Mưa Phùn Mùa Hạ (Chưa Từng Ngừng Yêu Em!)

Chương 15: Người Xưa,Chuyện Đã Cũ




Chương 15 : Người xưa, chuyện đã cũ


Năm tháng ấy, có một người con trai từng đứng cạnh cây đỗ quyên mỉm cười nói rằng sẽ bảo vệ cô bé ấy mãi mãi


Năm tháng ấy, có cô bé khờ khệch tin rằng lời hứa kia sẽ trở thành hiện thực tương lai...


_____


Sắc nắng vàng nhạt của mùa xuân nhè nhẹ in trên mái ngói cũ bám đầy rêu phong, bao trọn ấm áp lên  khoảng không trống rỗng


"Mình đã làm xong thủ tục xuất viện rồi, bọn mình đi thôi."


Thanh âm trong trẻo của Tư Thuần vang vang lên


"Ừm, với lại tôi còn phải đến một chỗ lấy chút đồ" Vũ Hạ nhìn sang Nhã Tình buông một câu


Nhã Tình bên cạnh có chút lo lắng, chị biết Thành ca về rồi, chị có ổn không đây?


Vũ Hạ lại nhìn sang Tư Thuần


"Cậu đi trước đi, tôi cùng Vi Nhã Tình lấy chút đồ đã"


Tư Thuần gật đầu, sau đó cả ba cùng ra ngoài bệnh viện


Vũ Hạ hưởng thụ trọn bầu không khí trong vắt ngoài viện, cả cơ thể như được sống lại lần nữa


Xuân say màu nắng, phản chiếu thất sắc lung linh trên mái tóc dài thác loạn trên bờ vai gầy của cô


Bên ngoài vẫn tốt hơn bệnh viện rất nhiều.


Vi Nhã Tình đi bên cạnh cô, chỉ thấy không khí im lặng bao trùm lên cả hai, cô cũng không dám bắt chuyện với chị


Vũ Hạ im lặng suốt cả quãng đường, đối với cô mà nói, nơi đó chỉ là một phần kí ức cũ kĩ mà thôi


Bước chân chậm rãi dừng lại, cô ngước mặt nhìn tòa nhà cao lớn trước mắt, cây cổ thụ già nua vẫn ở đó, dang rộng những cánh cây xum xuê che phủ


Làn gió mát rượi thổi qua tán cây, một vài chiếc lá vàng rơi xuống đất


Nơi này.. vẫn có chút hoài niệm


Chợt Nhã Tình lên tiếng


"Thím Tần, thím Tần"


Vài hạ nhân đang quét dọn lúc này mới ngước lên nhìn, một người phụ nữ tầm năm mươi tuổi kinh ngạc nhìn sang, sau đó vui mừng thốt lên


"Đại tiểu thư! Đại tiểu thư về rồi, mau, mau mở cổng cho đại tiểu thư!"


Họ nhanh chóng mở cổng chính cho cô và Nhã Tình vào


"Mau mau, đại tiểu thư con mau vào đi, có phải là con về ở đây luôn không?" Thím Tần vui vẻ hỏi


Cô cười nhẹ, nắm tay thím Tần nói


"Xin lỗi thím, con chỉ đến lấy chút đồ thôi"


Phải, là "đến" không phải "về"


Nét vui mừng trên mặt bà chìm xuống, nhưng lúc sau lại vui vẻ nói


"Không sao đâu, con chịu về là tốt rồi, nào con cần gì để ta đi lấy cho con"


"Không cần đâu ạ, con có thể tự lấy."


Thím Tần là do mẹ nguyên chủ mang về, trong khoảng thời gian đó, cũng chỉ còn bà toàn tâm toàn ý chăm sóc cô.


Bà thở dài, cũng chiều theo ý cô. Cô chủ nhỏ của bà, cũng thật đáng thương


Vũ Hạ lên phòng lúc trước của "cô" , tìm tìm một lúc,cô mở tủ ra , tìm được một quyển nhật kí phủ đầy bụi.


Đây rồi! Nhật ký của nguyên chủ


Từ sau khi bị đuổi khỏi nhà, nguyên chủ mới không viết nhật kí nữa,xem nào ..


Mật khẩu hình như là ngày sinh của nam chủ nào đó, trong "Một đời bên em" có nhắc đến, nhưng cô không nhớ, dù sao trong truyện có nói, nguyên chủ dụ dỗ từ người này đến người khác, nhưng khả năng cao chắc là Mặc Khuynh Thành rồi, nhưng cô làm sao nhớ ngày sinh của hắn ta chứ, ký ức của nguyên chủ trong đầu cô vẫn còn mơ hồ


Mặc kệ đi, về rồi tính sau vậy.


