Mùa Tuyết Rơi

Chương 9




Vân Dịch thích sạch sẽ, đối với người phụ nữ của mình càng như vậy, anh không dễ dàng để người khác chạm vào, dù chỉ một chút. Ý thức bảo vệ của anh rất lớn, ý muốn chiếm hữu lại càng lớn. Nhưng bây giờ, tất cả đã hết rồi, tôi mơ hồ nghĩ, trong sâu thẳm trái tim, nỗi nhớ Vân Dịch cuối cùng đã bị tôi bóp chết.

Năm mới đến, Ninh Thanh giữ đúng lời hứa, cả nhà đã cùng nhau bắn pháo hoa tại căn biệt thự. Từng bông pháo hoa nở tung giữa bầu trời, chỉ trong màn đêm mới có thể cảm nhận hết được vẻ đẹp tuyệt vời của pháo hoa.

Tôi chợt nhớ, Vân Dịch đã từng đưa tôi đi xem múa rồng lửa. Cánh tay trần của vũ công lên đưa xuống, khiến cho thân hình mềm mại của con rồng uốn lượn xung quanh viên long châu. Bên cạnh là một chàng trai khỏe mạnh có làn da như đồng nâu, phun tới con rồng một loại nước sắt[1]. Cảnh tượng giống như sao băng, giống như mưa rơi, giống như con công sải cánh múa, nhịp nhàng, sống động.

[1] Dùng loại nước này trong biễu diễn múa rồng có thể tạo ra ánh sáng giống như mưa sao băng.

Không giống pháo hoa cô đơn nở trên trời cao, ngay trước mắt, mỗi lần hắt nước, mọi người lại la hét rồi lùi lại. Tôi thấy kỳ lạ, kỳ lạ ở chỗ những tia lửa nóng như vậy lại không làm bị thương người múa rồng.

Tôi kéo Vân Dịch cười lớn, cố gắng chui vào những chỗ có thể mơ mộng theo những ánh sao xán lạn kia, tôi muốn đứng ở chỗ sáng nhất, muốn tan chảy vào cái đẹp đến mê hồn ấy. Tôi ngẩng đầu lén nhìn, chỉ cảm thấy muốn được những ngôi sao ôm lấy. Tôi hôn anh bằng thứ cảm xúc nông nhiệt nhất, một cảm giác thật hạnh phúc. Tôi đã mong thời khắc đó có thể dừng lại mãi mãi.

Nhưng những thứ đẹp như thế đều không thể là mãi mãi.

Như pháo hoa đốt trong đêm nay, bùng lên rồi cũng sẽ biến mất.

Khuôn mặt Ninh Thanh bị ánh pháo hoa chiếu lúc đỏ lúc xanh, đôi mắt nhìn tôi mỉm cười. Giây phút lãng mạn đó nên thuộc về những đôi tình nhân. Giống như Đại Hải và Tiểu Nhược, mười ngón tay cứ đan vào nhau, không cần nói câu nào đã thấy bọn họ tràn đầy niềm vui rồi.

Tôi và Ninh Thanh không như thế được.

Tôi vờ như không thấy ánh mắt của anh, vờ như chỉ đang chú ý đến pháo hoa nở rộ trên bầu trời, và tôi nghe thấy tiếng anh thở dài.

Nhưng cuối cùng tôi lại mềm lòng, quay sang mỉm cười nói với anh: "Pháo hoa đẹp thật đấy! Em rất muốn tự mình bắn pháo hoa, nhưng em không dám, anh giúp em được không?".

Ninh Thanh cười gật đầu, tôi cẩn thận đưa đầu cây hương vào ngòi pháo. Vừa nghe tiếng "bụp", tôi liền nhanh chóng lùi lại. Không may là Ninh Thanh lại đứng quá gần, nên ngực bị tôi va khá mạnh. Đúng lúc vì nghe tiếng nổ quá đinh tai, nên tôi vội ôm lấy đầu và vùi vào ngực anh. Anh ôm lấy tôi. Tôi không nghe thấy tiếng anh cười, nhưng chắc chắn anh đang cười, vì ngực anh đang rung lên kia mà. Đây là lần đầu tiên tôi gần Ninh Thanh đến vậy, thì ra vòng tay anh cũng thật ấm áp.

Pháo hoa nổ xong, tôi mới giật mình nhận ra là mình vẫn đang trong lòng Ninh Thanh. Tôi lùi về sau, nhưng Ninh Thanh lại không buông tay. Tôi vội cúi đầu ngó nghiêng xung quanh, bố mẹ anh, Đại Hải và Tiểu Nhược đang nhìn chúng tôi trìu mến. Tôi đỏ mặt nói nhỏ: "Anh buông ra đi".

Ninh Thanh không những không buông tay, còn cúi đầu thì thầm: "Anh không buông, anh thay đổi mức độ chú ý với em rồi, anh cần em”, nói xong liền bế bổng tôi lên. Tôi kêu lên rồi vội bám vào cổ anh, sợ hãi đưa mắt nhìn xung quanh, mọi người cứ như không nhìn thấy. Tôi phải làm sao đây? Tâm trạng tôi rối bời. Vừa bước vào nhà, tôi đã hét lên: “Ninh Thanh, buông em ra!”.

Ninh Thanh cười nói: "Không!”, và cứ thế ôm tôi vào phòng ngủ rồi đặt tôi lên giường.

Tôi bất giác lùi lại, Ninh Thanh tiến tới, anh phủ mình xuống, hai tay chống hai bên, khiến tôi nằm gọn vào lòng anh. Tôi hết nhẫn nại nhìn thẳng vào mắt anh nói: "Ninh Thanh, chỉ là giả thôi, anh không thể như thế”.

Ánh mắt Ninh Thanh không còn ấm áp nữa: "Vậy thì chúng ta hãy làm cho chuyện giả thành thật".

