của họ tất nhiên không phải chuyện đùa.
Về vấn đề có công khai hay không, vì Chu Thời Dư giao quyền lựa chọn cho cô nên trước đó chắc chắn là anh không có phản đối, nếu không thì đoạn video đó đã không còn tồn tại cho đến bây giờ.
 
Hít sâu một hơi, Thịnh Tuệ ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở đối diện: “Em không muốn công khai mối quan hệ của chúng ta với mọi người, có được không anh?”
Cho dù đều là lời chúc phúc thì cô cũng không muốn hình ảnh hoặc thông tin cá nhân của mình bị lan truyền khắp mạng, càng không muốn mình bị người khác soi mói.
Thịnh Tuệ từng bị phơi bày trên Internet một lần, dù ai nói gì cô cũng sẽ mặc kệ, cô không muốn trải qua lần thứ hai.
Quay ngược lại mùa đông khi cô 14 tuổi ấy, bệnh tiểu đường tuýp 1 không có nguyên nhân xác định, người cô cảm thấy choáng váng trong vài ngày.
Mẹ cô lấy chồng xa, cha cô ban ngày làm ở công trường, ban đêm bận rộn uống rượu với nhân viên tạp vụ.

Thịnh Tuệ không có ai chăm sóc và cảm thấy rất khó chịu, sau đó cô xin nghỉ để đến bệnh viện, chưa kịp đăng ký khám bệnh thì cô đã ngất xỉu ở đại sảnh.
May mà có một bác sĩ tốt bụng ôm cô đi cấp cứu, Thịnh Tuệ mới có thể nhặt về cái mạng này.

Song cô phải chi một số tiền gần 5 con số để điều trị, khiến gia đình cô vốn đã nghèo càng trở nên túng thiếu hơn.
Cha cô không được đi học, khi nghe tin cô mới nhỏ đã mắc bệnh tiểu đường, ông ta không thèm nghe lời giải thích của bác sĩ mà khẳng định là bác sĩ đang gạt người.

Thấy trên người cô không bị thương, ông ta cưỡng ép đưa cô về nhà.

Lúc này, vị bác sĩ tốt bụng đã cứu cô ngăn ông ta lại, ông ta tức giận động thủ, cầm một cái chai lên đánh một bác sĩ ưu tú khác làm tay phải người này bị thương.
Vụ việc vì vậy mà nâng lên thành sự cố y tế.
Người dân vây xem lần lượt chụp ảnh, mặc dù bị ngăn cấm, nhưng đủ loại video vẫn bị đăng lên mạng.

Khuôn mặt của Thịnh Tuệ và ba cô đã được hàng triệu người xem tới xem lui, mọi biểu cảm và lời nói đều được săm soi kỹ lưỡng.
Một tuần sau khi Thịnh Tuệ xuất viện, các đài truyền hình địa phương và hơn chục phương tiện truyền thông đã tìm đến cô, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất nói là họ muốn phỏng vấn cô.

Họ nói đi nói lại với cô rằng: Cháu hãy mạnh dạn vạch trần hành vi xấu của cha cháu, chúng tôi chắc chắn sẽ trả lại công lý cho cháu.
Cô sợ hãi không dám nhận lời, cô chỉ biết mỗi lời mình nói sẽ bị tung lên mạng thì càng thêm xấu hổ, khi đó dư luận đang nghiêng về cô, họ dùng hết công sức để phun ra những lời lăng mạ và chửi bới ác độc nhất trên đời tới cha cô.
Nhưng không hiểu sao, mỗi lần Thịnh Tuệ xem những bình luận đó, cô luôn cảm thấy những lời ác ý đó cũng sẽ quay lại mà cắn trả, nuốt chửng mình một cách dễ dàng.
Cha cô là một kẻ bạo lực độc ác, nhưng đồng thời, ông ta thực sự là người thân duy nhất cần cô trên đời này.
Mọi người đều lớn tiếng kêu gọi cô chống lại sự tàn bạo và học cách phản kháng, trong đó có một số người hảo tâm còn trợ cấp cho cô.

