Mùa Quýt Chín

Quyển 3 - Chương 49-3: Ngoại truyện 2 🍋 Con đường theo đuổi tình yêu




Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Những tia nắng đầu tiên vừa chiếu xuống vạn vật, bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa dồn dập, chen ngang giấc mộng của Thiệu Hàm Hề.

Tiếng đập cửa giống như tiếng đánh trống, đợt này vang hơn đợt khác, hiển nhiên đang thị uy với anh ấy, nếu không mở cửa thì sẽ tiếp tục đập, cho đến khi nát cửa mới thôi.

Loại chuyện này, trong những người mà anh ấy quen, chỉ có một tên có thể làm được.

Lục Mang, cái tên chuyện hãm hại anh!

Thiệu Hàm Hề mặc áo ngủ đi mở cửa, quả nhiên Lục Mang đang khoanh tay đứng ngoài cửa, áo mũ chỉnh tề, tây trang màu đen, còn thắt cà vạt.

“Cậu muốn làm gì đây? Mới sáng sớm không cho anh ngủ, anh thức đêm cả tuần rồi!”

“Tối hôm qua tôi gọi cho anh rồi, hôm nay anh phải đến hiệu sách, sau đó lại đến cửa hàng bán nhạc cụ với tôi. Đến cửa hàng bán nhạc cụ trước, đi hiệu sách sau cũng được. Trình tự tùy anh chọn.”

“…” Thiệu Hàm Hề có xúc động muốn đánh anh một trận, đổi trình tự thì có gì khác nhau, không phải anh ấy vẫn phải đi hai chỗ sao?

Thiệu Hàm Hề hơi bất ngờ, tối hôm qua anh còn tưởng Lục Mang chỉ thuận miệng nói mà thôi, không ngờ anh thật sự muốn đi.

Cô gái này thực sự có mị lực lớn như vậy, khiến một người đàn ông lạnh nhạt không có hứng thú với bất cứ chuyện gì như Lục Mang, bắt đầu có tâm tư đi lấy lòng phụ nữ?

“Tôi không lấy lòng cô ấy, mà là tốt với cô ấy. Chính anh nói mà.” Thông qua chuỗi hoạt động đi từ phòng ngủ đến nhà vệ sinh, từ nhà vệ sinh đến phòng bếp, lần nào đi qua phòng khách cũng phải quan sát anh vài lần, Lục Mang phỏng đoán được suy nghĩ của anh ấy.

Nhất định là anh ấy cho rằng anh đang lấy lòng người phụ nữ kia, sao có thể được?!

Thiệu Hàm Hề đã sửa soạn xong, cũng không có hứng thú vạch trần sai lầm cấp thấp của anh, trong lòng cảm thấy buồn cười, lấy lòng một người phụ nữ, tốt với một người phụ nữ, hai cách nói này có gì khác nhau không?

Thiệu Hàm Hề tùy tiện nấu chút mì, anh ấy chỉ nấu một phần, kết quả bị Lục Mang cướp đi một nửa.

“Cậu không ăn sáng đã đi mua đồ? Có cần tích cực vậy không?” Thiệu Hàm Hề nhìn người đàn ông đang ăn mì mình nấu ngon lành đối diện, rất buồn cười.

“Tôi phải qua đây kêu anh rời giường, vất vả như vậy, ăn có chén mì mà anh còn dong dài?” Đương nhiên Lục Mang sẽ không thừa nhận, bây giờ tay nghề nấu ăn của anh đang còn tăng lên, trước khi tăng đến trình độ anh cho là hoàn mỹ, anh không thể tùy ý ra tay, muốn giữ cảm giác thần bí.

Hai người ăn sáng xong thì xuất phát ngay.

Thiệu Hàm Hề lái xe, trực tiếp đến cửa hàng bán nhạc cụ, nghĩ thầm trong đầu, chọn nhạc cụ chắc chắn thú vị hơn chọn sách nấu ăn ở hiệu sách.

Kết quả, anh ấy nghĩ sai rồi.

Đến cửa hàng bán nhạc cụ, đối mặt với đủ loại nhạc cụ rực rỡ muôn màu, hai người hoa cả mắt.

“Không phải cậu muốn mua đàn guitar sao? Chúng ta đến chỗ bán đàn guitar luôn, kêu người bán hàng tư vấn cho cậu là được rồi.” Thiệu Hàm Hề nghĩ rất đơn giản.

