Mưa Nhỏ Trong Trời Xuân

Chương 89




Cuối tuần, Lâm Mặc Linh và Trình Nhật Khải cùng nhà bố mẹ cô. Khúc Mỹ Ly biết họ về nên đã mua sẵn đồ, chuẩn bị cho một bữa tối thịnh soạn.

Thấy con gái và con rể tương lai trở về còn mang theo bao nhiêu quà cáp, toàn là đồ ăn, Khúc Mỹ Ly vừa sung sướng vừa trách móc con gái mình chỉ biết lãng phí tiền bạc, về nhà mình chứ có phải đi đâu đâu.

"Lần này là con đi Paris đấy, cũng phải mang quà về cho bố mẹ chứ! Hơn nữa, mấy đồ này cũng không đắt lắm." Lâm Mặc Linh cười hí hí, không nói là mấy đồ này toàn là do anh trả tiền.

Trình Nhật Khải sờ mũi, không nói gì. Mấy ngày hai người ở Pháp, số dư trong thẻ của anh giảm một cách nhanh chóng, còn người nào đó chẳng biết gì cứ vô tư đòi mua hết cái này đến cái nọ, vui vẻ mua sắm, khổ hơn nữa là anh vừa mất tiền vừa phải làm người xách đồ cho cô, ai biểu phụ nữ ai cũng sở thích mua sắm vậy chứ!

Khúc Mỹ Ly nhìn anh, "Nhật Khải à, chắc là con bé ngang ngược lắm nhỉ, khổ cho con rồi."

Trình Nhật Khải câm nín, đó có phải được coi là tình thương của bố mẹ vợ với anh không?

Lâm Mặc Linh kéo tay mẹ, "Mẹ, con là con gái mẹ đấy!"

Cô mở to mắt nhìn mẹ mình, cái gì mà ngang ngược, khổ thân anh ấy? Đó là lời mẹ ruột nói hay sao chứ?

Trình Nhật Khải ngồi trò chuyện cùng Lâm Tư Việt, Lâm Mặc Linh thì bận rộn trong bếp cùng mẹ, Khúc Mỹ Ly càng nhìn con gái càng không vừa mắt, "Sinh con gái quả nhiên thật vô nghĩa, lớn thì đi mất hút, thỉnh thoảng mới về thăm bố mẹ một lần, ngay cả điện thoại cũng chẳng thèm gọi. Bây giờ lại còn lẳng lặng kết hôn, không thèm nói với bố mẹ một câu."

"Vậy được, để con ly hôn với anh ấy, sau đó hỏi ý kiến của mẹ rồi quyết định." Lâm Mặc Linh cười tít mắt nhìn mẹ.

Khúc Mỹ Ly cốc mạnh vào trán cô, "Có gia đình rồi mà còn trẻ con như vậy, thật chẳng biết bao giờ con lớn nổi. Lúc đầu mẹ giục con chuyện này, bây giờ cảm thấy hối hận rồi, thằng bé thật đáng thương."

"Mẹ, con mới là con gái của mẹ mà!" Lâm Mặc Linh oán trách.

"Không phải, con là được mẹ nhặt ở bệnh viện về."

"..."

Được rồi, cô không phải con ruột của mẹ, là một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Trong bữa cơm, Khúc Mỹ Ly hỏi chuyện của hai người, "Các con năm nay cũng hơn hai tám tuổi rồi, cũng phải tính đến chuyện làm đám cưới thôi."

Trình Nhật Khải nhanh chóng mở miệng, "Bố, mẹ, bố mẹ con luôn mong mọi người có thể đưa ra một thời gian cùng ăn bữa cơm, quyết định chuyện hôn sự của con và Mặc Linh."

Lâm Mặc Linh nhai nhồm nhoàm, "Quyết định gì nữa, chẳng phải đăng ký kết hôn là xong rồi sao? Cùng nhau ăn một bữa cơm là được rồi."

"Cái con bé này, thật là mất lịch sự." Lâm Tư Việt mắng cô một câu.

Khúc Mỹ Ly cười, "Đúng đấy, hai nhà chúng ta cũng nên gặp mặt rồi."

"Chủ nhật tuần sau bố mẹ có rảnh không ạ, bố mẹ con muốn mời hai người đi ăn cơm." Trình Nhật Khải lễ phép hỏi.