Vũ Hạ bước chân ra ngoài, đã nghe tiếng Vi Nhã Tình vọng tới


"Cha , con thật sự là không sao mà, không phải lỗi của chị ấy đâu!"


À , thì ra là "Cha"


Ha ha..


"Về rồi đấy à? Nhã Tình bị thương rồi, có phải do mày làm không , hả?" Ông ta lớn tiếng


"Không"


Lạnh nhạt thả một từ, Vũ Hạ không màn đến ông ta đi ra cửa


"Đứng lại mau, mày nói chuyện với cha mày như thế đấy à? Ai dạy mày cái thói đó hả?Hay là mày ở bên ngoài một năm đã trở nên vô học rồi?"


Cô dừng bước chân lại nhưng không quay đầu , giọng điệu lạnh nhạt


"Ngại quá,cái thói đó của tôi chẳng phải do ông dạy mà thành sao? Còn tôi ở ngoài bao lâu đó là do người nào ban cho đây? Còn chẳng phải cho ông hết sao? "


"Mày.."


"À phải rồi, tôi chỉ đến lấy lại chút đồ, là "đến" không phải "về" ,xin ngày Vi Tuấn đây nói lại cho đúng, tôi và ngài đã chẳng còn quan hệ cha con nữa rồi."


Nói rồi , cô dứt khoát bước đi để lại Vi lão gia tức giận đùng đùng


Nhã Tình thấy thế liền gọi


"Chị" Cô phải đuổi theo chị


Nhưng được hai bước đã bị Vi Tuấn ngăn cản


"Con ở nhà cho ta, người đâu, chăm sóc tiểu thư cho tốt"


"Cha!" Nhã Tình vùng vẫy thoát khỏi đám hạ nhân


"Con không muốn, cha!" Nhã Tình khàn cổ gọi, nhưng trả lời cô chỉ là bóng lưng vô tình của ông ta


.


.


.


Trái tim trong lòng ngực nhói lên một hồi cuối cùng cũng đã yên ắng, đó chính là cha sao? Con người ruồng rẫy con gái của chính mình? Là một người cha đấy sao?


Ha, cùng lắm cũng chỉ là dâng hiến một con nòng nọc mà thôi, trừ việc đó, ông ta còn làm được gì cho nguyên chủ?


Chửi bới? Đuổi đi?


Haha, đàn ông trên đời này phải chăng, đều như nhau cả.


                          ***


Bầu trời yếu ớt níu lấy một chút nắng tàn mỏng manh, ánh tịch dương phủ đầy một mảng trời mang sắc hồng tuyệt mỹ


Vi Vũ Hạ vận một chiếc áo sơ mi vai lệch , đường nét mềm mại tôn lên nước da trắng ngần của cô, bờ vai gầy hiện ra cùng xương quai xanh quyến rũ.Mái tóc dài được buộc lên bằng một sợi ruy băng xanh nhạt, đôi mắt màu tử la lan êm đềm không gợn sóng, rèm mi dài như cánh phượng khẽ khàn che chắn nơi cảm xúc không đáy kia. Tóc may vương trên gò má hồng xinh đẹp , sắc thắm trên môi khẽ điểm tô lên khuôn mặt khuynh thành.


Cô chỉ đứng đó thôi, cũng là mỹ cảnh khó cầu.


Vài chàng trai trên phố nhìn đến ngây người.


Cô chỉ là đang tìm một chỗ thích hợp để đọc sách vì thư viện có việc gì đó phải đóng cửa.


Nhưng có ai giải thích cho cô rằng, tại sao lúc nãy rõ ràng chỉ có vài người qua lại nhưng bây giờ, lại đông đúc thế này không?


Thật ra Vũ Hạ cũng không để ý rằng, những người vừa tới đây, toàn tà thanh niên trai trẻ đấy.


Tiếng "ting" từ điện thoại cô phát ra, là tin nhắn của Tư Thần


<Vũ Hạ này, có phải cậu đang ở dưới tán Tigôn bên phố A không?>


Sau đó còn dùng cái icon ngoác miệng cười rất đa nghi


<?Đúng vậy, nhưng sao cậu lại biết?> Cô click gửi tin


< *Bản cô nương rất đơn thuần* đã gửi một hình ảnh>


<Cậu xem đi nè~ *icon mặt cười×3*>


Trong hình là một cô gái xinh đẹp đang ngồi dưới tán Ti gôn đọc sách,khuôn măt nghiêm túc nhưng rất có sức hút ,góc chụp chỉ có nửa khuôn mặt, nhưng cô biết, đây là cô rồi.