Hai tay tôi đẩy lên ngực Ninh Thanh, nhưng anh vẫn không hề nhúc nhích: "Ninh Thanh, về mặt pháp lý em không phải là vợ anh".

Đột nhiên anh cười gằn: "Tử Kỳ, em không phải là người không có một chút kinh nghiệm nào về chuyện ấy chứ?".

Tôi sửng sốt quay đầu sang một bên, mặt đỏ bừng: “Ninh Thanh, anh còn như thế em sẽ giận đấy".

Ninh Thanh đứng thẳng lên rồi nói: "Em đúng là một kho báu, Triển Vân Dịch sao lại đành lòng mà chia tay vậy? Tử Kỳ, đùa em chút cho vui thôi".

Tôi giận đến mức không nói được câu nào, chỉ biết cầm gối ném vào anh. Ninh Thanh đứng yên tiếp nhận, nhìn tôi chăm chăm và nói một cách nghiêm túc: "Tử Kỳ, nếu Triển Vân Dịch thực sự không cần em, anh vẫn luôn ở đây".

Nhìn anh cười rồi bước ra khỏi cửa, tôi cũng không nhịn được cười.

Vân Dịch, anh thấy đấy, đó là một người đàn ông tốt, và đó là những lời nói rất cảm động, vậy mà sao em vẫn không thể quên anh?

Nhưng tại sao anh không nghe hết lời em nói? Tại sao không cho em thêm thời gian? Tại sao anh có thể biến mất trong cuộc sống của em? Làm sao em có thể vì anh mà làm tổn thương đến họ cho được?

Nụ cười của tôi không biết tự bao giờ trở nên gượng gạo, giống như đang khóc.

Qua Tết, công ty có quá nhiều việc nên tôi khá bận, vì vậy mà có thể ít về để đối diện với Ninh Thanh, đối diện với bố mẹ anh.

Từ sau buổi tối Ninh Thanh có hành động thân mật đó anh không biết là vô tình hay cố ý đã bắt đầu nói đến chuyện muốn bế cháu. Như vậy làm sao được. Sau này tôi phải đối mặt thế nào đây?

Tôi lựa chọn cống hiến thời gian và tinh thần cho công ty. Tôi đi khắp nơi làm việc, gần như phim trường nào khởi công tôi cũng tới xem xét tiến độ, rồi làm các ảnh mẫu thâu đêm trong phòng máy, chăm chú chỉnh sửa.

Tôi chỉ mong thời gian trôi đi thật là nhanh, trôi qua nửa năm đầu đi, để tôi rời khỏi đây. Tôi không chịu đựng được, không thể chịu đựng được nữa rồi. Nếu sống cùng Ninh Thanh, tôi sợ tôi không thể vui vẻ, mà anh ấy lại càng không hạnh phúc.

Tất cả mọi người trong công ty đều kêu vất vả, phòng Dịch vụ khách hàng bận ký hợp đồng với bên truyền thông, bộ phận Thông tin vất vả đến nỗi mặt ai cũng đầy mồ hôi. Công ty suốt ngày đều là những ngôi sao ra ra vào vào, người mẫu quảng cáo mới đến thử vai, thương lượng hợp đồng.

Ai cũng đều phàn nàn công việc bận rộn, chỉ có Tổng giám đốc là cả ngày luôn nở nụ cười, và chỉ có tôi là tình nguyện vùi đầu vào công việc, chăm chỉ cần mẫn.

Đại Hải nói với tôi: "Chị đúng là tự bóc lột. Đến con gà nhà chị cũng không chăm chỉ như vậy, tiếng gáy canh ba mà còn như tiếng ngáp".

Tôi trừng mắt nhìn cậu ta: "Cậu nói sai rồi, gà nhà tôi thức ngủ rất điều độ, chỉ có âm thanh đầu tiên trong ngày của cậu là mấy câu nằm mơ nói nhảm thôi. Đây gọi là trách nhiệm".

Đại Hải lắc đầu: "Chị không thương xót cấp dưới mình thì cũng thôi. Nhưng chị có biết hai tháng lại đây chị gầy thế nào không?".

Tôi lầm bầm: "Là con gái thì phải giảm cân chứ!".

Tuy nói vậy, nhưng tôi vẫn phải thay đổi, trở thành một giám sát tốt bụng. Chụp ảnh đều chọn những nơi có danh lam thắng cảnh, vừa làm việc vừa kết hợp với nghỉ ngơi luôn. Đại Hải giơ hai tay tán thành.

Thái Hồ khói sóng mênh mông, gần cơ sở phim Vô Tích ở giữa có đảo Tam Sơn, muốn núi có núi, cần sông có sông. Đến đó vào tháng Ba không còn hoa đào nữa nhưng lại là lúc hoa mai nở rộ. Tôi và Đại Hải đi thẳng đến vườn mai.

Hoa mai ở đây tháng Một kết búp, rải rác nở vào cuối tháng Hai, và lúc này thì mấy chục nghìn gốc mai đã rực rỡ chẳng khác gì một biển hoa. Tôi đã phải bổ sung cấp tốc những hiểu biết về loài hoa mai, nhưng không ngờ hoa mai lại có nhiều loại và nhiều tên gọi đến thế.

Cô diễn viên mặc bộ đồ cổ trang treo trên dây cáp luớt lên lượn xuống nhìn không khác nào tiên nữ giáng trần. Tôi reo lên: "Cô gái này còn đẹp hơn cả Mai Tử, có tương lai đấy".

Đại Hải đáp lại bằng thái độ dửng dưng: "Sớm muộn cũng để người khác bao thôi. Trong giới giải trí không có nữ minh tinh thuần khiết đâu".

Tôi vội vàng chấn chỉnh cậu ta: “Cậu không nên nhìn người khác như thế, không có gì là tuyệt đối cả, còn có rất nhiều cô gái tốt”.