"Rảnh, tất nhiên là rảnh." Khúc Mỹ Ly vui vẻ nói.

"Mẹ, thái độ của mẹ như là muốn đuổi con đi càng sớm càng tốt vậy." Lâm Mặc Linh bất mãn.

Khúc Mỹ Ly gật gật đầu, "Đó là sự thật, mẹ đã muốn đuổi con đi lâu lắm rồi mà không có ai chịu rước con, bây giờ có người rơi vào bẫy rồi, mẹ phải gấp gáp để người ta không chạy mất."

Lâm Mặc Linh phồng má, Trình Nhật Khải chỉ ở bên cạnh khẽ cười.

"Nhật Khải à, mẹ nấu có hợp khẩu vị của con không?" Thái độ của Khúc Mỹ Ly đối với con rể khác hoàn toàn với con gái của mình. Giờ bà cứ mở miệng ra là một câu mẹ, hai câu con ngọt sớt, Lâm Mặc Linh chính thức đã bị thất sủng.

"Ngon lắm ạ."

"Vậy con mau ăn nhiều vào, ở với con bé con không được ăn ngon như này đâu."

Lâm Mặc Linh ở bên cạnh câm nín, nhìn bố mẹ mình cười nói với Trình Nhật Khải, tâm trạng buồn bực.

Dọn dẹp xong xuôi, cô lười biếng ngồi ở trên sofa ngoài phòng khách, anh ngồi bên cạnh cô, đưa cho cô từng miếng táo, động tác thuần thục, giống như làm quen rồi.

Lâm Mặc Linh cảm thấy buồn chán, ngáp một cái, dựa vào vai anh, làm nũng: "Nhật Khải, ôm em lên phòng đi."

Trình Nhật Khải bất đắc dĩ, dịu dàng ôm lấy cô, "Trước mặt bố mẹ còn nhõng nhẽo như này..."

"Nhật Khải à, sau này cũng không thể nuông chiều con bé như vậy." Nhìn con gái xưa nay độc lập ở trước mặt anh giống như một đứa trẻ, khóe miệng Khúc Mỹ Ly chứa ý cười.

"Mẹ, mặc dù mẹ nhặt con ở bệnh viện về nhưng mà bao nhiêu năm nay chẳng nhẽ mẹ không có chút tình cảm gì sao?" Lâm Mặc Linh oán trách ngắt lời mẹ, hành vi huých vào khuỷu tay anh tỏ vẻ bất mãn.

Thấy hai mẹ con vì anh mà bất hòa, Trình Nhật Khải cưng chiều xoa xoa tóc của cô, "Hình như dạo này rảnh rỗi nên não không hoạt động nhiều, lại bắt đầu học thói nói hươu nói vượn."

Lâm Mặc Linh trừng mắt với Trình Nhật Khải, mà người nào đó lại dịu dàng trừng trở lại, Lâm Tư Việt cười haha, tiếng cười sang sảng và vui vẻ, Ông cảm thấy Trình Nhật Khải lúc thì nghiêm khắc, lúc thì dí dỏm thế này, mới là người đàn ông có thể mang lại hạnh phúc cho con gái.

Anh ôm cô lên phòng, căn phòng vẫn luôn được mẹ dọn dẹp sạch sẽ, trông vẫn sáng đẹp.

Trình Nhật Khải nhìn những cuốn sách ở trên bàn học của cô, một ngăn toàn truyện tranh conan, một ngăn toàn tiểu thuyết trinh thám, một ngăn toàn sách nghiên cứu hóa học và sinh học, ngăn còn lại là tiểu thuyết văn học.

"Em đọc hết những quyển này rồi à?"

"Ừ, còn thêm chồng sách ở nhà Trần Lâm Dương nữa."

Nhìn thấy Trình Nhật Khải sờ qua một lượt, hình như đang tìm gì đó, "Anh tìm gì vậy?"

"Anh không thấy em có quyển thơ văn nào cả."

"À, mấy quyển đó đều của Trần Lâm Dương hết." Lâm Mặc Linh gật gù.

"Hồi đó anh vẫn luôn muốn biết người suốt ngày học mấy môn tự nhiên như em sao biết về văn thơ nhiều thế!" Trình Nhật Khải mỉm cười.

