Mùa Xuân Của Anh

Chương 27: “nếu Em Có Sức Để Nói Vậy Cắn Anh Thêm Hai Cái Nữa Đi”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Cỏ May Mắn

So với sự hoảng loạn và bối rối của Thịnh Tuệ, người trong cuộc – Chu Thời Dư lại cực kỳ bình tĩnh.
 
Ánh mắt bình tĩnh của anh rơi vào chiếc điện thoại di động màu đen nằm trong lòng bàn tay cô, anh khoác chiếc khăn lên vai để che đi vết sẹo, bước tới nhẹ giọng hỏi:
“Có cần anh mặc quần áo trước không?”
Thịnh Tuệ nhận ra tầm mắt của mình như vậy là không lịch sự, cô nhanh chóng dời mắt đi, rủ mắt xuống đưa chiếc điện thoại đang có màn hình màu đen sang, nói với tông giọng cứng ngắc: “… Điện thoại của anh reo lên nên em đến đưa cho anh.


Vừa dứt lời, bàn tay cô trống huơ, Chu Thời Dư đã lấy điện thoại đi.
Trong lúc im lặng, Thịnh Tuệ không biết đặt mắt vào đâu, cô luôn cảm thấy nhìn thẳng vào vết thương hoặc cố tình tránh né đều mạo phạm, sau đó cô nghe thấy giọng nói ấm áp của anh vang lên trên đỉnh đầu mình: “Lúc nãy anh tắm có tiếng nước nên không nghe thấy em gọi anh.”
“Ừm, không sao đâu.” Trong đầu Thịnh Tuệ tràn ngập những lời mà Lâm Hề nói lúc chiều, khi cô mở miệng định lên tiếng, miệng lưỡi cô khô khốc, giọng nói khàn đi: “Vết sẹo trên người anh… là người đó đánh sao?”
Lời nói vừa buột miệng thốt ra làm cô không kịp hối hận.
Rõ ràng là trên đường về, cô đã hứa sẽ không tò mò tùy tiện như thế.
Thịnh Tuệ biết rõ tính cách của mình không phải thuộc dạng hiếu kỳ, nhưng hết lần này đến lần khác cô vượt quá giới hạn với Chu Thời Dư.
“Ừ, vì cơ địa anh dễ lưu lại sẹo nên đến giờ vẫn còn dấu vết.”
Đỉnh đầu của cô được một bàn tay ấm áp xoa xoa, anh thấp giọng ngước mắt lên nhìn đỉnh đầu cô, vùng ngực của Chu Thời Dư đối điện với tầm mắt nhìn thẳng của Thịnh Tuệ, anh hơi khom người, cô có thể nhìn toàn bộ vết sẹo đáng sợ chạy dài từ vai xuống sống lưng anh.
Trong mắt anh mang theo ý cười dịu dàng, giọng điệu bình tĩnh như đang kể chuyện của người khác: “Có phải làm em sợ rồi không?”
Bốn mắt nhìn nhau, Thịnh Tuệ nhìn thấy trong ánh mắt bình yên của Chu Thời Dư, cô đang hoảng sợ và đau buồn, cô hạ tay xuống lặng lẽ nắm chặt tay anh: “Chu Thời Dư…”
“…Thật ra, nếu anh không muốn cười thì không cần phải cười đâu.”
Trong giây lát, nụ cười hoàn mỹ trên môi anh bỗng cứng đờ.
“Em biết anh có năng lực kiểm soát những cảm xúc tiêu cực rất tốt, có lẽ là anh thực sự nghĩ chuyện đó không có gì…” Cho đến bây giờ, Thịnh Tuệ vẫn không thể phân biệt được nụ cười của anh là thật hay giả, cô cố gắng không nhìn gần vào những vết sẹo đó.

Cô nói từng câu từng chữ một cách khó khăn:
“Nhưng em sẽ cảm thấy buồn lắm.”
Chưa được anh chấp thuận song cô vẫn giơ tay khẽ chạm vào vết sẹo trước ngực của Chu Thời Dư, đầu ngón tay cô cảm nhận được làn da của anh ngâm trong nước nóng vừa ẩm vừa nóng.

