Mùa Quýt Chín

Quyển 2 - Chương 29: Cô thích anh




Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Ninh Trừng tiến vào viện Nghiên cứu, không nhìn thấy bóng dáng vừa rồi, cô bước nhanh về phía văn phòng trên tầng ba.

Cửa văn phòng đang mở, Lục Mang cầm lấy một phần tài liệu trên bàn cô, nhanh chóng giở sang trang khác, xoay người đi về bàn làm việc của mình.

"Giáo... sư... Lục... anh... về... nước... từ bao giờ?" Không biết do quá kích động, hay là do chạy quá nhanh, giờ cô còn đang thở hổn hển.

Lục Mang nhanh chóng xoay người, nhìn thấy cô thì hai tròng mắt đen nhánh tỏa sáng rạng rỡ, nhưng nhìn thấy người xuất hiện phía sau cô thì tia sáng vừa vụt qua chợt tắt ngúm, "Hai người đang làm cái gì? Kịch liệt như vậy, ngay cả nói cũng không nổi."

"Không có, chúng tôi không làm gì cả, chúng tôi đang..." Ninh Trừng đột nhiên mất hết vốn từ, không thể biểu đạt mình vừa làm gì.

"Uống cà phê." Lâm Khiếu Ba thay cô trả lời, "Giáo sư Lục về nước khi nào thế? Anh tới xem tiến triển mới nhất của Bạch Cốt Huyền Án sao?"

"Ừ." Lục Mang không trả lời anh ấy mình về nước khi nào, cầm tư liệu trong tay, vừa lật xem vừa đi về phía sô pha, ngồi xuống đó, nhìn chằm chằm tư liệu trong tay, ánh mắt cố định vào đó, không lên tiếng nữa.

Ninh Trừng và Lâm Khiếu Ba cũng lần lượt tìm chỗ ngồi xuống sô pha.

"Hàm lượng chì trong xương quá cao?" Lục Mang nhìn báo cáo kiểm nghiệm trong tay, hỏi: "Trúng độc chì sao?"

Ninh Trừng đã xem báo cáo, biết nội dung trong đó, "Cơ thể người bình thường nào cũng có bộ phận chứa nguyên tố chì, người phụ nữ bị hại này, hàm lượng chì trong cơ thể cao hơn người bình thường, gần đạt đến mức độ trúng độc. Nhưng vì cô ta mang thai, có lẽ là trong cơ thể em bé cũng có hàm lượng chì, cho nên, rốt cuộc có phải là trúng độc chì hay không, chủ nhiệm Thường nói còn phải lấy mẫu tiến hành kiểm nghiệm thêm nữa."

Ninh Trừng còn chưa giải thích xong, Lục Mang đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, cô cho rằng mình nói sai rồi, "Giáo sư Lục, có chỗ nào không đúng sao?"

Lục Mang lại nhìn về phía báo cáo trong tay, "Không có, em tiếp tục đi." Còn anh thì tiếp tục xem báo cáo.

"Công tác xây dựng lại gương mặt người chết đã hoàn thành bằng chương trình máy tính, hình ảnh cho ra ở sau báo cáo, đội phó Lâm cũng đã lấy hình này đi so sánh đối chiếu với gương mặt của những người mất tích, không tìm được người phù hợp. Nhưng tôi không kiến nghị việc lập tức công bố hình ảnh này ra ngoài."

"Vì sao?"

"Hừm, nguyên nhân?"

Lâm Khiếu Ba và Lục Mang đồng thời hỏi, giọng điệu nói chuyện của hai người lại hoàn toàn khác nhau.

"Dùng chương trình máy tính tiến hành xây dựng lại khuôn mặt không đủ sống động, giống như là mô hình búp bê bằng đất sét, càng như mặt nạ không có sinh mệnh. Tôi lo sau khi tuyên bố ra ngoài sẽ khiến nhiều người nhận nhầm. Tôi muốn thử một phương pháp khác, có thể khiến gương mặt nhìn sống động hơn. Các anh khoan hãy hỏi tôi là biện pháp gì, bởi vì tôi còn cần một thời gian để thử nghiệm."

