Chương 41: Chuyện gì phát sinh lúc nửa đêm?
---
Thời hạn một tuần trước khi kết hôn đối với Bách Linh nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Từ buổi tối hôm cùng Tiêu Lạc Nhan, nàng trở về cứ trong trạng thái thơ thẩn, rầu rĩ làm cho tất cả mọi người ở nhà đều lo lắng. Nhưng mọi người lại nghĩ con gái sắp kết hôn, phải sống xa nhà nên tâm trạng có chút rối loạn thôi, đây cũng là chuyện thường tình. Lưu Việt Mẫn sau đó có đến tìm nàng, thái độ cũng hòa hoãn hơn nhiều nhưng chỉ cùng nàng nói vài câu quan tâm rồi lại thừa cơ lúc nàng ngủ thì lặng lẽ trở về.
Thực ra, tất cả mọi chuyện hoàn toàn không phải như mọi người nghĩ. Nàng từng thừa nhận Tiêu Lạc Nhan không biết khi nào đã ở trong lòng nàng có ảnh hưởng, lại còn rất sâu sắc. Buổi tối hôm cùng Lạc Nhan ở cạnh, những lời nói của cô đều một mực đả động tâm trí nàng, khiến nàng đem nó suy nghĩ thật lâu. Sau đó lại giật mình với chính ý nghĩ của chính mình.
Nhưng mà đã đi đến đoạn đường này thì có lẽ đây chỉ là do nàng mù quáng nghĩ đó là tình yêu, thực ra thì đều không phải. Bách Linh ở hiện tại lại luôn có cảm giác muốn độc chiếm cô ấy, nàng cũng không biết đó là vì tình yêu của mình hay là vì trong lòng nàng thực sự vì việc của Cao Hân mà hận cô ấy.
Tiêu Lạc Nhan đối với nàng lại khác, cô ấy lặng lẽ tiến vào cuộc sống của nàng, lại mang đến cho nàng cảm giác an toàn cùng yên tâm. Nàng không biết từ khi nào mình lại có cảm giác phụ thuộc cô ấy. Mấy hôm nay nàng gần như mất liên lạc với cô, trong lòng đột nhiên sẽ có chút cảm giác chờ mong cùng lo lắng. Tuy nhiên nàng vẫn rối loạn trong suy nghĩ của mình, Lạc Nhan là một người tốt, cô ấy xứng đáng nhận được tình yêu tốt hơn, nàng không muốn gieo thêm hi vọng nhưng đồng thời cũng không nỡ dập tắt nó.
Cuộc hôn nhân này do chính nàng quyết định, nhưng mà nàng phải làm gì đây?
Tiếng gõ cửa ở bên ngoài vang lên ngắt đứt mạch suy nghĩ rối loạn của nàng, khiến nàng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
"Ai vậy?"
"Tiểu thư, lão gia mời cô xuống dùng bữa sáng". Giọng người giúp việc bên ngoài lễ phép vang lên.
"Được rồi, em đi làm việc đi". Bách Linh thở dài một hơi, nàng lại nhìn mình trong gương, sau đó đứng dậy nhanh chóng mở cửa đi xuống lầu.
Trong phòng ăn, Bách An cùng phu nhân của mình đang ngồi trò chuyện cùng nhau. Hai người từ lúc kết tóc đến nay tình cảm luôn thực sự thắm thiết. Bách Linh trước giờ luôn ngưỡng mộ, nàng không biết mẹ mình đã yêu ba nhiều như thế nào mà có thể từ bỏ đam mê của mình để ở bên cạnh ông, trở thành người phụ nữ của gia đình.
"Tiểu Linh, nào ngồi xuống cạnh mẹ"
"Dạ"
Bách An ánh mắt đặt trên tờ báo lúc này lướt qua con gái của mình một chút, nhưng cũng không để lại quá lâu, sau đó lại chăm chú tiếp tục đọc tờ báo trước mặt.
Bách Linh suốt buổi cơm được mẹ ở bên cạnh quan tâm chăm sóc thì ăn được nhiều hơn, bà hài lòng mỉm cười. Bữa sáng nhanh chóng trôi qua, nhưng vẫn chưa ai định rời khỏi. Bách lão phu nhân đột nhiên ngồi ngay ngắn hướng con gái cưng chiều nói.
"Mẹ và ba có chuyện muốn nói với con"
"Dạ, con nghe đây ạ". Bách Linh cảm thấy có chút căng thẳng, mỉm cười với mẹ mình.
"Con nay mai sẽ làm dâu Lưu gia. Ta không nghi ngờ tấm lòng của họ đối với con. Nhưng con đã được gả ra ngoài thì phải nhập gia tùy tục. Không phải còn ở Bách gia ta mà có thể tùy hứng. Mọi hành động, mọi suy nghĩ của con đều phải nghĩ trước nghĩ sau. Ta không phải nghĩ con gái ta sẽ làm không tốt, nhưng mà ta là làm mẹ, nếu không dặn dò con, ta sẽ lo lắng..."