Đại Hải cười nói: "Cô ta sẽ hiện nghuyên hình ngay thôi”.

Tôi không hiểu, Đại Hải nháy mắt ra hiệu: “Cái kẻ âm hồn bất tán lại đến rồi kìa".

Tôi đưa mắt nhìn quanh, Vân Dịch đang đứng giữa những khóm mai. Tôi rất muốn đi đến nói chuyện với anh, nhưng đôi chân không sao cất lên được. Anh hoàn toàn không thấy tôi, đôi mắt dường như chỉ dán chặt vào nữ diễn viên kia. Ánh mắt đó là lo lắng hay thương xót? Trái tim tôi thấy nhói đau, đau đến mức toàn thân đổ mồ hôi, đau đến không thể ngoảnh đi được.

Đại Hải quay lại thấy tôi biến sắc liền hỏi: "Sao đấy?".

Tôi lắc đầu nói không có gì, chắng lẽ lại nói là do mình đang ghen? Khi Vân Dịch đưa cô gái đó đến, tôi ngại ngùng đứng đó, miệng cố gắng mỉm cười. Nghe thấy anh nói với cô gái kia: "Dây cáp có làm em đau không?".

Cô gái đó cười e thẹn: "Hơi chặt một chút, nhưng không đau, rất thích ạ". Vân Dịch gật đầu chào chúng tôi rồi đưa cô gái kia đi.

Tôi cười đau khổ, Vân Dịch thực sự lạnh lùng với tôi như vậy sao? Tôi nhẹ nhàng nói với Đại Hải: "Đại Hải, tôi thấy khó chịu quá, đau lắm".

Đại Hải bực dọc nói: "Chị vì Triển Vân Dịch mà khó chịu vậy sao? Chị thực sự không có tim, không có gan, chị phải nhớ, chị đã lấy Ninh Thanh rồi".

Mặt tôi trắng bệch, dựa vào cậu ta: "Tôi nghĩ mình bị đau dạ dày rồi". Đúng là báo ứng!

Lúc đó Đại Hải mới cuống lên, đỡ tôi rồi nói: "Bà cô, đừng có mỗi lần Triển Vân Dịch xuất hiện lại như vậy được không?".

Tôi không còn sức lực mà nói nữa, kệ cho cậu ta lảm nhảm bên cạnh và đưa tôi về khách sạn.

Tôi uống thuốc rồi lên giường nghỉ ngơi. Người của đoàn phim gọi điện đến nói tối nay cùng nhau ăn cơm. Tôi thực sự không còn tinh thần để mà ăn nữa, Đại Hải nói: "Vậy để tôi mang cái gì đó về cho chị".

Tôi gật đầu rồi lại quay ra ngủ tiếp.

Chắc chắn do cậu ta nói lại với Ninh Thanh, nên một lúc sau đã thấy Ninh Thanh gọi điện đến ân cần hỏi han. Tôi bỗng cảm thấy bực mình, sao cậu ta lắm chuyện thế chứ! Tôi cố gắng trả lời như kiểu ứng phó với anh.

Thật ra có người quan tâm cảm giác rất tuyệt, chỉ là Ninh Thanh càng ngày càng khiến tôi lo lắng.

Càng thấy anh tốt, tôi càng hiểu rõ lòng mình, và càng khó đối diện với anh.

Có bao nhiêu đôi vợ chồng sống với nhau đến trọn đời? Ninh Thanh là người tốt, ít nhất anh cũng thật lòng chờ đợi tôi. Chỉ là tôi không có cách nào. Cứ đối diện với anh là tôi lại nghĩ đến Vân Dịch, cứ đối tốt với anh, là tôi lại nhớ đến những việc không tốt với Vân Dịch. Tôi hồ đồ mất rồi, rốt cuộc tôi đang làm gì vậy? Sao lại khiến mình khổ sở, gần như không còn là người thế này.

Đại Hải mang về cho tôi bát cháo gà, tôi cười nói: “Không ngờ cậu lại chu đáo vậy".

Đại Hải nói với vẻ hơi xấu hổ: “Nghe nói dạ dày khó chịu ăn cháo rất tốt, chị ăn đi cho nóng!".

Ở Vô Tích bán chạy nhất có lẽ là đường, hầu như đồ ăn nào cũng ngọt, bát cháo này cũng vậy. Tôi rất ghét vị ngọt này nhưng lại không đành phụ lòng tốt của Đại Hải nên cố gắng ăn cho xong, sau đó lại ngủ tiếp.

Không biết ngủ được bao lâu thì tôi cảm thấy như có lửa đốt trong dạ dày, tôi nhắm mắt cố gắng nghĩ đến những thứ có vị cay mình thường vẫn ăn, như vậy sẽ bớt đi cảm giác buồn nôn. Nhưng cuối cùng vẫn không chịu được, tôi vội vàng lao vào nhà vệ sinh và nôn hết ra, đầu đau khủng khiếp, sau đó lại đau bụng đi ngoài. Có lẽ tôi mắc tội với thần tiên, nên bây giờ mới ra nông nổi này.

Tôi cứ chạy ra chạy vào nhà vệ sinh như thế mấy lần, vậy là dạ dày trống không rồi, mật xanh mật vàng cũng đã nôn ra hết. Tôi lê vào giường với khuôn mặt trắng bệch, cầm điện thoại gọi cho Đại Hải: “Đại Hải, tôi khó chịu quá, cậu đến đưa tôi đi viện với”.

Nói xong tôi ngã xuống giường. Được một lúc thì mơ màng thấy tiếng chân chạy, tiếng gõ cửa, tôi cũng chẳng còn sức mà trả lời nữa. Sau đó thì có người mở cửa, bế tôi lên và đi ra ngòai. Đầu óc tôi trống rỗng, từ từ thiếp đi.