Nhưng khi đó Thịnh Tuệ đang là trẻ vị thành niên 14 tuổi, mỗi lần đi mua insulin cứu mạng đều cần có cha đi cùng.
Tựa như Thịnh Tuệ không đối mặt với ác ý, cô không biết mình sẽ ở đâu khi phải đối mặt với lòng tốt và sự khích lệ quá lớn như vậy.
Khoảng thời gian đó, hàng xóm xung quanh lúc nào cũng chỉ trỏ họ, công trường không chịu được áp lực của dư luận nên đã sa thải cha cô.

Hai cha con không còn cách nào khác ngoài việc dọn đi, chật vật sống cuộc sống lang bạt nghèo túng.
Những ngày tháng sau đó cũng không tốt hơn, có mấy lần cha cô bị người đi đường nhận ra nên chịu lời khinh miệt, tìm việc làm mới cũng bị từ chối, đủ loại tin đồn nối tiếp nhau mà tới.
Về phần Thịnh Tuệ, tình trạng bị đánh đập vẫn như cũ.
 
Quỹ tài trợ cho cô thường xuyên cử người đến chăm sóc, sau đó cô mỉm cười trả lời rằng cha cô không đánh cô nữa.

Để các bác sĩ tốt bụng ở bệnh viện không nhìn mình bằng ánh mắt thương hại, cô bé ở tuổi dậy thì đều luôn tính toán làm thế nào để mình ăn ít carb đi, như vậy thì cô có thể mua ít insulin hơn, kim tiêm dùng một lần cô sử dụng nhiều lần, mỗi lần tái sử dụng cô dùng cồn sát trùng để lau.
Bia miệng cao như núi, dù thiện hay ác thì nó đều đè nặng Thịnh Tuệ đến mức cô không thở được.
Ngay cả bây giờ, cô cũng hiếm khi xem các phương tiện truyền thông trực tuyến, cô chưa bao giờ đăng ảnh cá nhân lên bất kỳ phần mềm xã hội nào, kể cả WeChat.
Sự việc xảy ra đột ngột, cô biết lời giải thích mà cô đưa ra sẽ làm Chu Thời Dư khó hiểu, cô cũng nhớ trong bữa tối hôm qua anh đã nói rằng anh muốn một hôn lễ long trọng —— Mà bất kỳ chuyện gì có liên quan đến việc giao tiếp với người khác thì đều có thể thu hút sự chú ý của cư dân mạng.
Thịnh Tuệ từ tận đáy lòng không muốn mạo hiểm thêm nữa.
“… Em xin lỗi.” Thịnh Tuệ cảm thấy quyết định đơn phương của mình có hơi tàn nhẫn khi cô biết rõ mong muốn của anh: “Nhưng em thực sự không thể làm được.”
“Những video có liên quan sẽ bị xóa trong vòng nửa tiếng nữa, em không cần lo lắng.”
Cho dù nửa chữ, anh cũng không hỏi cô thêm.

Chu Thời Dư dùng đầu ngón tay thon dài gõ lên màn hình, cuối cùng đặt điện thoại xuống, giơ tay xoa nhẹ đỉnh tóc của cô: “Việc kết hôn của chúng ta sẽ không công khai trên internet.

Chúng ta cũng không có nghĩa vụ phải giải thích với cư dân mạng làm gì.”
“Về phần còn lại…” Anh giơ tay khẽ véo má cô, đôi môi mỏng thì thầm vào tai Thịnh Tuệ: “Tuệ Tuệ ở thể bù đắp cho anh ở phương diện khác.”
“……”
Bầu không khí nặng nề trong nháy mắt biến mất, Thịnh Tuệ quay mặt đi để anh không véo má mình nữa: “Anh nói có hai việc cơ mà, việc còn lại là gì?”
Chu Thời Dư thu hồi bàn tay xấu xa của mình: “Có một dự án ở Kinh Bắc xảy ra vấn đề, ngày mai anh phải đi công tác để xử lý.”
“Việc trong nhà làm anh có hơi lo lắng…” Anh nghiêng đầu nhìn cô, sợi dây mảnh màu vàng của mắt kính dừng trên mặt: “Bà Chu có thể ở một mình không?”
Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn hai người phải xa nhau, Thịnh Tuệ mím môi nói: “Anh phải đi bao lâu vậy?”
“Nhanh nhất có thể mất một tuần, hoặc lâu hơn thì có thể một, hai tháng.”
Chu Thời Dư không đưa ra câu trả lời chắc chắn mà chỉ cúi đầu quan sát thật kỹ biểu cảm của Thịnh Tuệ: “Vấn đề khó khăn ở chỗ, đấy là một nơi hẻo lánh, nếu tín hiệu không tốt thì khó có thể liên lạc thường xuyên.”
Một, hai tháng mà còn có thể không liên lạc được với anh…
Trên đường đi xe về nhà, trong đầu Thịnh Tuệ đều nghĩ đến chuyến công tác của anh, cô nhìn khung cảnh dần lùi xa ngoài cửa sổ, thuận miệng hỏi anh một câu:
“Các anh đi công tác có mấy người?”
“Tính cả anh thì tổng cộng là 3 người.”
“Em nhớ là Thành Hòa tham gia vào các ngành công nghiệp mới nổi.

