Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 66: 66: Hút Máu






Thẩm Dịch An nhìn thấy, ngăn lại tay cô: "Ăn gì vậy?"
Cô gái nhỏ ngẩng khuôn mặt có chút tái nhợt, "Sô cô la."
Thẩm Dịch An: "Bên trong còn thứ gì nữa?"
Cô gái nhỏ gạt tay anh ra, cầm viên thuốc cuối cùng nhét vào miệng, dùng chăn bọc khắp cơ thể, chỉ lộ khuôn mặt bé bằng bàn tay: "Không nói cho anh biết."
Chàng trai đứng bên mép giường, thật lâu sau ngồi xuống: "Nghiêm Thấm, em xảy ra chuyện gì đúng không?"
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.

Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.

Cô mím chặt môi, giây tiếp theo đẩy chăn ra nhào vào lòng anh, hàm răng cắn chặt trên vai anh, cắm sâu vào da thịt, cho đến khi khoang miệng cho ngập vị máu tanh, cô vẫn không thả ra.

Bàn tay Thẩm Dịch An nắm lấy vòng eo thon gọn của cô, cố gắng đẩy người ra, nhưng lúc sau, chỉ nhẹ nhàng hạ tay xuống.

Anh vẫn ngồi ở đó, không cử động,
Mặc cho cô tuỳ ý.


Vị tanh của máu đang lan toả trong miệng cô, mãi cho đến khi sắp sửa lan xuống họng, lực cắn của cô mới có dấu hiệu giãn ra.

Thẩm Dịch An cảm giác được sức lực của cô giảm xuống, cả kinh nói: "Nghiêm Thấm, có chuyện gì xảy ra với em đúng không?"
Tâm trạng của cô hơi lạ, anh cảm nhận được.

Nhưng cô không cho anh câu trả lời, ngược lại động tác giống như con quỷ nhỏ hút máu.

Thẩm Dịch An ngẩn ra.

Mấy giây sau, cô gái nhỏ thu về nanh vuốt của mình, ôm anh, dựa vào ngực anh, thanh âm nhỏ nhẹ phảng phất trong không khí, cô nói: "Anh Dịch An, em buồn ngủ."
Thẩm Dịch Anh nghiêng người nhìn cô thật lâu: "Lau khô tóc rồi ngủ."
Cô không cử động, vẫn nằm im trên giường, Thẩm Dịch An thở dài một hơi, vào nhà vệ sinh lấy khăn lông, ôm cô ngồi ngay ngắn sau đó lau tóc cho cô.

Tóc của cô rất dài và dày, giờ đây đang rối tung, càng làm cho khuôn mặt cô nhỏ hơn, những đường nét trên khuôn mặt càng thêm tinh xảo.

Trong trí nhớ của Thẩm Dịch An đối với cô, cô rất ít khi xoã tóc, có vẻ cô không thích điều đó, nhưng anh mơ hồ nhớ được vào ngày đầu tiên cô đến Thẩm gia, cô mặc một chiếc váy màu trắng, tóc tuỳ ý xoã tung bay.

Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.

Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.

Chờ cho đến khi anh lau khô tóc, cô gái nhỏ ngồi trên giường đã ngủ rồi.

Anh dừng động tác trong tay, cô liền ngã vào lòng anh, mang theo hương thơm tinh tế.

Thẩm Dịch An nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, lấy hộp thuốc xử lý vết thương trên chân cô, cởi băng gạc bị nước xâm nhập, ngón tay anh dừng lại, tuy rằng anh không học qua nhiều y thuật, nhưng đây là....Ngã bị thương?
Anh nhìn những vết sẹo trên đùi cô, lại nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, mày nhíu lại, trầm tư suy nghĩ.


Cô đã ngủ, nếu anh muốn tìm hiểu tận cùng chỉ cần xốc váy cô lên là có thể biết rõ ràng, nhưng—
Lễ nghi anh được dạy không cho phép anh làm điều đó.

Cuối cùng, anh rũ mắt, thay cho cô một băng gạc mới trên miệng vết thương.

Làm xong hết tất cả, Thẩm Dịch An đứng bên giường một lúc lâu mới rời đi.

Nhưng anh sẽ không biết rằng sau khi anh đóng cửa phòng, Nghiêm Thấm nằm trên giường mở mắt ra, ngồi dậy nhìn băng gạc trên chân mình, mặt không chút biểu cảm tháo ra, ném vào thùng rác.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Nhã Phỉ trang điểm tỉ mỉ muốn tham gia một bữa tiệc cùng với Thẩm Tuấn Tài, tâm trạng vẫn tốt đẹp cho đến khi nhìn thấy Nghiêm Thấm thì trong nháy mắt sụp đổ.

"Cô trở về ngày hôm qua?"
Nghiêm Thấm nâng lên nụ cười gật gật đầu: "Chú Thẩm đưa cháu về, bảo cháu chuyển về nhà ở."
Triệu Nhã Phỉ nheo mắt lại, trong lòng dần dần nổi lên lửa giận.

Thẩm Tuấn Tài từ trên tầng đi xuống: "Sao lại đứng ở đây hết thế này, bữa sáng chuẩn bị xong chưa?"
Triệu Nhã Phỉ quay đầu: "Ông đưa nó về?"
Sắc mặt Thẩm Tuấn Tài không vui khi bị bà ta chất vấn, "Tiểu Thấm tuổi còn nhỏ, ở bên ngoài không an toàn."
Nghiêm Thấm mỉm cười lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người, ngoan ngoãn nghe lời.


Trên bàn ăn, sắc mặt Triệu Nhã Phỉ vẫn như cũ không tốt, Thẩm Tuấn Tài ăn vài miếng thì đứng dậy nói lên xe chờ bà ta.

Nghiêm Thấm ngồi đối diện Thẩm Dịch An, miệng nhỏ đang uống sữa bò.

"Mẹ và ba hai ngày này đi ra ngoài, có chuyện gì gọi cho ba mẹ." Triệu Nhã Phỉ dặn dò Thẩm Dịch An trước khi rời đi.

Thẩm Dịch An gật đầu.

Trên bàn ăn chỉ còn lại hai người, Nghiêm Thấm không cẩn thận làm rơi thìa xuống đất, cô dứng dậy đẩy ghế đi nhặt, Thẩm Dịch An cầm cái thìa mình không dùng định đưa cho cô, kết quả.....!
Dưới chiếc bàn ăn lớn, cô gái nhỏ bò đến bên cạnh anh, thò ra cái đầu tròn nhỏ, ngước đôi mắt lấp lánh nhìn anh.

"Em....Ưm"
Mọi lời nói của Thẩm Dịch An im bặt bởi vì hành động của cô, nắm thật chặt cái thìa trong tay..