Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 63: 63: Yêu Đương Vụng Trộm






Nụ hôn mãnh liệt của anh khác hẳn với sự điềm tĩnh tự chủ hàng ngày, giống như một con thú bị mắc kẹt được giải thoát.

Nghiêm Thấm bị anh cắn đau, cau mày định đẩy người ra.

Cô thành công khiêu khích sự nhẫn nại của anh, giờ lại muốn thối lui, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.

Bàn tay to trượt từ sau đầu xuống gáy, ngăn cản mọi hành động của cô, làm cô chỉ có thể phối hợp.

Thẳng cho đến khi hơi thở của cô trì trệ, hô hấp không thông, anh mới buông lỏng một chút, môi mỏng dừng ở khoé môi cô, giọng nói khàn khàn: "Thoả mãn chưa?"
Rất hài lòng khi nhìn anh mất kiểm soát phải không?
Nghiêm Thấm dựa vào người anh, mềm như bông không có sức lực, cánh môi đỏ như máu.

"Sao Dịch An đi lâu vậy?"
"Có lẽ độc thân lâu quá, âm dương không hoà hợp ha ha ha ha ha!.

.

"
Tiếng nói đùa giỡn từ bên ngoài truyền vào, tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Hô hấp của Nghiêm Thấm gấp gáp, loạng choạng ngẩng đầu lên, nhếch mép cười, mang theo vui sướng khi người khác gặp hoạ: "Sắp bị phát hiện rồi.

"
Thẩm Dịch An từ từ đứng thẳng dậy—

Cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra từ bên ngoài: "! Đồng hồ này là của Thẩm Dịch An đây mà, sao lại đặt trên bồn rửa tay thế này?"
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.

Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.

Một người bước vào liếc mắt nhìn thấy chiếc đồng hồ quen thuộc đặt trên bồn rửa tay.

Trong buồng vệ sinh cách đó, Thẩm Dịch An cúi xuống nhìn cổ tay trống trơn của mình, cô gái nhỏ khiêu khích nhìn anh, hiển nhiên vừa rồi thừa dịp anh không để ý liền cố ý đặt ở trên bồn rửa tay.

Anh và cô trốn trong buồng vệ sinh, cô càng muốn tìm thêm phiền toái cho anh.

"Thẩm Dịch An?" Bên ngoài có người mở miệng gọi.

Nghiêm Thấm híp mắt cười, hơi thở như cỏ lan thì thầm nhỏ bên tai anh: "Anh Dịch An, chẳng lẽ anh không nghĩ, nếu bị người khác phát hiện chúng ta cùng nhau ở trong này, sẽ càng! Làm cho người ta có suy nghĩ không đúng đắn ư?" Cô nói, "Đây là muốn cùng em làm chuyện xấu sao?"
"Thẩm Dịch An? Đang ở trong đó à?"
Gọi hai tiếng bên trong đều không có động tĩnh, hai người liếc nhau, đứng ở trước bồn tiểu, "Quái lạ, cậu ấy chạy đi đâu rồi?"
Thẩm Dịch An giơ tay che lại lỗ tai cô, không cho cô nghe được âm thanh không nên nghe, Nghiêm Thấm ngẩng mặt nhìn anh: "Hử?"
(tiếng đi đá* đó mng:v)
"Vừa rồi cậu có nghe thấy âm thanh của phụ nữ không?" Một người dựng lỗ tai lên, quay sau nhìn nhìn.

"Đi vệ sinh cậu vẫn còn có thể nghĩ được đến phụ nữ? Đi thôi.

" Không thấy Thẩm Dịch An, liền cầm theo đồng hồ quay về.

"Cạch—"
Khi hai người chuẩn bị rời đi, buồng vệ sinh đột nhiên vang lên tiếng va chạm, hai người nhìn nhau rồi quay đầu lại.

"Ừm.

" Khoé môi Thẩm Dịch An phát ra tiếng rên rất nhỏ.