<Cho cậu link này, Nữ Thần~>


Vũ Hạ nhíu mày, ấn vào đường link


Trước mặt cô liền hiện lên một tin đã đăng từ mười lăm phút trước


Phía trên bức ảnh là dòng cap


*Anh trai quốc dân*
  Tôi vừa gặp được một nữ thần đọc sánh a, thật là đẹp quá đẹp đi, tôi chỉ dám chụp một góc thôi, nhưng cũng quá đẹp rồi~ . Cầu danh tín , cầu danh tín ~


56021like


4051 bình luận


Vũ Hạ  kéo kéo bình luận


*Nhật Chỉ Miên Miên*
Wow~ đúng là nữ thần, xinh đẹp quá đi~tôi là con gái còn thấy thích đâyy


*XYY*


Lỡ bên kia mặt của cô ta xấu thì sao?
----> Tôi dám đảm bảo cô ấy rất rất rất xinh luônn


*Tinh Mộng Nhật Quy*
Nữ thần cao lãnh à? Nhìn lạnh lùng thế?


*Anh trai nhỏ*
Cầu vị trí , cầu vị trí


*Tình Tình Nhã Vận*
Hừ, có gì đâu, gái xinh đầy ra đấy mà


*....*


Cô xoa xoa mi tâm


Gì thế này!


Mỹ sắc thu hút đến vậy sao?


Xem ra cô phải về rồi, cô không muốn chuốc thêm phiền phức.


.


.


.


Ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn dần dần biến mất, Vũ Hạ cầm quyển sách trên tay sải từng bước trở về, chỉ là , cô vừa đi qua một chốn cũ...


Lọn tóc khẽ khàng bay theo gió, Vũ Hạ sững người nhìn một vườn hoa đỗ quyên dại trước mắt, đã nở rộ hết rồi


Sắc đỗ quyên rực cả một khoảng mang hương thơm nhè nhẹ quyện vào vị gió đưa trước mũi


Thanh âm trầm thấp từ tính từ đâu thoảng qua bên tai


"Em vẫn còn nhớ nơi này à?"


Vũ Hạ xoay người nhìn lại, người con trai đứng đó, đường nét trên khuôn mặt tựa như được họa ra từ những gì tinh túy nhất,đôi mắt phượng dài nhìn ra được chút hoài niệm nho nhỏ.


Trước mặt anh lúc này, là bóng dáng vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Quen thuộc rằng, đây chính là cô bé trong quá khứ của anh, còn xa lạ là cô đã thay đổi quá nhiều


Kiêu căng, ngạo mạn, xấu xa,đanh đá..


Dường như mọi thứ xấu xa nhất trên trần đời này đều tụ lại ở chỗ cô.


Nhưng mà, cô hôm nay và cô của ba năm về trước, lại có chút khác đi nữa rồi.


"Có chút ấn tượng" Vũ Hạ đạm mạt trả lời


Mặc Khuynh Thành hơi bất ngờ, chẳng phải cô rất thích anh ư? Sao hôm nay lại trở nên xa cách như vậy chứ?


Bất quá, vậy cũng tốt.


"Tôi cũng chẳng còn nhớ nhiều về nơi này nữa rồi" Anh nói, đôi mắt hướng về những đóa hoa vừa hé nở


Anh đang nói dối, rõ ràng nơi đầu tiên anh trở về, chính là muốn đến đây. Anh nghĩ, chắc là bản thân chỉ muốn nghi về lúc còn bé một chút


Nhưng anh cũng quên rằng, kí ức lúc còn bé của anh, có Vi Vũ Hạ.


Và anh cũng chẳng thể biết, kẻ đuổi theo sau này, chẳng còn là cô.


Anh chợt cười "Đẹp thật"


Chắc là đang khen hoa nở đẹp.


Chẳng biết vì đâu, hình ảnh hiện lên trong trí nhớ cô lúc này là chàng trai nhỏ tuổi bên cạnh cây đỗ uyên vừa nở, mỉm cười mà nói rằng


Anh sẽ bảo vệ em cả đời!


Và năm tháng ấy...có cô bé khờ khệch tin theo


Tâm Vũ Hạ lạnh thêm một mảng


Hóa ra, kí ức chỉ là một phần bị lãng quên


Mà cô, cũng không muốn nhớ.


Đỗ quyên năm đó tàn rồi..


Người đã về


Đỗ quyên năm nay vừa nở


Nhưng mối tình đầu đã vỡ tan.


Chỉ còn lại người xưa, chuyện đã cũ.


_______


24/7/19


#HạCát


Bất ngờ không?


Nhưng điều tôi muốn hỏi chỉ là , những bạn đọc giả đã ủng hộ tôi thuở ban sơ, bây giờ đâu rồi? Phải chăng, các cô đã quên tôi?