Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 91: Nghiêm Thấm Em Đã Từng Đến Báo Án Sao






EDITOR: ĐỘC LY
Hai gian vệ sinh đồng thời mở ra, hai gã cảnh sát bước ra sửa sang lại quần áo.

"Cô gái hai người nhắc đến là ai?" Một giọng nói đột nhiên truyền đến tai hai gã.

Hai gã cảnh sát vốn tưởng toilet không có người, hơi hoảng sợ.

Đặc biệt người này còn không phải là cảnh sát.


Hai gã cảnh sát liếc nhau: "Đồng chí nhỏ, nghe lén người khác nói chuyện là hành vi không đúng, đặc biệt là vụ án của người khác.".

Ngôn Tình Sủng
Nhưng Thẩm Dịch An không tránh ra, vẫn nhìn bọn họ: "Là cô gái nào?"
Cô gái đã từng đến báo án trong lời của bọn họ, là Trần Mộng Kỳ? Hay là....!
Thẩm Dịch An cũng không muốn thuận theo điều mà anh đang nghĩ tới, mà anh yêu cầu một đáp án.

Hai gã cảnh sát thấy tuổi tác của Thẩm Dịch An cũng không quá lớn, không muốn truy cứu đến cùng, nhưng bị anh ép hỏi một lần nữa, hai người bị chọc giận: "Không thể tiết lộ."
Khi Thẩm Dịch An quay lại, ghi chép của Trần Mộng Kỳ đã xong, bị người khác dẫn đi tiến hành kiểm tra thương tích thân thể.

Mà Nghiêm Thấm nhìn theo phương hướng cô rời đi, vẫn còn xuất thần, cô nghĩ: Vô dụng.

Cô vừa rồi cũng nhắc nhở Trần Mộng Kỳ, nhẹ giọng bên tai nhắc nhở cô: "Hiện tại cậu không có bất kì chứng cứ có lợi nào, một khi kinh động đến lão Trần, lão sẽ không tha cho cậu."
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.

Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.


Tuy rằng Nghiêm Thấm không thể giúp cô, nhưng cũng không hy vọng cô ấy đổ dầu thêm lửa vào cuộc sống của chính mình (TMK).

Chàng trai sống bên ngoài ánh sáng mà chưa gặp phải bất kì vực sâu nào- Thẩm Dịch An đã tẩy não quá mức thành công, khiến cho Trần Mộng Kỳ tin tưởng, cảm thấy chỉ cần cô có dũng cảm đứng ra sẽ có thể thành công và thoát khỏi cuộc sống đau khổ này.

Nhưng hiện thực cuộc sống chính là hiện thực cuộc sống, đã nói lên rằng sẽ không có những tình tiết như trong phim, người xấu không phải sẽ bị đem ra trước công lý, người lương thiện chịu khổ cũng không phải sẽ chờ được đến ngày ánh mặt trời ló dạng xua tan khói mù.

Chỉ là, Trần Mộng Kỳ đã nghe không vào nữa, hoặc là—chính cô đã lựa chọn đánh cược tất cả vào thời điểm được ăn cả ngã về không.

Nghiêm Thấm rũ mắt mang theo thương xót không muốn để người khác biết, Thẩm Dịch An đang định mở miệng, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt đó của cô.

Khi anh muốn nhìn rõ ràng, Nghiêm Thấm đã khôi phục bộ dáng ban đầu: "Anh Dịch An sao lại nhìn em như vậy?"
Thẩm Dịch An nắm lấy tay cô, kéo cô đến chỗ không người, nhỏ giọng nói: "Nghiêm Thấm, em đã đến đồn cảnh sát báo án sao?"
Cô ngăn cản Trần Mộng Kỳ đi báo án, nói cho Trần Mộng Kỳ đang lãng phí thời gian, không có gì có thể giải quyết được vấn đề này, hay là....!
Có phải thời điểm cô tới xin giúp đỡ, không có bất kỳ tác dụng nào?
Có phải bởi vì như vậy cho nên cô mới có thể ngay từ đầu bảo Trần Mộng Kỳ đừng tới?
Đôi mắt đen láy của Thẩm Dịch An nhìn cô không chớp mắt, không bỏ qua bất cứ cảm xúc thay đổi nào của cô.


Nghiêm Thấm hơi mỉm cười, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mị nhìn anh: "Anh Dịch An đang hoài nghi cái gì sao?" Cô ôm lấy anh, nhẹ nhàng hỏi: "Anh Dịch An đang hoài nghi......em giống Trần Mộng Kỳ, bị cha nuôi xâm hại.....Sao?"
Cái đuôi nhỏ của cô giương lên, nụ cười quyến rũ xinh đẹp chói mắt.

Thân thể Thẩm Dịch Anh chợt cứng đờ, đại não chưa kịp phản ứng đã đẩy người ra: "Không thể nào!"
Không có khả năng!
Ba anh là một người cao cả, lương thiện, là nhà từ thiện có tiếng, đã giúp đỡ vô số trẻ em đến trường, sao có thể làm ra loại chuyện này?
Sao có thể xuống tay với cô con gái nuôi bằng tuổi con trai mình?
Trần Minh Phàm, 59 tuổi, Trần Mộng Kỳ năm nay 16 tuổi, nếu lão có cháu gái, tuổi của Trần Mộng Kỳ cũng không khác cháu gái là mấy." Nghiêm Thấm bị anh đẩy ra, cô nhìn anh, khoé môi phấn nộn khép mở.

Mà Thẩm Tuấn Tài năm nay 45 tuổi.

Chàng trai siết chặt tay, cánh môi mím chặt, nhìn chằm chằm cô..