Bách Linh chăm chú lắng nghe từng lời của mẹ mình, mỉm cười cầm lấy tay bà vuốt ve.
"Mẹ, con đã rõ"
"Ta cũng vốn không tin tưởng vào hôn nhân đồng giới, nhưng nếu con thực sự hạnh phúc thì ta cùng cha con sẽ vui vẻ mà chúc phúc cho hai đứa". Lão phu nhân nói vài câu, sự xúc động tràn ra khóe mi. Bách Linh đau lòng bà, nhẹ nhàng ôm lấy bà. Ánh mắt nàng có chút chua xót, nàng thực sự sẽ hạnh phúc sao?
"Mẹ, con đã biết. Sau này mỗi khi rảnh rỗi, con sẽ trở về tìm người"
"Con đó. Cha mẹ chỉ mong con nhớ đến chúng ta là được rồi". Lão phu nhân rời ra, đem mũi con gái nhéo lên một chút, ánh mắt tràn ngập yêu thương. Toàn cảnh này đều được thu vào hết tầm mắt của Bách An, ông chậm rãi hớp một ngụm trà.
"Nhưng con cũng đừng quá căng thẳng. Hay hẹn bạn bè cùng ra ngoài một chút đi"
"Dạ, mẹ đừng lo lắng, con gái thực sự không sao"
"Ta nghe nói Tiêu Lạc Nhan con bé mấy hôm nay nhập viện, vừa mới ra viện khi sáng. Con có rảnh, thay ta đến thăm nó một chút". Bách lão gia đưa mắt qua nhìn hai mẹ con nàng, chậm rãi nói ra.
Nghe đến ba chữ Tiêu Lạc Nhan, lòng Bách Linh run lên một chút, xoay người lại hướng với ba mình.
"Một lát con sẽ đến"
---
Tiêu Lạc Nhan vừa từ bệnh viện trở về liền mệt mỏi mà nằm dài trên chiếc giường trong phòng khách sạn. Dạo trước cùng đối tác xã giao với cường độ cao, rượu nạp vào người khá nhiều. Dạ dày liền đột nhiên phản kháng, trong một buổi tối cô cùng đối tác bàn bạc xong thì liền nhập viện. Dạ dày xuất huyết là bệnh mà Cao Hân trực tiếp nói cho cô. Sau khi xử lí xong chính là nhận được một tràn giáo huấn từ vị bác sĩ kính yêu kia, cô phải an ủi, dụ dỗ nàng lắm thì Cao Hân mới tha cho cô cái mạng yếu ớt này.
Tiếng chuông điện thoại bên cạnh vang lên, Lạc Nhan nhìn màn hình một chút rồi uể oải nhấc máy.
"Bác sĩ kính yêu của tôi, có chuyện gì sao?"
"Đã về tới chưa?"
"Cao Hân sư tỷ, tôi đã về đến khách sạn rồi"
"Vậy tốt, nhớ lời tôi dặn đó. Phải ăn cháo trong vòng một tháng, dạ dày của đầu gỗ như cô còn chưa hồi phục hẳn đâu"
"Vâng vâng, tôi biết rồi". Cô vừa nói dứt lời chỉ nghe bên kia vang lên tiếng 'tút tút'. Ha, cái cô gái này. Lạc Nhan nhìn màn hình điện thoại tối đen liền ngán ngẫm lắc đầu.
Đáng lẽ Tiêu Lạc Nhan còn phải ở trong bệnh viện thêm năm ngày nữa thì mới có thể xuất viện, nhưng mà cô rốt cuộc cũng không thể chịu đựng nổi cuộc sống nhàm chán ở bệnh viện cộng với còn nhiều chuyện cần xử lí nên cô liền muốn nhanh chóng xuất viện. Chuyện này làm cô tốn không ít nước bọt để năn nỉ Cao Hân, sau đó cuối cùng cũng thành công, nhưng mà cô phải đáp ứng nàng, chỉ ăn cháo trong vòng một tháng và không được tiếp xúc với rượu. Cô ngoài mặt hốt hoảng nhưng mà cũng biết nàng cũng chỉ vì muốn tốt cho dạ dày của cô, nên đành ngậm ngùi đồng ý.
Nệm êm ái dưới thân khiến cho sự mệt mỏi trong người Lạc Nhan lại nhanh chóng trổi dậy, cô đành thiếp một chút.
Buổi trưa Bách Linh từ nhà nhanh chóng lái xe đến khách sạn chỗ Lạc Nhan ở. Nàng trong lòng một mực lo lắng cô, tại sao cô ấy bị gì mà nàng cũng không hề biết. Bách Linh sốt ruột đem xe đậu dưới hầm rồi liền theo thang máy di chuyển lên phòng của Lạc Nhan.
Đây là lần đầu tiên nàng đến đây, nên có cảm giác hồi hợp một chút. Đến khi đứng trước cửa phòng, nàng lại muốn trở về. Nhưng mà lúc nàng vừa xoay người định rời đi thì cánh cửa kia đột nhiên mở ra.