Nghe thấy cô nói như vậy, hai người họ cũng không tiếp tục truy hỏi là biện pháp gì.

Lục Mang buông tài liệu trong tay, đảo mắt nhìn Ninh Trừng và Lâm Khiếu Ba, "Còn gì khác nữa không?"

Lâm Khiếu Ba đã rõ như lòng bàn tay với tình hình vụ án, thuật lại một lần những gì đã điều tra được trong một tháng qua.

Lục Mang nghiêm túc nghe anh ấy thuật lại, sau đó mới hỏi, "Có manh mối gì về đồng tiền cổ Trung Quốc kia không?"

"Hình vẽ trên đồng tiền cổ, chúng tôi đã tìm chuyên gia về phương diện này làm cố vấn, bởi vì đã bị ma sát nghiêm trọng, họ cũng không nhìn ra hình vẽ cụ thể trên đồng tiền, trông có vẻ giống một loại động vật nào đó, chỉ là còn chưa xác định được là động vật gì. Nếu muốn xác định được hình vẽ này, phải tìm được người chế tác, người mà tìm hiểu nguồn gốc, chuyên nghiên cứu về tiền cổ, có lẽ là có quan hệ với hung thủ."

Hiển nhiên Lục Mang không hài lòng với câu trả lời này, anh giở đến trang có hình ảnh đồng tiền cổ, quan sát cả buổi, trực tiếp trả lời một chữ, "Rồng."

"Rồng? Giáo sư Lục, ý anh là hình vẽ trên đồng tiền cổ là rồng?" Trong lòng Ninh Trừng cả kinh, chẳng lẽ hung thủ thật sự đang nhằm vào anh?

Thần Long, con rồng Trung Quốc.

Đây là danh hiệu được nhiều người lan truyền khi anh đang làm ở Scotland Yard và FBI.

Ninh Trừng nghĩ như vậy, trong lòng bắt đầu lo sợ bất an, cô nhìn về phía người đàn ông đang ngồi đối diện, cách một chiếc bàn với cô. Một tháng không gặp, anh giống như trong giấc mơ của cô, gầy đi rất nhiều, trong đôi mắt đen nhánh còn có sự mỏi mệt rõ ràng.

"Giáo sư Lục, hôm nay là thứ bảy, anh về nhà nghỉ ngơi đi. Những việc này cũng không thể hoàn thành trong chốc lát." Ninh Trừng đứng dậy đầu tiên, "Đội phó Lâm, hôm nay chúng ta chỉ thảo luận vụ án đến đây thôi, thứ hai lại tiếp tục."

Giọng điệu của Ninh Trừng kiên quyết, Lục Mang cũng không phản đối, đứng dậy, để báo cáo lên bàn cô, thong thả rời khỏi văn phòng. Ninh Trừng theo sát phía sau anh.

Trong đầu Lâm Khiếu Ba còn đang nghĩ tới chuyện học đàn guitar với cô, bây giờ cô đã uyển chuyển từ chối, muốn thuyết phục cô cũng không phải là chuyện trong chốc lát, Lục Mang lại đang ở đây, anh ấy càng không tiện mở miệng, đành xuống lầu theo.

Sau khi tách ra ở viện Nghiên cứu, Lục Mang và Ninh Trừng giống như bình thường, đi cùng một hướng, nhưng điều khác với bình thường chính là, bước chân hai người ăn ý với nhau, anh và cô đi sóng vai, tuy rằng ở giữa còn có khoảng cách hai mét an toàn.

Dọc theo đường đi, cả hai đều không mở miệng nói chuyện.

Thật ra Ninh Trừng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mỗi lần muốn mở miệng thì lại phát hiện đề tài không phù hợp, tìm tới tìm lui, cuối cùng, cô không thể tìm ra một đề tài có thể hàn huyên.

