Mùa Thanh Xuân

Chương 2-2: Ngoại truyện 1: Tôi là Lâm Gia Vũ




Tôi tên là Lâm Gia Vũ, học sinh lớp 11A1 trường THPT Cẩm Nam.

Hôm nay cô ấy rất tức giận, phóng xe đi mất hút, sau đó tôi lặng lẽ bám theo sau. Khi phát hiện ra tôi, cô ấy còn cố tình đạp nhanh hơn, rồi rẽ lung tung, đi vòng vòng các con đường nhằm cắt đuôi tôi nữa chứ. Nhưng cô ấy nào biết rằng tôi đâu phải mới bám theo cô ấy lần đầu, mấy trò vặt vãnh này sao qua mắt tôi được. Cuối cùng, khi thấy cô ấy an toàn bước vào nhà, tôi mới yên tâm mà ra về.

Cô ấy là ai ư? Là một kẻ ngốc thôi, dù có thông minh học giỏi tới đâu thì cách suy nghĩ vẫn vô cùng ngốc nghếch và trẻ con. Nhưng khổ nỗi, tôi lại thích một kẻ ngờ nghệch là cô ấy, nhiều lúc cũng chẳng biết lí do tại sao. Nhưng mỗi cử chỉ của cô ấy đều rất đặc biệt, dù là khi cười, hay khi khóc, hay khi gắt lên với tôi.

Tôi học chung với cô ấy từ hồi cấp 1, đến cấp 2 vẫn học chung lớp với nhau. Lên cấp 3, tôi vẫn muốn được chung lớp với cô ấy, nên đã nhờ bạn bè hỏi giúp cô ấy sẽ thi khối nào. Cô ấy đáp:

- Mình sẽ thi khối A trường THPT Cẩm Nam!

Từ đó tôi quyết tâm theo học Toán Lí Hóa để được học cùng với cô ấy, mặc dù tôi rất căm thù môn Hóa, nhưng vẫn ngày đêm miệt mài ôn thi, số lượng đề làm được lên tới vài trăm, sách vở nhiều tới nỗi nếu đem bán đồng nát thì có thể mua được vài cốc trà sữa. Vậy mà khi nhận danh sách lớp, tôi xem đi xem lại đến hơn mười lần mà vẫn không thấy tên cô ấy. Hóa ra... cô ấy lại chọn khối D.

Tôi thực ra không thích học, nhưng cô ấy lại vô cùng thích, gần như không quan tâm tới điều gì khác nữa. Thế nên tôi nghĩ, nếu tôi cũng học giỏi liệu cô ấy sẽ nhìn tôi với con mắt khác chăng? Kết quả, cô ấy ghét tôi, hận tôi, nhưng cô ấy lại luôn nhớ tới tôi, dù cho lúc học hay lúc ngủ, ngay cả trong mơ cũng gọi tên tôi, chỉ cần như vậy là tôi đã vô cùng mãn nguyện rồi.

Chẳng biết cô ấy ngốc, hay tôi mới là người ngốc nữa.

Tôi luôn đi học sớm hơn 20 phút, đứng trên tầng hai dãy nhà B đợi cô ấy đến, lặng lẽ dõi theo cho tới khi bóng hình cô ấy mất hút giữa dòng người. Rồi khi tan học, tôi lại đứng đợi bên đường, đến khi cô ấy ra về mới lặng lẽ đạp xe phía sau.

Tuy là một người rất xinh đẹp, nhưng có vẻ như cô ấy chưa bao giờ nhận ra điều đó. Mái tóc đen và mượt được buộc kiểu đuôi gà, làn da trắng mịn cùng với đôi mắt luôn lấp lánh ý cười, đẹp một cách rất đỗi mộc mạc và thanh cao, chẳng cần phấn son hay quần áo mà vẫn tỏa sáng rực rỡ trong mắt tôi.

Nhưng có một ngày, cô ấy dần dần thay đổi. Thứ hạng của cô ấy trong khối cứ giảm liên tục cho tới khi xếp gần cuối. Buổi sáng đến lớp lúc nào cũng bơ phờ buồn ngủ, đầu bù tóc rối cứ như lấy tay vuốt vuốt mấy cái rồi buộc tạm lên vậy, quần áo thì nhăn nhúm như bị vò viên vất vào một xó rồi hôm sau lại đem ra mặc.

Cô ấy gần như trở thành một con người khác. Ánh mắt đã mất đi nét ngây thơ hồn nhiên, mà trở nên trầm ổn hơn, sâu lắng hơn.

Tôi rất muốn giúp, muốn ở bên cô ấy để an ủi, cho cô ấy mượn bờ vai để tựa vào. Thế nhưng tất cả những gì tôi nhận được chỉ là sự tránh né, ghét bỏ, hận thù.

Quả thực tôi giúp cô ấy học cũng vì có ý đồ xấu. Tôi muốn ở bên cô ấy, muốn được nói chuyện với cô ấy, muốn giúp đỡ cô ấy, dù chỉ với tư cách một người bạn cũng đã quá đủ cho tôi rồi.

Cô ấy nào biết rằng thực ra chẳng ai nhờ tôi dạy cô ấy học, tất cả là do tôi tự nguyện muốn làm.

Cô ấy nào biết rằng nếu cùng đi về cùng cô ấy thì tôi phải đi một quãng đường xa gấp đôi.

Cô ấy nào biết rằng... tôi rất rất rất thích cô ấy, cõ lẽ cũng đã được 6 năm rồi.

Cô ấy nào biết rằng... người cô ấy vô cùng căm ghét lại thích cô ấy nhiều đến như thế...