"A, Linh Linh. Sao chị ở đây?". Giọng nói quen thuộc lập tức truyền đến tai nàng, cảm giác nhớ nhung từ đâu đều ùn ùn kéo đến. Bách Linh dừng cước bộ, bất động tại chỗ.
Tiêu Lạc Nhan vốn định ra ngoài mua một ít đồ dùng. Cơ thể cô vừa ngủ dậy cũng có chút uể oải nhưng tự nhiên thấy người trước mặt, trong lòng liền cao hứng, chẳng còn mệt mỏi nữa.
Bách Linh cũng không lâu liền xoay người lại, đầu tiên đập vào mắt nàng chính là người trước mặt mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình. Quan sát thêm một chút liền nhận ra sự khác biệt, cô ấy dạo trước đã gầy nay lại càng gầy hơn, khuôn mặt chính là thể hiện rõ nhất. Lo lắng của nàng nhanh chóng tăng cao, nhưng vẫn chưa thể hiện ra ngoài. Trong lòng nàng bỗng lúng túng, Lạc Nhan thấy Bách Linh im lặng liền dùng ánh mắt nghi hoặc mà nhìn nàng.
"Ba tôi kêu tôi đến thăm em"
Tiêu Lạc Nhan thư thả dựa ở cửa chăm chăm nhìn nàng, nhận được câu trả lời liền mỉm cười. Mấy ngày cô đã chưa nhìn thấy Bách Linh, nhớ nhung gì để biểu lộ trên mặt, ngẩn nga ngẩn ngơ cư nhiên nhìn nàng. Bách Linh bị nhìn có chút ngượng nên liền nói tiếp.
"Không định mời tôi vào trong sao?"
"À, chị vào đi"
"Định ra ngoài sao? Tôi làm phiền?"
"Không không, không phiền"
Bách Linh vừa bước vào phòng liền quan sát thấy chiếc vali nhỏ đang mở ra còn đặt trên giường, chắc là cô ấy trở về mệt mỏi vẫn chưa dọn dẹp, bên cạnh còn có sự hiện diện của một hộp thuốc. Tiêu Lạc Nhan e ngại nhìn chiếc vali của mình sau đó thở dài đi vào trong rót nước.
Bách Linh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc của Lạc Nhan, đưa mắt nhìn xung quanh, hai bàn tay nàng đặt trên bàn đan chặt vào nhau. Tiêu Lạc Nhan lấy nước cũng nhanh chóng đi ra, đưa tới trước mặt nàng.
"Chỗ em ở không có trà lẫn nước ngọt, chị chịu khổ uống chút nước lọc"
Bách Linh nhẹ nhàng tiếp nhận ly nước, ánh mắt đột nhiên trông thấy chi chít vết kim đâm ở cổ tay cô ấy, trong lòng liền thương xót. Cô ấy rốt cuộc đã bị gì mà phải chịu những thứ đau đớn này. Lạc Nhan cũng không nán lâu, nhanh chóng rút tay lại, cô tiến về phía chiếc giường đem vali đặt ở một góc phòng, sẵn tiện đem thuốc đặt vào trong ngăn kéo.
"Ba chị kêu chị đến thăm em à?"
"Đúng vậy. Có chuyện gì?"
"Em tưởng chị vì lo lắng cho em nên mới đến"
Tiêu Lạc Nhan khom người vừa dẹp đồ vừa cười nói. Bách Linh đặt chiếc ly xuống bàn, hướng Tiêu Lạc Nhan nói chuyện. Nàng thực sự không muốn gieo thêm hi vọng để cô ấy không còn phải khổ sở mà lo lắng cho nàng. Nhưng lúc nghe thấy tin cô bị bệnh trong lòng nàng liền không nỡ, nàng chỉ muốn quan tâm cô ấy một chút, chỉ một chút thôi.
"Giữ sức khỏe cho tốt, ba tôi còn đợi em ở đám cưới"
Tiêu Lạc Nhan đưa lưng về phía Bách Linh. Nghe nàng nói về đám cưới kia cô dừng động tác ở tay đứng thẳng người, trong lòng liền cảm thấy khó chịu.
"Ah... Chị không cần lo lắng đâu, em sẽ xuất hiện trong trạng thái tốt nhất". Lời nói ra cũng không thương tình, thậm chí còn mang chút chán ghét.
Bách Linh lại nghe cô nói như vậy liền có chút giận dỗi. Nàng đây là làm sao?! Đầu tiên là do nàng nói lời khó nghe, lúc này lại cảm thấy khó chịu vì thái độ bất cần của Lạc Nhan đối với mình.
"Tôi còn có việc, phải trở về. Em khỏe rồi, ba tôi cũng sẽ yên tâm"
Bách Linh cảm thấy mình nếu còn ở lại sẽ cảm thấy khó xử, nàng vừa nói xong liền đứng dậy xoay lưng rời khỏi. Nhưng mà chỉ vừa đi vài bước, toàn thân của nàng đột nhiên bị người phía sau ôm chặt lấy. Tiêu Lạc Nhan đột nhiên tấn công sau đó lại nhẹ nhàng ôm eo nàng, đặt cằm lên vai nàng.