Đương nhiên, vấn đề nghiêm trọng nhất là, mỗi lần nhìn anh, cô lại không tự chủ được mà nhớ đến giấc mơ kia. Anh hôn cô.

Mặt đỏ tim đập, giống như có tật giật mình, cuối cùng cô không dám nhìn anh nữa, chỉ chuyên chú bước đi.

Lúc đi qua một cửa hàng bán điện thoại, Ninh Trừng đột nhiên thốt lên, "Giáo sư Lục, tôi tặng cho anh một chiếc điện thoại."

Lục Mang quay đầu nhìn cô, "Vì sao? Vô công bất thụ lộc [1]."

[1] Vô công bất thụ lộc: không có công thì không dám nhận thưởng

"Anh muốn có công, vậy thì sau này mong anh sẽ nhanh chóng trả lời tin nhắn." Ninh Trừng không chịu nổi loại dày vò này, gửi tin nhắn không trả lời, loại chuyện này đúng là tội ác tày trời!

"Em có gửi tin nhắn cho tôi?" Lục Mang hỏi lại một câu, "Tôi không cần điện thoại, có gì thì giáp mặt nói. Chuyện không cần giáp mặt nói đều là vô nghĩa." Anh nói xong, tiếp tục đi về phía trước.

Ninh Trừng nhìn bóng dáng anh, suy nghĩ một lát, không đi theo sau mà trực tiếp bước vào cửa hàng bán điện thoại, nhân viên cửa hàng lập tức giới thiệu chiếc điện thoại mới nhất với cô, có chức năng gì đặc biệt.

"Phiền cô tìm một chiếc điện thoại có chức năng đơn giản nhất, không cần mấy ứng dụng lung tung, chỉ cần có thể gọi điện thoại, gửi tin nhắn là được, nếu có thể cài WeChat thì càng tốt."

"Vì sao lại muốn tặng điện thoại cho tôi?" Không biết từ bao giờ bên cạnh cô đã xuất hiện thêm một người đàn ông, "Lần trước lúc đi tìm Lưu Tiểu Đồng, trước khi chui xuống cống thoát nước, em có gọi cho tôi không?"

Ninh Trừng nghe thấy giọng anh nhưng không quay sang nhìn, tiếp tục chọn điện thoại, "Tôi muốn gọi cho anh, nhưng bình thường anh chẳng mấy khi dùng điện thoại, cho nên lúc đó không có số của anh. Tặng hay không là chuyện của tôi, nhận hay không là chuyện của anh, đây là hai chuyện khác nhau, tôi chỉ lo chuyện của mình."

Ninh Trừng cảm giác hình như cô quá mức bá đạo, chắc là học theo anh, nhưng cũng không thể trách cô được. Điều khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn chính là anh không hề dong dài tiếp tục truy hỏi vì sao lại tặng điện thoại cho anh, còn đi theo cô cùng xem điện thoại.

Nhân viên trong cửa hàng tìm cả buổi trời, cuối cùng cũng tìm được một chiếc điện thoại cổ xưa nhất, còn chưa lấy ra thì đã bị Lục Mang chối bỏ, "Tôi muốn kiểu giống cô ấy."

Nhân viên cửa hàng nhìn điện thoại trong tay Ninh Trừng, gương mặt lộ vẻ khó xử, "Điện thoại của cô ấy đã ngừng sản xuất rồi." Trong đầu lại nghĩ thầm, hai người này đúng là tuyệt phối.

"Vậy mua hai cái giống hệt nhau," Lục Mang tùy tiện chọn một chiếc, "Chiếc này đi."

"Quý khách thật biết nhìn hàng, đây là Phone 7 (Iphone 7)..."

"Phone 7 là gì?" Câu hỏi của Lục Mang khiến toàn bộ nhân viên khác trong cửa hàng ngạc nhiên, có người nhanh chóng cúi đầu, rõ ràng là muốn cười, lại cố gắng kiềm chế.