Khi xúc giác của cả hai chạm nhau, cô cảm nhận phần cơ ngực anh căng chặt.
“Đây là dấu vết của ca phẫu thuật năm anh mười sáu tuổi…” âm thanh nghẹn ngào của Chu Thời Dư vang bên tai, giọng anh có sự kìm nén và nhẫn nại mà Thịnh Tuệ cảm thấy xa lạ: “… Lúc đó anh ở bệnh viện một thời gian.”
Ngón tay đang di chuyển của Thịnh Tuệ bỗng dừng lại, cô nhớ đến điều gì đó rồi ngẩng đầu lên, nở một nụ cười có lẽ còn xấu hơn cả khóc: “Trùng hợp thật đấy, năm đó em cũng được chẩn đoán mắc bệnh tiểu đường loại 1.”
Tận mắt chứng kiến ​​vết sẹo của anh, cảm xúc trong cô phức tạp hơn cô tưởng tượng.
 
Trong nỗi đau sâu thẳm khó có thể lấp đầy, dường như cô sinh ra một cảm giác an toàn đáng bị khinh chê rằng mình đã tìm được một người bạn đồng hành – vết sẹo của Chu Thời Dư khiến Thịnh Tuệ nhận ra rằng người chồng hoàn hảo của cô cũng có một khía cạnh không ai hay biết, đó điều đó làm cô thấy vết sẹo không còn quá khứ đáng xấu hổ của riêng cô nữa.
Bất kể lý do là gì, cô dựa dẫm vào cuộc hôn nhân này, mà nguyên nhân chính của sự ỷ lại dựa dẫm này là vì cô biết rằng một mối quan hệ lâu dài và ổn định thì cần phải hỗ trợ lẫn nhau, mang lại giá trị cho nhau.

Thịnh Tuệ luôn tìm kiếm điều mà cô có thể làm cho Chu Thời Dư.
Tóm lại, đối với cuộc hôn nhân khó khăn mới có được này, vì Thịnh Tuệ trân trọng từ tận đáy lòng nên cô không muốn mình luôn ở thế bị động, cho dù mục đích chủ yếu của anh đều xuất phát từ ý tốt và sự chu đáo.
Chu Thời Dư là một người bạn đời hoàn hảo, hoàn hảo đến mức mỗi sáng Thịnh Tuệ đều thấy anh dậy sớm nấu ăn, buổi trưa cô sẽ mở ra hộp cơm trưa đầy bất ngờ, thậm chí mỗi ngày trước khi đi ngủ còn được uống một ly đồ uống mới.

Thi thoảng cô cảm nhận điều tốt lành tuy đẹp nhưng hư ảo như bọt biển, từ đó sinh ra ý nghĩ muốn anh cũng dựa dẫm vào mình.
Trong hai mươi bảy năm cuộc đời, cô đã quen với việc ‘nước chảy bèo trôi’, phó mặc mọi chuyện, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhận thức rõ ràng rằng nếu cứ đứng tại chỗ thì sẽ không bao giờ đạt được điều mình muốn.
“…Trước khi kết hôn, anh đã nói là ở cạnh anh em có thể trở thành ‘bé hư’.”
Hai hơi thở dồn nén đan xen, Thịnh Tuệ nghe được giọng nói không mấy dễ chịu của mình, cô đặt tay lên ngực anh, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt màu đen đang chăm chú nhìn mình, nhẹ giọng nói:
“Chu Thời Dư, ở bên cạnh em, anh không cần lúc nào cũng phải mạnh mẽ.”
Tiếng cuối cùng vừa thốt ra, cô cảm thấy phần thân trên của mình được bao bọc bởi một vòng tay rắn chắc và nóng bỏng, giây tiếp theo, cánh tay ấy vững vàng ôm cô đặt lên bàn trang điểm, hai chân của cô đung đưa trong không trung.

Cái trán nóng ướt của anh áp vào trán cô, lòng bàn tay rộng lớn và khô ráo của anh nắm lấy bàn tay phải của cô đang đặt lên tim anh, hơi thở của anh có tính công kích chứ không ôn hòa điềm đạm như trước.
Một giọng nói khàn khàn nóng bỏng thì thầm vào tai cô: “Em không sợ sao?”
Không thể diễn đạt bằng lời, Thịnh Tuệ không để anh tùy ý nắm chặt tay mình nữa, thay vào đó, cô đưa tay anh kéo vạt áo của mình lên, lộ ra phần bụng bằng phẳng và trắng như tuyết.
Cô bị bệnh gần 13 năm, mỗi ngày kim nhọn phải xuyên qua phần da bụng bên trái và phải tổng cộng 4 lần, mặc dù chiếc kim rất nhỏ nhưng những chỗ thường xuyên bị kim đâm vẫn có thể nhìn thấy dấu vết.