"Giận rồi sao? Nhanh vậy đã đi rồi? Ở lại đi". Tiêu Lạc Nhan chậm rãi nói ra, nàng cảm nhận hơi thở của cô ấy đang miên man trên cổ mình.
"Buông ra đi". Bách Linh nhắm mắt hít một hơi, sau đó ngoáy lại khó hiểu nhìn cô. Nhưng lại thấy ánh mắt thâm tình của Lạc Nhan, nàng cầm tay cô ra khỏi tay mình.
"A, đau". Lạc Nhan nhăn mặt la lên một chút, Bách Linh đột nhiên nhớ tới chi chít vết kim tiêm trên tay cô, liền lo lắng nhìn xuống, đồng thời cũng muốn nhanh chóng rời ra xem tình hình nhưng vòng tay của người kia quá chặt, nàng không thể thoát ra.
"Em làm sao, đã bảo buông ra"
"Buông ra rồi làm sao giữ chị lại?"
Lạc Nhan vu vơ nói ra một câu nhưng sau đó vẫn như vậy ôm lấy Bách Linh, nhẹ nhàng nơi cổ nàng mà cướp lấy từng đợt hương thơm đặc trưng của nàng. Bách Linh ngẩng người, bàn tay vô thức lại đặt trên phần tay đau của cô mà nhẹ nhàng xoa lên. Nhưng lúc sau Bách Linh lại bị giọng cười của Lạc Nhan làm cho tỉnh táo. Nàng giận dỗi xoay sang hỏi cô.
"Em lừa tôi?"
"Không, không có nha. Đau thật đó. Chị xem, đỏ ửng cả rồi. Sao có thể là giả"
Lạc Nhan đưa tay mình đến trước mặt nàng, Bách Linh lại mong muốn thừa dịp đối phương không phòng bị thì nhanh chóng rời ra nhưng mà hình như nàng bị phát hiện rồi. Tiêu Lạc Nhan cứ vậy ôm chặt nàng vào lòng.
"Linh Linh"
"Chuyện gì?"
"Ở lại đi"
"Không được"
"Không phải ba chị muốn em đến dự đám cưới của chị sao?". Lạc Nhan một lần nữa lặp lại ý mà Bách Linh nói lúc nãy. Bây giờ nàng mới chân chính hiểu được cảm giác khó chịu trong lòng cô. Sự chối bỏ tình cảm này của nàng nhanh chóng thất bại. Được rồi, cứ như vậy, thuận theo tự nhiên.
"Chuyện này liên quan gì? Không phải đã khỏi thì xuất viện à?"
"Kì thực là chưa khỏi hẳn, công ty còn có đối tác cần gặp mặt. Em phải xuất viện để giải quyết, với lại ở trong đó không thoải mái". Lạc Nhan buồn rầu rời ra, xoay người đi vào trong.
"Hừ, công việc có thể giao cho người khác mà. Em, cái tên này". Bách Linh bị buông ra có chút hụt hẫng, lại nghe cô ấy nói như vậy nên trong lòng liền giận dỗi muốn động tay động chân.
"A, đừng đánh nha. Với lại em ở đó cũng chỉ ở một mình a, khụ khụ". Lạc Nhan bị tấn công liền chống đỡ, sau đó lại giả bộ ho khan để rút quân.
"Có sao không? Lại giường ngồi chút đi". Bách Linh thấy cô như vậy, không còn tâm trạng giận dỗi liền lo lắng cô.
"Uống chút nước". Bách Linh đem ly nước đến chỗ Lạc Nhan, sau đó cũng nhanh chóng ngồi xuống phần giường bên cạnh cô. Tiêu Lạc Nhan tiếp nhận ly nước cũng chưa định uống, hứng thú xoay người đối chất với nàng.
"Vậy... chị ở lại?"
"Uống đi, thật nhiều lời". Bách Linh không muốn cùng cô đùa giỡn nên rời khỏi vị trí của mình. Lạc Nhan cười cười, nghe lời đem nước từ từ uống xuống, ánh mắt một tia cũng không rời khỏi người trước mặt.
"Em bị gì đến nổi phải nhập viện". Bách Linh đi lại góc phòng đem vali của Lạc Nhan mở ra, thay cô đem phần đồ còn dang dở đi cất vào trong tủ.
"À, bệnh vặt mà thôi". Tiêu Lạc Nhan thoải mái ngồi xếp bằng trên giường hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc này của nàng. Cô hiểu Bách Linh là người rất biết cách quan tâm chăm sóc người khác nhưng đến bây giờ mới tự mình trải nghiệm qua, cảm giác cũng không tệ, bất giác nở nụ cười. Bách Linh liếc mắt nhìn liền thấy nụ cười của cô thì trong lòng cũng cảm nhận được một tầng ấm áp. Nhưng dù sao nàng cũng không ưa nổi cái bộ dạng hả hê nên quyết định chọc ghẹo cô ấy một chút.