Lâm Mặc Linh lắc đầu, thở dài: "Em chính là kiểu yêu ai thì yêu cả đường đi. Khi còn nhỏ bố mẹ em bận công việc, Trần Lâm Dương là một người anh trai tốt, thường xuyên chơi với em. Anh ấy có mấy quyển sách văn thơ để nghiên cứu của mẹ anh ấy, muốn thể hiện trước mặt em, nên toàn kéo em vào phòng rồi tra tấn lỗ tai em bằng mấy bài thơ làm em ám ảnh, anh ấy còn không cho phép em đi."

"Nhưng anh ấy rất yêu thương em." Trình Nhật Khải nhớ tới những lời anh ấy nói với anh, còn cả thái độ nghiêm túc đó nữa, khẽ cười.

Lâm Mặc Linh đồng ý, "Em biết."

"Em bắt đầu đọc sách trinh thám từ bao giờ vậy?" Ánh mắt Trình Nhật Khải trong trẻo, khóe miệng dần cong lên.

"Không nhớ nữa." Lâm Mặc Linh lắc lắc đầu, "Em chỉ nhớ là có một năm em dành hết tiền mừng tuổi mua một loạt sách về, mà em thì đã mua về là phải đọc, em tiếc lắm."

Trình Nhật Khải ôm cô nằm xuống giường, khẽ vuốt tóc cô, "Em thật sự không có nhớ gì về anh hết sao?"

Lâm Mặc Linh ôm lấy anh, thoải mái nói: "Không nhớ thật, lúc gặp lại nhìn thấy tên anh em cũng chỉ cảm thấy quen quen, em còn chẳng nhớ nổi cả họ tên anh như thế nào, không phải mỗi anh đâu, mà hầu như lớp mình em đều vậy, ngoại trừ Lương Trầm Yến và Hạ Sơ Nguyệt. Nhưng mà nhiều lần nói chuyện anh cứ thản nhiên nói với em những chuyện cũ như là người bạn thân lâu ngày không gặp làm em hoài nghi có phải hồi đó chúng ta thân thiết lắm không? Nếu vậy sao em chẳng có ấn tượng gì cả."

"Vậy em thích anh từ bao giờ?" Trình Nhật Khải tựa mũi lên trán cô, thì thầm.

Trầm ngâm một lát, Lâm Mặc Linh trả lời: "Khi anh tìm được em ở trong cái mê cung đó, thái độ của anh làm em nhớ lại từng có lần em xảy ra tranh chấp với mấy cô gái xung quanh Trần Lâm Dương, thái độ của anh cũng như vậy và anh cũng đi cùng em đến nhà em. Lúc đó em cảm thấy có chút cảm giác thích anh, muốn kiểm tra lại bản thân xem có phải mình thích anh không thì đùng một cái anh tỏ tình, làm em bối rối, không biết nên làm thế nào chỉ còn cách chạy trốn.

Sau đó là chuyện Đặng Thành An trở về làm khơi gợi nỗi đau của em, em lại sợ hãi với việc yêu đương, hơn nữa anh lại còn nói anh thích em mười hai năm, làm em không thể tin được, tự nói với bản thân là anh chỉ thích em của quá khứ thôi. Có lẽ khi đó em chính là người anh thích nhưng lại không thể nói ra nên anh cảm thấy tiếc nuối, nhớ mãi không quên, nghĩ đến đó, em lại lùi bước. Nhưng mà em càng lùi thì anh lại càng tiến lại gần, dần dần em nhớ lại một số chuyện, còn có thêm lời tâm sự của Dương Giai Hoa lúc cô ấy mời em tham gia hôn lễ."

Trình Nhật Khải nghe lời bộc bạch của cô, vòng tay ôm cô siết chặt hơn, giọng nói trầm trầm: "Vậy là do anh quá nhanh chóng nên mới khổ sở như vậy."

Lâm Mặc Linh bật cười, "Đúng vậy, nếu anh để cho em thích ứng một thời gian, trong khoảng thời gian đó chăm chỉ gọi điện cho em, em sẽ không như vậy."

"Anh có gọi cho em mà, nhưng chỉ nghe được những tiếng tút tút dài cho đến kết thúc." Giọng anh có vẻ giận dỗi, "Lúc anh ở trong bệnh viện, gọi cho em mấy cuộc nhưng em đều không nghe."

"Chắc tại lúc đó em bận quá, không để ý."

