Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 141: Anh Dịch An Cứu Em Với!






EDITOR: ĐỘC LY
"Ba, việc chủ yếu Nghiêm Thấm vẫn là học tập, hoạt động sự kiện đợi sau này em ấy thi đại học xong cũng không muộn." Thẩm Dịch An cầm đôi đũa đi tới, nghe được đối thoại của hai người liền mở miệng nói.

Theo anh, ưu tiên hàng đầu của Nghiêm Thấm bây giờ vẫn là học tập.

Cải thiện thành tích không phải là chuyện một sớm một chiều có thể giải quyết.

Thẩm Tuấn Tài uống ngụm cà phê, nói: "Sẽ không tốn bao nhiêu thời gian."
Nghiêm Thấm âm thầm nhìn về phía Thẩm Dịch An, hiển nhiên là không muốn đi.

Thẩm Dịch An cũng đã từng trải qua sự việc của Trần Mộng Kỳ, không muốn để Nghiêm Thấm lui tới những nơi có nhiều đàn ông trung niên, đặc biệt là Trần Minh Phàm có thể sẽ xuất hiện ở sự kiện lần này.

"Nhiệm vụ học tập của Nghiêm Thấm phải được sắp xếp tốt, với cả....em ấy vẫn còn nhỏ, nơi đó hầu hết là người lớn, có thể em ấy sẽ cảm thấy không thoải mái."
Lời nói của Thẩm Dịch An khiến Thẩm Tuấn Tài ngẩng đầu lên, nhìn về phía đứa con trai không bao giờ làm trái ý mình.


Thẩm Dịch An bình tĩnh cùng lão đối mắt, mấy giây sau Thẩm Tuấn Tài hiền từ mỉm cười: "Chuyện này ba suy nghĩ không thấu đáo, ăn bữa sáng đi."
Trên đường đi đến trường, Thẩm Dịch An nói ra nghi hoặc trong lòng mình: "Nghiêm Thấm, người gửi cho em........đoạn video, có phải chính là Trần Minh Phàm hay không?"
Từ sự việc của Trần Mộng Kỳ, cái suy nghĩ này ở trong đầu Thẩm Dịch An không ngừng hiện lên.

Nghiêm Thấm hỏi anh: "Video gì ạ?"
Thẩm Dịch An dừng một chút, sau đó mở miệng: "Người nặc danh gửi.......video khiêu dâm, có phải chính là Trần Minh Phàm?"
Video? Trần Minh Phàm?
Hoá ra anh nghĩ như vậy.

"Anh Dịch An không nghĩ ra được người khác sao?" Cô gái nhỏ nghiêng đầu, nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ lạnh nhạt.

Thẩm Dịch An nhìn chằm chằm muốn thấy rõ ràng, nhưng cô đã đi rồi.

Thẩm Tuấn Tài liên tục về nhà trong vòng ba bốn ngày, Nghiêm Thấm đều lấy lý do đến học phụ đạo để ở cạnh Thẩm Dịch An, cho dù là Thẩm Tuấn Tài gọi điện thoại tới cũng nhờ Thẩm Dịch An nghe máy.

Quý Hậu chứng kiến cảnh tan học Nghiêm Thấm đều dính lấy Thẩm Dịch An, tâm tình khó chịu, một chân đá đổ ghế dựa trước mặt, các học sinh vẵn chưa rời đi bị hắn làm cho giật mình.

Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.

Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.

Vương Quan Vũ dựa ra sau ghế, nhìn cổ phiếu trong Ipad, chán nản nói: "Hầu Tử ngày ngày chạy tới bệnh viên, Nghiêm Thấm cả ngày vây quanh một tên con trai, cũng chỉ còn lại hai người chúng ta."
Đôi mắt đào hoa của Quý Hậu liếc xéo, "Cậu nhàn rỗi ha?!"
Vương Quan Vũ ngồi thẳng dậy, "Thật ra không có, mà Quý ca này, nếu hiện tại có thời gian, không bằng anh xem cho em cái cổ phiếu này?"
Cổ phiếu sinh lời nhiều nhất của Vương Quan Vũ đều là nghe theo lời Quý Hậu mua và bán ra liên tục, kiếm không ít lời, vì vậy đối với Quý Hậu, hắn đặc biệt tin cậy.

"Cậu rất thiếu tiền?" Quý công tử không kiên nhẫn hỏi.