Trời chắc là đã sáng, tôi mở mắt, cử động tay, có người giữ tay tôi lại: "Đừng ngồi dậy, chị đang truyền nước đấy".

Tôi nằm xuống, nhìn ra ngoài rồi nói: "Đại Hải, tôi khỏe rồi".

Chắc Đại Hải đã thức suốt đêm chăm tôi, dáng vẻ cậu ta hơi mệt mỏi và nói với tôi bằng giọng không được khỏe lắm: "Chị xem mấy tháng vừa rồi chị bận rộn thế nào, rồi còn không ăn sáng nữa, chỉ có uống cà phê không, lần này may mà là cấp tính, kéo dài sẽ thành mãn tính, về sau thì cứ thế mà chịu đựng thôi".

Tôi trả lời: "Vậy à", trong lòng nghĩ, thế là bị bệnh dạ dày, chứ không phải vì nhìn thấy Vân Dịch mà đau lòng, thật lốt! Nhìn khuôn mặt không được vui của Đại Hải, tôi vội cười trêu cậu ta: "Cuộc điện thoại của tôi có phải là tiếng chuông ác mộng lúc nửa đêm không?".

“Người nghe điện thoại là Triển Vân Dịch, chứ không phải tôi."

Trời ơi, sao tôi lại có thể làm một việc đáng xấu hổ thế chứ, chẳng trách sao Đại Hải lại không vui như vậy. Trong mắt cậu ta, hành vi của tôi chắc chắn là giống như ngoại tình. Lấy người khác rồi mà vẫn còn nhớ số điện thoại của bạn trai cũ, nếu là ngày trước thì đã bị nhốt vào lồng thả trôi sông rồi.

Tôi giật giật tay áo Đại Hải: “Cũng vì trong lúc ốm đau cuống quýt lên thôi mà”.

Đại Hải thở dài nói: “Tử Kỳ, chị vẫn không quên được anh ta à? Tôi thấy rất tội cho Ninh Thanh”.

Tôi không biết trả lời thế nào.

Đúng lúc đó cửa mở ra, Vân Dịch và cô diễn viên kia bước vào ôm theo một bó hoa và lọ cắm. Cô gái đó có đôi mắt to, ân cần hỏi tôi: "Nghe nói chị Tử Kỳ bị ốm, bọn em đến thăm chị".

Vân Dịch nhìn tôi cười gượng, trong đôi mắt anh là sự lo lắng? Tôi nhầm rồi, tôi phủ nhận bằng trực giác. Đầu tiên là Mai Tử, rồi lại đến cô gái trước mắt, lúc nào anh cũng có người đẹp bên cạnh làm bạn. Tôi đáp bình thản: "Cảm ơn, xin lỗi vì tối qua đã làm phiền mọi người".

Vẫn nụ cười đáng ghét đó, Vân Dịch nói: "Tử Kỳ, buổi sáng tốt nhất nên ăn chút gì đó, không nên để bụng đói mà uống cà phê như vậy".

Cô gái bên cạnh thêm vào: "Đúng rồi, làm nghề như của chúng ta, sáng mà không ăn thì dạ dày sớm muộn cũng hỏng mất. Tốt nhất là uống một ly sữa, ăn một quả trứng gà…”.

Tôi ghét, vô cùng ghét họ. Tôi làm bộ mệt mỏi nhắm mắt, cho đến khi cô ta im miệng, rồi vui vẻ rời đi cùng Vân Dịch.

Tôi thực sự cảm thấy rất buồn, giật kim truyền nước ra rồi đau quá lại kêu toán lên. Đại Hải không ngăn kịp, thấy vậy giậm chân mắng: "Tử Kỳ, chị làm gì đấy?".

"Tôi không sao rồi, tôi ghét ở đây. Đại Hải, tôi muốn đi ăn lẩu."

Đại Hải cười châm biếm: "Chị gái tôi ơi, dạ dày chị như thế thì ăn làm sao được lẩu?".

Tôi không quan tâm đến lời nói của cậu ta, cứ bước ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Cậu không đi thì tôi đi, miệng tôi đang nhạt lắm đây".

Đại Hải nhìn tôi, rồi lại nhìn vào những đồ tẩm bổ trên giường: "Thế còn những thứ này thì sao?".

"Quyên góp cho bệnh viện, tặng cho hộ lý, tôi không quan tâm." Chẳng lẽ tôi còn cầm về khách sạn? Ngốc! Nói xong tôi liền bước ra ngoài.

Tôi không thể đòi hỏi Ninh Thanh, không thể đòi hỏi Vân Dịch, nhưng ngoài Vân Dịch ra, trên thế giới này tôi còn có thể ích kỷ, bướng bỉnh đòi hỏi ai nữa đây?

Tôi và Đại Hải đi rất lâu mới tìm được một nhà hàng có lẩu Trùng Khách trong phố Vô Tích, tôi hít một hơi dài nói: “Vẫn mùi vị đó, thơm quá, cậu có biết không, tối qua tôi ăn cháo mà muốn nôn ra đấy”.

Đại Hải lắc đầu: “Tôi không biết làm gì với chị nữa, nếu chị còn như thế này tôi đành phải gọi điện cho Ninh Thanh để anh ấy mắng chị một trận”.

Tôi vờ như điếc, nếu cứ tiếp tục thế này, giả sẽ thành thật mất.

Bây giờ thực sự tôi rất thèm ăn lẩu, nhìn nồi nước đung đang sôi, tôi vội vàng cho rau vào. Muốn ăn cho thật ngon miệng, nước miếng muốn chảy ra hết thôi, nhưng vẫn cố kiềm chế, mời Đại Hải: “Ăn đi”.

