Mưa Ở Phía Tây

Chương 86




“Hôm đó em gọi điện thoại cho anh, lúc nghe giọng nói của cô ấy, đúng là có cảm giác mất hết can đảm…”, cô lặng lẽ nói.

Đây là lần đầu tiên cô nói ra cảm giác của mình, cho dù biết trong lòng cô sẽ để ý nhưng nghe cô nói vậy, Đỗ Trường Luân vội ôm chặt cô: “Hân Nhiên, sau này nhất định anh sẽ không khiến em phải đau lòng nữa, dù là hiểu lầm cũng sẽ không có”.

Quý Hân Nhiên biết anh không thích nói lời ngon tiếng ngọt nhưng những lời này với cô lại là động lòng nhất.

Mễ Kiều Dương từ Anh trở về, đến thăm cô, vừa khéo gặp Đỗ Trường Luân.

“Hân Nhiên, em định nuốt lời anh? Lúc đi em đã nói khi nào về sẽ mở tiệc đón anh cơ mà”. Anh nói đùa với Quý Hân Nhiên, lúc về nghe chuyện của cô, quả thật anh rất sợ.

Quý Hân Nhiên chỉ vào chân bị thương của mình: “Xem ra chỉ đành chờ chân em khỏi hẳn mới được, tạm nợ anh bữa cơm này vậy”.

“Nhưng cũng có tin tốt là được”. Anh nhìn Đỗ Trường Luân và Quý Hân Nhiên. “Bữa cơm này coi như hai người nợ tôi”.

Đỗ Trường Luân sảng khoái đồng ý: “Được, chờ chân Hân Nhiên khỏi, nhất định sẽ bù lại bữa tiệc này cho anh”.

Mấy ngày này, Mễ Kiều Dương đến thăm Quý Hân Nhiên, hai người nói chuyện công việc, cuối cùng, Mễ Kiều Dương đột nhiên nói với cô: “Hân Nhiên, Trường Luân đã làm rất nhiều việc vì em, Tiếu Trình Vỹ là anh ấy tìm đến để giúp em…”

“Em biết, Tiếu Trình Vỹ là anh họ của Trường Luân”. Quý Hân Nhiên không ngờ anh cũng biết chuyện này.

“Ừm, thực ra chuyện của cha em, anh ấy cũng đã làm rất nhiều, lúc trước sở dĩ cha em có thể nhanh chóng được tại ngoại, anh nghe bên Viện kiểm sát nói, là vì bên tỉnh có người qua nói chuyện. Em và chú Đức đều không tìm được ai, anh nghĩ hẳn là anh ấy… anh ấy đã nói chuyện này cho em chưa?”

Quý Hân Nhiên không ngờ còn có cả chuyện này. Lúc trước khi cha được thả, tuy cô và Trần Bỉnh Đức đều thấy ngạc nhiên nhưng cũng không nghĩ quá nhiều.

“Không có, anh ấy chưa nói nhưng dù là anh ấy làm thì anh ấy cũng không nói đâu”. Nếu không phải Tiếu Trình Vỹ gặp cả hai người thì cô chưa chắc đã được biết về chuyện này.

“Hân Nhiên, tuy phải thừa nhận đối thủ của mình vĩ đại là một chuyện rất đau khổ nhưng anh vẫn muốn nói, Đỗ Trường Luân thực sự rất tốt, anh thật lòng chúc hai người hạnh phúc”. Anh nói rất thành khẩn.

Quý Hân Nhiên rất cảm động: “Kiều Dương, thật ra anh cũng rất tốt, chỉ là… chúng ta đã bỏ lỡ… Cảm ơn anh, em tin anh nhất định cũng sẽ hạnh phúc”.

Cho dù Quý Hân Nhiên đã dặn dò, lúc mình không ở đó, mọi chuyện đều do Trần Bỉnh Đức quyết định nhưng có một số việc cần cùng cô bàn bạc, Trần Bỉnh Đức sẽ đến nhà, có đôi khi gọi điện hoặc cho thư ký đưa tài liệu đến nhà cô. Cô cũng dần bận rộn lên.

Lúc Đỗ Trường Luân đến thì cô đang xem tài liệu: “Anh ngồi chờ một chút nhé, em sắp xong rồi”.

Đỗ Trường Luân ngồi bên, rất ít khi anh thấy cô làm việc, nghĩ lại bình thường cô quản lý công ty lớn như vậy, chuyện phải xử lý sẽ rất nhiều, cũng phải bận rộn, mệt mỏi.

“Lúc trước quyết định thôi việc, có phải là rất khó chịu?” Xem xong tài liệu, anh hỏi cô.