Nghiêm Thấm thò tay vào túi quần anh, ở bên trong sờ tới sờ lui, vẻ mặt ngây thơ vô tội hỏi anh: "Anh Dịch An thích đặt tay bên trái hay bên phải?"
Thẩm Dịch An đè lại tay cô.

Mà bên ngoài hai người chửi thề liên tục, đối với bên trong hô lên: "Người anh em, chơi dữ dội vậy? Đến cả nhà vệ sinh?"
Bọn họ hôm nay đều không có mang theo phụ nữ, thế nhưng trong nhà vệ sinh vẫn còn có thể bắt gặp chuyện kích thích như vậy.

Nghiêm Thấm nhìn về phía phát ra tiếng nói, trong mắt loé lên tia giảo hoạt, "Em! ưm.

"
Thẩm Dịch An cầm lấy tay cô từ trong túi lấy ra, che lại cánh môi cô, đem người ấn chặt trên cửa.

Cô giãy giụa liên tục, cánh cửa liền phát ra tiếng va chạm.


Bên ngoài hai người nghe được động tĩnh thì đại não phát nổ, liền cảm thấy một chút miệng đắng lưỡi khô.

Phòng bao, hai người vừa bước vào, không chịu được nôn khan một tiếng.

"Nước nước nước, tôi phải dập lửa ngay.

"
"Tên này sao đi vệ sinh về lại khát thành như vậy?" Doãn Kinh Mặc đưa cho hắn ly rượu vang đỏ ướp lạnh.

"Trong nhà vệ sinh có một đôi yêu đương vụng trộm, các cậu không biết có bao nhiêu dữ dội đâu.

" Người nọ một ngụm uống cạn, dựa trên sô pha oán giận, "Cửa đập vang ầm ầm, chơi thật con mẹ nó giỏi.

"
Doãn Kinh Mặc nhìn đồng hồ hắn đặt trên bàn: "Cái này không phải của Dịch An ư?"
"Là của cậu ấy, có thể lúc rửa tay tháo ra đặt trên bồn xong bỏ quên, tôi liền cầm về, cũng không biết chạy đi đâu rồi.

"
Doãn Kinh Mặc: "Cậu ấy không phải đi vệ sinh sao?"
"Nhà vệ sinh không có ai, chỉ có một đôi đang lâm trận, tôi đoán Thẩm Dịch An nghe thấy gì đó, nên mới quên cầm đồng hồ rời đi, ha ha ha ha!.

.

"
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.

Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.

Trong cuộc thảo luận sôi nổi, Thẩm Dịch An và Nghiêm Thấm lần lượt bước vào.


Doãn Kinh Mặc vừa mới lấy bánh kem phục vụ mang tới, thấy cô trở về vẫy vẫy tay: "Nghiêm Thấm, lại đây.

"
Nghiêm Thấm nhìn trong tay hắn là đĩa bánh kem vị dâu, "Cảm ơn anh Kinh Mặc.

"
Doãn Kinh Mặc giơ tay đưa cho cô, ánh mắt quét đến cánh môi cô, ma xui quỷ khiến liếc sau nhìn người cùng cô tiến vào!.

Thẩm Dịch An.

"Môi bị làm sao vậy?" Hắn hỏi.

Nghiêm Thấm sờ sờ cánh môi: "Bị cắn.

"
Doãn Kinh Mặc dừng lại,
Thẩm Dịch An ở một bên ngồi xuống, cầm ly rượu uống cạn.

"Không phải trước đây cậu không thích uống rượu sao?" Mấy người còn lại thấy Thẩm Dịch An uống rượu như uống nước, cảm thấy như gặp quỷ.

Lại chính lúc đang nói chuyện, anh tiếp tục mở một chai khác.

Trong lòng Doãn Kinh Mặc lúc này có loại cảm giác quái dị, hắn nhìn Nghiêm Thấm đang an an tĩnh tĩnh ăn bánh kem, "Ai cắn?".