Mưa Nhỏ Hồng Trần

Chương 9: Chỉ là tạm biệt




Nghiêu Vũ quá thẳng thắn, Hứa Dực Trung không hẹp hòi như vậy, nhưng sự thẳng thắn của cô khiến anh phật lòng. Thậm chí cô không chịu tìm một lí do thoái thác, nhưng thâm tâm anh khâm phục lời từ chối đó.

Hứa Dực Trung xem xong bản vẽ và thiết kế quảng cáo do Nghiêu Vũ đưa đến, không nói gì bỏ đi. Nghiêu Vũ cũng yên tâm. Cô và Đỗ Lối bây giờ gặp lại chỉ còn là quan hệ công việc. Nhưng khi đi vào phòng làm việc của Hứa Dực Trung, Nghiêu Vũ luôn cảm thấy ánh mắt Đỗ Lối chiếu vào lưng mình nóng rát, khiến cô rất khó chịu.

“Đi thôi!”. Hứa Dực Trung mỉm cười thu xếp đồ, cầm cặp đứng lên.

“Sao?”. Nghiêu Vũ không hiểu. Băn khoăn nhìn anh.

Hứa Dực Trung vừa nói vừa đi về phía cửa: “Lần trước đã nói, sau khi làm lại thiết kế quảng cáo, tôi sẽ mời cô Nghiêu đi ăn”.

“Không cần”. Nghiêu Vũ từ chối. Nếu Đỗ Lối biết cô và Hứa Dực Trung đi ăn với nhau, chắc chắn lại có chiến tranh. Trực giác bảo cô, Hứa Dực Trung chính là người đàn ông Đỗ Lối lựa chọn.

Đúng lúc cô từ chối, Hứa Dực Trung đã mở cửa văn phòng, nói với Đỗ Lối ngồi phòng ngoài: “Buổi trưa tôi mời cô Nghiêu đi ăn, sau đó đến công ty Đại Đường hai rưỡi chiều, cô qua bên đó”.

Đỗ Lối ngớ người cúi đầu trả lời: “Vâng”.

Hứa Dực Trung ngoái lại cười với Nghiêu Vũ: “Ăn xong, cùng đến công ty cô”.

Nghiêu Vũ nhìn Đỗ Lối, lại ngẩng nhìn Hứa Dực Trung, mỉm cười từ chối lần nữa: “Phó tổng Hứa khách khí rồi, thật sự không cần”.

Hứa Dực Trung nhìn Đỗ Lối đang cúi đầu làm việc, cảm thấy hơi bẽ bàng, bị Nghiêu Vũ từ chối lần đầu anh không bận tâm, tưởng là cô khách khí, nhưng đến lần thứ hai, anh thật sự phật ý, đây là chuyện xã giao, lẽ nào cô không hiểu, mỉm cười anh nói khích: “Sao? Chẳng lẽ cô Nghiêu vẫn còn để bụng chuyện lần trước?”.

Nghiêu Vũ không muốn nhắc đến chuyện cũ trước mặt Đỗ Lối, đành đi theo anh. Đến cửa ngoái đầu lại, bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Đỗ Lối, khuôn mặt xinh đẹp đó khinh khỉnh và giễu cợt. Cô thầm thở dài.

Ra khỏi tòa nhà, Nghiêu Vũ dừng lại: “Phó tổng Hứa, không cần khách khí, tôi không muốn đi ăn cùng anh, tôi chỉ làm công việc của mình, hoan nghênh buổi chiều anh đến công ty”.

Hứa Dực Trung cau mày nhìn cô: “Cô có biết, cô từ chối như vậy, làm tôi xấu mặt lắm không? Cô làm người ta bẽ mặt như vậy, sau này cô xử trí các quan hệ xã hội thế nào?”.

Nghiêu Vũ lặng lẽ nhìn anh: “Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên từ chối, tôi cũng có thể tìm lí do thoái thác. Nhưng mà tôi nghĩ anh cũng không phải là người hẹp hòi, sẽ không để bụng chuyện nhỏ, nên cứ nói thẳng. Rất cám ơn lời mời của anh. Tạm biệt!”.