Đúng lúc chuẩn bị cho miếng sách bò vào miệng thì đôi đũa bị giật phắt khỏi tay, tôi tức giận ngẩng đầu lên. Là Triển Vân Dịch, anh đang lạnh lùng đứng trước mặt tôi. Tôi bực mình gắt lên: "Anh làm cái gì thế?!".

Anh không trả lời, cơ mặt như co giật vì giận, hình như đang nghiến răng nghiến lợi. Rồi đột nhiên, anh lôi tôi ra khỏi bàn, kéo ra cửa. Tôi hét lớn: “Anh bỏ tay ra!".

Tay bị anh nắm chặt, tôi đành bị động để anh lôi ra ngoài, tất cả mọi người trong nhà hàng đều trố mắt nhìn chúng tôi. Tôi quay đầu lại thầm kêu khổ, thực sự tôi rất thèm ăn lẩu mà.

Anh vẫn không nói câu nào kéo tôi ra xe, mở cửa xe rồi đẩy tôi vào. Tôi thấy Đại Hải cũng chạy theo, cửa xe bị khóa lại, tôi vỗ tay vào tấm kính cầu cứu. Lúc đó Vân Dịch gằn giọng: "Em ngồi yên đấy! Anh không muốn động tay đâu".

Tôi hơi sợ nên ngoan ngoãn ngồi yên, nhìn bóng Đại Hải ngày càng nhỏ dần phía xa.

Vân Dịch đưa tôi đến một nhà hàng Trung Quốc, tôi vẫn thèm ăn lẩu, thèm cái vị cay cay của lẩu. Anh không nói câu nào khi thức ăn được đưa ra thì đẩy lại trước mặt tôi.

Thấy đĩa thức ăn trên bàn không có một chút cay, tôi thở dài: "Em thấy món này không hợp khẩu vị, nhạt miệng lắm".

Vân Dịch hít một hơi thật sâu, dường như đang cố chế ngự bản thân, rồi chậm rãi, nhẹ nhàng nói: "Đừng có bướng bỉnh như vậy, đây là cá hồi trắng hấp, đặc sản của Thái Hồ đấy, rất thơm, em ăn từng miếng, từ từ sẽ thấy muốn ăn ngay".

Lúc đó anh cố gắng nói với tôi với giọng nhẹ nhàng nhưng nghe không tự nhiên chút nào. Tôi cũng không muốn bị anh giáo huấn trước mặt bao nhiêu người, anh thì không kiêng nể gì, nhưng tôi thì sợ mất mặt.

Tôi cầm đũa gắp một miếng cho lên miệng. Ôi, ngon quá, ngon và ngậy! Tối qua bị nôn ra hết, nên dạ dày trống không, tôi cảm thấy đói, giờ ăn rất ngon miệng, nhưng lại không muốn thể hiện ra, nên nói: “Không ngon bằng lẩu”. Trong khi đó, tốc độ đôi đũa lại không chậm chút nào.

Thật không ngờ Vô Tích lại có món ăn ngon đến vậy. Lần trước tôi và Đại Hải ăn ở nhà hàng Vương Hưng Ký đến bánh bao thịt ở đó cũng ngọt, chúng tôi đã phải thốt lên rằng, quang cảnh ở nơi đây rất đẹp, chỉ có điều món ăn thì lại hoàn toàn không như vậy.

Vân Dịch không nói câu nào, lại đặt trước mặt tôi một bát hoành thánh, tôi trợn mắt nhìn vào bát, sao lại là món ăn nhạt nhẽo màu trắng thế này? Tôi chỉ thích ăn những loại có màu sắc thôi. Tôi liếc nhìn Vân Dịch, anh nhìn tôi, khuôn mặt không lộ chút biểu cảm nào, như có ý bảo: Nếu em không ăn thì đừng nghĩ tới chuyện ra khỏi đây. Tôi chấp nhận số phận, cầm muỗng xúc ăn. Ôi trời, sao mà thơm thế? Chút xíu nữa thì tôi nuốt luôn cái lưỡi rồi. Tôi cứ xúc ăn liên tục, đến nỗi mồ hôi túa đầy trên trán.

Lúc này Vân Dịch mới cười và nói: "Là hoành thánh nhân cá bạc".

Cuối cùng cũng ăn xong. Tôi vỗ bụng, cảm thấy rất thoải mái. Vân Dịch nói: "Tử Kỳ, đừng có đem sức khỏe của mình ra làm trò đùa, đừng để anh phải tức giận. Không biết Ninh Thanh đối xử với em thế nào nữa".

Tôi cãi lại: “Ninh Thanh rất tốt với em". Nói xong lại muốn giải thích ý mình không phải như vậy. Rốt cuộc tôi đang nói gì thế nhỉ!

Quả nhiên, vẻ mặt Vân Dịch sầm xuống: "Thật sao? Anh ta thật tốt số, lấy được một người vợ biết bảo vệ mình".

"Là em nói Ninh Thanh đối với em rất tốt, em nợ anh ấy.” Nói xong tôi lại thấy hận cái miệng của mình, chán quá, hình như tôi nói điều gì cũng không đúng. Rõ ràng đây là cơ hội tốt để nói chuyện tử tế với Vân Dịch.

Giọng Vân Dịch lại có vẻ nghiêm nghị: "Em không nợ anh sao? Đường Tử Kỳ?". Trán anh lộ rõ gân xanh, anh sắp nổi giận đến nơi rồi.

Vâng, tôi nợ anh, nợ cả NinhThanh, và nợ cả bản thân mình nữa. Có trời biết tôi tại sao lại mệt mỏi thế này! "Triển Vân Dịch, em nợ anh, anh muốn em phải trả thế nào đây? Em cũng nợ Ninh Thanh, em cũng không biết phải trả thế nào! Anh nói cho em biết đi?!"

