Mùa Quýt Chín

Quyển 3 - Chương 41: Mở đầu và kết thúc




Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Ninh Trừng và Lục Mang tay nắm tay ra khỏi tòa nhà, hít thở không khí trong lành, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.

Đứng ở cửa, cô hơi ngửa đầu, nhìn bầu trời trên cao. Không trung xanh thăm thẳm, cao xa rộng lớn, thi thoảng lại có một đám mây nhẹ trôi chầm chậm theo làn gió đến, ấm áp, dịu nhẹ, giống như nụ hôn đầu.

Người đàn ông bên cạnh lại xoay cô qua, chuẩn bị tiếp tục lặp lại trò chơi gặm quýt chơi mãi không chán trong hàng lang, lại phát hiện bên ngoài có một số lượng lớn cảnh sát đang vây quanh, cầm đầu không phải Lâm Khiếu Ba, mà là Dương Trí.

Lục Mang đành phải thôi, hạ giọng, nói nhỏ bên tai cô một câu, "Về nhà chúng ta làm lại. Vừa rồi không tính."

"Vì sao lại không tính? Đó chính là..." Nụ hôn đầu của em.

Năm chữ cuối cùng bị Ninh Trừng nuốt vào bụng, cô đã mơ như vậy rồi, còn có thể tính là nụ hôn đầu sao?

"Hoàn cảnh và địa điểm đều không phù hợp với những gì anh muốn, cho nên phải làm lại, lần này anh nhất định sẽ cho em nụ hôn đầu của trái quýt chân chính."

"..." Ninh Trừng muốn cười, Dương Trí đã chạy tới trước mặt hai người họ.

"Giáo sư Lục, bác sĩ Ninh, sao hai người ra được thế? Đội phó Lâm bảo chúng tôi mang nhiều người đến đây giải cứu." Dương Trí vẫn đang thở hổn hển, vừa thấy là biết cấp tốc chạy đến cứu người.

"Chờ mấy người tới cứu, hoa Diên Vàng đã lạnh rồi [1]. Bên trong tòa nhà không có người, mấy anh dùng tia hồng ngoại kiểm tra một lần, xem có còn bom hay không, không có thì vào điều tra cẩn thận."

[1] Hoa Diên Vàng đã lạnh rồi: cách nói ẩn dụ chỉ thời gian phải chờ đợi quá dài, người đến quá muộn

Lục Mang vừa nói, vừa kéo Ninh Trừng rời khỏi.

"Dương Trí, anh dẫn người đặc biệt xuống tầng hầm ngầm trong đó điều tra xem, có một bãi đỗ xe ngầm đã được cải tạo, bên trong có rất nhiều rương gỗ, đó là chứng cứ mấu chốt nhất."

Dương Trí gật đầu đồng ý, dặn dò cả đội bắt đầu hành động.

Ninh Trừng còn muốn nói thêm gì đó, khóe miệng cô mấp máy, nhìn người đàn ông bên cạnh, cuối cùng lại không nói gì hết.

Lục Mang vô tình nhìn thấy vẻ mặt của cô, dường như đã biết là cô muốn nói gì, bước chân anh dừng lại, quay đầu nhìn về phía Dương Trí lần nữa, "Đội phó Lâm của mấy người đâu?"

Dương Trí tự hào nói, "Anh yên tâm, đội phó Lâm của chúng tôi đã tay không bắt được Ngô Lương. Giờ đang áp giải hung thủ về Cục Cảnh sát."

Lục Mang xác nhận xong, quay người nhìn Ninh Trừng, cô cũng nhìn anh, "Em sẽ nói rõ với đội phó Lâm."

"Nói rõ cái gì? Về nhà, còn có chuyện quan trọng hơn." Dường như Lục Mang đã hoàn toàn không đặt chuyện này trong lòng, kéo cô đi về phía xe của viện Nghiên cứu, hai người nhanh chóng lên xe rời khỏi.

Dọc theo đường đi, Ninh Trừng bắt đầu suy đi nghĩ lại, rất nhiều vấn đề lúc trước mơ hồ không rõ, đột nhiên trở nên rõ ràng, đến khi tới cửa nhà, rốt cuộc cô cũng đã suy nghĩ xong, bước nhanh lên trước một bước, vượt qua người đàn ông đang lấy chìa khóa mở cửa.

"Giáo sư Lục, mấy ngày nay, hai người cố ý trêu đùa em phải không?" Cô càng nghĩ càng cảm thấy là như thế. Lâm Khiếu Ba tuyệt đối không phải là loại người sẽ vì vấn đề tình cảm mà suy sụp. Loại đàn ông như anh ấy, cho dù bị đánh gãy răng cũng sẽ nuốt vào trong bụng, tuyệt đối sẽ không thổ lộ nửa chữ với người khác.

Có phải hai người họ cố ý mượn cơ hội tới gần tên giả mạo Giang Sơn, cuối cùng khiến anh ta mắc câu?

Hơn nữa, hôm nay anh và cô chỉ vừa phá bỏ phòng tuyến đầu tiên, chẳng lẽ tất cả phòng tuyến đều phải phá trong vòng một ngày sao?

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, sau đó là giọng của Lục Mang, "Anh đặt quần áo trên tủ, em tự lấy nhé. Anh đi nấu cơm."

"Để em làm. Em sắp xong rồi." Nhớ đến dáng vẻ khủng bố trong nhà bếp của anh, cô cảm thấy vẫn nên để cô nấu thì hơn.