Đôi khi kim đâm vào vị trí không tốt sẽ tạo ra những vết sưng hoặc bầm tím.
Nắm lấy bàn tay hơi thô ráp của anh, Thịnh Tuệ dẫn Chu Thời Dư vuốt v e làn da bị kim châm hàng ngàn lần của cô, đột nhiên cô cảm thấy việc cả hai để lộ vết thương giống như ‘tìm niềm vui trong nỗi buồn’.
Cô tựa đầu vào vai chồng mình – người im lặng từ nãy đến giờ, sườn mặt cô cảm nhận được vết sẹo năm xưa trên vai phải của anh, cô hỏi:
“Vậy lúc anh nhìn thấy vết tích trên người em, anh có thấy sợ hãi hay thấy nó xấu xí không?
“… Anh không thấy sợ.” Chu Thời Dư cúi đầu nhìn chiếc bụng phẳng lì của cô, từ góc nhìn của Thịnh Tuệ, cô có thể thấy rõ cơ bắp căng cứng của anh.
“Nhưng anh sẽ đau lòng.”
 
Người đàn ông này rất giỏi che giấu cảm xúc của mình, đây là lần đầu tiên Thịnh Tuệ nghe thấy giọng nói của Chu Thời Dư vì không thể khống chế được bản thân mà hơi run lên.
Anh cố chấp ôm cô vào lòng, cúi xuống đặt từng nụ hôn lên những vết thương nhỏ và dày đặc của cô, động tác thận trọng và nhẹ nhàng gần như thành kính, giọng nói nghẹn ngào thì thầm gọi tên cô.
“Thịnh Tuệ.” Đôi môi mỏng của Chu Thời Dư lưu luyến chạm vào phần bụng của cô, lẩm bẩm như không biết nói với ai:
“Nếu em không phải trải qua chuyện này thì tốt rồi.”
“……”
Không ai có thể cảm nhận được nỗi đau của một người, nhưng họ luôn có sự đồng cảm ở những mức độ khác nhau.
Thịnh Tuệ giơ tay ôm lại chồng, cô bắt chước bộ dạng của anh, nhẹ nhàng hôn lên vết thương trên vai anh, thẳng thắn nói: “Quả thực hôm qua em đã không vui, bởi vì em cảm thấy anh giấu em rất nhiều chuyện.”
Chu Thời Dư đứng thẳng dậy để tiện ôm cô, anh kéo áo xuống để cô khỏi cảm lạnh: “Ừm, là lỗi của anh.”
“Nhưng hôm nay trên đường trở về nhà, em mới nhận ra mình đã đòi hỏi quá nhiều…” Thịnh Tuệ ôm anh giống như một con lười: “Vừa nãy em nhìn thấy vết thương của anh, em cảm thấy đau lòng và xót xa.”
Những biến đổi tâm lý của cô giống như tàu lượn siêu tốc, Thịnh Tuệ nói xong cảm thấy mình hơi làm ra vẻ, cô lặng lẽ đỏ mặt: “Nghe có vẻ như tính tình em thất thường quá nhỉ.”
“Không sao đâu, anh thích nghe mà.”
Sự kiềm chế cảm xúc bị mất đi trong giây lát, Chu Thời Dư trở lại với vẻ dịu dàng thường ngày, bàn tay to lớn của anh xoa xoa tấm lưng thon gầy của cô, những ngón tay mảnh khảnh của anh như lướt dọc theo sống lưng cô, luồn vào trong lớp vải, tư thế ‘vành tai chạm tóc mai’, anh thấp giọng: “Hơn nữa, vết thương của em không hề xấu.”
“Tuệ Tuệ chỗ nào cũng đẹp hết.”
Những lời trấn an từ miệng anh không hiểu sao luôn có thể biến thành những lời tán tỉnh đầy ám muội, Thịnh Tuệ vốn đang chìm đắm trong sự tự trách, nhưng giây tiếp theo cô lại bị Chu Thời Dư khiêu khích, trêu chọc làm tim như muốn nhảy dựng lên.
Cô bị bế ngang eo rồi lại được nhẹ nhàng đặt xuống, trước mắt cô là bóng đen của anh, trong căn phòng ngủ yên tĩnh được che bởi lớp màn mỏng, tiếng xé bao bì quen thuộc vang lên cực kỳ chói tai.
Có lẽ anh không có vải vóc che chắn nên Thịnh Tuệ chưa bao giờ cảm thấy thân thể cường tráng và áp bức của chồng lại gần mình đến thế.
Cô hơi cong người lại, đầu ngón tay cô chạm vào bàn tay của anh đang chống bên cạnh mặt cô, giọng cô hơi run rẩy:
“… Hôm qua đã thử rồi mà? Không phải kích cỡ không đúng sao?”
“Ừm, nên hôm nay anh đã mua loại thích hợp rồi.”
Chu Thời Dư đối đáp trôi chảy, anh đặt tấm cao su mỏng vào lòng bàn tay cô giống như đêm qua, giọng anh khàn khàn dỗ dành: “Tối qua anh đã đồng ý rồi mà, sau này sẽ không để em mua đâu.”
“……”
Thịnh Tuệ trừng mắt anh nhưng chẳng có tí uy hiếp nào: “Sao loại chuyện này anh nhớ rõ thế hả?”
“Đương nhiên rồi.” Chu Thời Dư nắm lấy tay cô, cách tấm cao su mỏng anh cũng có thể cảm nhận được lòng bàn tay của cô thật mềm ấm.

