Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 60: 60: Khiến Người Khác Đau Lòng






Thẩm Dịch An cầm xấp bài thi đi từ phòng in ra, tiết cuối sẽ có một bài kiểm tra nhỏ.

"Có ai không?"
"Có ai ngoài đó không?"
Trên người Nghiêm Thấm nhiễm nước mực, bốc lên một mùi khó chịu, bị gió thổi qua, hắt xì liên tiếp hai cái.

Bước chân Thẩm Dịch An dừng lại.

"Có ai ngoài đó không vậy?"
Hành lang dài và yên tĩnh, Thẩm Dịch An mơ hồ nghe được giọng nói quen thuộc, nhưng bốn phía đều không thấy bóng dáng cô gái nhỏ đâu cả, hơi thở của anh trầm xuống, cảm thấy bản thân gặp ảo giác rồi.

"Hắt xì, hắt xì..." Nghiêm Thấm xoa xoa cái mũi, mùi bốc lên kích thích khứu giác của cô, hắt xì liên tục.

Ngay lúc này, bước chân vừa nâng lên của Thẩm Dịch An dừng hẳn, giờ đã khẳng định ban nãy anh không có nghe nhầm.

"Nghiêm Thấm?"
Nghiêm Thấm phòng vệ sinh nghe được âm thanh bên ngoài: "Anh Dịch An, em ở buồng rửa mặt, em bị nhốt."
Thẩm Dịch An ngưng mắt, buông xấp bài thi xuống.


Nghiêm Thấm áp lỗ tai dựa trên cánh cửa nghe ngóng, giây tiếp theo, cửa mở ra, thân thể bị mất vật chống đỡ, trực tiếp bổ nhào về phía Thẩm Dịch An.

Áo sơ mi trắng sạch sẽ của anh bị bôi bẩn, vết loang lổ khắp trên áo, "Sao lại bị như vậy?"
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.

Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.

Cô gái nhỏ giống như cuối cùng đã tìm được người để phát tiết ra, ôm anh uỷ khuất: "Có người đổ nước vào em, còn nhốt em ở trong."
Thẩm Dịch An đè lại bả vai thon gầy của cô, đem người trong lòng đẩy ra, nhìn cả người cô ướt dầm dề như con mèo nhỏ gặp mưa, vô cùng đáng thương, "Về ký túc xá thay đồ trước."
Anh vừa dứt lời, nước mắt từ hốc mắt cô như những viên trân châu trong suốt, thi nhau lần lượt rơi xuống.

Khuôn mặt lạnh lùng của chàng trai lập tức hiện lên vẻ hoảng loạn: "Tại sao lại khóc?"
Anh không hỏi còn đỡ, anh cứ như vậy mà hỏi han, Nghiêm Thấm "Oa" một tiếng lập tức che mặt lại khóc thành tiếng, nhưng giây tiếp theo cảm thấy trên tay mình dính bẩn chạm vào mặt có vẻ không hay lắm, liền dựa vào vai anh khóc, nước mắt rơi trên vai anh.

Cô khóc làm lòng anh loạn, nâng mặt cô lên lau khô nước mắt: "Đừng khóc."
Anh chưa bao giờ dỗ dành một cô gái, nên có chút luống cuống, đặc biệt lúc cô khóc vẫn còn mở to mắt trông chừng xem người, hàng lông mi rậm rạp vương đầy nước mắt, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.

Thẩm Dịch An không phải chưa gặp qua nữ sinh khóc, lòng không hề gợn sóng, còn cảm thấy phiền phức ầm ĩ, nhưng chứng kiến cô gái nhỏ ngồi khóc, anh chỉ thấy cô vô cùng đáng thương.

Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.

Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.

Cô gái nhỏ lá gan rất lớn, còn gian tà thích trêu đùa anh, quyến rũ anh, nhưng khi cô khóc, vì cái gì vẫn khiến người khác đau lòng?
Thẩm Dịch An đưa cô đến dưới ký túc xá nữ để cô lên thay quần áo.

Cô gái nhỏ nắm lấy ngón tay anh, nhỏ giọng hỏi anh: "Em tưởng anh sẽ đưa em lên."
Thẩm Dịch Anh không tiếng động thở dài: "Giáo quản sẽ không cho anh lên, anh ở dưới này chờ em.".

Đam Mỹ Sắc
Nghiêm Thấm chần chừ, lúc này mới gật đầu.


Thẩm Dịch An ngồi trên ghế dưới ký túc xá, nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhíu mày một cái rất nhỏ.

Nửa tiếng sau, tiết học sắp kết thúc, một bóng người từ trên cầu thang "Lộc cộc" chạy xuống, nhào tới ôm lấy anh.

"Em cầm xuống cho anh một cái áo sơmi." Cô gái nhỏ ở sau lưng anh nhỏ giọng nói.

Thẩm Dịch An quay đầu lại, nhìn áo sơ mi trắng trong tay cô so với áo anh đang mặc trên người không sai biệt lắm, nhìn tiếp đến số đo, càng cảm thấy quen mắt: "Em lấy từ đâu?"
Tóc cô chưa lau khô rũ đằng sau đầu, vẫn nhỏ từng giọt, trên người mặc một chiếc váy liền màu vàng nhạt, "Là áo của em, anh mặc xong rồi trả lại cho em."
Thẩm Dịch An nhìn chằm chằm: "Của em?"
Đây rõ ràng là áo sơ mi của anh, nhưng cô lại nói với vẻ rất hiển nhiên.

"Em lấy quần áo của anh làm gì?" Anh hỏi cô.

Cô gái nhỏ cúi đầu, bộ dáng ủ rũ cụp đuôi.

"Reng reng reng—"
Chuông tan học vang lên, Thẩm Dịch An không thể ở lại được, dừng việc thảo luận về áo sơ mi cùng cô, quay trở lại chuyện chính: "Ai nhốt em ở trong nhà vệ sinh?"
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.

Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.

Nghiêm Thấm lắc đầu.


Thẩm Dịch An: "Gần đây em phát sinh mâu thuẫn với ai?"
Cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn anh, chậm rãi nói: "Em đã nói với anh rồi."
Thẩm Dịch An dừng lại, "Bạn cùng phòng của em?"
Nghiêm Thấm nhìn anh, không nói nữa.

Khi Thẩm Dịch An ôm xấp bài thi trở lại lớp học, đương nhiên đã bỏ lỡ một tiết học, cũng may không làm chậm trễ tiết kiểm tra.

"Dịch An, vừa rồi giáo viên hỏi cậu đi đâu, tôi nói cậu ở phòng in, nếu buổi chiều có hỏi, ngàn vạn lần đừng nói sai." Tống Tuệ Ninh đi đến trước bàn của anh.

Thẩm Dịch An gật đầu.

Tống Tuệ Ninh: "Vậy cậu....tiết vừa rồi đã làm gì? Quần áo hôm nay của cậu cùng bây giờ không giống nhau."
Thẩm Dịch An mở giấy kiểm tra, "Bị bẩn."
Tống Tuệ Ninh: "Cậu...."
"Các cậu nghe gì chưa, vừa rồi trong nhà vệ sinh có nữ sinh bị dội hai chậu nước, lúc sau giáo viên tới, Tôn Nhạc Nhạc nói là chính mình không cẩn thận làm đổ lên người."
"Kẻ ngốc đều có thể nhìn ra là bị người khác dội, mặc kệ giáo viên có hỏi thế nào vẫn kiên trì bảo chính mình không cẩn thận.".