Lâm Mặc Linh ngày thường cũng chẳng làm gì ngoài đi làm rồi về nhà.
Trình Nhật Khải đi chơi với bạn học cũ, nên hôm nay cô rất rảnh rỗi. Vốn dĩ, cô nghĩ ngày nghỉ thì ngủ thẳng đến lúc tự tỉnh, sau đó ngồi dưới ánh mặt trời soi vào cửa sổ đọc sách, nhàn nhã tự tại, tận cho đến mặt trời chiều ngả về tây.
Nhưng loại cuộc sống tự tại này chỉ mới được hiện lên trong suy nghĩ thì đã bị Lương Trầm Yến đánh vỡ.
Sáng chủ nhật Lâm Mặc Linh bị tiếng chuông cửa rất lớn đánh thức, cô đem chăn trùm hết lên đầu lại, ai ngờ người ngoài cửa còn kiên nhẫn hơn, cuối cùng cô không thể không đứng dậy mắt nhắm mắt mở đi ra mở cửa.
Ngoài cửa Lương Trầm Yến trông thấy cô, đầu tiên vỗ vỗ ngực, còn lẩm bẩm: "Còn tốt, còn tốt." Sau đó vượt qua cô tiến vào phòng khách.
Lương Trầm Yến đi một lượt đến ghế sofa: "Sao điện thoại của cậu không mở máy, tớ gọi cho Nhật Khải thì cậu ấy bảo đang đi chơi bên ngoài, không ở bên cạnh cậu. Tớ bấm chuông cửa lâu như vậy cậu cũng không có một chút phản ứng, tớ còn nghĩ rằng cậu xảy ra chuyện gì chứ."
Lâm Mặc Linh nửa nằm trên ghế sofa bên kia, miễn cưỡng mở miệng: "Tớ có thể có chuyện gì? Ngày thường thì đi làm đến mệt mỏi, ngày nghỉ thì phải nghỉ ngơi thật tốt chứ, như thế mới có thể tiếp tục làm tốt công việc được."
Lương Trầm Yến độ lượng chỉ Lâm Mặc Linh: "Thôi đi, cậu nhìn lại cậu đi, quần áo không chỉnh tề, đầu tóc bù xù, vầng mắt thì thâm quầng, thật không biết nếu như người khác trông thấy cái dạng này của cậu còn có thể nói đây là phó Tổng giám đốc xinh đẹp tài giỏi của Thanh Vũ nữa hay không."
"Kệ tớ, nếu cậu không đến thì cũng không có ai nhìn thấy bộ dạng này của tớ đâu."
Lâm Mặc Linh mắt cũng không mở ra, "Sao cậu lại tới đây?"
Lương Trầm Yến hô to: "Bạn yêu à, hôm nay là cuối tuần!"
Lâm Mặc Linh vẫn nhắm chặt hai mắt, "Cuối tuần như thế nào lại không ở cùng người chồng yêu quý nhà cậu, đến chỗ tớ làm gì?"
Lương Trầm Yến nghe thế mặt đột nhiên đỏ bừng: "Chẳng lẽ cứ ngày nghỉ là tớ không được ra ngoài sao?"
Lâm Mặc Linh mở nửa mắt ra nhìn cô ấy, nở nụ cười.
"Hôm qua anh ấy đi công tác rồi, nói chắc phải mai mới về được." Lương Trầm Yến có chút tủi hờn.
"Ơ, làm sao cậu trông như một bà oán phụ vậy? Thời gian trước không phải còn vợ vợ chồng chồng, yêu đương nồng thắm sao, ngay cả tớ cũng không thèm để ý, giờ rốt cục cũng nhớ tới tớ rồi à?" Lâm Mặc Linh nhìn cô có chút hả hê.
Lương Trầm Yến bỗng chốc đứng lên véo Lâm Mặc Linh một cái, "Dậy đi, thay quần áo rồi ra ngoài mua đồ với tớ."
"Chúng ta không phải vừa mới đi mua sắm hôm trước sao?" Lâm Mặc Linh nhíu mày.
"Nhưng bây giờ bụng tớ to rồi, phải đi mua đồ bà bầu, tớ cũng không có bắt cậu mua cùng, chỉ cần đi cùng tớ thôi."
Bụng của Lương Trầm Yến đã lộ ra, mặc dù hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy rộng rãi.