"Bệnh vặt à? Vậy tôi đi về"
"Ấy ấy, là xuất huyết dạ dày". Tiêu Lạc Nhan lại tưởng là thật, đột nhiên cuống cuồng lên. Câu trả lời cũng không nằm ngoài dự đoán của nàng, lòng lại thêm đau lòng cô. Trong đầu lại nghĩ cô ấy ở đây cũng chỉ có thể ăn thức ăn ở ngoài nhưng bệnh dạ dày thì làm sao có thể ăn thức ăn không an toàn như vậy, suy xét một lát định về nhà nấu thức ăn cho cô ấy.
"Chị, suy nghĩ gì vậy?". Tiêu Lạc Nhan thấy nàng im lặng đứng ngây người, liền không đợi được mà hỏi.
"Chiều nay ăn gì?". Bách Linh giật mình nhưng phớt lờ câu hỏi của cô, tiến lại đối mặt mà hỏi.
"Ra ngoài ăn gì đó là được". Tiêu Lạc Nhan thấy nàng không sao thì ngã lưng ra phía sau, dựa vào đầu giường.
"Em nghĩ mình còn khỏe mạnh a? Chiều tôi về nhà, sau đó trở lại, sẽ mang cho em thức ăn". Bách Linh chau mày đáp trả, nàng cảm thấy có chút khó chịu.
"Là đồ chị nấu sao?". Mắt tên đầu gỗ kia lại được phen phát sáng, cô nhanh chóng chờm về phía nàng.
"Người làm nấu"
"Aiz, vậy ra ngoài ăn còn hơn". Tiêu Lạc Nhan chán ghét ra mặt, nhưng cô biết là nàng luôn khẩu thị tâm phi mà thôi.
"Em thôi đi". Bách Linh cũng không tiếp tục so đo với cô, nhanh chóng đem đồ đạc của cô đặt gọn gàng vào trong tủ quần áo.
"Linh Linh, nếu một lát chị không trở lại thì sao?". Tiêu Lạc Nhan thực sự rảnh rỗi, ngừng một chút lại liên tiếp hỏi nàng.
"Tôi không giống đồ lừa gạt như em"
"Chị vẫn luôn tự lừa gạt chính mình còn gì". Lạc Nhan buồn bực lầm bầm, thực ra cô chắc chắn nàng sẽ trở lại, chỉ là muốn chọc ghẹo nàng một chút thôi.
"Em nói gì?". Bách Linh đang dang dở công việc, xoay người lại nhướn mày nhìn cô.
"Không, em có nói gì đâu". Tiêu Lạc Nhan quay đầu nhìn ra cửa sổ, huýt sáo vài tiếng.
Đợi Bách Linh đem mọi thứ trong phòng cô dọn dẹp qua một chút, sau đó quay lại thì đã thấy Lạc Nhan ngủ thiếp đi mất. Nàng nhẹ nhàng đem chăn bông đắp lên người cô. Sau đó liền nhanh chóng trở về nhà chuẩn bị thức ăn.
---
Lương Giai Tuệ cùng Cao Hân hôm nay tan làm sớm, hai người cùng Nhật Hàn có hẹn với nhau uống trà chiều. Giai Tuệ thời gian trước đều tập trung toàn bộ tâm tư lên người Nhật Hàn, nàng đối với người bạn của mình thừa nhận đã có chút vô tâm, hiện giờ đã cùng Nhật Hàn an ổn nàng cũng có thể quan tâm cô ấy nhiều hơn, dù gì thời gian xuất cảnh cũng chẳng còn bao lâu. Nhật Hàn nghe nói hai người hôm nay có hẹn nên tình nguyện tan làm sớm để làm tài xế đưa đón, Giai Tuệ thấy Nhật Hàn có vẻ kiên quyết nên vui vẻ đồng ý với cô.
Nàng cùng Cao Hân thong thả đi ra cỗng bệnh viện thì đã thấy xe của Nhật Hàn đậu ở đó. Người trong xe cũng nhanh chóng mở cửa bước ra hướng hai nàng tươi cười.
"Nhật Hàn, hôm nay chị thật phong độ ha". Cao Hân vừa nói vừa huých một cái vào cánh tay của Giai Tuệ.
"Ha ha, cùng người đẹp thì phải chuẩn bị một chút". Nhật Hàn cười cười nhìn sắc mặt của Giai Tuệ, thấy nàng cũng đáp lại mình thì càng thêm cao hứng, tay nhanh chóng đem cửa sau mở ra.
"Cũng không biết là khen ai đẹp". Cao Hân giọng giả vờ giận dỗi phối hợp ngồi vào trong xe, Giai Tuệ cũng theo đó ngồi vào.
"Được rồi, tình cảm hai người cũng thật tốt". Giai Tuệ cười cười, ngăn hai người ồn ào.
"Cái gì? Cậu ghen sao?"
"..."
Nhật Hàn vừa mở cửa xe ngồi vào trong liền nhìn ra phía sau, không nhịn được thì bật cười.
"Đề nghị hai vị hành khách xinh đẹp thắt dây an toàn vào a"
"Đã biết a, cho chúng tôi đến tiệm trà chiều đi"
Cao Hân cùng Giai Tuệ nghe lời đem dây an toàn cài vào, Nhật Hàn đem CD nhét vào máy phát nhạc sau đó cũng nhanh chóng khởi động xe rời khỏi.
