Mua Thê Tử

Chương 4: Thê tử mua về




Sau khi đến tiền trang rút ra khoản tiền lớn giao cho Lý Thanh hai mắt nàng lóe sáng nhìn chỗ vàng, vừa hài lòng ôm chúng trong tay nàng vừa quay sang hắn – Ta cần sắp xếp một số việc riêng, sau đó sẽ trở lại tìm chàng. Nói rồi nàng ôm số vàng biến mất Cũng không rõ nàng là đi đâu sắp xếp những việc gì thế nhưng nhờ manh mối từ nàng hắn là tìm ra phụ thân. Ông là bị truy sát trọng thương nên dưỡng thương tại một kỹ viện. Bạc trên người tiêu hết nên đành bán độc dược để duy trì. Tìm được tung tích phụ thân hắn là phải đưa ông trở về, nhưng nàng vẫn chưa quay trở lại hắn đành đi trước để lại lời nhắn ở quán trọ cho nàng. Khi về gần đến độc Vương cốc hắn chán nản có lẽ hắn đã thực sự bị lừa, không có cảm giác tức giận vì bị lừa gạt mà chỉ có cảm giác mất mát kỳ lạ dâng trong lòng. Vừa vào cửa thì hắn hứng ngay cơn tức giận từ mẫu thân, một ấm trà bay thẳng về phía hắn: – Con thật giỏi nhỉ? Mặc dù ta có chủ trương là cho con tự tìm đối tượng cho mình làm thê tử thế nhưng nhìn xem, đi một vòng về đã không hề hỏi qua ta và cha con đã dám đem về một thê tử. Ta và cha con còn chưa chết nha. Mĩ Khiết Ngọc với bộ dáng giận dữ ngút trời quán mắn nghịch tử vừa vào tới cửa kia. Nàng dù chủ trương hôn nhân tự do cho hắn thế nhưng đây cũng là thời đại nào mà hắn dám vượt mặt, không coi bà mẹ này ra gì khiến nàng có chút tức giận nha. – Ta không có ý kiến nha. Ở một bên Thiệu Mạc Du không có chút nghĩa khí không bênh vực thê tử cũng như không ủng hộ con trai nói. Hắn là đứng ngoài nha nương tử hay nhi tử hắn đều không thể bênh vực. Nếu bênh thê tử thì chẳng phải con trai hắn sẽ mang danh thất tín với người ta còn bênh nhi tử thê tử hẳn sẽ trở mặt cùng hắn nha, rất bất lợi.