Anh nhíu mày thấp giọng, cúi người cắn đôi môi mỏng của cô, hơi thở rối loạn:
“Chuyện nào liên quan đến em, từ trước đến nay anh đều nhớ vô cùng rõ ràng.”
Rất nhanh sau đó, Thịnh Tuệ tự trải nghiệm và cảm nhận được, ngày ấy Chu Thời Dư nói anh đang ở trong “trạng thái bình tĩnh” * – thực sự không phải là lời nói dối.
(*) Ở chương 13.
Cô thật là ngốc nghếch.

Cho đến khi cô ngẩng cổ cao lên rồi lại bị quăng ngã xuống trên chiếc gối mềm mại, cô vẫn luôn nghĩ tình huống hôm nay sẽ giống như đêm hôm qua, anh dỗ dành cô khép hai chân lại rồi đẩy vào trong đó.
Cô nghĩ, thứ đó có cùng kích thước, độ cứng và thậm chí cả độ nóng bỏng, cảm nhận ở đâu chẳng giống nhau.
Chu Thời Dư vẫn như trước, anh không quên vì cô phục vụ, ngón tay linh hoạt và đôi môi mỏng của anh nhâm nhi đôi môi hồng mọng ướt át của cô, sau đó anh chậm rãi và thận trọng tiến vào.
Người cô như bị chẻ ra, Thịnh Tuệ chơi xấu định bỏ cuộc nửa chừng, cô dùng mọi thủ đoạn như nũng nịu cầu cứu, khóc lóc nói mình không thích nghe tiếng va chạm da thịt, đầu cô sẽ rất đau.
Đáp lại bên tai cô là một tiếng cười nhẹ yêu chiều, Chu Thời Dư đáp lại yêu cầu của cô bằng cách ôm cô vào lòng, anh vẫn ở bên trong cô, vừa vuốt v e cô vừa ôm cô ngồi dậy, nhẹ nhàng an ủi cô, hỏi Thịnh Tuệ như vậy có đỡ hơn không.
Ngồi thẳng thì tiến vào càng sâu hơn, Thịnh Tuệ không chỉ đau đầu mà còn cảm thấy xương thịt trong đầu mình bị đâm nát thành từng mảnh, trong lúc lâng lâng cô suy nghĩ càng thêm khó khăn, cô nghĩ rằng có lẽ “hồn phi phách tán” cùng lắm thì cũng chỉ là kiểu đau đớn như thế này mà thôi.
Giày vò cô như vậy vẫn chưa đủ, Chu Thời Dư còn cố tình hôn lên vết thương của cô, thỉnh thoảng anh lại rút ra rồi lại khom người hôn, khi Thịnh Tuệ không chịu nổi nữa bắt đầu giãy dụa, anh mới “nhân từ” ngẩng đầu, thẳng lưng lên, nói những lời yêu chiều rồi tiếp tục đẩy vào.
Sau cùng, Thịnh Tuệ được anh ôm đi tắm rửa, lúc quay lại cô yếu ớt ngã xuống giường, mái tóc đen xõa tung.

