EDITOR: ĐỘC LY
"Đau~~" Đột nhiên cô gái nhỏ bị anh ấn vào trong ngực, kêu lên đau đớn, còn không cho cô nhúc nhích.
Cánh tay Thẩm Dịch An hơi buông lỏng, nhưng vẫn không buông hẳn ra.
Đèn cảm ứng lối thoát hiểm lại sáng lên một lần nữa, lần này Viên Như Nhất thấy rõ ràng khuôn mặt chàng trai, dừng lại một lúc sau mới mở miệng: "Dịch An, đúng là cháu."
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.
Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.
Thẩm Dịch An hơi nghiêng người, che chắn Nghiêm Thấm trong lồng ngực, "Dì Viên."
Viên Như Nhất không thấy rõ người trong lòng anh là ai, nhìn chằm chằm động tác bảo vệ của Thẩm Dịch An, "Các cháu đây là......"
"Dì Viên, sự việc ngày hôm nay mong dì tạm thời đừng nhắc tới với bất cứ ai." Thẩm Dịch An nói.
Lời này không hề phủ nhận mối quan hệ của hai người, Viên Như Nhất ngừng giây lát, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Viên Như Nhất đi xuống cầu thang và thấy Doãn Kinh Mặc đang đứng đợi ở trước đại sảnh bệnh viện.
"Mẹ bảo con về trước, sao vẫn còn đợi ở đây?" Viên Như Nhất mặc dù mở miệng oán trách, nhưng thật ra rất cao hứng khi thấy con trai quan tâm mình như vây.
Doãn Kinh Mặc mỉm cười: "Không sao, cũng không mất bao nhiêu thời gian."
Viên Như Nhất: "Đứa trẻ Dịch An kia dạo gần đây có thân thiết với cô gái nào không?"
Doãn Kinh Mặc hơi ngạc nhiên vì không nghĩ mẹ mình sẽ hỏi về chuyện này, "Sao mẹ lại đột nhiên hỏi như vậy?"
Viên Như Nhất: "Không có gì, tuỳ tiện hỏi thôi."
Doãn Kinh Mặc mở cửa xe, "Tính cách của Dịch An mẹ lại không phải không biết, đối với Tống Tuệ Ninh cũng không phản ứng thái quá, ngược lại.....cậu ấy là một người anh trai tốt, hôm nay còn đặc biệt đưa em gái Nghiêm đi tiêm vaccine phòng bệnh."
Viên Như Nhất đang định lên xe bỗng nhiên khựng lại, "Em gái Nghiêm?"
Nhắc tới Nghiêm Thấm, trên mặt Doãn Kinh Mặc lập tức hiện lên ý cười, "Đúng vậy, không biết mẹ có nghe nói không, bác Thẩm nhận nuôi con gái của người bạn quá cố, chính là Nghiêm Thấm, Dịch An rất quan tâm chăm sóc cô ấy."
Viên Như Nhất sắc mặt thay đổi.
"Mẹ, người sao vậy?" Doãn Kinh Mặc phát hiện sắc mặt khó coi của bà, hỏi.
Viên Như Nhất dừng một lúc, "Không có gì, cô gái đó trông như thế nào?"
Doãn Kinh Mặc thấy mẹ mình có hứng thú, suy nghĩ muốn cho mẹ mình làm quen với Nghiêm Thấm, lấy điện thoại tìm ảnh của Nghiêm Thấm, "Người xem, đây là em gái Nghiêm."
Viên Như Nhất nhìn bức ảnh cô gái trong điện thoại con trai, tuy không xác định cô gái Thẩm Dịch An ôm trong lòng có phải Nghiêm Thấm hay không, nhưng mầm mống của sự nghi ngờ trong lòng đã được chôn vùi.
Bà tuỳ tay lướt lướt, kết quả nhận ra ảnh trước ảnh sau đều là mặt Nghiêm Thấm.
"Đây là sao?" Trong lòng Viên Như Nhất chấn động, bỗng nhiên nhìn về phía con trai mình.
Doãn Kinh Mặc thấy sắc mặt bà không tốt lắm, chưa trực tiếp trả lời ngay, "Mẹ, em gái Nghiêm rất ngoan ngoãn, lại hiểu chuyện, còn thiện lương, nếu người gặp cô ấy cũng sẽ thích."
"Không!" Viên Như Nhất sắc mặt khó coi nói thẳng.
Phản ứng của bà quá kích động làm Doãn Kinh Mặc ngây ra một lúc.
"Kinh Mặc, từ trước đến nay con kết giao bạn gái mẹ chưa bao giờ quan tâm nhiều, nhưng nếu là cô ấy thì câu trả lời là không." Vừa rồi Viên Như Nhất vẫn còn ôn hoà, giờ phút này vô cùng nghiêm túc không cho hắn cơ hội nói về Nghiêm Thấm.
Doãn Kinh Mặc ngẩn người, hiển nhiên không hiểu vì cái gì mà mẹ mình lại ngăn cấm hắn và Nghiêm Thấm ở bên nhau.
Hắn cho rằng sẽ không có ai chán ghét một cô gái mềm mại thanh thuần như cô, chẳng lẽ là.....Lo cho giao tình hai nhà, sợ hai người sau này chia tay sẽ không dám nhìn mặt nhau?
Cho dù là lý do gì, trước mắt không phải là cơ hội tốt để nói về chuyện này, Doãn Kinh Mặc đành tạm thời tránh nói về hai người.
Viên Như Nhất vừa rời đi, Nghiêm Thấm cũng muốn đi về, nhưng Thẩm Dịch An nhất quyết bắt cô ngồi đợi 30 phút theo dõi phản ứng sau tiêm.
"Anh nói tiêm xong sẽ đi ăn bánh kem dâu tây." Cô lên án anh không phải là một người giữ chữ tín.
Thẩm Dịch An nắm tay cô, ấn cô ngồi xuống hàng ghế ngoài phòng tiêm, đưa cho cô một thanh sô cô la, "Ăn lót tạm cái này đi."
Cô gái nhỏ tách ngón tay anh ra, "Không muốn."
Thẩm Dịch An bóc thanh sô cô la, cắn một miếng trước mặt cô.
Nghiêm Thấm trừng mắt nhìn anh, tức giận: Đó không phải là đồ ăn của cô sao?
Thẩm Dịch An cười khẽ, đưa thanh sô cô la đến bên miệng cô: "Đợi một lúc nữa sẽ đưa em đi." Ở gò má đang tức giận của cô, hôn một cái.
Cô gái nhỏ lúc này mới nguôi giận, dựa trên vai anh, nhận lấy đồ ăn của anh: "Em còn muốn nữa."
Anh tưởng sô cô la, lại đưa cho cô thêm một cái, nhưng cô không cầm, mà là nhìn chằm chằm môi của anh..