Ninh Trừng không hài lòng, "Có cái gì buồn cười? Chúng tôi đâu phải là chuyên gia về điện thoại, không biết cách gọi của mấy người thì có gì là lạ? Tôi không lấy hãng này, đổi đi." Cô kêu người phục vụ lấy một hãng điện thoại trong nước, "Có thể giúp chúng tôi xóa những ứng dụng không cần thiết không?"

Nhân viên cửa hàng nhận lời, những gì có thể xóa đều xóa hết, bấm bấm cả buổi, cuối cùng hỏi ý hai người họ, "Trò chém dưa hấu này, quý khách có muốn giữ lại không ạ?"

Nhân viên cửa hàng giơ màn hình điện thoại cho hai người họ xem, giao diện trò chơi đã mở ra, Lục Mang cầm lấy chiếc điện thoại, tùy tay vuốt vài cái trên màn hình, "Trong này có chanh không?" Đúng là anh tìm chanh.

"Có ạ, tên là chém dưa hấu, nhưng nói đúng ra là chém hoa quả, loại hoa quả nào cũng có. Quý khách nên giữ lại, lúc buồn chán có thể giết thời gian." Nhân viên cửa hàng rất nhiệt tình.

Ninh Trừng cho rằng Lục Mang sẽ trực tiếp từ chối, loại trò chơi tẻ nhạt này thì có gì vui. Không ngờ anh vừa cầm điện thoại thì bắt đầu nhìn màn hình chằm chằm, tùy tay lấy ví tiền ra, nhét vào tay Ninh Trừng, "Quẹt thẻ," đôi mắt vẫn không rời điện thoại.

Cô không dùng thẻ của anh mà dùng của mình, cũng không tính mua hai chiếc điện thoại, chỉ mua một chiếc. Kết quả, lúc rời khỏi cửa hàng, còn chưa đi được mấy bước, lúc cô trả ví lại cho anh, bị anh phát hiện.

Anh lập tức quay lại cửa hàng, bảo nhân viên trong cửa hàng trả lại số tiền vừa lấy của cô, sau đó lại lấy một chiếc điện thoại y hệt, quẹt thẻ của anh.

Ninh Trừng cầm điện thoại mới, dở khóc dở cười, cô muốn tặng quà cho anh, kết quả lại được tặng quà. Nhìn hai chiếc điện thoại giống hệt nhau, trong lòng cô có chút vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn giữ sự bình tĩnh, nhấn mạnh lần nữa với anh, sau này phải xem điện thoại, còn phải trả lời tin nhắn của cô.

Lục Mang hơi gật đầu, dùng tay vuốt màn hình, "Đến quán cà phê, tôi muốn uống cà phê."

Ninh Trừng muốn nói hôm nay cô đã đến quán cà phê một lần rồi, có thể để ngày mai không, nhưng nói ra thì lại là, "Được, tôi đưa anh đến một chỗ."

Vì thế, trong một ngày, cô ghé thăm quán cà phê Thời Gian Thấm Thoắt tận hai lần.

Hàn Y Lâm nhìn thấy cô và Lục Mang, khóe môi có ý cười, tiếp đón hai người họ ngồi xuống.

Lục Mang ngồi xuống, lại lấy điện thoại ra, mở trò chơi chém dưa hấu.

Ninh Trừng thấy anh chuyên chú như vậy thì không nhịn được cười. Nhưng thấy anh chỉ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, không giống những người khác khi chơi chém hoa quả, tay không ngừng hoạt động.

Cô rất tò mò, đứng dậy, lặng lẽ đi đến phía sau anh.

Kết quả, cô phát hiện, trái cây rơi xuống trong màn hình điện thoại, anh một mực làm như không thấy, chỉ có lúc xuất hiện chanh, anh mới không chút hoang mang mà chém một cái. Sau đó lại im lặng nhìn, chờ đến khi lại có chanh xuất hiện, anh lại vuốt màn hình.