"Cậu đã chuẩn bị hết cho chuyến đi chưa?". Giai Tuệ ngồi một chút chợt nhớ ra chuyến công tác của nàng nên liền hỏi thăm chút tin tức, kỳ thực nàng cũng nghe A Châu nói rồi.
"Còn phải nói sao? Tất nhiên đã ổn thỏa lắm rồi". Cao Hân mắt chăm chăm vào điện thoại di động.
"Chị nghe nói thời hạn ba năm sao?". Nhật Hàn lái xe nhàm chán cũng muốn tham gia vào cuộc trò chuyện này.
"Vâng. Chị cũng giống Tiểu Tuệ nhớ nhung em sao?". Cao Hân vừa nói vừa liếc mắt với Giai Tuệ, hai người này cũng quá đầm ấm rồi ha. Nàng cũng không ngần ngại ghẹo chọc một chút đâu.
"Ba ngày nữa xuất cảnh à? Hôm đó sẽ ra sân bay tiễn cậu". Giai Tuệ cũng không so đo với Cao Hân, tiếp tục hỏi han.
"Mình còn sợ khi gặp cậu mình sẽ khóc đó, nhưng mà cậu muốn thì mình cũng không cản đâu nha". Cao Hân đặt điện thoại sang một bên, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của Giai Tuệ.
"Để chị hôm đó chở em". Nhật Hàn vừa nghe liền xoay hướng Giai Tuệ nói, nàng vì vậy cũng gật đầu trả lời cô.
"Nhật Hàn chị tập trung lái xe đi, lão bà của chị hôm nay chính là của em"
"Ơ, sao lại như vậy?"
"Cuộc đời em không thể làm bóng đèn nên phải thủ đoạn một chút!"
"..."
Lương Giai Tuệ ở bên cạnh quan sát hai người không phân thắng bại tranh cãi thì chỉ biết mỉm cười lắc đầu. Cao Hân vẫn như lúc nàng gặp, luôn vui vẻ vô tư. Nhưng nàng biết trong lòng cô ấy thực ra có rất nhiều tâm sự chẳng thể nói với ai. Giai Tuệ thực sự muốn biết hết thảy, nhưng cánh cửa trong lòng Cao Hân thực sự rất khó mở ra.
---
Bách Linh ở nhà nhận thêm chút trợ giúp của vú nuôi thì đem cháo trắng cải biến một chút, tránh cho Lạc Nhan ăn vào sẽ nhàm chán. Sau một khoảng thời gian ở trong bếp thì cuối cùng cũng hoàn thành, nàng nhanh chóng đem tất cả cho vào hộp đựng thức ăn rồi bỏ vào một chiếc túi nhỏ. Nàng lo lắng cô ở khách sạn chờ mình lâu sẽ đói bụng nên chỉ kịp thu dọn một chút rồi lại lái xe đến khách sạn.
Bách Linh vừa tới trước phòng của Lạc Nhan ấn một lần chuông thì liền thấy cô ấy bước ra mở cửa, sau đó không đợi mà kéo nàng vào trong. Nàng cũng nhanh chóng đem thức ăn đặt xuống bàn, Lạc Nhan bên cạnh không ngăn được tò mò mà cứ táy máy tay chân.
"Được rồi, đường vội"
Đợi nàng đem hộp cháo mở ra, mùi hương trong đó bay ra toàn bộ đều vào mũi của Lạc Nhan. Cô ấy cũng ngoan ngoãn đem cháo nuốt vào bụng, Bách Linh một bên ôn nhu nhìn cô, lâu lâu sẽ nhắc cô ăn chậm lại. Lạc Nhan cười cười, đem cháo ăn sạch sau đó còn tấm tắc khen ngon.
"Người giúp việc nhà chị nấu thật ngon". Cô vừa khen vừa lén nhìn nét mặt của nàng mà cười trộm.
"Ừ"
"Để em dẹp cho". Lạc Nhan khi ăn xong rất tự giác dọn dẹp, chuẩn bị đứng lên đem toàn bộ đi rửa.
"Ngồi yên đi, để tôi làm". Bách Linh đứng bên cạnh hài lòng, đồng thời cũng ấn vai cho cô ngồi xuống ghế, trực tiếp đem đồ đi rửa.
"Ấy, tay chị làm sao vậy?". Lạc Nhan đột nhiên cầm lấy tay nàng, khiến nàng vì vậy cũng chú ý lên vết thương khó coi trên cánh tay mình. Chắc lúc nãy vì vội vã quá nên nàng đụng trúng vật sắc nhọn gì rồi, nàng lúc nãy cũng không cảm thấy đau. Nhưng bây giờ Lạc Nhan tự nhiên nói đến, nàng liền cảm thấy đau nhức rồi a.
"Không sao, một lát về nhà sẽ băng lại". Nàng nhanh chóng rụt tay lại, Lạc Nhan vì vậy cũng hụt hẫng chút ít.