Nghiêu Vũ không muốn đi ăn với Hứa Dực Trung, hai người ngồi riêng ít nhiều cũng phải nói chuyện, lẽ nào không nhắc đến Đỗ Lối? Ánh mắt Đỗ Lối vừa rồi vẫn in trong đầu. Làm xong việc, Nghiêu Vũ lại bắt đầu nghĩ tới bức thư của Đồng Tư Thành. Thiên Trần vừa từ Tân Cương trở về, cô muốn nói chuyện với Thiên Trần.

Nghiêu Vũ nói xong, mỉm cười với Hứa Dực Trung quay người đi.

“Khi nào?”. Hứa Dực Trung hỏi với theo.

“Sao cơ?”. Nghiêu Vũ ngoái nhìn anh.

“Cô nói hẹn gặp lại, tôi hỏi khi nào?”. Hứa Dực Trung nói, mắt chăm chú nhìn cô.

Nghiêu Vũ ngây người hồi lâu chưa hiểu thế nào. “Tôi nói hẹn gặp lại[1] ư?”

[1] Tiếng Hán: Tạm biệt (再见)nghĩa là hẹn gặp lại.

Hứa Dực Trung bật cười: “Không phải sao, tôi hỏi cô khi nào muốn gặp lại!”.

Nghiêu Vũ đỏ mặt, nhíu mày: “Chiều nay, gặp lại ở công ty!”. Nói xong đi thẳng không ngoái lại.

Trưa nay Hứa Dực Trung thật lòng muốn mời Nghiêu Vũ ăn cơm, một là vì anh rất hài lòng với quảng cáo vừa làm lại, hai là cũng muốn thể hiện thành ý xin lỗi. Không ngờ, ra khỏi công ty Nghiêu Vũ dứt khoát từ chối lần thứ ba, có lẽ lúc trước Đỗ Lối cũng ở đó nên không tiện giằng co.

Nghiêu Vũ quá thẳng thắn, anh không hẹp hòi như vậy. Có điều, sự thẳng thắn của cô cũng khiến anh hơi tự ái. Ngay tìm một lí do thoái thác cô cũng không muốn, từ chối thẳng thừng, như không thích đi với anh. Hứa Dực Trung đột nhiên nghĩ tới thái độ của Đỗ Lối, có phải vì thế nên Nghiêu Vũ không muốn đi riêng với anh?

Tuy nhiên thâm tâm anh lại có phần khâm phục cô.

Anh đường đường là phó tổng giám đốc công ty đối tác, đích thân mời, dù gì cũng có lợi cho công việc của cô sau này. Một cơ hội tốt như thế chẳng nhân viên nào bỏ qua, vậy mà Nghiêu Vũ vẫn thản nhiên từ chối. Không hiểu sao Hứa Dực Trung lại mong có cơ hội đi ăn với cô. Chiều nay gặp nhau ở công ty Đại Đường, nghĩ vậy anh bất giác mỉm cười.

Rời khỏi trụ sở tập đoàn Gia Lâm, Nghiêu Vũ gọi điện cho Thiên Trần: “Hôm nay có rảnh không?”.

“Không!”. Thiên Trần chắc là đang ăn cơm hộp, miệng lúng búng trả lời. Cô trở về được hai ngày, ở cơ quan bận viết bài, hết giờ về nhà với bố mẹ, hôm nay cô đã hẹn Tiêu Dương.

“Thiên Trần!”. Nghiêu Vũ bắt đầu nài nỉ, cô thực sự cần một người bạn tỉnh táo và khách quan để tâm sự chuyện Đồng Tư Thành.

“Gọi Tuệ An đi! Tối nay mình đã hẹn A Dương, về đã hai ngày vẫn chưa gặp anh ấy”.

Nghiêu Vũ thở dài ngao ngán: “Được rồi. Quà đâu, đừng lúc nào cũng chỉ biết một mình Tiêu Dương!”.

“Biết rồi, mấy ngày nữa đưa cho!”.