"Vậy mà anh Dương gọi cái là em bắt máy ngay, còn chạy đến nữa." Trình Nhật Khải ỉu xìu.

"Lúc anh ấy gọi em vừa xong việc, nhưng mà, khi nghe Sơ Nguyệt nói anh phải vào bệnh viện, trong giờ họp em không tập trung được chút nào." Lâm Mặc Linh dỗ ngọt anh.

Giọng điệu của anh có chút giận dỗi: "Thế mà mấy lần gặp anh em còn không thèm đến hỏi thăm một câu."

Lâm Mặc Linh hợp tình hợp lý nói: "Chẳng phải anh có khách sao?"

"Em đừng lấy cớ, nhiều lần chỉ có chúng ta, em cũng phớt lờ anh."

"Vì ngại đó, em không biết nên đối mặt với anh như thế nào. Anh thì hay rồi, cứ tập kích em vào buổi tối."

"Không như vậy làm sao theo đuổi được em."

Lâm Mặc Linh mỉm cười vùi đầu vào cổ anh, hít thở đều đều, cảm nhận độ ấm từ cơ thể anh, lẩm bẩm: "Anh biết không, dù là lúc trước hay hiện giờ, em đều thích anh vì nụ cười của anh. Lúc gặp lại, anh hay cười với em, mà anh cười lên trông rất đẹp trai, giống như là ánh nắng trong ngày mưa ảm đạm vậy, làm em rung động, muốn ngắm nhiều hơn, nhiều lần như vậy làm em nhớ lại năm đó em vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ gật, anh cũng cười như vậy với em, ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên gương mặt anh, thiếu niên anh tuấn, nụ cười tỏa nắng, quả thực là làm rung động lòng người, lúc đó tim em đập dữ dội, thiếu nữ đang tuổi mới lớn như em đã rơi vào lưới tình của anh."

Trình Nhật Khải yêu chiều vuốt tóc cô, "Biết vậy anh nên cười với em nhiều hơn."

Lâm Mặc Linh phản đối, ngẩng mặt lên nhìn anh, "Không được, chỉ được cười như vậy khi có chúng ta thôi."

Trình Nhật Khải đưa tay sờ má cô, cười dịu dàng, "Ừ, nghe lời em."

Lâm Mặc Linh hài lòng dụi dụi vào người anh.

"Tối nay đến nhà anh ăn cơm."

"Ừm." Lâm Mặc Linh đang nói lại nhớ đến cái gì đó, "Trình Nhật Khải, nếu sau này chúng ta kết hôn, năm mới đi nhà ai ăn tết trước?"

Trình Nhật Khải cân nhắc nói: "Câu này của em có vấn đề, nên bỏ nếu đi. Ăn tết nhiều người náo nhiệt, hai nhà chúng ta tụ tập chung một chỗ được rồi. Nếu không chúng ta oẳn tù tì."

"..."

Buổi chiều, Giang Thu Dung thấy hai người về mặt mày hớn hở, "Mặc Linh, về rồi hở? Mau vào nhà đi, mẹ đã nấu rất nhiều món ngon cho con đấy!"

Lâm Mặc Linh vui vẻ, "Mẹ, con tăng cân rồi."

Giang Thu Dung nghe cô gọi một tiếng mẹ, đặc biệt phấn khích, "Con bây giờ rất tốt, không nên quá gầy." Bà chuyển đề tài, "Nào, dọn cơm thôi."

Trình Nam Quang đang ngồi ở phòng khách đọc báo, thấy con trai và con dâu về cũng nhiệt tình, "Nhật Khải, con có thể đi được rồi."

"Bố, con đã mất công đưa con dâu của bố về, ít ra cũng phải cho con ăn một bữa cơm chứ!" Trình Nhật Khải dở khóc dở cười.

"Mọi lần mấy tháng con mới về qua nhà một lần, cũng chẳng cần ăn cơm, không phải sao?" Giang Thu Dung cho anh một cái liếc mắt.

"Nhưng vợ con..."

Trình Nhật Khải chưa kịp nói thì đã bị bố ngắt lời: "Vợ con ở đây thì sao, con không phải lo, bố mẹ rất quý nó, sẽ không ngược đãi nó đâu, con yên tâm đi đi."

Khóe mắt anh giật giật.