"Trời cũng tối rồi hay chị ở lại đi". Cô ngồi ở ghế ngẩng đầu lên nhìn nàng.
"Không được, phải trở về". Nàng cầm hộp thức ăn trống rỗng chuẩn bị rời đi, đột nhiên bị cô giữ lại.
"Em đã điện thoại cho ba chị rồi"
"Em cần gì phải làm như vậy?". Nàng chau mày nói với cô, trong lòng có chút lo lắng.
"Ở lại đi". Tiêu Lạc Nhan cũng không hề từ bỏ, một mực đòi cô ở lại.
"Hừ". Bách Linh sau đó không còn cách nào từ chối nên đành phải ở lại qua đêm.
---
Lạc Nhan mặc áo choàng từ trong phòng tắm đi ra, cô bắt gặp Bách Linh đang mặc bộ đồ ngủ của mình đứng trước gương bàn trang điểm, nàng lại còn đem tóc dài của mình xõa xuống nữa. Cô nhẹ nhàng tiến lại, đem hai tay của mình luồng qua người nàng, đem nàng chắn lại. Bách Linh giật mình, định xoay người nhưng đã bị cô kẹp lại.
"Nè, em làm gì vậy?"
"Muốn soi gương một chút a"
Lạc Nhan ở phía sau đặt cằm trên vai nàng, hai người cùng nhìn đối phương trong gương. Cô không nhịn được, tại bên cổ nàng hít một luồn hương thơm, Bách Linh bị hơi nóng ở cổ làm cho ngứa ngáy, nàng bất chợt khẩn trương, lại thêm chút hốt hoảng.
Lạc Nhan cũng không lâu, một chút liền rời ra, kéo ghế bên cạnh ngồi xuống.
"Linh Linh, chuyện hồi chiều cảm ơn chị"
"Ừ, không có gì"
"Tối rồi, chúng ta cùng đi ngủ đi". Tiêu Lạc Nhan hôm nay thực sự mệt mỏi đến nổi lúc nãy không nhờ Bách Linh nhắc thì có lẽ cô cũng sẽ quên uống thuốc, bây giờ cô thực sự chỉ muốn nghỉ ngơi thôi vì vậy lời nói ra cũng không câu nệ. Bách Linh nghe cô nói 'Cùng nhau đi ngủ' liền ngờ nghệch ra. Mắt nàng cũng thấy phòng này cũng chỉ có một chiếc giường a, không lẽ...
"Chị ngủ ở giường, em sang sofa bên kia ngủ. Vậy nha. Ngủ ngon". Lạc Nhan vừa nói xong cũng không để ý nàng đứng hình thì liền đi đến sofa nằm xuống.
Đợi Bách Linh hoàn hồn thì Lạc Nhan cũng đã lấy chăn đắp qua khỏi đầu, nàng thầm mắng mình suy nghĩ nhiều, vội đi đến tắt đèn sau đó cũng nhanh chóng leo lên giường.
Chiếc giường êm ái cùng chăn mềm mại bao bọc lấy nàng, trong đó cũng có lẫn chút hương thơm đặc thù của Lạc Nhan, nàng lại càng không thể nào ngủ được. Cái người đó mệt như vậy thì làm sao có thể ngủ trên sofa thoải mái đây?
"Lạc Nhan"
"Hử...". Lạc Nhan vén chăn ra thắc mắc nhìn nàng.
"Em... ngủ trên giường đi". Bách Linh đối với đề nghị này vẫn có chút ngại ngùng nên lời nói liền lắp bắp.
"A... được thôi". Tiêu Lạc Nhan hơi ngừng lại, nhưng sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi sofa mà tiến lại chiếc giường. Bách Linh trong tầm mắt thấy cô tiến đến liền có chút hồi hợp, trống ngực cũng đập thình thịch, nàng nhích người qua bên cạnh chừa chỗ cho cô. Nàng sau đó liền xoay người để lưng đối diện với cô, nàng muốn nhanh chóng có thể ngủ.
Bách Linh cảm nhận được phần nệm bên cạnh lún xuống, giọng nói của người kia cũng nhanh chóng vang lên.
"Linh Linh, ngủ ngon"
"Ừ. Ngủ ngon"
Bách Linh thực ra dạo này bị mất ngủ, đến hôm nay còn ngủ chung một chỗ với Lạc Nhan thì liền khó ngủ, nàng mơ mơ màng màng giữa tỉnh và ngủ. Trong lúc đó cảm thấy người bên cạnh trở mình, sau đó nàng cảm nhận được hơi thở ấm nóng trượt dài trên cổ nàng. Lạc Nhan là đang ôm lấy nàng.
"Lạc Nhan... đừng quấy"
Giọng nàng mơ ngủ nói ra không có một chút lực, đôi môi tiếp sau đó nhanh chóng bị người kia tập kích, nàng bất ngờ đột nhiên mở to mắt, định vươn tay cản lại nhưng đều không có lực, toàn bộ đều rơi trên vai của cô. Lạc Nhan đem tất cả lời nói của nàng nuốt vào, tay không kiềm được mà bắt đầu từ vạt áo của nàng đi lên.