Với chút sức lực còn sót lại, cô chờ lúc Chu Thời Dư ôm lấy mình thì nghiêng đầu dùng răng oán hận cắn lên vai anh một cái.
Cô không quan tâm đ ến những vết sẹo đây đó trên người anh, cô chỉ muốn trả thù vì Chu Thời Dư không biết thương cô, giọng cô nhẹ như bông: “… Em hối hận vì ban ngày đã tự trách mình.”
“Là lỗi của anh.” Chu Thời Dư lúc nào cũng nhanh chóng nhận lỗi, anh giơ tay dém chăn cho Thịnh Tuệ giống như gói một cái bánh bao rồi vỗ nhẹ vào chăn:
“Nếu em có sức để nói, vậy cắn anh thêm hai cái nữa đi.”
Vừa nói, anh vừa đưa bờ vai đầy vết răng đến trước mặt Thịnh Tuệ, trong mắt hiện rõ ý cười xấu xa như viết bốn chữ to tướng: “xin mời em xơi”.
Thịnh Tuệ quyết định không để anh được như ý.
Không để ý đến vết cắn nông mới xuất hiện, cô xuyên qua làn nước hơi khô dưới mắt nhìn vết sẹo của anh, tuy mạnh miệng nói không đau lòng nhưng lại không khỏi mềm lòng.
Chu Thời Dư bận rộn chăm sóc cô, đến bây giờ vẫn chưa mặc quần áo vào, Thịnh Tuệ mím môi nhấc một góc chăn lên, tỏ vẻ thản nhiên ám chỉ: “… Trong chăn lạnh lắm.”
Cô lấy cớ thật vụng về.
Nhưng đâu có sao, chỉ cần Chu Thời Dư hiểu là được.
Mùi hương thơm đắng quen thuộc chui vào trong chăn, tay chân cô được người nọ sưởi ấm.

Chu Thời Dư ôm hờ Thịnh Tuệ, đôi môi mỏng dừng trên trán cô: “Ngủ đi em, anh ở đây rồi.”
Thịnh Tuệ im lặng giơ tay ôm lấy lưng anh, một cảm giác mệt mỏi xông đến, giọng nói cô mờ hồ không rõ: “… Sau này sẽ khá lên, anh đừng buồn…”
Tiếng hít thở của người phụ nữ trong lòng ngực anh đều đặn và vững vàng, Chu Thời Dư tựa đầu lên mái tóc mềm mại của Thịnh Tuệ, vỗ lưng ru cô ngủ, chút ấm áp trong đôi mắt đen sau tròng kính biến mất.
Không buồn sao?
Dường như anh đã ngừng căm hận người đàn ông đó từ lâu rồi.
 
Có lẽ khi anh còn nhỏ, sức lực chưa lớn nên từng sinh lòng căm hận ông ta.

Nhưng khi lớn lên, anh biết người đàn ông tự xưng mình là ba của anh không thể khống chế não bộ, là một kẻ điên bị cảm xúc thao túng, anh đâm ra thương hại ông ta.
Cho đến khi vụ tai nạn xe hơi xảy ra lúc anh 23 tuổi.
Chu Thời Dư trở về từ nước ngoài, anh đứng ở nhà xác, với tư cách là người nhà, anh được bệnh viện yêu cầu xác nhận thân phận.

Lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng anh đúng từ trên cao cúi đầu xuống nhìn người đàn ông đó, trên mặt và toàn thân ông ta đã thối rữa.
Đột nhiên anh cảm thấy ông ta hóa ra cũng chỉ là một kẻ đáng thương.