Thôi xong rồi, tôi đang nói gì thế này, sao tôi lại nổi giận với anh chứ? Cơ hội tốt lại bị tôi làm hỏng mất rồi. Tôi cúi đầu, vì biết anh giận. Ai cũng có giới hạn, tôi đã vượt quá xa cái giới hạn mà anh có thể cho tôi.

Vân Dịch nói rành rọt từng chữ: "Em đúng là không biết tốt xấu, có muốn đối tốt với em cũng không được, đến việc ăn cũng chẳng để người ta bớt lo, em hãy lo cho mình thật tốt đi".

Nói rồi, anh quay người bước đi. Chết rồi, tôi không mang theo tiền. Nhìn theo dáng vẻ tức giận của anh lúc đó, tôi chỉ cảm thấy hiện tại mình có giải quyết việc gì cũng không tốt được. Tôi đành gọi cho Đại Hải, nói bằng giọng bất lực: “Đại Hải, tôi đang ở nhà hàng ven hồ, cậu đến thanh toán đi!”.

Đại Hải lo lắng hỏi: "Sao thế?".

Tôi trả lời một cách đáng thương: “Tôi không mang theo tiền, Triển Vân Dịch tức giận bỏ đi rồi”.

Đại Hải thở dài rồi phì cười: "Hóa đơn vẫn cứ gửi cho Vân Thiên thanh toán nhé?”.

Đúng là tên tiểu tử thối!

Ngày hôm sau, tôi thấy Vân Dịch và cô gái tên Tiêu Doanh kia đang anh anh em em rất tình cảm. Cảm giác day dứt, áy náy vốn có trong lòng bỗng dưng biến mất. Tôi rất phẫn nộ, trước mặt tôi mà lại cười đùa với con gái nhà người ta thế ư?

Vừa may, có một cảnh mà cô gái ấy phải diễn đi diễn lại mấy lần, đạo diễn thấy chướng mắt muốn nhắc nhở nhưng ngại Triển Vân Dịch nên không dám nói. Mà cô gái kia lại chẳng hiểu chuyện, nên mặt đạo diễn lộ rõ vẻ buồn bực. Tôi tìm cơ hội châm biếm: "Phiền cô trong thời gian làm việc để mắt mình bình thường được không? Đây là đang quảng cáo không phải chụp ảnh nghệ thuật, không cần phải liếc ngang liếc dọc đâu".

Mọi người xung quanh cười thầm, đúng vậy, cô ta đóng phim mà cả ngày Tổng giám đốc Vân Thiên luôn ở bên cạnh. Những người khinh bỉ, ghen tỵ với cô ta không hiếm, cô ta lại là người mới, làm sao có kinh nghiệm để vượt qua những điều đó? Nghe vậy, đôi mắt cô ta bỗng dưng rơi lệ.

Triển Vân Dịch không ngại ngần nhẹ nhàng an ủi, còn đùa để cô nàng vui vẻ trở lại. Hừ! Tôi bỏ ra ngoài.

Tôi đứng bên hồ kiểm điểm lại bản thân mình. Thực sự không thể hiểu mình thế nào nữa, đang ăn cơm trong bát còn ngó vào nồi. Bản thân không cần mà cũng không để người khác có được. Tôi cảm thấy hổ thẹn với chính mình. Đường Tử Kỳ từ lúc nào lại trở thành người con gái đáng ghét như vậy chứ?

Triển Vân Dịch đã tha cho mày rồi thì thôi đi, lại còn đi trêu chọc, mày trêu chọc thì được gì đây? Mày đã chuẩn bị thay đổi bộ dạng để trở thành một cô dâu tốt nhà họ Triển bên cạnh anh ấy chưa? Chưa thì hãy thật thà một chút. Hơn nữa, mày với Ninh Thanh đã cử hành hôn lễ, bản thân sao có thể đòi hỏi ở Vân Dịch trước được?

Trong lòng cực kỳ mâu thuẫn, tôi nhớ Vân Dịch, không thể chịu nổi khi anh chiều chuộng người con gái khác, vừa muốn có cuộc sống riêng của mình lại vừa muốn anh quay lại. Trên đời chẳng có bữa ăn nào là miễn phí cả, Đường Tử Kỳ, sự ích kỷ của mày không còn là bình thường nữa rồi.

Tôi nghĩ, hôn ước của tôi và Ninh Thanh cũng đã tới hồi kết thúc, chuyện với Vân Dịch giờ cũng chẳng còn, tôi không thể kéo dài thêm nữa, càng kéo dài, sẽ càng đau khổ. Sau khi quyết định, tôi về phòng và gọi điện cho Ninh Thanh, vì khi đối diện, tôi sợ mình không nói nổi những lời này: “Ninh Thanh, anh ngủ chưa? Em muốn nói chuyện với anh”.

Ninh Thanh nhẹ nhàng nói: "Anh đang định gọi điện cho em, ngày mai anh sẽ tới Vô Tích, có vụ làm ăn ở đó, cũng là đến thăm em luôn. Có chuyện gì, em nói đi".

"Em... không có chuyện gì, gặp nhau rồi nói chuyện sau nhé." Tôi tắt máy.

Ninh Thanh đến. Tôi, anh và Đại Hải cùng đi du thuyền trên hồ.

Không phải oan gia không chạm mặt. Đúng lúc, Vân Dịch cùng Tiểu Doanh cũng ở đó. Ninh Thanh khách sáo chào Vân Dịch, vẻ mặt Vân Dịch lạnh lùng, không tỏ thái độ gì.

Tôi cũng thấy không ổn, kéo Ninh Thanh ra phía cuối thuyền: “Ninh Thanh, chúng ta thế này đi, sau khi xong việc ở đây, em sẽ từ chức và rời khỏi thành phố C".

Ninh Thanh nhíu lông mày: "Tử Kỳ, em vẫn không quên được anh ta, đúng không?".

