Thẩm Tuấn Tài dừng lại động tác trong tay.
Nghiêm Thấm nhân cơ hội này tránh thoát.
Thẩm Tuấn Tài ý thức được mình bị chơi, âm trầm nheo lại đôi mắt.
Nghiêm Thấm chỉnh lại quần áo của mình, "Chú Thẩm, nếu chú không muốn cháu học cách của Trần Mộng Kỳ, khiến cho sự việc không thể vãn hồi, thì đừng có ép cháu!"
Có lẽ lời nói của cô đã có tác dụng, hoặc có lẽ sợ cô náo loạn làm những người khác tỉnh dậy, Thẩm Tuấn Tài không dám hành động gì nữa, chỉ là—
Đi đến trước mặt cô, vuốt ve mặt cô, trong lúc Nghiêm Thấm run rẩy, nói: "Muốn học sao?"
Nghiêm Thấm đè nén ghê tởm, gật đầu.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.
Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.
Thẩm Tuấn Tài cười cười, "Như thế cũng tốt, cách nuôi dạy phụ nữ của cái tên Trần Minh Phàm này thật không thú vị chút nào, tự mình nuôi một nữ sinh viên sạch sẽ thanh thuần mới là cực phẩm chứ, chờ khi mang thai thì tạm nghỉ học một năm, chú tin là con gái của chúng ta nhất định sẽ xinh đẹp giống như cháu vậy."
Trong lúc hắn ra sức tưởng tượng, trên người Nghiêm Thấm nổi da gà.
Chẳng lẽ.....Chứng vô sinh của lão súc sinh này đã được chữa khỏi?
Không, không thể nào, lâu như vậy không có phản ứng, làm sao có thể——
Thẩm Tuấn Tài quay về nghỉ ngơi, Nghiêm Thấm tưởng chừng như đã mất nửa cái mạng, vô lực suýt ngã xuống đất, "Oẹ——"
Cô nhanh chóng trở lại phòng, cởi ra toàn bộ quần áo ném vào giỏ quần áo, móc ra hai viên thuốc trực tiếp nuốt, chỉ có như vậy cảm giác buồn nôn trong người mới đỡ hơn một chút.
Cuối tuần, Nghiêm Thấm đi cùng Doãn Kinh Mặc tới thăm Trần Mộng Kỳ, sau khi cô trở thành người thực vật, trên mạng bắt đầu phỉ báng Trần Mộng Kỳ dưới lực lượng thuỷ quân mà Tôn Lị Tư và Trần Minh Phàm thuê, nói rằng cô cảm thấy xấu hổ nên tự tử.
Cư dân mạng lại tiếp tục bị phân tâm bởi những tin tức nóng hổi.
Mà công ty Trần Minh Phàm sau khi trải qua một phen bị tiểu nhân chọc sau lưng lại khôi phục quỹ đạo như ban đầu, Trần Mộng Kỳ dùng cả tính mạng của mình để lên án Trần Minh Phàm lại dường như không khiến cho thanh danh của lão thương tổn quá nhiều.
Lão ta vẫn là sếp, sau khi xuất viện vẫn vui vẻ làm việc không hề chậm trễ.
Mà Trần Mộng Kỳ gần như đã trở thành một xác sống, tuy vẫn còn những dấu hiệu sinh tồn, nhưng không biết khi nào cô sẽ tỉnh lại, hoặc là.......sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Kim Thần khi có thời gian sẽ lập tức tới bệnh viện, mà khi hắn đang đi học, sẽ là mẹ Kim ở bên chăm sóc Trần Mộng Kỳ, những cuộc trị liệu của cô cũng đều là bọn họ chi trả.
Mẹ Kim là một người tốt bụng, Nghiêm Thấm hỏi bà vì sao lại giúp đỡ Trần Mộng Kỳ, bà đưa ra câu trả lời cũng rất đơn giản: "Là hợp nhau a, tuy rằng Mộng Kỳ ở với dì thời gian không dài, nhưng cô gái này rất hiểu chuyện, chỉ là số mệnh......Quá khổ, dì và ba của Kim Thần trước kia vẫn luôn muốn có một đứa con gái, trời cao đưa đứa nhỏ này đến bên dì, dì vẫn luôn cảm thấy đây đều là ý của trời."
Không thân chẳng quen, mẹ Kim đã dành cho Trần Mộng Kỳ những sự tốt đẹp nhất.