Không có liều thuốc nào có thể cứu được bộ não điên cuồng của ông, so với việc cả đời thống khổ, bị tai nạn có lẽ là cách chết tốt nhất dành cho ông ta.
Ngày nhận tro cốt từ nhà tang lễ, Chu Thời Dư nhốt mình trong phòng ngủ trống vắng, anh lặng lẽ nhìn đống tro tàn nhỏ trong hộp gỗ, dường như có thể cảm nhận được mùi đặc biệt người đàn ông nọ.
Từ ngày đó trở đi, những nỗi căm hận cùng oán trách tích tụ từ thuở nhỏ không biết đặt ở đâu cuối cùng chỉ để lại tro bụi giống như thân thể bị đốt cháy của ông ta, chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ tiêu tán đi mất.
Không ai ghét một người đã chết vì làm như vậy chẳng thu được gì cả.
Là một doanh nhân, Chu Thời Dư hiểu rõ đạo lý đó.
Chờ đến khi người trong lòng mình ngủ say hoàn toàn, anh nhẹ nhàng đứng dậy khỏi giường, kéo chặt rèm lại, cúi người xuống nhặt quần áo vương vãi trên sàn rồi đi đến phòng giặt để giặt giũ.
Sau khi dọn dẹp xong, Chu Thời Dư trở lại phòng tắm, cầm chiếc điện thoại di động màu trắng ở trên kệ phía trên bồn rửa mặt, mở khóa rồi xóa nhật ký cuộc gọi mới nhất của mình, sau đó mở khe sim lấy sim điện thoại trong đó ra rồi bẻ gãy.
Tiếng gãy đôi vang lên giòn giã, hai mảnh vỡ đều được bọc trong giấy vệ sinh, anh vò thành một cục rồi ném vào thùng rác dưới chân.
Chu Thời Dư xách túi rác ra khỏi phòng ngủ, ném nó vào vị trí đặt rác trên hành lang, sau đó mới quay lại phòng tắm trong phòng ngủ.
Anh cúi xuống bọc một chiếc túi đựng rác mới vào thùng, ném những giấy rác vương vãi trên bồn rửa mặt vào thùng rác, anh rủ mắt xuống, lặng lẽ nhìn thùng rác gần như giống hệt lúc ban đầu.
Anh đã hứa, Thịnh Tuệ muốn thứ gì hoặc muốn biết điều gì, anh sẽ thẳng thắn đưa hoặc nói cho cô ——
Nhưng theo cách của anh.
Theo cách đảm bảo rằng cô sẽ không bỏ đi, trở nên xa cách với anh hay thậm chí sẽ đau lòng mà yêu thương anh hơn.
Sau khi rửa tay ra khỏi phòng tắm, ánh mắt anh dừng chính xác trên người Thịnh Tuệ đang ngủ say trên giường, hơi thở của cô nhẹ nhàng và đều đặn, đôi má trắng nõn ấm áp hơi ửng hồng.
Sau khi chuyển đến đây, cô đã tăng cân một chút, không còn gầy trơ xương như hồi anh mới ôm cô nữa.
Ngoài cửa sổ sắc trời đã dần tối, Chu Thời Dư tới bên giường cúi người xuống sát Thịnh Tuệ, giơ tay vén mớ tóc xõa tung của cô ra sau tai, nhẹ giọng nói:
“Bữa tối chúng ta sẽ ăn chân giò hầm đậu nành, cải xanh xào tỏi, nghêu nhồi thịt, sau đó uống canh táo đỏ tổ yến để bồi bổ thân thể, được không em?”
Thịnh Tuệ đang mơ màng ngủ không nghe rõ anh nói gì, dường như cô chỉ dựa vào mùi cơ thể của anh mà nhích đến gần anh, khuôn mặt mềm mại thanh tú vô thức dụi vào lòng bàn tay anh đang đặt bên gối, hành động của cô thể hiện sự thân mật.

Chu Thời Dư rủ mắt xuống, giống như mỗi đêm anh kiên nhẫn chờ cô ngủ, anh âm thầm nhìn không chớp mắt gương mặt yên tĩnh đang say ngủ của Thịnh Tuệ.
Anh nghĩ, nếu lúc này có một tấm gương trước mặt thì lòng tham, d*c vọng và sự điên cuồng ẩn giấu trong mắt anh đều sẽ lộ ra.
Vì vậy, Chu Thời Dư thỉnh thoảng hy vọng Thịnh Tuệ có thể ngủ lâu hơn một chút.
Bởi vì chỉ khi cô ngủ say, anh mới có thể không kiêng nể gì mà ngắm nhìn cô như bây giờ, để cho tính chiếm hữu của mình phá kén và lớn dần.
Ít nhất vào lúc đó, anh mới có thể xác nhận rằng Thịnh Tuệ chỉ thuộc về một mình anh..