Nghiêu Vũ lại gọi cho Tuệ An. Cũng may Trương Lâm Sơn bận tiếp khách, Tuệ An có thể đi cùng cô.

Nghiêu Vũ phấn khởi, gửi cái hôn gió qua điện thoại: “Thì ra vợ vẫn là tốt nhất! Tình nhân không đáng tin! Hết giờ mình điện lại!”.

Bốn rưỡi chiều, Hứa Dực Trung và Đỗ Lối mới đến Đại Đường, Nghiêu Vũ nhìn thấy họ đi vào, ánh mắt hai người vừa lướt tới, cô vội cúi đầu làm việc như không nhìn thấy.

Để “gặp lại” Nghiêu Vũ, Hứa Dực Trung cố ý tính thời gian sao cho bàn xong công việc là có thể đi ăn. Hai người ăn riêng Nghiêu Vũ từ chối, nhưng tiếp khách của công ty, cô không thể khước từ.

Giám đốc Đại Đường – Vương Lũy, vốn là bạn trung học của Hứa Dực Trung, cho nên phần lớn quảng cáo của Gia Lâm đều giao cho anh ta. Vừa là bạn cũ vừa là đối tác, Vương Lũy càng nhiệt tình với anh. Thảo luận chương trình hợp tác hơn một giờ, Vương Lũy nhìn đồng hồ, đứng lên: “Lâu lắm không gặp, tối nay dù thế nào cũng phải ăn với nhau bữa cơm!”.

“Được thôi, vừa may hôm nay thiết kế quảng cáo của Gia Lâm tôi rất hài lòng, gọi người thiết kế cùng đi, tôi mượn rượu của anh cảm hơn họ”. Hứa Dực Trung tính thời gian, biết thảo luận xong sẽ có bữa cơm này, vui vẻ nhận lời. “Chung Cường đi gọi Nghiêu Vũ, Tiểu Trương cả Vương Lâm nữa!”. Vương Lũy nói vậy, mắt sáng lên nhìn Đỗ Lối trước mặt, thầm tính Vương Lâm xinh đẹp của Đại Đường sẽ tiếp Hứa Dực Trung, còn mình sẽ tiếp cô trợ lí xinh đẹp của anh ta.

Chung Cường ra khỏi văn phòng đi gọi người. Nghiêu Vũ nghe vậy nói nhỏ với anh: “Sư huynh à, tối nay em có hẹn rồi, anh cứ coi như không tìm thấy em”.

Chung Cường cười, thầm nghĩ Nghiêu Vũ không đi cũng chẳng sao, chỉ cần có Vương Lâm, lo gì không đón tiếp Hứa Dực Trung chu đáo? Cô trợ lí xinh đẹp đi với anh ta xem chừng sẽ giao cho sếp Vương. Cũng nói nhỏ với Nghiêu Vũ: “Vậy em đi nhanh lên, nếu họ ra là không đi được”.

Nghiêu Vũ cười hi hi: “Cám ơn sếp, hôm nào mời riêng sếp”. Nói xong thu dọn đồ chuồn thẳng.

Lát sau cả đoàn người ra khỏi văn phòng, xuống tầng đi đến bãi đỗ xe, Hứa Dực Trung cuối cùng không nén nổi hỏi Vương Lũy: “Sao không thấy cô Nghiêu?”.

Vương Lũy nhìn quanh, đúng là không thấy Nghiêu Vũ, liền hỏi Chung Cường: “Nghiêu Vũ đâu?”.

Chung Cường buột miệng: “Hết giờ làm cô ấy về rồi!”.

“Gọi điện bảo cô ấy đến thẳng quán Sao Biển ven sông”. Vương Lũy nói.

Chung Cường thầm nhăn nhó, Nghiêu Vũ buổi tối có hẹn, mình đã cho cô ta đi, sao có thể gọi lại? Chưa biết chừng bây giờ đang ung dung ở quán ăn nào rồi. Nghe lệnh sếp, rút điện thoại đi ra chỗ khác, lát sau quay lại nói, đã báo với Nghiêu Vũ.

Ba chiếc xe đi thẳng đến quán Sao Biển.