Tôi lấy hết dũng khí, thành thực nói với Ninh Thanh, tôi không muốn gặp lại Vân Dịch, không muốn nhìn thấy anh ở bên cô gái khác. Đã như vậy rồi, tôi thực sự không còn lý do và tâm trí để hoàn thành vai trò là Ninh phu nhân nữa. Cứ thế mà đến lúc vô tình gặp lại Vân Dịch, tôi sợ mình sẽ phát điên mất.

Tôi nói một hơi: "Vâng, em không thể quên được anh ấy. Em không muốn gặp lại anh ấy, không muốn cứ phải buồn thế này, cũng không muốn giấu giếm anh mãi, không muốn đối diện với lòng tốt của bố mẹ anh, gặp anh em thấy hổ thẹn, anh hãy tha lỗi cho em".

Gương mặt Ninh Thanh biến sắc, trong đôi mắt anh là sự khổ đau. Anh nhìn về phía hòn đảo xa xa, từ tốn nói: "Tử Kỳ, trái tim của em đúng là sắt đá. Em giống như một ảo ảnh sương mù, không, giống như tảng băng trôi, trong suốt đẹp đẽ đến mê hồn, làm người ta muốn tiến đến gần. Thế nhưng tảng băng đó vừa như đang trước mắt, lại như rất xa xôi, lạnh đến nỗi làm người ta run rẩy, chỉ đành bị đóng băng, mãi mãi ở bên ngoài mà thôi".

"Ninh Thanh, em, là em có lỗi với anh. Bây giờ em rất mệt mỏi, em chỉ muốn đi đến một nơi khác để bắt đầu lại từ đầu, được không?" Ninh Thanh nhìn tôi, ánh mắt trống rỗng, khóe môi như cười như không: "Sao em lại ngây thơ vậy? Em nghĩ rằng anh nhất định phải cầm tờ giấy kết hôn thì mới coi em là vợ sao? Ngày kết hôn em đã bước vào lễ đường đi đến bên anh trước bao nhiêu người và bạn bè. Anh đã nói, đây là vợ tôi, là vợ tôi, em là của anh, em hiểu không? Anh chờ đợi em nở nụ cười trở lại, anh nghĩ rằng chỉ cần cố gắng thì trái tim em sớm muộn sẽ chấp nhận anh”.

Tôi đưa mắt nhìn lén hòn đảo trên hồ, mặt nước gợn sóng, thật thơ mộng, chẳng trách mà được gọi là Tiên Đảo[2], khung cảnh lãng mạn này không phù hợp với những lời đoạn tuyệt chút nào.

[2] Tiên Đảo: chính là tên khác của đảo Tam Sơn.

Tôi nói với Ninh Thanh bằng giọng khẩn thiết: “Khi chúng ta làm hợp đồng kết hôn, em đã nói rõ rồi. Anh cũng đã hứa với em, hứa rằng giữ quá khứ lại hay không là do em quyết định, anh từng nói sẽ không trách em… Không phải em không có cảm xúc, không động lòng, chỉ là em không thể làm khác. Cho dù em và Vân Dịch không ở bên nhau thì em cũng không thể tiếp tục như thế này với anh. Em biết anh rất tốt với em, là em nợ anh, em không trả nổi".

Ninh Thanh ngẩng lên nhìn bầu trời, rồi quay lại nhìn về phía đầu thuyền. Thấy Triển Vân Dịch đang trông về phía chúng tôi cười đầy ẩn ý. Ninh Thanh cũng mỉm cười, nói: “Tử Kỳ, anh đã từng nói, chúng ta không đơn giản chỉ là bạn, anh đã thay đổi mức độ chú ý với em rồi, anh sẽ không để em đi, em nợ anh, nợ họ Ninh", nói xong liền ôm lấy tôi mà hôn.

Hành động đó nhanh đến mức tôi trở tay không kịp. Ninh Thanh ôm tôi rất chặt. Là anh đang đùa, đùa cho Vân Dịch xem, cho tất cả mọi người xem, xem chúng tôi tình cảm thế nào, lãng mạn thế nào.

Ninh Thanh, đừng có bỡn cợt như thế. Anh và Triển Vân Dịch cùng có ham muốn cưỡng đoạt và chiếm hữu như nhau!

Tôi không thể thở được, anh quay lưng lại để chắn ánh nhìn của mọi người, một tay đỡ lấy mặt, nhưng lại ghì chặt cằm tôi vì vậy tôi chỉ còn cách tuân theo sự điều khiển của anh để mặc cho nước mắt giàn giụa. Cho đến khi thỏa mãn rồi anh mới buông tay, tôi tiện đà đẩy ngực anh ra. Bỗng cảm thấy thân thuyền lắc mạnh vì cập bến, tôi không đứng vững nên "tõm" một cái, ngã nhào xuống hồ.

Nước hồ quá lạnh, tôi nhắm mắt lại theo phản xạ tự nhiên, mà tôi lại không biết bơi. Nước xộc qua mũi tràn vào trong, khiến tôi thấy khó thở kinh khủng, chân tay khua loạn xạ, lúc đó chỉ cảm thấy từng cơn đau đớn. Tôi nghe có tiếng ai đó nhảy xuống rồi kéo mình lên khỏi mặt nước, mặt tôi nóng bừng và ho dữ dội.

Lúc đó, tôi chỉ nghe thấy tiếng gọi lo lắng của Ninh Thanh, giọng nói của Đại Hải. Khi tôi mở mắt thì thấy Vân Dịch, anh đang ôm cô gái đó và đứng không xa, tôi không rõ vẻ mặt của họ lúc ấy, vô thức đưa tay về phía anh. Ninh Thanh liền nắm lấy tay tôi, toàn thân anh ướt đẫm, anh áp tay tôi vào ngực mình, nói: “Làm anh sợ hết hồn, Tử Kỳ, em có sao không?”.