Tại sao lần này lại liên quan đến việc phát triển khu nghỉ dưỡng thế?”
“Hai năm qua chính sách rất tốt, Khâu Tư đề xuất thử nghiệm thêm hình thức thu nhập khác, nhưng khả năng cao là sẽ không làm.”
“Nếu không làm thì sao anh nhất định phải đích thân đi vậy?”
Mãi cho đến khi hai người về nhà, Thịnh Tuệ vẫn đang tự lẩm bẩm: “Với lại, ở đó tín hiệu liên lạc không tốt, vấn đề an toàn có bảo đảm ——”
Người đàn ông trước mặt đột nhiên dừng bước, quay người lại nghiêng người nhìn cô, trong đôi mắt đen sau tròng kính của Chu Thời Dư mang theo ý cười:
“Nếu Tuệ Tuệ luyến tiếc anh như vậy thì anh không đi nữa.”
“… Em không có ý đó.” Thịnh Tuệ quay mặt đi, không chịu thừa nhận, vòng qua anh để đến phòng ăn uống nước.

“Em chỉ hỏi xác nhận chút thôi.”
Tuy ngoài miệng cô nói không quan tâm, nhưng sau bữa trưa lại nhìn thấy Chu Thời Dư đang bận rộn trong bếp, cô ôm lòng tò mò nên cầm laptop đến gần anh, hỏi anh đang làm gì.
“Không biết đi bao lâu…” Chu Thời Dư cúi đầu cắt bắp cải, đốt ngón tay ấn vào sống dao lạnh lẽo, tiếng dao sắc bén vang lên.
“Anh tiện tay làm vài món ăn ở nhà, khi nào ăn em hâm lại một chút là được.”
“…..

À, dạ được.”
Thịnh Tuệ nhìn anh ngâm rau đã cắt nhỏ vào bồn rửa, mở tủ lạnh đầy ắp, lấy ra các loại nguyên liệu.

Trước việc hai người sắp phải xa nhau một thời gian, bỗng nhiên cô lại sinh ra cảm giác chân thật.
 
Chu Thời Dư nói anh có chuyến bay vào sáng sớm mai, anh sẽ rời nhà trước bình minh nên không thể ăn sáng cùng cô.
Không chỉ vậy, rất có thể trong một, hai tháng tới, Thịnh Tuệ sẽ sống một mình trong căn hộ cao cấp trống trải, mỗi ngày thức dậy rời giường sẽ phải đối mặt với nửa giường vắng vẻ kia.
Không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi hụt hẫng.
Cô xuất thần dõi mắt nhìn theo anh, cho đến khi Chu Thời Dư đặt đồ anh lấy ra khỏi tủ lạnh xuống, quay người đi tới đối diện với cô.
Anh chống tay lên bàn thủy tinh, cúi người hôn lên khóe môi cô: “Không phải sáng nay em bảo anh là viết email cho Z sao?”
“…..