"Tuân lệnh, chị đợi em một lát, em sẽ dùng tốc độ nhanh nhất."
Lâm Mặc Linh nhanh chóng bật dậy, chạy ngay vào nhà tắm.
Hơn mười phút sau, cô đã chỉn chu bước ra, lại là một Lâm Mặc Linh rạng rỡ thường ngày. Khi hai người ra khỏi cửa, cô để ý thấy Lương Trầm Yến đã đổi đôi giày cao gót ngày trước thành giày đế bằng. Lâm Mặc Linh có phần chưa thích ứng.
"Đừng nhìn nữa, giày cao gót chồng tớ giấu đi hết rồi." Lương Trầm Yến ca thán.
Lâm Mặc Linh không nhịn được phì cười.
"Đừng cười tớ, sau này cậu sẽ biết."
"Chồng cậu quả thực rất yêu cậu."
"Ừ, tớ cũng cảm thấy đây là kết quả mà tớ không ngờ tới nhất. Lúc đầu lựa chọn kết hôn bởi vì tớ không muốn bố mẹ lo lắng cho tớ vẫn luôn bị tổn thương tình cảm bởi người đó, mặc dù đúng là như vậy. Nhưng mà thật may làm sao, trong hôn nhân này, tớ lại có thể yêu và được yêu." Lương Trầm Yến nói đến đây, gương mặt hiện lên vẻ hạnh phúc.
Khi cô ấy đang nói chuyện, Đỗ Tư Minh gọi điện đến, hỏi cô ấy đang làm gì, có cảm thấy mệt không, đi đứng phải cẩn thận, không được ăn uống lung tung.
Còn cô ấy chỉ trả lời: "Em biết rồi, em tự lo cho mình được mà, hơn nữa còn có Mặc Linh. Anh đừng làm quá lên như vậy, mau đi làm việc đi."
Cúp điện thoại, Lương Trầm Yến rất bất đắc dĩ: "Mặc Linh, tớ phát hiện anh ấy không phải là con người tớ quen biết trước kia, anh ấy dài dòng quá!"
"Chồng cậu chắc rất mong chờ vào con của hai người." Lâm Mặc Linh nói đúng trọng tâm.
Lương Trầm Yến liền nói chuyện không kiêng nể gì: "Cậu với Trình Nhật Khải như nào rồi? Khi nào chuẩn bị kết hôn đây?"
"Sớm quá."
"Thật ra nếu như chính là người đó, thời gian căn bản không phải vấn đề. Cậu nói có đúng hay không?"
Lâm Mặc Linh gật gật đầu, khen ngợi: "Đúng là con người có kinh nghiệm có khác, nói năng thật sâu sắc."
"Cậu thôi trêu chọc tớ đi."
Vì Lương Trầm Yến mang thai nên Lâm Mặc Linh được giao cho nhiệm vụ quan trọng lái xe tháp tùng cô ấy đi.
Hai người đi đến cửa hàng thời trang dành cho bà bầu và trẻ sơ sinh, Lương Trầm Yến thử hẳn mấy bộ, bộ nào Lâm Mặc Linh cũng đều vỗ tay khen đẹp.
"Bà mẹ trẻ, cậu thích thì mua hết đi, sao phải đắn đo suy nghĩ nhiều làm gì cho đau đầu, ảnh hưởng đến sức khỏe của bé con trong bụng." Lâm Mặc Linh thấy Lương Trầm Yến đi ra đi vào đến chóng cả mặt, cô khuyên nhủ.
"Cậu đừng có rủ rê tớ đi vào con đường tiêu xài hoang phí đấy, tớ không phải đại gia như cậu." Lương Trầm Yến liếc cô một cái.
"Cậu không phải đại gia nhưng chồng cậu là đại gia còn gì!"
"Chồng tớ chỉ là một viên chức nhỏ nhoi trong nhà nước, danh xưng đại gia đó không đúng với anh ấy đâu."
Nhỏ nhoi? Thẩm phán tòa án nhân dân thành phố mà nhỏ, vậy những người khác chẳng lẽ là con kiến sao? Nghĩ thì nghĩ là vậy nhưng Lâm Mặc Linh vẫn cười khẩy nói: "Cậu nói vậy không sợ người khác biết muốn xông đến mắng cho cậu một trận à?"