Nghiêm Thấm nhìn bà, xuất thần rất lâu, sau một lúc lâu mới nói: "Dì là một người tốt."
Mẹ Kim sờ đầu cô, nói: "Cháu cũng là một đứa trẻ ngoan ngoãn, ăn nhiều cơm một chút, nhìn cháu gầy chưa kìa, đừng học những cô gái khác giảm cân, nhìn cháu đẹp như vậy, như thế nào cũng đẹp."
Nghiêm Thấm nhìn bà, trong giây lát như thấy được hình ảnh mẹ mình, thấp giọng nói: "Cháu có thể.....Ôm dì một cái không?"
Mẹ Kim biết cố không có cha mẹ, nghĩ rằng lời nói của mình làm cô buồn, nhìn đôi mắt không biết từ lúc nào đã đỏ hoe của cô, ôm cô vào lòng: "Aiyo, đứa nhỏ đáng thương, dì kém nhất việc dỗ dành người khác đó."
Nghiêm Thấm gắt gao ôm bà, khịt khịt mũi, "Không có, con không khóc."
Mẹ Kim vỗ nhẹ phía sau lưng cô: "Cô gái nhỏ cười lên chính là đẹp nhất, nhìn đi, có phải dì không biết cách dỗ dành những cô gái nhỏ khóc nhè không."
"Em gái Nghiêm." Doãn Kinh Mặc nghe điện thoại trở về, nhìn thấy đôi mắt hồng hồng của cô, cong lưng, dịu dàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Nghiêm Thấm nhẹ nhàng lắc đầu: "Bị cát bay vào mắt."
Doãn Kinh Mặc nhìn phòng bệnh cách đó không ca, đại khái đã đoán được nguyên nhân, sờ đầu cô, nói với cô: "Tuyết rơi rồi."
Nghiêm Thấm nhìn ra ngoài cửa sổ, hoá ra không biết từ khi nào, Tứ Phương đã nghênh đón trận tuyết đầu mùa của năm nay.
"Đêm nay là đêm Giáng Sinh." Doãn Kinh Mặc nói với cô, "Em gái Nghiêm thích quà gì?"
Nghiêm Thấm ngẩng đầu, "Đêm Giáng Sinh?"
Hắn gật đầu: "Đúng vậy, đêm Giáng Sinh có táo Bình An*, có gà nướng, có rượu vang đỏ, có......."
(*)Người Trung Quốc sử dụng theo cách riêng của họ để bày tỏ sự cầu chúc bình an vào dịp Giáng sinh.
Việc sử dụng táo là vì quả táo (Píngguǒ) có từ đồng âm với bình an (Píngān), có nghĩa là loại trái cây này tượng trưng cho sự bình an.
"Có ông già Noel." Cô gái nhỏ thấp giọng bổ sung.
Doãn Kinh Mặc cười, "Đúng rồi, còn phải có ông già Noel, em gái Nghiêm thích ông già Noel?"
Cô không nói thích cũng không nói không thích, chỉ nói: "Ba em trước kia nói mỗi năm ông già Noel có thể đáp ứng điều ước của một đứa trẻ vào dịp Giáng Sinh."
Sau này, cô trải qua lễ Giáng Sinh một mình, ước nguyện cha mẹ có thể trở về, nhưng ông già Noel lại không xuất hiện.
"Em gái Nghiêm có điều ước gì?" Hắn hỏi.
Nghiêm Thấm khựng lại mấy giây, sau đó lắc đầu: "Đã không còn."
Đã không còn.
Điều ước mong đợi nhất không thể thành hiện thực, sau này cũng không có điều ước nào nữa.
Thẩm Dịch An từ trường đua ngựa trở về, nhìn hình ảnh ngày lễ trên màn hình lớn ở quảng trường, "Dừng xe."
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.
Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.
Tài xế khó hiểu nhìn anh qua gương chiếu hậu, đạp phanh dừng lại.
"Đêm nay là đêm Giáng Sinh." Anh nhẹ giọng nói một câu.
Các trung tâm thương mại trên phố đi bộ cũng đã dựng cây thông Noel với nhiều món quà nhỏ và đèn màu.
Thẩm Dịch An đẩy cửa xe: "Chú về trước đi, tôi đi dạo một mình."
Trên đường có cả nam lẫn nữ đi dạo, tràn ngập không khí của dịp lễ.
Anh tỉ mỉ chọn một cái vòng cổ xong, ánh mắt lại bị một đôi nhẫn hấp dẫn..