Tôi lại ho, tôi muốn gọi tên Vân Dịch, nhưng hơi thở bị nghẹt lại và ngất đi.

Hình như tôi đang nằm trên giường, trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy giọng nói của mọi người bên cạnh, hình như có tiếng cãi cọ, xô đẩy, sau đó lại yên tĩnh.

Khi mở mắt ra, tôi mới chắc chắn rằng mình đang trên giường bệnh. Ninh Thanh mừng rỡ nhìn tôi: “Tử Kỳ, em tỉnh rồi à?”.

Tôi quay mặt đi tỏ vẻ khó chịu, anh thì thầm bên cạnh: "Hãy tha thứ cho anh, Tử Kỳ, chỉ là anh đã ghen quá, em nhìn Triển Vân Dịch và nói muốn xa anh, nên anh không chịu được".

Anh gục đầu xuống giường, nói với giọng buồn bã: "Tử Kỳ, anh xin lỗi, xin lỗi em, anh sẽ không như vậy nữa, hãy tha thứ cho anh. Khi làm em bị rơi xuống hồ, anh cũng nhảy xuống, thấy nước quá lạnh. Em cứ nhắm nghiền mắt mãi, anh sợ lắm, rất sợ em xảy ra chuyện. Từ trước tới giờ chưa bao giờ anh hận bản thân mình đến thế. Lúc hôn em, anh chỉ muốn thật nhẹ nhàng, nhưng không hiểu sao lại không kìm nén được, anh rất muốn, anh mù quáng quá rồi!”

Tôi thở dài, trách đi trách lại vẫn nên trách bản thân mình. Lợi dụng Ninh Thanh, tuy anh nói anh cam tâm tình nguyện nhưng vẫn là tôi không đúng. Tôi nói với Ninh Thanh: "Anh đừng tự trách nữa, em không sao đâu”.

Ninh Thanh ngẩng lên nhìn tôi, gương mặt lộ vẻ vui mừng: "Tử Kỳ, em không trách anh nữa chứ?".

Tôi mỉm cười: "Em có trách anh đâu. Là bản thân em không tốt, anh nói không sai, em nợ anh, nợ gia đình anh. Em đã hứa là hai năm, bây giờ mới được nửa năm thôi mà".

Tôi nhìn bàn tay Ninh Thanh đang nắm chặt lại, nổi rõ cả đường gân, bèn nắm tay anh, nói: "Anh không có lỗi gì đâu, thật đấy, anh tốt với em chứ không hề có lỗi gì với em cả”.

Ninh Thanh nhìn tôi với chút rụt rè, tôi mỉm cười: "Được rồi, em mệt quá, để em ngủ một lát, nhớ gọi em dậy ăn cơm đấy nhé". Nói xong tôi nhắm mắt lại.

Tôi cảm nhận được hơi thở của Ninh Thanh đang nặng hơn, sau đó thấy tiếng bước chân anh đi ra. Nước mắt tôi từ hai khóe mắt lăn xuống tai, lạnh buốt.

Những lời làm tổn thương người khác nói ra thật không dễ dàng gì. Tôi tha thứ cho Ninh Thanh, cho dù hành vi của anh làm tôi căm ghét đến thế nào. Tình cảm anh dành cho tôi, sự đối đãi như với một người chị của Tiểu Nhược, nhưng yêu thương chăm sóc như với một đứa con của ông bà Ninh... tất cả đã khiến tôi không thể hận anh.

Tôi chỉ cảm thấy trái tim mình vô cùng mệt mỏi. Ninh Thanh làm như vậy trước mặt Vân Dịch, chỉ e rằng sẽ càng đẩy Vân Dịch ra xa hơn. Chắc chắn Vân Dịch không thể tin rằng, giữa tôi và Ninh Thanh hoàn toàn không có gì.

Vân Dịch thích sạch sẽ, đối với người phụ nữ của mình càng như vậy, anh không dễ dàng để người khác chạm vào, dù chỉ một chút. Ý thức bảo vệ của anh rất lớn, ý muốn chiếm hữu lại càng lớn. Nhưng bây giờ, tất cả đã hết rồi, tôi mơ hồ nghĩ, trong sâu thẳm trái tim, nỗi nhớ Vân Dịch cuối cùng đã bị tôi bóp chết.

Sau một giấc ngủ say tỉnh dậy, tinh thần đã khôi phục không ít, tôi lại nói cười, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Đại Hải vừa ăn vừa cười: "Tử Kỳ, Vô Tích đúng là xung khắc với chị, không bị ốm thì bị rơi xuống nước. Tôi thấy chị với Triển Vân Dịch thật sự không hợp nhau, chỗ nào có anh ta là chỗ đó chị xảy ra chuyện".

Tôi cười nói: "Làm gì có chuyện đó, chỉ trùng hợp chút thôi. Tôi đặt đũa xuống, nhìn vào những đĩa thức ăn trên bàn, thở dài: “Thức ăn của Vô Tích mới đúng là khắc với cái dạ dày của tôi, ăn không quen gì cả!".

Ninh Thanh vội vàng hỏi: "Tử Kỳ, em muốn ăn gì? Chúng ta có thể đổi quán ăn khác".

Tôi muốn ăn… muốn ăn món cá và món hoành thánh mà Vân Dịch gọi cho. Tôi mĩm cười trả lời: “Em thấy mình không hợp với đất và nước ở đây, mau quay về thành phố C thôi!”.

Đại Hải gật đầu liên tục: "Tôi cũng vậy. Cứ nghĩ đến thức ăn ở thành phố C là nước miếng của tôi lại chảy ra đây này".

Thế là chúng tôi quyết định nhanh chóng quay về, dù sao công việc tại đây cũng tương đối rồi, tiếp tục ở lại cũng không cần thiết lắm.

Không chào tạm biệt Vân Dịch, ba chúng tôi bay về thành phố C.