Lâm Mặc Linh cười vui vẻ không ngừng, anh cũng phải nếm mùi bị thất sủng.

Cô thân thiện nói tốt cho anh: "Bố, mẹ, nể tình anh ấy bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn nhớ đến việc mua quà cho hai người, để cho anh ấy ăn bữa cơm đi ạ."

"Con nói được thì là được, mau vào ăn cơm thôi không nguội hết giờ."

Lâm Mặc Linh lè lưỡi khiêu khích anh.

Cả bữa cơm ăn rất vui vẻ, bố mẹ anh hỏi cô về những chuyện thú vị ở Paris, tiếng cười không ngừng.

Ăn cơm xong, người con bị thất sủng phải đi rửa bát dọn dẹp, Lâm Mặc Linh ngồi ở ngoài phòng khách nói chuyện với người lớn.

Giang Thu Dung đích thân pha trà cho cô, "Thế nào, có ngon không con?"

Lâm Mặc Linh cầm ly trà, uống một ngụm, "Dạ ngon lắm ạ!"

"Con có thích không, bố mẹ được người ta tặng nhiều lắm, mang về để Nhật Khải pha cho con uống, đừng uống café nhiều quá, không tốt cho sức khỏe đâu." Giang Thu Dung có hơi lo âu.

"Dạ vâng ạ, chỉ sợ anh ấy không pha cho con thôi."

"Nó không pha cho con, con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ chỉnh nó cho con."

Trình Nhật Khải dọn dẹp xong đi ra, "Hai người nói xấu gì con đấy?", ngồi xuống cạnh Lâm Mặc Linh.

"Nói con dám không đối xử tốt với Mặc Linh, bố sẽ cho con một trận." Giang Thu Dung quăng ánh mắt sắc bén nhìn anh.

Trình Nhật Khải rót một ly trà, "Mẹ, con cũng không dám làm vậy đâu."

Giang Thu Dung gật gật đầu, "Chuyện tổ chức hôn lễ hai con có quyết định chưa? Mẹ đã đi xem ngày rồi, tháng mười hai này có một ngày rất đẹp, nếu không thì phải đến tháng hai năm sau, sau năm mới. Các con cũng đã đăng ký kết hôn rồi, hay là tổ chức hôn lễ sớm một chút? Hai con thấy thế nào?"

Lâm Mặc Linh suy nghĩ, "Chuyện này nên để người lớn quyết định đi ạ. Chúng con nghe theo lời của bố mẹ."

"Mẹ, bố mẹ cô ấy đã đồng ý là chủ nhật tuần sau cùng ăn cơm với nhà mình, lúc đó có thể bàn chuyện này luôn." Trình Nhật Khải khẽ nói.

"Thế thì tốt quá!" Giang Thu Dung cười không khép được miệng, người con dâu này bà vô cùng hài lòng. Bây giờ bà cả ngày lẫn đêm đều mong đợi con trai mau chóng kết hôn, bà cũng nhanh chóng có cháu nội.

Bà nhìn chồng mình, giọng nói có hơi ra lệnh, "Bố nó, chủ nhật tuần sau có hẹn gì cũng phải hủy hết đi, biết chưa?"

"Khổ quá, bà nói cứ như là tôi không biết việc này quan trọng như thế nào ấy!" Trình Nam Quang càm ràm.

Giang Thu Dung lại cầm tay Lâm Mặc Linh, ôn tồn nói: "Mặc Linh, con không cần có áp lực gì trong lòng, kết hôn vẫn giống như trước kia vậy, con và Nhật Khải cứ ở nhà hưởng thụ thế giới hai người, ngày nghỉ hoặc rảnh rỗi thì về đây, mẹ làm chút thức ăn ngon cho các con." Bà nói từng việc một, giọng nói rất dịu dàng.

Trong lòng Lâm Mặc Linh trong nháy mắt mềm mại, toét miệng cười, "Vâng ạ, con cũng rất thích uống trà của mẹ đấy ạ!"

Giang Thu Dung nghe cô nói, mở cờ trong bụng, đối xử với cô tràn đầy thân mật, "Nhật Khải cũng biết pha trà này, nhưng nếu con không thích thì cứ về đây, mẹ sẽ pha cho con."

Trình Nhật Khải bất mãn, "Mẹ, mẹ thiên vị quá đấy!"