Kết quả, anh ấy lại nghĩ sai rồi.

“Tôi đã nghiên cứu rồi, nhạc cụ khác nhau, âm điệu cũng không giống nhau, nếu chỉ mình đàn guitar thì quá đơn điệu.” Lục Mang vừa nói vừa tiến vào cửa hàng bán nhạc cụ đầu tiên, cầm một chiếc đàn violon, rồi lại thả xuống, kêu người phục vụ lấy đàn violin cho anh thử xem.

“Vậy nên? Chẳng lẽ cậu muốn thử hết tất cả nhạc cụ, không phải cậu muốn hợp tấu chứ?”

Hồi nhỏ Lục Mang đã học rất nhiều nhạc cụ, nhạc cụ nào vào tay anh thì không đến vài ngày, anh đã chơi thuần thục, chơi thêm một thời gian thì chán. Kết quả cuối cùng là, anh học nhạc cụ nào thì chán nhạc cụ đó.

Dĩ nhiên Thiệu Hàm Hề biết chuyện này, cho nên rất kinh ngạc, anh muốn học chơi nhạc cụ tiếp sao?

“Không cần hợp tấu, tôi chỉ cần sưu tầm âm thanh của 999 (mãi mãi, vĩnh cửu) loại nhạc cụ.” Lục Mang đặt đàn violon lên vai, bắt đầu kéo đàn violon.

“999 loại nhạc cụ?” Thiệu Hàm Hề bị con số này làm hoảng sợ, nhìn bốn phía, rất yên ắng, khó mà nói quá lớn, chỉ có thể hạ giọng.

“Người anh em, người ta tiêu tiền để mua 999 bông hoa hồng (Mãi mãi đắm say), còn cậu lại mua 999 loại nhạc cụ, không nói đến việc cậu có thể phá sản hay không, cậu nghĩ lại mà xem, trên thế giới có thể có nhiều loại nhạc cụ vậy không?”

Lục Mang không để ý tới anh ấy, nghiêm túc kéo đàn violon, sau khi kéo xong một khúc, vài người trong tiệm lập tức vỗ tay.

Có một cô bé giơ ngón cái với anh, “Anh ơi, em biết anh đàn khúc gì,《 Ái Đích La Mạn Sử 》, trước kia chỉ nghe đàn guitar, hôm nay là lần đầu tiên em nghe bằng đàn violin, quá dễ nghe.”

Gương mặt trắng trẻo của Lục Mang lập tức giống giấy Tuyên Thành được nhỏ một giọt mực đỏ, giọt mực loang ra. Thế nhưng hai chữ “cảm ơn” anh cũng không nói với người ta.

Cô bé kia vẫn nhìn anh, chờ anh trả lời.

Thiệu Hàm Hề chỉ có thể cười nói với cô bé, “Em gái nhỏ, cảm ơn em đã khen ngợi, anh này chỉ biết kéo đàn thôi, không nói đâu. Em không cần để ý.”

Cô bé lắc đầu, “Anh ấy đẹp thế, còn biết kéo đàn violin. Đương nhiên là em không ngại.”

“…” Thiệu Hàm Hề nghẹn lời.

May là bố mẹ cô bé đã lôi cô bé đi, nhưng cô bé vẫn không ngừng quay đầu nhìn Lục Mang.

Lục Mang đã đi chọn nhạc cụ khác, hoàn toàn không để ý vừa rồi mình bị một bị một cô bé “đùa giỡn” bằng ngôn ngữ.

Anh chọn rất nghiêm túc, nhạc cụ nào cũng phải thử một lần, lần thử nào cũng là đoạn đầu của khúc,《 Ái Đích La Mạn Sử 》.

Thiệu Hàm Hề là một người nghiên cứu trí tuệ nhân tạo, dốt đặc cán mai về nhạc cụ. Anh ấy buồn chán, cuối cùng chỉ có thể tìm chút chuyện để làm. Lục Mang chọn nhạc cụ, thử nhạc cụ, mình thì quay phim lại.

Cả ngày hôm nay, Thiệu Hàm Hề theo anh đổi tới đổi lui, buổi tối lúc về đến nhà thì đã khuya.

Thiệu Hàm Hề giúp Lục Mang đưa nhạc cụ đã mua đến nhà anh, trải qua sự tận tình khuyên bảo của anh ấy, cuối cùng Lục Mang chỉ mua 11 loại nhạc cụ, không mua 999 loại.