Bây giờ em đi viết ngay.”
Thịnh Tuệ ậm ừ đồng ý, cô ngẩng mặt lên đón nhận nụ hôn.
Khi anh cạy môi răng của cô ra, cô không hề né tránh mà thuận theo giơ tay lên vòng qua cổ anh, Chu Thời Dư hơi kinh ngạc trước bộ dạng ngoan ngoãn mềm mại của cô.
Trước kia tuy cô cũng hưởng thụ nhưng nỗi xấu hổ luôn nhiều hơn sự đ ộng tình, khi anh hôn, Thịnh Tuệ không mở miệng thoải mái đón nhận, cả lời nói và hành động của cô đều có xu hướng bị động.
Nhưng hôm nay cô lại như một người khác.
Nhạy bén nhận ra sự thay đổi của cô, Chu Thời Dư nhẹ nhàng đỡ gáy Thịnh Tuệ hôn cô sâu hơn, vừa vuốt v e vành tai mềm mại của cô, trầm giọng hỏi:
“Muốn anh không?”
Thịnh Tuệ rủ mắt xuống nhìn thấy hai ngón tay đang dừng trên nơi m3m mại của mình, cô nghĩ có từ chối cũng vô ích nên ậm ờ nói: “…Tùy anh.”
Chu Thời Dư cười nhẹ một tiếng, đỡ eo cô bế lên.
Khác với trận cuồng phong tối hôm qua, hôm nay anh chỉ làm một lần rồi để cô nghỉ.

Khi anh hôn cô và chuẩn bị rút ra, cơ thể anh đột nhiên dừng lại, trên môi phảng phát một nụ cười không rõ.
Thịnh Tuệ đương nhiên biết Chu Thời Dư đang cười cái gì, khuôn mặt cô đỏ bừng, trong mắt rơm rơm nước.
“Bé cưng thắt anh chặt quá.” Chu Thời Dư lại đẩy mạnh vào trong, chậm rãi ma sát, anh giơ tay vén những sợi tóc dính trên trán cô ra.
“Là vì nãy chưa được ăn no sao?”
Thịnh Tuệ mím môi không chịu nói.

Khi cô cho rằng anh sẽ có hành động tiếp theo thì Chu Thời Dư có chừng có mực rời khỏi cô, anh đi vào phòng tắm lấy khăn nóng lau sạch cho cô.
Thịnh Tuệ biết Chu Thời Dư chỉ đơn thuần để cô hưởng thụ một lần, nhưng anh chưa được tận hứng, vì thế cô không khỏi rủ mắt nhìn th@n dưới của anh.
Tay phải của cô lại hơi siết chặt, cô không được tự nhiên mà nhỏ giọng hỏi:
“Chỗ đó của anh….

có sao không?”
“Ừm, lát nữa nó sẽ bình tĩnh lại.” Tình huống hiện tại hiển nhiên không thích hợp để nấu cơm, Chu Thời Dư đi đến phòng thay đồ, tìm một chiếc vali 80 centimet, rồi đến đến trước mặt Thịnh Tuệ gói ghém hành lý.

Anh thuận miệng hỏi:
“Đi công tác hai tháng thì nên chuẩn bị mấy bộ quần áo đây?”
Ban đầu anh nói có thể là một tuần, vậy mà bây giờ thu dọn hành lý lại nói là tháng.
Thịnh Tuệ thầm mắng trong lòng, cô mặc quần áo vào rồi ngồi ở bên giường, nói: “Sáu, bảy bộ là đủ rồi, nếu không đủ em có thể gửi quần áo qua cho.”
“Ừ, để anh mang thêm mấy bộ nữa.” Chu Thời Dư thu vào trong mắt tất cả biểu cảm nhỏ của Thịnh Tuệ, anh bình tĩnh cong môi: “Ở đó điều kiện không tốt, lỡ chuyển phát nhanh không được.”
Tín hiệu liên lạc không tốt, chuyển phát nhanh cũng không được, mới đầu Thịnh Tuệ chỉ cảm thấy hơi hơi khó chịu, nhưng bây giờ cô lại lo lắng về chất lượng cuộc sống của chồng mình trong một tháng tới.
Cô ngẩng đầu lên, không khỏi lo lắng: “Không thì em giúp anh sửa soạn nhé? Anh xem anh còn cần mang gì nữa không?”
“Còn cần cái gì à?”
Chu Thời Dư sải đôi chân dài đi tới gần, trong mắt mỉm cười một lát như suy nghĩ gì đó, cuối cùng anh đặt hai tay lên giường, nghiêng người nhìn vào đôi mắt ngấn nước của Thịnh Tuệ, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Nếu anh nói chỉ cần bà Chu, vậy anh có thể mang Tuệ Tuệ đi cùng không?”
 
------oOo------