Chương 10 : Đêm Bạc
...Tia nắng này tắt rồi, vẫn còn hàng nghìn , hàng vạn tia nắng khác
Nhưng mặt trời một khi đã biến mất, thì vĩnh viễn không còn nhìn thấy ánh sáng, mãi mãi không có đường lui.
***
Muốn hỏi em anh là ánh nắng hay mặt trời?
Muốn hỏi em anh có đã từng là duy nhất?
... tia nắng là anh yếu ớt lao đi tìm bóng dáng em..
...chân trời nào cho anh được bên em??
...tia nắng là anh từ bỏ phồn hoa xinh đẹp
...tia nắng là anh vì em từ bỏ cả mặt trời....
Giọng hát trầm ấm vang lên trong căn phòng như xóa tan đi khoảng không gian u tịch vốn bấy lâu nay luôn in một màu trống vắng lạnh lẽo
"Ôi mẹ ơi! Cảm động quá đi mất, tuyệt vời quá đi mất , đẹp trai quá đi mất"
Vũ Hạ che một bên tai lại
"Vũ Hạ, cậu xem này , soái ca Tịch Ngân lại cho ra mắt ca khúc mới rồi này, ôi mẹ ơi! Đẹp trai chết mất"
"Ừ, cậu xem đi" Vũ Hạ vẫn chăm chú viết viết cái gì đó
Tiếng bút chì trên giấy đều đều vang lên
"Chậc, cậu làm gì từ chiều đến 9 giờ đêm vẫn làm thế, nghỉ ngơi chút đi chứ, sẽ mệt chết mất"
"Không sao!"
Tư Thuần bĩu môi
"Cậu ra đây nhanh lên"
Tư Thuần kéo cô ngồi dậy, đến trước màn hình máy tính
"Cậu xem, Tịch Ngân anh ấy có phải là quá đẹp trai , quá hoàn hảo không chứ?"
Nói tồi còn chắp tay ao ước để phụ họa
"..."
"Làm gì có ai hoàn hảo chứ.."
"Nhưng cậu xem, anh ấy siêu đẹp trai, hát lại hay, nhảy lại tốt, gia cảnh giàu có ,điều quan trọng là ...anh ấy còn biết nấy ăn , trời ơi , chồng quốc dân đây rồi"
Vũ Hạ nhướng mày liễu , điềm đạm cất tiếng
"À, tôi sai rồi, phải loại trừ nam chính ra mới đúng"
Tư Thuần nhíu mày khó hiểu
"Ý cậu là gì"
Vũ Hạ nhìn trên màn hình , không nói gì thêm
Dòng chữ hiện trên máy tính sáng vành vạch
Ca khúc Ánh nắng và mặt trời
Sáng tác Tịch Ngân
Trình bày Tịch Ngân
Tịch Ngân...
Lại là..
Một nam chủ khác, sẽ gặp Vi Nhã Tình vào buổi đại hội âm nhạc kia.
"Bài Ánh nắng và mặt trời này hay thật đấy nhỉ?"
Tư Thuần trầm trồ
"Hay thật!" Vũ Hạ tán thưởng, không hổ là nam chủ
"Lại còn rất ý nghĩa nữa chứ! Lãng mạn quá điii.!" Cô nàng lại bồi thêm
"Haizz, không biết mặt trời của mình sẽ là ai a~~, mình chả muốn làm ánh nắng đâu, mặt trời thế nào cũng hơn nắng cả!!!"
Mặt trời sao?
Vũ Hạ thoáng một chút trầm ngâm
"Này , cậu là mặt trời của mình có được không??"
Tư Thuần vừa nói vừa cười, đây rõ ràng là một câu nói đùa a
"Được chứ..."
Vũ Hạ không ngại nở một nụ cười phụ họa
"...Với điều kiện , cậu phải cách tôi xa một chút "
"..." xa một chút ?
"Một chút" của cô là bao nhiêu chứ! Hừ!
Tư Thuần bĩu môi khinh bạc, làm cô không khỏi có chút buồn cười
"Cậu không phải muốn đùa sao?"
Tư Thuần nghe vậy , chu chiếc môi nhỏ nhắn, phản bác
"Dù có đùa cũng đừng làm tổn thương tâm hồn thiếu nữ của mình chứ!? "
Vũ Hạ khẽ cười
"Được rồi , được rồi!Nghe theo cậu"
Tư Thuần nhe răng 'xì' một tiếng rồi lại tiếp tục mơ mộng
Vũ Hạ nhìn cô nàng một chút, thoáng cười buồn
Giá như, cô cũng giống như cô ấy, vui vẻ, ngây ngô như vậy, thật tốt biết bao , nhỉ?
Nhưng... cũng chỉ có thể là giá như..
"Tư Thuần!" Cô đột ngột lên tiếng
"Hửm?" Cô nàng có chút ngạc nhiên nhìn Vũ Hạ
"Nếu có một ngày, cậu lỡ phải lòng một ai đó, thì hãy chỉ để vị trí của họ là tia nắng, đừng bao giờ khiến họ trở thành mặt trời.."