Vương Quan Vũ dừng một chút, "Có rất nhiều chỗ cần tiêu tiền."
Quý Hậu cầm lấy Ipad, mở giao diện, "Thử mấy nhãn hàng này xem."
Vương Quan Vũ ném vào đó một số tiền lớn mà không chút do dự.

Sau đó hắn đứng dậy, "Chỉ còn hai chúng ta cô đơn, đi uống một chén?"
Quý Hậu gật đầu.

Học sinh lớp Một không phải lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Thấm tới tìm lớp trưởng của bọn họ.

Mà mỗi lần Nghiêm Thấm đến, cho dù Thẩm Dịch An đang bận việc gì, anh cũng giải quyết sớm nhất có thể rồi cùng cô rời đi.

"Tuệ Ninh, Thẩm Dịch An không phải.......Thật sự thích Nghiêm Thấm đó chứ? Không phải cô ta bị bệnh tâm thần sao?"
"Đúng đó, đang yên đang lành Thẩm Dịch An lại đi cùng Nghiêm Thấm chứ?"
"Các cậu không phải rất thân sao? Có phải Thẩm Dịch An không biết cô ta có bệnh hay không?"
Tống Tuệ Ninh có chút không kiên nhẫn, đứng lên, "Tôi đi toilet."
............!
Hôm nay Nghiêm Thấm vẫn như cũ đến phòng Thẩm Dịch An học phụ đạo, Triệu Nhã Phỉ vào đưa trái cây, nhưng thực chất là để quan sát nhất cử hành động của hai người, xem xem liệu có hành động nào quá phận hay không.

Đối với bà ta, từ tận đáy lòng chán ghét hành vi Nghiêm Thấm tiếp cận con trai mình, nhưng lần này là danh chính ngôn thuận lấy danh nghĩa học hành, trước mặt con trai vẫn đối xử với Nghiêm Thấm như con gái mình mà không thể nói nhiều.

Nửa đêm, Nghiêm Thấm tỉnh dậy vì khát, đi xuống tầng uống nước.

Phía sau truyền tới tiếng bước chân, cô dừng một chút, sau đó quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Tuấn Tài không mặc gì bên dưới áo ngủ, đang đi về phía cô.

Nghiêm Thấm cầm ly nước, vô thức lùi lại một bước.

Thẩm Tuấn Tài nhìn cô từ trên xuống dưới, nhưng cho dù Nghiêm Thấm đang mặc áo dài quần dài, lão vẫn cảm thấy như cô không hề mặc gì.


"Tiểu Thấm à, mấy ngày nay học tập có vất vả không?" Theo bước chân của lão, thứ bên dưới chiếc áo ngủ lớn lộ ra.

Nghiêm Thấm lại lui về sau, lui đến tận phía tủ lạnh, không còn đường nào.

Thẩm Tuấn Tài đứng trước mặt cô: "Giờ không tránh tôi nữa?" Lão giơ tay vén mái tóc loà xoà trước ngực cô, trong ánh mắt mang theo một chút hồi ức và si mê, lập tức cởi nút áo trên cùng của cô.

"Bịch." Nghiêm Thấm lần này giơ tay đẩy lão ra.

Ánh mắt Thẩm Tuấn Tài dần trở nên thâm trầm, trong hoàn cảnh tối tăm càng có một cỗ áp chế mạnh mẽ.

"Chú Thẩm." Cô nói: "Nếu anh Dịch An xuống dưới, sẽ nhìn thấy."
Thẩm Tuấn Tài nghe vậy cười cười, giây tiếp theo, bỗng nhiên tiến lên túm chặt tóc cô, quay người cô lại, ép cô lên tủ lạnh, bàn tay thô ráp sờ chân cô xuyên qua lớp quần áo, "Cháu đang uy hiếp tôi?"
Nghiêm Thấm cắn răng, "Cháu chỉ nghĩ, nếu anh Dịch An thấy người cha mà anh ấy sùng bái làm ra một màn này, sẽ không có cách nào tiếp nhận được, sẽ đau lòng muốn chết.

Cháu chỉ muốn hoàn thành việc học thật tốt, nhưng nếu chú Thẩm vẫn ép cháu, cháu cũng không biết liệu một ngày nào đó cháu có nói lỡ miệng hay không."
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.

Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.

Căn bản Thẩm Tuấn Tài cũng không thèm để lời này của cô trong đầu, tay sờ về phía quần cô, ý muốn kéo xuống.

"Anh Dịch An, cứu em với!" Nghiêm Thấm bỗng nhiên hét to về một phía..