Khiết Phùng có chút bất ngờ khi hắn về tới thì Lý Thanh đã ở Độc vương cốc chờ hắn. Trên đường trở về hắn thật ra là cố tình đi chậm đợi nàng có lẽ cũng là do vậy nên nàng là đến Độc Cốc trước hắn. Khi thấy nàng thì cảm giác mất mát lúc trước dường như biến mất hoàn toàn, mà thay vào đó là chút cao hứng. Nàng là không có lừa hắn, nàng thực sự là đến Độc Cốc làm thê tử hắn, khuôn mặt kia dù không tỏ ra chút tình cảm gì khác lạ thế nhưng trong đáy mắt hắn có ý cười thật sâu. Khiết Phùng không hề nhận ra cái cảm giác tức giận ban đầu dương như biến mất tăm không còn tồn tại nữa. Lý Thanh là đánh giá vị bà bà (mẹ chồng) trước mắt này, bà chính là Mĩ Khiết Ngọc nổi tiếng gần xa với tài bói toán có thể giúp kẻ khác thấy được quá khứ đoán được tương lai xoay thời đổi vận của mình đó sao. Thế nhưng thời vận của nàng chính là do nàng tự nắm bắt không phải sao, nàng là không cần thấy trước mọi thứ như người khác nha. Chỉ cần nhìn thì có thể thấy tương lai nàng hẳn là không dễ sống nha nếu vị bà bà này phật ý thì nàng xem như xong . Là kẻ thông minh chẳng cần thuật bói toán nàng cũng phải biết điều đầu tiên để có thể sống tốt tại đây chính là lấy lòng vị bà bà này. Bị mẹ chồng phản đối cũng không khiến Lý Thanh có chút cau mày, nàng bộ đáng như biết trước chuyện sẽ phải như vậy không tỏ chút lo lắng sợ hãi hay ủy khuất nào chỉ lẳng lặng quan sát vị bà bà này. Vị Độc vương phu nhân này một thân lam y tươi mát, trang điểm cũng rất đơn giản nhẹ nhàng nhưng vẫn nổi lên nét quý phái thanh cao. Trang sức không nhiều nhưng toàn là hàng thượng đẳng giá trị liên thành, hài tuy không mới thế nhưng cũng không có dấu hiệu mòn do đi lại nhiều. Khiết Phùng ở một bên khẽ liếc thấy Lý Thanh dù đường xa mệt mỏi thế nhưng vẫn bộ dáng nghiêm túc đứng đó nghe nương hắn ca bài ca đạo hiếu khiến trong lòng hắn có chút ấm áp. Đôi khi hắn cũng không thể chịu đựng được những bài thuyết giảng của nương thế nhưng nàng có thể kiên nhẫn như thế nghe nương hắn cằn nhằn dù đã rất mệt mỏi vì đường xa. Sau một lúc lâu bà cũng buông tha cho hắn sắp xếp Phòng ở cho nàng trong Tâm viện bà vẫn không chấp nhận nàng là dâu nên tạm thời nàng và hắn là không sống như phu thê. – Nàng là thế nào có thể chịu đựng lâu như vậy mẹ ta càm ràm? Hắn có chút khâm phục nàng nha, đứng nghe một hồi hắn là cảm thấy có chút buồn ngủ cùng mệt mỏi thế nhưng tinh thần nàng thì thực tỉnh táo đi, sau khi nương hắn nói xong nàng còn lẽ phép thưa lại “ nương dạy rất phải” rồi cúi mình đi theo hắn nữa chứ – Ta chỉ là dời dự chú ý của mình vào thứ khác thú vị hơn để giữ cho bản thân tỉnh táo thôi. Không thể tỏ ra mệt mỏi, nhàm chán hay buồn ngủ được sẽ khiến việc lấy lòng bà bà càng thêm khó hơn. – Cái thú vị hơn? Là trên người nương đi. Vì hắn thấy nàng là bộ dáng chăm chú nhìn nương nha. – Chàng thực thông minh. Ta là đếm cánh hoa và đóa hoa được thêu bắng chỉ sợi vàng trên bộ y phục của nương. Tổng cộng có sáu trăm đóa, mỗi đóa có sáu cánh hoa, à không trong đó có ba đóa chỉ có ba cánh hoa vì là thêu nụ. ước chừng bộ y phục đó phải dùng nửa lượng vàng giác mỏng kéo thành sợi để thêu nha. Đúng là người giàu có, nàng là nhận định rồi phải nịnh bà bà này để còn xin chỗ y phục cũ gỡ hết chỉ vàng trên đó bán cũng được rất nhiều tiền nha.(akiaki: đầu óc gì chỉ nghĩ đến tiền) Khiết Phùng như dở khóc dở cười với nữ tử này, dù biết nàng là kẻ ham tiền thế nhưng cái lạc thú đếm tiền kia nàng lại có thể áp dụng ở mọi nơi mọi lúc như thế cũng thực đáng yêu đi. Đáng yêu? Hắn nay lại thấy một nữ nhân đáng yêu sao? Từ ngày hắn biết tình cảm mười năm của hắn dành cho Dược Dược phải từ bỏ hắn đã không còn dám trao trái tim mình cho bất cứ ai nữa. Hắn là sợ, sợ lại phải đau đớn như vậy thêm lần nữa thế nên những nữ nhân mà nương hắn tìm về dù tài, dù sắc nhưng cũng không lọt nổi vào mắt hắn. – Sao vậy? Đừng nói là đến mấy bộ quần áo chàng cũng không cấp nổi cho ta nha. Nàng là đang nói chuyện với hắn nha, sao hắn không trả lời nàng gì cả. – Nàng nói gì? Hắn quay sang nghi ngờ hỏi, hắn là thất thần nên không nghe rõ nàng nói gì. – Ta nói ta không đem theo thứ gì ngoại trừ thứ ta mặc trên người , chàng có thể kêu người chuẩn bị giúp ta không. Nàng là nghĩ hắn nhiều tiền như vậy hẳn sẽ không keo kiệt vài khiện y phục thế nên đem hết y phục của mình đi bán(akiaki: tính kỹ ghê). Hắn nhìn qua thấy Lý Thanh mặc trên người là bộ y phục cũ kỹ bám đầy bụi đường – Tiểu Mạc em sang phòng y phục chọn ra vài kiện y phục tạm cho thiếu phu nhân, sau đó gọi thợ cắt may tới đo y phục mới cho nàng. Tạm thời em qua hầu hạ nàng trước khi chọn được người. Nếu nàng dọn vào Tâm viện hẳn sẽ gặp đám nữ nhân kia, có Tiểu Mạc bên cạnh nàng hắn cũng yên tâm hơn đôi chút. – Sẽ may y phục mới cho ta sao? Hai mắt nàng lóe sáng khuôn mặt cười thật tươi như tiểu hài tử đươc cho kẹo ấy. Trông nàng lúc này đáng yêu y như bộ dạng giàng bánh với hắn ngày đầu gặp nàng. – Có cần vui thế không ? Hắn có chút buồn cười, nàng cứ như chưa bao giờ được mặc áo mới ấy. – Đương nhiên, vì đây là kiện y phục mới đầu tiên ta nhận được, y phục lúc trước của ta toàn là sửa lại từ y phục của người ta đã bỏ đi thôi. Nàng là thấy tiếc còn mới như thế nên lấy sửa lại, cứ thế nên có bao giờ mua y phục mới đâu. Khi nghe Lý Thanh nói đây là bộ y phục mới đầu tiên của nàng hắn bỗng cảm thấy có chút đau lòng, những năm qua người con gái này đã sống như thế nào trải qua những gì hắn thực sự muốn biết. – Đừng đến phòng y phục nữa, chúng ta đi mua cho nàng một bộ y phục mới đi. Hắn muốn bộ y phục mới đầu tiên nàng nhận được không phải là y phục mặc tạm thời mà phải là y phục đẹp nhất, hợp nhất với nàng.