Tư Thuần nhăn mày "Tại sao?"
"Vì tia nắng này tắt rồi, vẫn còn hàng nghìn , hàng vạn tia nắng khác. Nhưng mặt trời, một khi đã mất , chính là vĩnh viễn không còn thấy ánh sáng, mãi mãi không có đường lui"
Cũng giống như" cô ấy"! , yêu! yêu đến tê tâm liệt phế, yêu đến bất cần sinh mạng, yêu trọn một kiếp người , không ngại moi cả trái tim cho người. Vậy mà , người ta vẫn khinh rẻ, vẫn mang trái tim cô gái trẻ ấy hiến dâng cho người khác.
Thử hỏi, cô ấy có đau không?
À ,đau gì nữa chứ, làm gì còn trái tim nữa mà đau kia chứ, nỗi đau chẳng còn xuất phát từ một trái tim làm bằng máu đỏ
Mà , là cả một linh hồn, linh hồn của một cô công chúa đem tình yêu thiết tha cho hoàng tử dẫm nát dưới chân...
***
Ánh đèn đêm sáng vụt trên đường, màu đen huyền bí của trời đêm phủ xuống in một vệt dài bóng dáng ai trên đất
Đôi chân của Tư Thuần đi cùng với bước chân của cô
Tư Thuần khó hiểu
"Cậu đi theo mình làm gì? Mình tự có thể mua được mà"
"Cậu cũng có thể ở nhà!" Cô đáp
"Làm sao được, mình đã ở nhờ nhà cậu thì ít nhất phải làm được gì đó cho cậu"
"Không cần, nếu không muốn tôi đi theo, cậu có thể ở nhà"
"Thôi được rồi , bà cô của tôi ơi, cậu muốn làm gì thì làm" cô nàng tỏ vẻ cam chịu
"Aiz, nhưng sao cậu lại bắt mình ăn mặt kín mít như này , khó chịu chết mất , cả cậu nữa, hừ"
Vũ Hạ không nói gì , lặng lặng nhìn đồng hồ đeo tay của mình
22 giờ 53 phút
Còn 7 phút...
Kịp không?
Tại sao vẫn như vậy? Cô đã cố gắng ngăn chúng xảy ra.
Nhưng... có lẽ không được rồi...
Còn 6 phút
Vũ Hạ đưa mắt lên bầu trời đầy sao kia.
Ánh trăng đêm nay , đẹp quá!
Mong rằng mọi chuyện cũng sẽ tốt đẹp như vậy!
Không cản được thì đối mặt với nó vậy
Vũ Hạ đưa tay sờ thắt lưng của cô...
**
Bóng đêm sâu thẳm là nơi trú ngụ của những kẻ luôn căm ghét ánh sáng
Và đêm nay, là sân chơi của bọn họ, những kẻ yêu mùi thơm của máu và yêu cả sự tàn nhẫn
Vẻ mặt đắt ý của kẻ nào đó trong góc khuất ánh sáng càng trở nên lạnh lẽo hơn
Danh vọng, sợ hãi ,và..quy phục
Rồi mọi thứ sẽ là của hắn,nhanh thôi, sẽ nhanh thôi mà, ha ha ha ha
"Tới lúc rồi, bắt đầu nào~"
Ánh trăng sáng trên bầu trời bị mây dần che khuất, bóng tối được lắp đầy
"Một chút nữa, làm theo những gì tôi nói " Vũ Hạ nhìn đồng hồ lần nữa, có chút khẩn trương trong lòng
"Sao vậy?"
"Không cần hỏi nhiều, tới lúc cần thiết , ấn vào đây"
Vũ Hạ đưa chiếc nhẫn đính viên ruby đỏ thẫm vào tay Tư Thuần
Dù không hiểu tại sao nhưng cô cũng nhận lấy
Vũ Hạ nhìn cô một lúc
"Tôi tin tưởng cậu!"
22 giờ 59 phút
Tít tít tít
"NẰM XUỐNG! MAU!!"
"ẦMMMMMM"
Tiếng nổ lớn phát ra , kèm theo đó là hàng loạt tiếng la hét thất thanh từ những người còn sống sót
Tiếng còi báo động vang lên ầm ĩ, người dân hối hả phiêu tán đi
"Tư Thuần, mau nấp vào phía bên kia" Vũ Hạ nhanh chóng nói
Tư Thuần vẫn còn đang thất kinh, lắp bắp
"Ch..chuyện..gì.ì vậy?"
"Cậu cứ nấp vào trước đã,nếu không muốn chết thì hãy im lặng"
Tư Thuần sợ hãi nhanh chóng làm theo lời cô
Sau khi chắc chắn Tư Thuần được an toàn, Vũ Hạ mới quay đầu lại
Phía sau làn khói ngun ngút dần hiện lên bóng dáng người nào đó
Là hắn!!