Tay Ninh Trừng chống ở lưng ghế anh, cười đến mức không thẳng lưng được, âm thanh không lớn, nhưng Lục Mang vẫn cảm giác phía sau có người, quay đầu nhìn về phía cô, "Em trốn sau lưng tôi cười cái gì?" Anh không hiểu vì sao cô lại cười vui vẻ như vậy.

Ninh Trừng quay về chỗ, cười nhìn anh, "Giáo sư Lục, cái này không gọi là chém hoa quả, cái này là chém chanh."

"Hừ, chém chanh mới thú vị, nếu mà chém xong rồi còn có thể ăn thì càng thú vị hơn. Chỉ có tôi mới có thể nghĩ ra cách chơi như vậy." Anh rất tự hào về sáng kiến của mình.

"..." Ninh Trừng ngừng cười, nhìn anh, càng cảm giác người đàn ông chém chanh này rất thú vị.

Anh ngồi yên lặng, hơi cúi đầu, đôi mắt đen dưới hàng mày rậm nhìn điện thoại, trán hơi nhăn lại, giống như đang nghiên cứu vấn đề lớn lao nào đó, chuyên chú như lúc anh làm việc. Trên người anh mặc áo len cao cổ màu xám nhạt, che khuất cổ và cằm anh, áo khoác bên ngoài không cài, có vẻ tùy ý lại biếng nhác.

Ánh dương sau giờ ngọ xuyên qua cửa sổ, chiếu vào người anh, khiến người anh như phát sáng rực rỡ.

Ninh Trừng nhìn đến mức xuất thần, trong đầu lập tức hiện lên rất nhiều hình ảnh: Lần đầu tiên anh xuất hiện ở Thập Quả Viên, mua chanh; Lần đầu tiên cô xuất hiện ở nhà anh, hiểu nhầm anh là hung thủ giết người phanh thây; Ngày đầu tiên cô đến viện Nghiên cứu làm việc, hai người họ diễn lại quá trình người bị hại tử vong, nội tâm cô rung động;

Trước tòa nhà cũ nát, anh nói với Dương Trí, "Ngăn cô ấy lại, đừng để cô ấy đi lên," bởi vì anh biết tòa nhà đó nguy hiểm;

Dưới cống thoát nước, người đàn ông mặc đồ đen chĩa súng vào cô, anh không màng tất cả mà nhào về phía cô, dùng cơ thể chắn súng cho cô;

Anh vào cửa hàng mua quần áo, nội y cho cô, tuy cô không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó, nhưng lại có thể tưởng tượng được, một người đàn ông kiêu ngạo như anh, đi mua quần áo cho phụ nữ sẽ là cảnh tượng như thế nào. Có phải lúc ấy anh cũng rất 囧 không?

Sau đó anh và cô ngủ chung, bởi vì cô chiếm giường của anh, anh nằm trên sô pha chịu hành hạ suốt một buổi tối mới quay lại giường.

Và cả giấc mộng đêm qua, anh hôn cô.

...

Vô số hình ảnh giống như tia chớp xẹt qua trong đầu cô.

Anh không ở đây một tháng, cô thật sự bị dằn vặt. Nhưng giây phút này, anh đang lẳng lặng ngồi trước mặt cô. Trong lòng Ninh Trừng vui sướng như như có ngọn gió xuân thổi qua, gần như là bao phủ lấy cô, hai người họ quen nhau không bao lâu, nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, thậm chí là cùng nhau vượt qua sinh tử.

Giờ phút này, Ninh Trừng không cách nào lảng tránh một sự thật.

Cô thích anh.

"Ninh Trừng, cà phê đã được rồi, cậu muốn làm không?" Hàn Y Lâm tới kêu cô, cô mới hồi phục tinh thần lại.

"Muốn, mình đến ngay đây."

Ninh Trừng đứng dậy, nói một tiếng với Lục Mang, bảo cô đi vệ sinh, sẽ nhanh chóng quay lại rồi theo Hàn Y Lâm đi đến chỗ pha chế cà phê sau quầy bar.

Dĩ nhiên là cô không đi vệ sinh, cô phải làm một chuyện rất đặc biệt.