"Họ có dám không đã?" Lương Trầm Yến nhếch miệng.
"Đúng thật, làm gì có ai dám." Lâm Mặc Linh nhún nhún vai.
Sau khi chọn đồ xong, hai người lại dạo ở chỗ đồ dùng cho trẻ sơ sinh, những quần áo nhỏ giày nhỏ kia thật là đáng yêu, Lương Trầm Yến yêu thích đến chẳng muốn buông tay.
Cô sờ lấy một bộ váy của bé gái, hí hửng nói: "Tớ muốn sinh con gái chết đi được, nếu là con gái mặc bộ váy này vào nhất định rất đẹp."
Lâm Mặc Linh đứng ở bên cạnh gật đầu phụ họa: "Ừm, con gái rất dễ thương, hơn nữa lại ngoan ngoãn, mặc bộ váy đó thì giống một nàng công chúa nhỏ vậy."
"Mặc Linh, vậy cậu cũng sinh một đứa con gái đi, như vậy sau này hai đứa nó sẽ là đôi bạn thân thiết như chúng ta." Lương Trầm Yến cười không phúc hậu.
Lâm Mặc Linh hơi trầm xuống liếc cô ấy, không nói lời nào.
"Thật là muốn mua quá, nhưng mà tớ không biết bé con này là trai hay gái, vẫn phải đợi thêm một thời gian nữa mới mua được."
"Tớ thấy con trai hay con gái đều tốt hết. Thằng em trai tớ năm nay năm tuổi, mặc dù rất nghịch ngợm nhưng cũng rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, đặc biệt là nó cũng đáng yêu nữa, lại còn rất thích tớ."
"Cậu thích như vậy sao không mau mau kết hôn đi, kết hôn càng sớm thì ước mong có con của cậu càng sớm thành hiện thực." Lương Trầm Yến cười không tốt đẹp gì.
"Tớ đâu có nói tớ ước mong có con đâu!" Lâm Mặc Linh phản bác.
"Vậy ý cậu là không muốn có con? Tớ phải nói cho Trình Nhật Khải biết mới được."
"Cậu đừng có xuyên tạc lời của tớ."
"Được rồi, không trêu cậu nữa, chúng ta ra quán café ngồi đi." Lương Trầm Yến cười ha hả.
Hai người lại đi đến một tiệm café, tìm chỗ ngồi xuống.
"Cho tôi một trà hoa cúc mật ong." Lương Trầm Yến gọi.
"Một Espresso."
"Hai người đợi một chút ạ." Nhân viên phục vụ lễ phép nói rồi rời đi.
Lâm Mặc Linh tủm tỉm cười nhìn Lương Trầm Yến: "Đúng là làm mẹ rồi, suy nghĩ chu đáo hẳn lên. Mọi lần tớ toàn thấy cậu gọi nước ép hoặc sinh tố thôi mà bây giờ lại uống trà cơ đấy. Đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra được."
"Cậu cứ cười đi, đến lượt cậu tớ xem cậu có còn vui vẻ mà uống café, niềm đam mê của cậu nữa không!" Lương Trầm Yến bộ dạng không thèm chấp với cô.
"Cậu cứ chờ đến lúc đó đi, còn bây giờ tớ cứ cười trước đã."
"Đến lượt cậu tớ sẽ cười nhiều hơn."
Sau khi Trình Nhật Khải tụ tập với bạn bè xong, mọi người hẹn buổi tối đi vào quán karaoke chơi bời.
"Nhật Khải, khó có dịp như thế này, buổi tối đi chơi cùng chúng tớ đi."
"Tớ gọi điện cho bạn gái."
"Không phải chứ, bây giờ còn chưa kết hôn đã phải xin phép? Nhật Khải à, bây giờ cậu không có địa vị quá rồi."
Trình Nhật Khải bất đắc dĩ cười cười: "Không hỏi thử lát nữa cô ấy cãi nhau với tớ."
"Ối chao, này, Nhật Khải, cậu không nói đùa chứ?"
Trình Nhật Khải đang gọi điện thoại cho Lâm Mặc Linh: "Em ở đâu thế?"
"Đang ngồi uống nước."
"Mua đồ xong chưa?"