Quý Hân Nhiên nghĩ nghĩ: “Khó chịu thì chắc chắn là có, rời khỏi môi trường làm việc quen thuộc ai chẳng vậy, huống chi anh biết đấy, em không có nhiều tình cảm với công ty này. Lúc đó xảy ra bao nhiêu việc, cũng chẳng có thời gian để ý đến cảm xúc của bản thân nhưng giờ nhớ lại, thật nhớ những ngày làm giáo viên, đơn giản, thoải mái.”

Đỗ Trường Luân gật gật đầu: “Hai năm qua chắc chắn là rất vất vả, khổ cho em rồi”.

Quý Hân Nhiên nghĩ lại: “Em cứ nghĩ, công ty này vào tay em chỉ được mấy tháng là sẽ sụp đổ, không ngờ lại kéo dài được đến bây giờ. Thực ra em cũng không tính là vất vả, chú Đức mới là người vất nhất. Chú đã lớn tuổi mà ngày nào cũng phải bôn ba, toàn tâm toàn ý giúp em. Chú ấy mới là công thần lớn nhất của công ty. Còn cả Mễ Kiều Dương, đương nhiên, cả anh nữa…”

“Có từng hối hận không?”

“Không đâu, em cảm thấy nếu đã lựa chọn thì sẽ không nên nghĩ đến hối hận hay không, nếu không thì đã không chọn lựa nó”. Cô thực sự nghĩ vậy.

“Hân Nhiên, thực ra có đôi khi anh rất ngưỡng mộ em, làm chuyện gì cũng đều quyết đoán như vậy, mà anh, có những lúc lại không quả quyết.”

“Em không thích anh luôn giữ mọi chuyện trong lòng, phải đoán tâm sự của anh, mệt chết đi được.” Cô nhẹ nhàng nói.

“Có phải vì mệt mỏi nên mới rời khỏi anh”.

“Em cảm thấy rất khó đoán, như rơi vào sương mù, em cố gắng muốn nhìn cho rõ nhưng lại không thể thấy được…”, giọng cô càng nói càng nhỏ.

Đỗ Trường Luân nắm tay cô, vùi đầu vào tóc cô, thì thào nói: “Về sau không thế nữa…”

Hơn một tháng sau, Quý Hân Nhiên đến bệnh viện kiểm tra lại, bác sĩ nói với cô, hồi phục rất tốt, sau đó chưa thể hoạt động mạnh nhưng có thể đi lại nhẹ nhàng, làm các động tác bổ trợ để khôi phục dần dần.

Đỗ Trường Luân lại đưa cô đến một phòng khám tư nhân, ở trong một con hẻm sâu, xe không thể vào được, anh bế cô từ ngoài vào.

Thực ra lúc ở bệnh viện anh cũng thường xuyên bế cô tới lui như vậy, ban đầu cô rất xấu hổ, mặt đỏ bừng nhưng mãi cũng thành quen.

Phòng khám này chuyên môn nối xương, một bà cụ hơn 60 tuổi trông rất hòa ái, nhẹ nhàng sờ sờ mắt cá chân cô rồi gật gật đầu: “Rất tốt”. Sau đó kê ra hàng loạt thảo dược, dặn Đỗ Trường Luân ngày ngày ngâm chân cho cô.

Lúc quay về xe, Quý Hân Nhiên nhìn đống thảo dược: “Những cái này có tác dụng sao?”

“Bà ấy rất giỏi về xương khớp, có nhiều người gãy xương không đi mổ mà đến đây nhờ bà, về nhà đắp thảo dược đều có thể khôi phục lại. Nhưng tính bà rất lạ, không phải người quen giới thiệu đến thì bà đều không tiếp. Anh phải tìm nhiều mối quan hệ mới có người giới thiệu cho”.

Thì ra là vậy, khó trách phòng khám lại mở ở nơi hẻo lánh như vậy, hơn nữa lúc đến cũng chẳng gặp ai khác.

Đỗ Trường Luân biết ngày nào cô cũng ở nhà như vậy rất buồn, anh lái xe dọc theo bờ biển. Mùa này biển vắng nhưng không thiếu trẻ em chơi diều. Quý Hân Nhiên dựa đầu vào cửa kính xe, ngẩng mặt nhìn những con diều bay lượn trên trời cao: “Bao giờ chân mới khỏi lại đây?”

“Sao thế, sốt ruột?” Đỗ Trường Luân nhìn cô.

“Ừm, thời tiết đẹp như vậy mà chỉ có thể nằm nhà, chán chết đi được”. Cô rầu rĩ nói.

“Anh cũng sốt ruột”. Đỗ Trường Luân cười nói.

Quý Hân Nhiên quay đầu lại: “Anh vội cái gì?”

“Chân em khỏi lại thì anh mới lấy em về được”. Đỗ Trường Luân nhìn cô: “Hân Nhiên, chờ em khỏe hẳn, chúng ta làm thủ tục tái hôn được không?”

Quý Hân Nhiên đỏ mặt, gật gật đầu.