Mua Thê Tử

Chương 6: Thê tử




Rất nhanh đám nữ nhân chốn Tâm viện không còn là mối bận tâm của Thanh Thanh, thứ nàng để tâm lúc này chính là tâm tư khiết Phùng, hắn liệu có còn yêu Dược tỷ chăng. Nàng phải nghĩ cách lúc này chính là làm thế nào để khiến vị tướng công kia tâm hắn chỉ thuộc về mình nàng thôi. Dược Tỷ thì dùng thói quen để chiếm lấy trái tim Mạn ca một cách từ từ, Linh tỷ thì bám lấy Phong ca không rời. Còn Nhạc tỷ thì dùng sắc đẹp quyến rũ Tề ca(akiaki : tỷ ấy tưởng vậy thôi chứ không phải vậy, nếu ai đọc Hoàng hậu sát thủ sẽ biết), Nhược tỷ thì dùng khiến thức về cầm . Nói dung mạo, nàng tự nhận kém xa các nữ nhân tại Tâm viện kia, nói đến lấy lòng bằng dược và hương liệu nàng hẳn không thể qua mặt tướng công vậy chỉ còn lại cầm phổ, đeo bám là có thể dùng.

Quyết định rất nhanh Thanh Thanh liền thực hiện, nàng tự tay xuống bếp làm bữa trưa cho hắn, giống việc Dược tỷ hay làm chinh phục khẩu vị của hắn là điều quan trọng. Khiết Phùng khá khinh ngạc với các món ăn lạ lùng ở trên bàn, Thanh Thanh mỉm cười ngọt ngào nhìn hắn, để nấu được bữa trưa hôm nay nàng là bỏ nhiều công sức.

– Những món này đều do ta làm, chàng ăn thử đi. Nàng nhiệt tình mời mọc hai mắt ánh lên mong đợi.

- Này là thứ gì ? Hắn chỉ vào một cái đĩa đựng cái gì đó màu nâu đất cảm thấy cái đĩa bay lên hương thơm kỳ lạ.

- Dế nướng, thơm phải không thiếp mất cả buổi trời mới bắt được nhiêu đây đó. Nàng hưng phấn nói, chỉ nhìn liền muốn ăn nha.

- Dế, có thể ăn sao ? Ta sẽ không ăn món này. Hắn là quả quyết chỉ nghĩ đến thôi cũng khá rùng mình.

- Vậy chàng ăn cái đùi gà này đi. Ta đảm bảo rất ngon nha. Nàng là nhiệt tình gắp đùi gà cho hắn, món dế nướng không phải ai cũng biết thường thức.

- Um cái này cũng rất ngon.

- Đương nhiên gà nướng cái bang là đệ nhất gà nướng mà. Nàng ngửa mặt lên vui vẻ đây hẳn là món nàng tự hào nhất đi.

- Khiết Phùng cố nuốt miếng thịt gà trong miệng là món gà đắp đất nướng trong khi còn ruột gan trong bụng gà mà hắn thà chết cũng không đụng đến đó sao ? Miếng thịt gà có phần nghẹn ở cổ khiến hắn không thể cố nuốt xuống(akiaki : tội nghiệp mắc nghẹn luôn)

– Chàng húp miếng canh đi, canh này ta hầm hai tiếng rồi đó. Hắn theo lời nàng húp miếng nước canh vào miệng chưa kịp nuốt xuống thì nghe nàng nói tiếp

- Là chuột đồng ta bẫy được lúc sáng. Khiết phùng vội nhả hết canh trong miệng ra rồi bất tỉnh. Khi hắn tỉnh dây thì thấy nương hắn cười nhạo hắn khiến hắn có chút mất mặt nha.

- Ha…Ha… không thể tưởng được Phùng nhi kén chọn trong ăn uống lại đi ăn gà cái bang, canh chuột đồng. Cười chết nương mất nha…ta nói này con quả là kiếm được một thê tử cao tay đó. Mĩ Khiết Ngọc cười ngất, bà cũng thật không thể tưởng thằng con cứng đầu này cũng sẽ có lúc như thế này. Thế nhưng dù vì ăn phải những thứ không thể ăn hắn cũng không tức giận, hắn liệu có phải động tâm với con bé rồi không ?

- Thanh Thanh nàng đâu ? Hắn nhìn quanh không thấy bóng dáng thê tử có chút mất mát nha. Mọi tâm tư củ nhi tử Mĩ Khiết Ngọc đều thu vào trong mắt. Vận mạng của Lý Thanh bà hẳn phải xem qua một chút liệu có đủ phúc khí để ở bên Phùng nhi nhà bà không ?

- Con bé chạy ra ngoài thay nước, hai hôm nay con sốt cao, con bé luôn ở một bên lau nước mát và chăm sóc con. Nói ra bà cũng thật vừa ý con bé này, chỉ nhìn nó lo lắng cho Phùng nhi cũng có thể thấy tấm lòng của nó.

- -Chàng tỉnh rồi sao. Hai mắt Lý Thanh chợt đỏ hoe, nàng chạy đến bên cạnh hắn nắm lấy tay hắn nức nở

- Ta xin lỗi ta chỉ muốn lấy lòng chàng nên mới nấu mấy món mà ta thấy là ngon không biết là chàng không thể ăn chúng. Nàng ngẹn ngào, nhìn hắn mê man hai ngày trời khiến trái tim nàng đau đớn. Nhìn hắn đau mà lòng nàng như bị ai đó bóp nghẹt đau đến không thở được. Thấy nàng nghẹn ngào, hai mắt đỏ lừ vì khóc khiến hắn đau lòng nha.

- Ta không sao, không phải lỗi của nàng, nàng đâu có biết ta bị dị ứng với thức ăn lạ. Khi mới tỉnh lại hắn định sẽ giáo huấn thê tử này thế nhưng thấy nàng vì hắn lo lắng vì hắn đau lòng hắn lại cảm thấy ấm áp, ngọt ngào.

- Ta có nấu cháo, chàng ăn cho khỏe lại , chàng đã mê man hai ngày rồi hẳn là đói lắm. Nàng nâng chén cháo trong tay tiến đến

- Ta, ta thực sự không thể ăn thức ăn lạ. Nàng là muốn đòi mạng hắn sao hắn vừa tỉnh lại, nàng lại đưa thức ăn tới.

- Cháo này ta học nấu từ phòng bếp, đảm bảo vị không lạ đâu, chàng ăn thử đi. Khi nghe hắn có bệnh sợ thức ăn lạ nàng đã bỏ công sức ra học nấu cháo mỗi khi xuống bếp dun nước lau mát cho hắn. Hắn nghe nàng nói có chút thả lỏng thế nhưng mùi vị thì hắn không chắc lắm. Khi cảm nhận mùi vị của cháo, nó thật sự là cháo bào ngư hắn thường ăn thế nhưng mùi vị là ngon hơn hẳn

- Ngon đúng không ? Gì chứ món cháo là nàng tự tin nhất mà, suốt mười mấy năm nay toàn nấu cháo nên nàng rất tự tin với chén cháo này.

- Um rất ngon. Hắn không những thấy ngon mà còn cảm thấy tư vị ngọt ngào của hạnh phúc. Khiết Phùng khẽ vuốt tóc thê tử đang tròn xoe mắt ra vì được hắn khen ngợi. Nàng kinh ngạc rồi thì cười tít mắt, nụ cười trong veo và đáng yêu biết nhường nào. Khiết Phùng nhận ra tâm tư hắn là đã đặt hết ở nàng rồi, hắn muốn nụ cười kia nước mắt kia chỉ thuộc về một mình hắn .