"Rồi, uống xong em sẽ đưa cậu ấy về. Bên đó của anh thì sao?"
"Mới vừa đánh bài xong, buổi tối bọn họ gọi anh đi ăn cơm."
Một nhóm người cùng vểnh tai lên nghiêm túc nghe.
Trình Nhật Khải hơi xoay người, "À, tối về ăn cơm à! Vậy cũng được, để anh nói với bọn họ một tiếng."
Lâm Mặc Linh nhíu mày.
Lương Trầm Yến cười: "Lấy cậu làm cớ thôi."
"Tớ biết." Lâm Mặc Linh cúp điện thoại, bổ sung thêm: "Nhưng tớ không thích bị mang danh quản bạn trai quá kỹ một chút nào. Cứ như thể là tớ là một người hay ghen tuông, không tin tưởng bạn trai vậy."
"Sao cậu không nghĩ là cậu ấy thích dành thời gian cho cậu hơn là cho người khác!"
"Đúng là quân sư tình yêu, nghe cậu nói tớ càng ngày càng mở mang đầu óc. Cậu có mở lớp tư vấn tình cảm không, tớ nhất định sẽ đăng ký làm học sinh của cậu." Lâm Mặc Linh khoa trương nói.
Lương Trầm Yến cảm thấy vui thích vì lời nói của cô nhưng lời nói ra lại là "Cậu thôi đi."
Trình Nhật Khải cúp điện thoại ra vẻ tiếc nuối nói với bạn mình: "Buổi tối trong nhà tớ có chuyện."
Những người đó an ủi: "Không sao không sao, sau này có thời gian rồi đi cũng được."
Trình Nhật Khải khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt hơi khổ.
Lâm Mặc Linh đưa Lương Trầm Yến về nhà cô ấy an toàn rồi mới yên tâm lái xe về nhà. Cô đi lên nhà, cầm lấy chìa khóa mở cửa. Mở cửa xong liền thấy một đôi giày nữ và một đôi giày nam đặt ở cửa.
Bố mẹ đến sao? Đoán trước được chuyện không hay có thể xảy ra, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trình Nhật Khải: tạm thời tối nay anh đừng đến nhà tìm em, em có việc rồi.
Lâm Mặc Linh cất giày vào trong kệ đựng giày, sau đó đi vào nhà, quả nhiên thấy hai vị phụ huynh đã ngồi sẵn ở trên ghế sofa, vẻ mặt rất nghiêm trọng.
"Bố! Mẹ! Bố mẹ đến bao giờ sao không thông báo cho con biết một tiếng?" Cô tươi cười nhìn hai người.
"Con vừa đi đâu về đấy?" Mẹ cô lạnh giọng hỏi.
"Con vừa đi mua sắm với Trầm Yến." Lâm Mặc Linh thành thật trả lời, nhưng không dám ho he nửa lời về chuyện cô ấy đã mang thai.
"Thật không?" Mẹ cô ánh mắt nghi ngờ.
Lâm Mặc Linh khẳng định chắc chắn: "Thật mà! Không tin con cho số mẹ gọi điện cho cô ấy xem."
Nghe con gái khẳng định chắc nịch, Khúc Mỹ Ly cũng không còn nghi ngờ gì nữa.
Lâm Mặc Linh ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, cười hì hì: "Bố mẹ đến đây có chuyện gì vậy ạ? Sao không gọi con?"
"Đến xem đứa con gái duy nhất của tôi bận rộn đến cỡ nào mà gần ba tháng không về nhà lấy một lần, phải để chúng tôi lên tận đây mới được gặp." Khúc Mỹ Ly hậm hực.
"Ầy, mẹ hôm nay làm sao thế? Ai không biết điều lại động chạm gì đến mẹ sao? Mọi năm con mấy tháng mới về một lần mẹ cũng có nhớ mong gì đâu."
"Ai chọc giận tôi ư? Ngoài chị ra thì còn ai vào đây nữa."
"Con có làm gì đâu cơ chứ!" Lâm Mặc Linh ấm ức.
"Không làm gì? Không làm gì mà có bạn trai cũng không thèm thông báo với bố mẹ một tiếng, thậm chí là con gái đã về ra mắt bố mẹ người ta mà người làm cha mẹ như chúng tôi cũng không biết. Chị có coi chúng tôi là bố mẹ chị nữa không?" Khúc Mỹ Ly tức giận chất vấn.
