Mưa Nhỏ Của Tiểu Bảo

Chương 14: Anh trai




Chiều thứ sáu, Thời Vũ theo Tô Vụ về nhà. Chương Thấm đã đợi ở nhà từ sớm, vừa nhìn thấy cô, bà liền kéo tay cô đi vào nhà.

+

Nhà của Tô Vụ ở một khu giàu có nổi tiếng ở Dung Thành, khi Thời Vũ bước vào nhà, sàn nhà trong nhà sạch sẽ đến mức có thể phản chiếu được cả khuôn mặt cô, khiến cô sợ hãi chanaf chờ không dám bước vào.

Chương Thấm kéo tay cô ngồi xuống sô pha, dì giúp việc đem chút bánh ngọt vừa mới làm để trên bàn trà, đối với sự khẩn trương của cô, bà không chút để ý, chỉ cười nói: "Mưa nhỏ, dì có thể gọi con như vậy được không?"

Thời Vũ vội vàng xua xua tay: "Dì ơi, dì muốn gọi con là gì cũng được."

Chương Thấm nhìn cô gái nhỏ thẳng lưng ngồi bên cạnh, bà vỗ vỗ bả vai cô:  "Không cần câu nệ như vậy, đây, ăn chút bánh ngọt lót bụng trước nhé."

Thời Vũ ngoan ngoãn gật đầu, Tô Vụ ngồi ở một bên nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô thở dài một tiếng, giải vây nói: "Mẹ, không phải mẹ còn phải mở họp sao ạ? Bọn con vẫn còn bài tập chưa làm."

Chương Thấm liếc nhìn con gái mình, cũng nhận thấy sự lo lắng của Thời Vũ, bà cười hiền hoà: "Con không nhắc mẹ cũng quên mất, vậy con và mưa nhỏ cứ chơi đi, mẹ phải lên lầu chuẩn bị mở họp rồi đây."

Nói xong bà liền đứng lên, Thời Vũ gật đầu: "Vâng thưa dì."

Cả hai nhìn Chương Thấm bước lên lầu, thẳng đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của bà, Thời Vũ mới nhẹ nhàng thở ra. Tô Vụ ngồi ở một bên ăn bánh ngọt nhìn thấy cô như vậy không nhịn được cười: "Không cần phải căng thẳng như vậy, mẹ tớ cũng không ăn thịt người."

Cô lắc đầu: "Không căng thẳng, chỉ là hiếm khi được ở cùng với người lớn."

Tô Vụ mỉm cười, đặt bánh ngọt trong tay xuống, xoa xoa đuôi tóc: "Vẫn còn sớm, hay là chúng ta cùng làm bài tập trước được không?"

Thời Vũ gật đầu, cô không hề phản đối ý kiến này.

Tô Vụ dẫn cô vào phòng, hai người viết một lúc, sau đó Chương Thấm đến gọi cả hai đến ăn tối.

Mẹ của Tô Vụ là một người dì rất dịu dàng và trí thức, bữa tối cũng không còn căng thẳng như lúc cô vừa đến đây, ngược lại, hai người đã nói chuyện được với nhau rất nhiều.

Thời Vũ ở nhà Tô Vụ đến 8 giờ mới về nhà, vốn dĩ họ còn muốn giữ cô lại đây nghỉ ngơi, nhưng sáng ngày mai cô còn phải đi làm, cho nên mới uyển chuyển từ chối.

Lúc về đến nhà đã là chín giờ, cô xuống xe ở cổng tiểu khu, cảm ơn chú tài xế rồi khoác túi lên vai chậm rãi trở về nhà.

Cuối tuần này Thẩm Triều Dữ vẫn đến câu lạc bộ như thường lệ, Thẩm Tàng và Lương Vận cũng không có trở về,sau khi Thời Vũ tắm xong đến bàn chuẩn bị ôn bài mới phát hiện sách giáo khoa của mình còn để quên ở nhà Tô Vụ.

Khi làm bài tập, Tô Vụ đã mượn sách giáo khoa của cô, nhưng khi thu dọn đồ đạc, cô chỉ nhớ lấy lại bài tập về nhà mà không nhớ ra nó.

Thời Vũ gõ trán, nhưng cô còn phải ôn tập, thứ hai ở trường có bài kiểm tra khá quan trọng.