Tới cửa nhà, phát hiện trước cửa có một người đang đứng.

Ninh Trừng ôm một chồng tài liệu trong tay, nhìn thấy hai người họ mua nhiều thứ như thế thì giật mình, “Giáo sư Lục, hôm nay thật sự ngại quá, không cùng anh đến cửa hàng bán nhạc cụ và hiệu sách được. Anh mua nhiều nhạc cụ vậy là muốn mở cửa hàng nhạc cụ sao?”

Thiệu Hàm Hề suýt nữa cười thành tiếng, cô không biết người đàn ông này mua vì cô sao?

Càng khiến anh ấy muốn phụt cười là, Lục Mang nghiêm túc gật đầu, “Không phải tôi mở, là Thiệu Hàm Hề muốn mở. Hôm nay anh ấy mời tôi đi làm cố vấn. Không liên quan đến em, có đi hay không cũng không sao.”

Lục Mang vừa nói vừa cố ý nhìn Thiệu Hàm Hề, dùng ánh mắt cảnh cáo anh ấy, không được nói lung tung!

Dĩ nhiên Thiệu Hàm Hề không dám nói lung tung, anh ấy đưa đồ vào rồi chuẩn bị về nhà mình. Tính cắt nối biên tập lại đoạn video hôm nay.

Nãy giờ Ninh Trừng vẫn đứng ngoài cửa, không đi vào, cô do dự một chút, vẫn nói ra nghi vấn trong lòng, “Giáo sư Lục, cái bảng hôm qua anh gửi cho tôi, là muốn tôi làm thống kê gì sao?”

“Bảng? Bảng gì?” Hôm qua Lục Mang có gửi thư cho cô, liên quan đến công việc, anh phải làm báo cáo phác họa chân dung tội phạm cho nhân viên viện Nghiên cứu và cảnh sát ở Cục Cảnh sát, anh làm bản nháp, gửi Ninh Trừng để cô sửa lỗi chính tả cho anh.

Ninh Trừng dùng điện thoại mở hòm thư ra, bấm tin nhắn hôm qua, thì thầm, “999 âm thanh, 999 màu sắc, 999 hương vị, 999 mùi hương…”

Lục Mang lập tức lấy điện thoại của cô, chỉ vào Thiệu Hàm Hề đã đến cửa nhà, giải thích, “Chắc là tôi gửi sai rồi, cái này là gửi cho Thiệu Hàm Hề. Anh ấy nói muốn làm nghiên cứu gì đó…”

Thiệu Hàm Hề lập tức xoay người, nhìn Lục Mang đang cực lực che dấu. Lại lấy anh ấy làm đệm lưng! Anh ấy muốn vạch trần anh, cuối cùng lại không nói gì.

Anh ấy biết Lục Mang sợ bị Ninh Trừng nhìn ra mình thích Ninh Trừng, lỡ mà bị cô từ chối, với sự kiêu ngạo và tự tôn của mình, Lục Mang sẽ không chịu nổi loại đả kích này.

Thiệu Hàm Hề nhìn Ninh Trừng, cười nói, “Cái bảng kia đúng là của tôi. Tôi thích một cô gái, muốn theo đuổi cô ấy, muốn cô ấy hiểu tấm lòng của tôi, nhưng lại không muốn đi theo khuôn sáo cũ, mà tìm cách để thể hiện trí tuệ của tôi. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn nghĩ không nghĩ ra cách gì tốt, cho nên chỉ có thể xin giáo sư Lục với chỉ số thông minh cao ngất ngưởng chỉ giáo. Cô Ninh cảm thấy cách của giáo sư Lục được không?”

Ninh Trừng lập tức gật đầu, “Chỉ với tấm lòng này của anh, vậy đã rất tốt rồi.”

“Vậy cô Ninh cảm thấy, nếu là cô, cô sẽ cảm động không?” Thiệu Hàm Hề hỏi Ninh Trừng, lập tức nhận được câu trả lời phủ định.

Ninh Trừng nhìn Lục Mang, rồi lại nhìn cái bảng trong điện thoại, lắc đầu, “Tôi sẽ không.” Cô tiếp tục giải thích, “Nếu là người tôi thích, dù chỉ là một câu nói, một ánh mắt của anh ấy, tôi cũng sẽ cảm động. Nếu không phải người tôi thích, cho dù có cái bảng này, để chấp nhận trong thời gian ngắn thì rất khó.” Đây mới là chỗ khiến cô đau đớn nhất.