Mùa Thứ Năm

Chương 3




Lời tác giả:

Update chương mới vô cùng ngắn = =||||

Cuối cùng lại trễ giờ Tiểu Tích Dịch ~ =w=

3.

“Không sao, đã nói qua với ông chủ rồi.” Thẩm Thiên Phi nháy mắt một cái “Tôi có nói cho anh ta, cơ thể có hơi khó chịu.”

“…. Ông chủ cậu đúng là một người tốt.”

Nếu như ông chủ của hắn keo kiệt, thì có lẽ đã sớm bị mắng máu chó đầy đầu.

“Lần này là tôi số may, đụng phải một người như ông chủ có tiền lại còn rộng lượng.” Thẩm Nhiên Phi nhàn nhạt mở miệng, mang một chút cô đơn, “Vẫn là lần đầu tiên.”

“Cậu chắc còn đi học hả?” Tống Vũ nghiêng đầu nhìn hắn,”Cậu bao nhiêu tuổi?”

“23” Thẩm Nhiên Phi có chút bất đắc nhĩ thở dài “Vốn là có thể tiếp tục đi học, nhưng bây giờ tình huống nhà như vậy thì không thể nữa.”

“Cha mẹ không giúp cậu sao?” Lời vừa ra khỏi miệng, Tống Vũ lập tức hối hận “Xin lỗi.”

“Không sao.” Thẩm Nhiên Phi cười cười “Đúng rồi, sao anh lại gọi vào số tôi? Vì thất nghiệp?”

“Ừ… ” Tống Vũ có chút ngượng ngùng, y lớn tuổi thế này còn không khỏi có hơi xấu hổ,

“Tôi không muốn về nhà.”

“Tại sao?”

“Vợ và con tôi đã về nhà mẹ vợ.” Tống Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, “Chắc là cảm thấy tôi quá thất bại.”

Y đã nói dối.

Thực ra, vợ y nói trong điện thoại bảo y cút, kêu y đừng tới tìm cô nữa, còn nói cả giấy ly hôn đều đã ký xong rồi.

Chỉ cần y ký tên, lập thức sẽ kết thúc quan hệ vợ chồng.

Nhưng đối với người thanh niên này, y không thể nói ra miệng.

Cơ hội tốt!

“Vậy ở đây với tôi một đêm đi.”  Thẩm Nhiên Phi thuận miệng tiếp lời, “Dù sao nhà cũng không người, về cũng vậy thôi, như thế này chúng ta còn có thể trò chuyện một lúc.”

“Nhưng mà chúng ta mới quen hôm nay…” Tống Vũ nghiêng đầu đem tầm mắt hướng đến trên người Thẩm Nhiên Phi.

“Anh cảm thấy tôi giống như người xấu sao?”

Tống Vũ lắc đầu “Tôi không có ý này… ”

“Vậy trên người anh có mang theo rất nhiều tiền sao?”

Y thành thật đỏ mặt “Không có… ”

“Không có thì tốt.” Thẩm Nhiên Phi bĩu môi một cái, hai tay dùng sức vỗ hai cái lên giường, “Chúng ta nói chuyện chút rồi chịu khó chen chúc đi, ngày mai lại đi.” Nếu như ngày mai anh còn đi được.

Trong lòng Thẩm Nhiên Phi lặng lẽ bổ sung một câu.

“Được rồi.” Tống Vũ khẽ mỉm cười một cái.

Cũng phải, trên người y vừa không có vật gì đáng tiền cả, nằm ở chỗ này một đêm cũng không sao.

Thẩm Nhiên Phi có vẻ khá hài lòng, cứ như thế nói hết chuyện này đến chuyện khác.

Trong quá trình trò chuyện, Thẩm Nhiên Phi biết một ít tin tức cơ bản về người nam nhân này.

Đối phương đã 40 tuổi, có một đứa con gái, vốn là làm tiêu thụ xe ô tô, bởi vì tính cách có vấn đề dẫn đến công việc không được tốt, hôm nay bị ông chủ đuổi.

Từ cử chỉ của y có thể nhìn ra là một người sống khép kín, lúc nói chuyện hầu như không thay đổi tư thế ngồi, cũng không có ngôn ngữ tay chân gì khác.

Rất khó tưởng tượng được cách y nói chuyện với khách hàng để lôi kéo người khác mua xe.

Cũng khó trách, Thẩm Nhiên Phi cảm thấy y bị đuổi việc như vậy là chuyện dễ hiểu.

Hiểu xong tình huống hết rồi, Thẩm Nhiên Phi tự nhiên ngáp một cái.

“Có phải mệt lắm không?” Tống Vũ mỉm cười “Nói chuyện với tôi có phải chán lắm không?”

Thẩm Nhiên Phi vừa xoa mắt, vừa lắc đầu, “Không phải, tôi làm việc cả ngày nên có chút mệt.”

“Cũng đúng.” Tống Vũ đi tới bên cạnh hắn, ý là nhường cho hắn lên ghế ngồi.

Thẩm Nhiên Phi nghe lời đứng lên đi đến ngồi lên chiếc ghế vốn là chỗ Tống Vũ ngồi, chống cằm, nhìn y cong lưng thay hắn trải giường chiếu.

Xem ra là một người đàn ông tốt.

Tầm mắt lại rơi vào phần mông…. Bởi vì mặc quần tây, khom người một cái, vải bị kéo căng, nhìn qua hình dáng không tệ.

Tống Vũ không hề hay biết, người thanh niên đơn thuần trong suy nghĩ của y đang dùng một ánh mắt ham muốn săm soi mông y, vẫn tỉ mỉ dọn chăn.