Ninh Trừng dùng nước sạch xối bọt trên người, ra khỏi bồn tắm, tùy tay cầm một cái khăn trên giá sắt, bọc mình lại, đi ra cửa. Cô vừa mở một khe hở liền thấy một đôi tay thon dài cầm một bộ đồ ngủ sạch sẽ, đặt trên cái tủ bên cạnh, ngón tay thon dài trắng trẻo, đặt quần áo xong thì nhanh chóng đi về phía cửa, hơn nữa còn đóng cửa lại.

Tầm mắt Ninh Trừng dừng ở bộ áo ngủ trên tủ, nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, nụ cười trên mặt tươi như một đóa hoa.

Cô thay áo ngủ, lau khô tóc rồi ra khỏi phòng tắm.

Phòng khách không có ai, cô trực tiếp đến phòng bếp. Người đàn ông trong phòng bếp đang mang khẩu trang.

Ninh Trừng đi đến bên cạnh anh, kéo khẩu trang trên mặt anh xuống, "Anh tắm rửa đi, em nấu cơm cho."

"Để anh. Làm xong anh sẽ đi tắm."

"Đây là cái gì?" Ninh Trừng chạm vào vết phồng rộp trên tay anh, lông mày lập tức nhíu lại, cô không nói hai lời, trực tiếp đẩy anh ra bên ngoài, "Chờ anh học được làm sao để dầu không bắn vào tay rồi nói."

Lục Mang thả áo sơ mi xuống, che khuất vết phồng rộp, tiếp tục già mồm, "Trình độ nấu ăn của anh không kém hơn em, anh cũng biết đặt tên."

"Đúng vậy, giáo sư Lục trí dũng song toàn, văn võ song toàn, tài mạo song toàn, tóm lại, chỗ nào cũng tốt. Cho nên, anh đi tắm đi." Cô đẩy anh ra khỏi phòng bếp, đóng cửa phòng bếp lại, bắt đầu nấu cơm.

Lục Mang xoay qua xoay lại hai vòng trước cửa, cuối cùng cũng chịu đi tắm.

Anh tắm rửa xong, không mặc đồ ngủ, bởi vì sợ cả hai đều mặc đồ ngủ, anh sẽ không khống chế được, trực tiếp lột sạch hết. Anh mặc trang phục đàng hoàng bình thường dùng để đi làm, sau đó mới quay lại phòng khách.

Vừa ra khỏi cửa, anh nghe thấy có người đang nói chuyện trong phòng khách, "Đội phó Lâm, anh bị thương nặng không? Đi bệnh viện chưa..." Anh có thể nghe được sự quan tâm và nôn nóng trong giọng nói của cô.

Lục Mang dừng lại trước cửa một lát, xoay người lại, đi vào, trực tiếp đóng cửa, bò lên giường ngủ.

Trong phòng khách, Ninh Trừng còn đang nói chuyện điện thoại.

Đầu tiên là Dương Trí gọi cho cô, nói trong quá trình đuổi bắt hung thủ, Lâm Khiếu Ba bị thương nặng, thế nhưng vẫn mang theo vết thương để thẩm vấn tên tội phạm, kêu đi bệnh viện, anh ấy không chịu, cũng không về nhà, cứ ở trong văn phòng.

Lúc đó cô đang nấu cơm trong phòng bếp. Làm cơm xong, cô do dự một lúc lâu, cuối cùng quyết định không đến Cục Cảnh sát mà gọi cho Lâm Khiếu Ba. Lâm Khiếu Ba vẫn nghe điện thoại, nhẹ nhàng bâng quơ nói mình chỉ bị thương ngoài da, bảo cô không cần lo lắng.

Hai người khách sáo vài câu trong điện thoại, cuối cùng Ninh Trừng cũng đi vào chủ đề chính, "Đội phó Lâm, tôi và giáo sư Lục..." Cô còn chưa nói đến chỗ mấu chốt, bị anh ấy cắt ngang.

"Giáo sư Lục là người rất tốt, rất thông minh, đáng để cô theo đuổi. Lần này nếu không phải anh ấy phát hiện Giang Sơn có dị thường trước, chúng tôi sẽ không điều tra được Giang Sơn chính là Ngô Lương nhanh như vậy, cùng với băng đảng buôn người sau lưng anh ta. Hy vọng cô có thể thông cảm cho chúng tôi đã dấu cô chuyện này. Thật đấy, chúng tôi tuyệt đối không cố ý trêu đùa cô. Tuy chỉ là diễn kịch, nhưng tôi biết sự quan tâm của cô là chân thành. Cho nên, cảm ơn cô."

Giọng nói trong điện thoại, tạm dừng một lát, sau đó lại vang lên, "Ninh Trừng, sau này tôi không thể cùng cô đi tập luyện. Chúng tôi hoài nghi Ngô Lương có quan hệ với Queen Cơ mà cảnh sát vẫn luôn truy lùng. Hôm nay Cục phó Tống đã lên tiếng, nhất định phải triệt phá được đường dây tội phạm này, tìm được tất cả đứa trẻ mất tích, cho dù sống hay là chết. Cho nên, sau này tôi rất bận. Chuyện của Tổ Huyền Án, tạm thời tôi sẽ để Dương Trí thay thế."

Trong lòng Ninh Trừng hơi nghẹn lại, tất cả những gì cô không nói nên lời, anh ấy đã thay cô nói ra miệng, cuối cùng ngoại trừ nói "Cảm ơn, bảo trọng." với anh ấy, tất cả những chuyện khác, cô đều không nói nên lời.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô lập tức đứng dậy đi vào trong phòng.

Lúc Lục Mang bước vào, cô nhìn thấy, nếu anh muốn nghe cô nói điện thoại, cô cũng không phản đối. Nhưng anh lại tự mình tránh đi.

Như vậy, những lời này, chỉ có thể từ miệng cô nói với anh.