Nụ cười hoang dã nguyên thủy chẳng khác nào một con sói đói tìm mồi
Phía sau là đám thuộc hạ
Và trong tay chúng... là Vi Nhã Tình
Sau bức tường , Vũ Hạ đưa mắt nhìn dáng người phía sau
"Các người là ai? Thả tôi ra! Sao lại bắt tôi chứ?" Nhã Tình phẫn nộ nhìn bóng lưng phía trước
Hắn nhẹ nhăn mày, xoay mặt lại
Bóng đêm dường như đã hòa thành một với hắn, không thể nhìn rõ ngũ quan , chỉ thấy được đôi mắt màu bạc sắt lẹm, bạc môi hơi nhếch lên
Hắn nhìn cô, một cỗ áp lực mạnh mẽ xông đến phía cô đứng, áp lực to lớn khiến cô như nghẹt thở . Nỗi sợ hãi dân lên từ sâu trong tâm trí
Kẻ này, thật đáng sợ
Cô phải làm sao bây giờ!
"Anh ..là ai?"
Kìm nén nỗi sợ hãi , Nhã Tình lấy can đảm hỏi
Tiếng cười trầm thấp của "hắn" lại vang lên, màng đêm lạnh lẽo
"Cô gái xinh đẹp, biết điều thì ngậm cái miệng nhỏ của cô lại..."
Hắn đưa tay nâng cằm cô, bóp mạnh
"Aaa"
"...Bởi vì , tôi không biết thương hương tiếc ngọc đâu"
Cô chỉ có thể trừng mắt nhìn tên tàn bạo này, hận bản thân không thể làm được gì
"Chậc, chú thỏ nhỏ tức giận rồi sao? "
"Chờ một chút, còn có trò hay cho cô xem"
Chiếc điện thoại được rút ra, chậm rãi đưa lên tai
Phía bên đây, Vũ Hạ nắm chặt thứ gì đó trong tay
Cô hít thở thật sâu...
Cơn gió nhanh chóng thoáng qua , một tiếng vụt dài phía sau bức tường vang vọng
Hắn nhanh chóng né đầu qua một bên
"Viuuu" lại một lần nữa
"Cạch"
Chiếc điện thoại rơi đi ,trượt đến góc nào đó
Và... đã kết nối
Hắn nhanh chóng đưa đôi mắt màu bạc đến bức tường
Đoàng!
Đoàng!
Đoàng!
Ba phát súng liên tiếp được bắn đi
"Mau ra đây" vẫn là giọng nói lạnh lẽo kia
Nhã Tình thấy vậy liền la lớn
"CHẠY ĐI!"
Một tiếng "bốp" phát ra lanh lãnh
"Câm mồm"
Máu từ vầng trán của cô gái nhỏ bắt đầu chảy xuống
Đau! Đau quá!
Vũ Hạ nhìn phía sau lại nhìn góc nhỏ bên kia
Điện thoại ở bên kia...
Vi Vũ Hạ sờ đai lưng, nhanh chóng rút khẩu súng
"Đoàng!!"
Cô nhanh nhẹn phóng người lại phía trước, bước hai bước
Tay xoay xoay khẩu súng trong tay , cô nhướn mày nhìn hắn
Nhã Tình thất kinh
Chị?
Sao chị lại ở đây? Chị phải làm sao?
"Chậc , cứ tưởng tên lớn gan nào, hóa ra chỉ là một cô gái nhỏ, lại còn không biết điều"
Nòng súng được giơ lên cao
"Thế nào cô gái? Chơi trò mĩ nhân cứu mĩ nhân sao? Hửm?"
Vũ Hạ cười lạnh , màng đêm phủ sương giá
"Coi nào, xem thường tôi vậy sao?" Giọng cô trào phúng
Súng được lên đạn một lần nữa
"Ha ha, có chút thú vị đấy ,nhưng hạng người như cô, tôi, đã gặp nhiều rồi"
"Cũng chỉ là phụ nữ, thì làm được gì chứ! Hắc đạo chỉ trọng sức mạnh , cô biết không"
Hạng người như cô...
Phụ nữ thì làm được gì
Ý trào phúng trên mặt cô càng sâu hơn
"Đúng là sức mạnh rất quan trọng, nhưng là mạnh..."
Cô đưa tay chỉ lên thái dương của chính mình
"...ở chỗ này"
"Còn nữa.."
Vũ Hạ chậm rãi mở miệng
"Mẹ nhà anh! Cũng là phụ nữ đấy!"
Rõ ràng là đùa cợt , rõ ràng là không biết điều..
Hắn nhíu mày, cỗ khí lạnh lại xuất hiện xung quanh
Nhã Tình không khỏi run người
Hắn cất tiếng "Nhiều lời"
Liền không chần chừ nã đạn
Từng cơn mưa đạn lần lượt xuất hiện. Tiếng đạn bay đã không còn xa lạ với cô...
Vũ Hạ nấp sau bức tường, lấy 1 chọi nhiều chắc chắn là cô chịu thiệt...
"Đoàng, đoàng"
Tiếng súng lần này phát ra là từ cô
Phía sau... hai dáng người ngã xuống