Bữa ăn ở quán cá Sao Biển coi như khá vui vẻ. Có mười chiếc thuyền đậu ven sông. Đều có món đặc sản là cá sông thực sự, trên thuyền đèn màu sáng rực, ánh sáng chiếu xuống mặt nước lóng lánh huyền ảo, cả một khúc sông sáng rực như sao.

Vương Lâm mặt tươi rói sắc xuân, sóng mắt đào hoa lóng lánh có tiếng, từ phó tổng Hứa chuyển thành anh Hứa êm ru, nhiệt tình chúc rượu nhưng vẫn giữ chừng mực. Tiểu Trương cũng biết điều, kịp thời làm chân chạy gọi thêm món. Vương Lũy trổ tài hài hước, kể lại một cách phóng đại những chuyện buồn cười thời đi học của anh ta và Hứa Dực Trung khiến Đỗ Lối cười không ngớt. Chung Cường bên cạnh phụ họa đưa ra chủ đề mới mỗi khi không khí trên bàn tiệc hơi lắng xuống.

Bầu không khí náo nhiệt tiếp tục cho đến khi Hứa Dực Trung và Vương Lũy khoác vai nhau hỉ hả chúc ly cuối cùng. Nghiêu Vũ trước sau vẫn không đến khiến Đỗ Lối rất vui, bắt đầu từ buổi trưa cô đã khó chịu, khi đến công ty Đại Đường nghe Hứa Dực Trung nhắc gọi Nghiêu Vũ cùng đi cô càng khó chịu. Nghiêu Vũ không đến, Hứa Dực Trung cũng không hỏi lại, Đỗ Lối mới dần vui lên, cùng Vương Lũy và Chung Cường tám chuyện rôm rả.

Lên bờ, Hứa Dực Trung và Vương Lũy vẫn phấn khích cười nói oang oang. Đỗ Lối nhìn, biết anh say, dịu dàng nói: “Phó tổng tôi lái xe đưa anh về!”.

Hứa Dực Trung liếc nhìn cô, gió đêm làm tóc cô hơi rối, những sợi tóc mai chờn vờn trên khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt lóng lánh như mắt mèo, đẹp đến đứng tim. Anh ngoái đầu nhìn Vương Lâm cười: “A Lũy, anh tiễn cô Đỗ, tôi tiễn cô Vương!”.

Vương Lũy lập tức cười tươi đón lời: “Thu xếp như vậy rất tốt, tiễn mĩ nhân cứ giao cho tôi. Cô Đỗ, tôi tiễn cô. Dực Trung, cậu yên tâm, nhất định về nhà an toàn!”.

Vương Lâm cười duyên ngồi lên xe Hứa Dực Trung. Người nhanh chóng thu xếp ổn thỏa. Tiểu Trương đi xe với Chung Cường, thật quá hợp lí.

Đỗ Lối hơi sững người, rồi mỉm cười nói với Vương Lũy: “Vậy thì phiền Vương tổng”.

“Sao lại phiền, được tiễn cô Đỗ, là vinh hạnh của tôi!”.

Vương Lũy lòng vui như mở cờ, anh ta không thể hình dung sao Hứa Dực Trung lại nghĩ ra trò này. Đỗ Lối, người đẹp lại thông minh, hiểu biết, rất thạo cư xử, tiếp xúc lần đầu, nói vài câu chuyện là anh nảy sinh ý định. Thầm nghĩ sao Hứa Dực Trung lại nhận ra tâm ý của mình. Nhưng, nhìn lại mình Vương Lũy hơi thất vọng, anh chỉ cao bằng Đỗ Lối, người mập ú, chẳng còn vóc dáng gì, Đỗ Lối liệu có ưng?

Đỗ Lối chỉ liếc mắt đã nhận ra tâm ý của Vương Lũy với mình, đương nhiên cô không duyệt anh ta. Mặc dù anh ta thông minh, có tiền, nhưng không phải là kiểu đàn ông cô thích. Người cô muốn là kiểu đàn ông như Hứa Dực Trung mọi mặt đều phù hợp tiêu chuẩn của cô.