Một lúc sau khi bị cuốn vào nụ hôn, sức lực trong cơ thể cũng không còn, Bách Linh không thể chống cự được đành bất động, áo của nàng cũng bị cô kéo lên, lộ ra da thịt ở vùng bụng trơn mịn trắng như tuyết. Bách Linh bắt đầu thở dốc theo từng hành động của cô, cảm nhận có một luồng ấm nóng chảy ở bụng mình. Lạc Nhan thực sự nhẹ nhàng hôn qua từng nơi trên người nàng, từ vành tai, đến cổ, trán, rồi mũi, sau đó tấn công tiếp tục lên đôi môi đỏ ửng của nàng. Bách Linh như bị hút cạn sức lực, hoàn toàn trong thế bị động.
Lạc Nhan nhẹ nhàng dùng miệng kéo cổ áo của nàng, bên trong liền lộ ra xương quai xanh tinh xảo, một đường cúi xuống cô nâng niu hôn lấy nó, sau đó miết nhẹ. Nàng đột nhiên muốn khóc, nước mắt nhanh chóng theo khóe mi chảy ra.
"Đừng... xin em. Dừng lại..."
Bách Linh trong lòng nóng như lửa đốt, tay bị kiềm đặt trên đầu không thể nhúc nhích, du͙ƈ vọиɠ trong người lại bị sự ôn nhu kia khơi gợi lên tất cả nhưng nàng thực sự không thể, nàng cảm thấy hoảng sợ. Lạc Nhan nghe thấy nàng nức nở bỗng ngẩng đầu, trực tiếp nhìn sâu vào đôi mắt nàng, trong mắt cô hoàn toàn đục ngầu du͙ƈ vọиɠ.
Lạc Nhan hơi ngừng lại, đau xót hôn lên trán Bách Linh, sau đó nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt ẩm ướt của nàng.
"Đừng khóc, em thực sự xin lỗi". Cô nằm xuống bên cạnh, ôm lấy nàng vào lòng mình. Bách Linh vì vậy mới an tâm chút ít. Hai người cứ như vậy chặt chẽ ôm nhau, nhưng lại chẳng ai nói với ai câu nào.
"Linh Linh, ở bên cạnh em được không?". Trong bóng tối, giọng Lạc Nhan vang lên bên tai nàng.
"Em thực sự rất yêu chị. Em nghĩ mình có đủ dũng khí để nhìn chị cùng người khác bước trên lễ đường, nhưng thực sự em làm không được". Đôi tay ôm lấy nàng đột nhiên hơi buông lỏng, trong khoảnh khắc này nàng cảm nhận được sự yếu ớt, lo sợ trong cô. Trong lòng nàng dâng lên cảm giác chua xót, nàng không muốn cô vì mình mà trở thành bộ dạng như vậy.
"Lạc Nhan, chị xứng đáng để em yêu thương hay sao?". Bách Linh khó khăn hỏi cô.
"Xứng, hoàn toàn xứng đáng"
"Nhưng chúng ta thực sự không thể, chị..."
"Đừng bao giờ nói với em hai từ 'không thể', nếu đối phương là chị, cho dù có dùng bao nhiêu năng lực, em nhất định biến nó trở thành có thể. Tin em được không?". Cô đem nàng một lần nữa ôm thật chặt vào trong lòng, cả cuộc đời này đối với cô cho dù có đánh đổi thứ gì để ở bên cạnh nàng, cô cũng sẽ không hối hận mà chấp nhận. Cô muốn nàng thực sự có thể tin tưởng mình. Bách Linh chung thủy im lặng nghe cô nói, trong lòng nàng bây giờ hỗn tạp suy nghĩ.
"Em biết chị còn chưa buông bỏ được cô ấy. Nhưng mà đây là hạnh phúc cả đời của chị, không phải một trò chơi. Tất nhiên nếu đó chỉ là trò chơi, chị sẽ có thể vui vẻ mà chơi lại một trò khác, nhưng đây là hạnh phúc của chị, nếu phạm phải sai lầm, dù cho có bắt đầu lại, cũng sẽ rất đau khổ. Em không muốn nhìn chị đau khổ". Tiêu Lạc Nhan nhắm mắt chậm rãi nói ra, lần này cô muốn đem hết tâm tình của mình nói ra cho nàng biết, cô biết nàng vẫn còn đang hỗn loạn trong suy nghĩ chính mình.
Bóng tối vây quanh căn phòng nhỏ, toàn bộ suy nghĩ dường như nhấn chìm nàng. Nhưng hơi ấm ở bên cạnh làm nàng cảm thấy mình giống như được cứu lấy, giọng nói của Lạc Nhan vẫn còn ở đâu đây, nhưng nàng sau câu nói kia thì thực sự nghe không rõ nữa, Bách Linh nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
Cảm ơn mọi người đã chờ đợi! Xin lỗi vì up giờ này ^^ Cảm thấy chương này thiệt là nhạt nhẽo T^T