"Sao mẹ biết?" Lâm Mặc Linh hô hấp khó khăn hỏi.
"Sao tôi biết à? Cô đừng hỏi đến, nhắc đến tôi lại càng bực mình."
Sáng hôm nay có một hội nghị khoa học của thành phố, Khúc Mỹ Ly bắt buộc phải tham dự. Lúc kết thúc, có một người phụ nữ trạc tuổi đến chào hỏi với bà, bà nhận ra đây chính là phó giám đốc Sở giáo dục thành phố.
Nghe thấy có người gọi mình, Khúc Mỹ Ly đứng lại.
"Chào chị, thật trùng hợp quá, không ngờ lại được gặp chị ở đây." Giang Thu Dung niềm nở nói.
"Phó giám đốc, là chị sao? Thật là khéo!" Mặc dù Khúc Mỹ Ly cũng không hiểu sao bà ấy lại tỏ ra thân thiết với mình như vậy nhưng cũng phải ép sự tò mò xuống, hồ hởi nói.
"Lúc đầu tôi đã ngờ ngợ nhận ra chị, nhưng sợ nhầm, nhiều năm không gặp, vậy mà trí nhớ tôi vẫn còn tốt như vậy." Giang Thu Dung cảm thán: "Nhớ khi Nhật Khải nhà tôi học lớp chín, lúc nào đi họp phụ huynh giáo viên cũng đều khen con bé Mặc Linh nhà chị, đến bây giờ tôi vẫn nhớ mãi."
Khúc Mỹ Ly bây giờ mới nhớ ra người đang đứng trước mặt bà đây là phụ huynh của bạn nam học cùng lớp cấp hai với con gái mình, tất cả mọi lần họp phụ huynh suốt bốn năm bà đều gặp bà ấy.
"Quả thực đã nhiều năm rồi, tôi cũng không còn nhớ rõ chị nữa." Khúc Mỹ Ly khéo léo nói.
"Đúng vậy, từ lúc chúng nó mới chỉ là những cô cậu học sinh mà bây giờ đều đã hai mươi tám tuổi rồi."
"Đúng là như vậy, nhưng con bé Mặc Linh nhà tôi lớn như vậy rồi vẫn không để tôi yên tâm một chút nào." Khúc Mỹ Ly thở dài.
"Tôi hiểu tâm trạng của chị, tôi cũng có con gái, là người mẹ lúc nào cũng luôn lo lắng cho con của mình, đặc biệt là con gái. Nhưng mà tôi thấy Mặc Linh vừa tài giỏi vừa hiểu chuyện, chị có hơi lo lắng quá rồi." Giang Thu Dung bắt đầu tám chuyện.
"Chắc là vì tôi chỉ có một đứa con gái nên hơi thái quá. Nhật Khải thì sao, thằng bé bây giờ thế nào?"
"Thằng bé từ sau khi hẹn hò với Mặc Linh thì thay đổi rõ rệt, nghe lời con bé còn hơn nghe lời tôi." Giang Thu Dung cười.
"Chị nói gì? Hai đứa chúng nó hẹn hò?" Khúc Mỹ Ly sốc quá, giọng nói cao hẳn lên.
"Ơ, con bé chưa nói gì với chị sao? Cũng đúng, tuần trước Nhật Khải nhà tôi dẫn con bé về nhà chúng tôi cũng mới biết."
"Đúng vậy, nó chỉ nói là nó có bạn trai chứ không nói thêm gì cả, bảo để dẫn về giới thiệu với chúng tôi sau." Khúc Mỹ Ly gật đầu.
Tất nhiên là Lâm Mặc Linh chẳng nói chuyện đó nhưng mà bà không thể để Giang Thu Dung biết là cô chưa nói với bà, một là vì bà cảm thấy bà là mẹ người trong cuộc mà không biết gì, hai là vì sợ Giang Thu Dung suy nghĩ con gái bà không tôn trọng con trai bà ấy, sợ sẽ ảnh hưởng đến chuyện tình cảm của con gái bà.
Hai người hàn huyên một số chuyện rồi ra về.
Khúc Mỹ Ly về nhà tức giận nói với chồng mình, sau đó ngay lập tức đến nhà con gái mình tính sổ.