Nhìn Hứa Dực Trung đưa Vương Lâm đi, Đỗ Lối thầm than. Vẻ đẹp của Vương Lâm khác cô, đó là vẻ đẹp lồ lộ kiểu “anh hoa phát tiết ra ngoài”. Đàn ông nào chẳng thích.

Đến nhà, Đỗ Lối xuống xe: “Cảm ơn Vương tổng, sớm về nghỉ ngơi”.

Vương Lũy cười ha hả: “Cô Đỗ khách khí rồi, cô cũng nghỉ sớm đi, có thời gian chúng ta lại đi ăn”.

“Rất hân hạnh!”. Đỗ Lối không từ chối. Không định có gì với Vương Lũy, cô cũng không từ chối. Quan hệ này biết đâu về sau có lợi cho cô, đó là phương thức xử thế của Đỗ Lối. Về đến nhà tính thời gian, nhắn tin cho Hứa Dực Trung: “Phó tổng, anh về nhà chưa?”. Đỗ Lối tin là sự quan tâm nho nhỏ, tinh tế, sẽ như giọt nước thấm dần làm Hứa Dực Trung dao động.

Dịu dàng luôn làm tan nát trái tim anh hùng, từ thượng cổ đã thế!

Hứa Dực Trung nhận được tin nhắn, nghĩ một lát hồi âm: “Cám ơn, không sao, nghỉ sớm đi!”.

Đỗ Lối vẫn đợi, năm phút không dài, cũng không ngắn, cuối cùng Hứa Dực Trung cũng trả lời tin nhắn của cô. Mặc dù anh do dự nhưng vẫn trả lời. Đỗ Lối không nhịn được cười, mọi buồn phiền tiêu tan.

Hứa Dực Trung không về nhà, Nghiêu Vũ mãi không đến, anh liền hiểu, có lẽ khi Chung Cường gọi đi cô mới bỏ về. Cô không muốn đi ăn cùng anh như vậy sao? Mời riêng không được, tiếp khách của công ty cũng không chịu đi?

Anh không biết mình có chỗ nào không phải, lòng luôn thấy có gì bất an. Đưa Vương Lâm về, anh lái xe thẳng đến nhà Nghiêu Vũ. Ngồi trong xe châm thuốc hút, đột nhiên nghĩ, sao mình lại đến đây? Chẳng lẽ để hỏi tại sao cô không đi ăn cùng? Vấn đề này nên hỏi thế nào? Công ty tiếp khách, cho dù Nghiêu Vũ không đến, người hỏi cô câu đó là Vương Lũy, đâu phải anh?

Hứa Dực Trung ngẩng đầu nhìn cửa sổ căn phòng tầng bảy, không thấy ánh đèn, lại nghĩ, Nghiêu Vũ đã ngủ hay đi đâu chưa về? Có phải buổi tối cô có việc nên không đến? Anh nhìn đồng hồ, mới mười giờ. Thầm nghĩ có lẽ buổi tối cô có việc vẫn chưa về, bỗng thấy dễ chịu hơn.

Anh hạ kính xe ngồi một lát, đầu óc tỉnh táo lại, định hút hết điếu thuốc sẽ đi. Đúng lúc đó nhìn thấy một chiếc taxi dừng trước khu nhà tầng, Nghiêu Vũ từ trên xe bước xuống.

Sau khi chia tay Tuệ An, Nghiêu Vũ gọi xe về, xuống xe là đi thẳng về phía cổng khu nhà, trong đầu vẫn đang nghĩ lại lời nói của Tuệ An: Hồi đó hai người yêu nhau là thế! Đồng Tư Thành chiều cậu đến mức làm bọn mình phát ghen! Theo Tuệ An, bỏ qua Đồng Tư Thành quả đáng tiếc!

Nghiêu Vũ đang ngơ ngẩn nghĩ, hay là nói với hai cô bạn nguyên nhân thật, mới có thể nghe được ý kiến chân thành nhất. Có điều, nói đi nói lại, vẫn ý mình là chính. Bây giờ cô chưa quyết định thế nào.

Có một tiếng nói mách bảo, tình cảm đã từng sâu nặng thế, Đồng Tư Thành là người đàn ông ưu tú. Một tiếng nói khác lại nói, ngựa tốt không ăn lại cỏ, chính anh ta yêu cầu chia tay!

Nghiêu Vũ cúi đầu vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng đằng hắng, một bóng đen xuất hiện trước mặt: “Ôi!”. Nghiêu Vũ hốt hoảng kêu lên, ngẩng đầu, tiếng kêu chưa dứt, đã nhận ra bóng đen cao to đó là Hứa Dực Trung. “Anh làm gì vậy! Khiến tôi sợ đứng tim!”. Nghiêu Vũ hơi bực, quả thật cô sợ toát mồ hôi.

“Cô đi đâu thế?”.

“Sao?”. Nghiêu Vũ ngây người, chân vẫn bước, “Phó tổng Hứa có việc gì chăng?”.

Thái độ của Nghiêu Vũ khiến Hứa Dực Trung mất hứng. “Đã bảo tối đi? Sao lại không tới?”.

Nghiêu Vũ quay đầu nhìn anh: “Tối? Đi đâu?”.

Hứa Dực Trung nhíu mày: “Không biết thật chứ? Chẳng phải phó tổng Chung đã gọi điện thông báo?”.

Nghiêu Vũ dừng bước, hiểu ra, mỉm cười nói: “À phải, tôi có việc đột xuất. Tuệ An anh cũng quen, cô ấy hẹn gặp, còn việc gì nữa không?”.

Hứa Dực Trung hơi bối rối, Nghiêu Vũ chỉ một câu giải thích rõ sự việc, cô và Trần Tuệ An có hẹn không đến được. Vậy mình hồ đồ chạy đến đây rút cuộc là vì cái gì? Vấn đề vốn dĩ khó hỏi cuối cùng đã hỏi, nhất thời không biết nói sao, ngây ra nhìn Nghiêu Vũ.

Cô mặc quần bò áo phông, loại bò thụng, mái tóc chấm eo tung bay, lộ ra một khuôn mặt nhẹ nhõm thanh tú. Anh bỗng thấy Nghiêu Vũ lúc này rất ưa nhìn. Cô ngẩng mặt chờ một lát, không thấy Hứa Dực Trung nói gì, lòng ngổn ngang, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện bức thư của Đồng Tư Thành, gượng cười nói: “Nếu phó tổng Hứa không còn việc gì, tôi xin phép về nhà, chúc ngủ ngon!”.

Hứa Dực Trung ngơ ngẩn hồi lâu vẫn không biết nói gì, Nghiêu Vũ vượt qua anh đi vào cổng khu nhà.

Hứa Dực Trung đưa mắt nhìn theo. Hệ thống chiếu sáng cầu thang là loại đèn cảm ứng, mỗi khi Nghiêu Vũ lên một tầng đèn lại sáng lên, rồi tắt dần.

Anh lùi mấy bước đứng dưới khu nhà tầng ngẩng nhìn từng tầng đèn lóe sáng và bóng Nghiêu Vũ dưới quầng sáng mờ, rồi lại nhìn hành lang tối dần. Rất muốn gọi, lại không biết nói gì với cô.

Hứa Dực Trung vào ngồi trong xe, ngóng chờ đèn tầng bảy sáng. Anh vẫn ngồi yên, là chờ đợi thấy ánh đèn tầng bảy. Không biết bao lâu đèn tắt. Cảm thấy đầu hơi choáng, anh nhắm mắt tựa vào thành ghế một lát, sau đó lái xe đi.

Mãi đến khi tắm xong lên giường, Hứa Dực Trung mới nghĩ tối nay mình làm chuyện quái quỷ gì không biết? Toàn những việc không phải là của mình, ngớ ngẩn đến phát bực, thầm nghĩ có lẽ tại mình hơi say, ngủ một giấc là hết. Nhắm mắt đột nhiên hình ảnh Nghiêu Vũ lại hiện lên. Anh bực bội trở mình, lẩm bẩm mắng, rồi xoay về đầu giường bên kia ngủ tiếp.