Đến nhà Tô Vụ lấy vào giờ này chắc chắn là không thể, chỉ tính đến khoảng đi xe đến đó mất hơn nửa giờ, 

nếu cô chọn đi xe buýt thì ít nhất phải mất hai giờ, hơn nữa ngày mai cô còn phải đi làm, cô dường như không có thời gian nào để đi.

Ánh đèn xe đột nhiên lướt qua cửa sổ gác mái, cô nghe thấy tiếng đậu xe dưới lầu, hẳn là Thẩm Tàng và Lương Vận đã trở về.

Trong đầu cô đột nhiên nhớ ra một người.

Thẩm Triều Dữ.

Nhưng anh không có ở nhà, câu lạc bộ cũng rất xa.

Cô thở dài, đành thôi vậy, thứ hai cứ để mặc cho số phận.

Hiện tại thời gian vẫn còn sớm, cô lấy bài thi vẫn còn dang dở ra nghiêm túc tiếp tục làm.

Mười giờ rưỡi.

Thời Vũ lắc tay đang mỏi, điện thoại di động bên cạnh đột nhiên vang lên khiến cô giật mình.

Đã trễ thế này, ai mà lại gọi cho cô vào giờ này?

Thời Vũ nghi ngờ cầm điện thoại đang sạc lên, ba chữ hiển thị trên màn hình nhanh chóng lọt vào mắt cô.

Thẩm Triều Dữ!?

Đã trễ thế này, anh còn gọi điện thoại cho cô làm cái gì? Chẳng lẽ là có chuyện gì xảy ra?

Cô vội vàng nhấn nút nhận điện thoại.

"Thời Vũ."

Giọng nói của anh thông qua điện thoại truyền đến bên tai, giống như đang nói vào tai của chính mình, cô sửng sốt, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại,khẽ ừ một tiếng: "Thẩm Triều Dữ."

"Đang bận sao?" Anh hỏi.

"Mới vừa làm xong bài thi." Cô thành thật nói.

"Chả trách." Giọng nói bên kia rất nhẹ.

Cô lấy làm khó hiểu, chả trách cái gì?

Thẩm Triều Dữ tựa hồ cũng không có ý định giải thích, anh tiếp tục nói: "Chiều mai cửa hàng trưởng sẽ tới câu lạc bộ, cậu cũng đến đây lấy sách giáo khoa về đi."

Sách giáo khoa?

Cô ngạc nhiên,còn chưa kịp nói gì  Thẩm Triều Dữ đã hỏi: "Có đang nghe được không?"

"Nghe, nghe thấy được." Thời Vũ bấm ngón tay, trong lòng như được nhét một cây kẹo bông gòn: "Vậy...ngày mai gặp."

Đầu bên kia im lặng vài giây, sau đó cô nghe thấy anh gọi tên mình: "Thời Vũ"

Dừng một chút, lại nghe anh thì thào: "Ngủ ngon."

Thời Vũ đỏ mặt, cô cũng khe khẽ theo nói: "Ngủ ngon."

Sau khi cúp điện thoại, cô nhanh chóng đặt điện thoại lên bàn, ôm mặt và thở ra nhằm xoa dịu chút tâm trạng trong lòng mình.

Nhưng bất quá cô vẫn không hiểu được vì sao anh lại biết cô đang cần sách giáo khoa?

Cô lại nhấc điện thoại lên và thấy trên WeChat có một số tin nhắn chưa đọc, cô bấm vào và đọc.

Khi cô đang làm bài, Tô Vụ đã gửi cho cô một tin nhắn nói rằng sách giáo khoa của cô đang ở nhà cô ấy, và Thẩm Triều Dữ cũng gửi cho cô một tin nhắn riêng, nội dung cũng giống như cuộc điện thoại vừa rồi.

Thời Vũ nhìn thấy trong danh sách của mình có thêm một nhóm, cô nhấp vào thì thấy đó là nhóm mới do Chu Yến Tư tạo và chỉ có duy nhất bốn người họ.

Sau khi xem hết tất cả phần tin nhắn, cuối cùng cô cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Căn phòng bí mật tren đường Phồn Chi đang có chủ đề mới, Chu Yến Tư rất muốn đi đến đó chơi thử,hỏi bọn họ thứ sáu tuần sau có thời gian rảnh không cậu ta mua vé.

Sau đó Tô Vụ nói sách giáo khoa của cô còn ở nhà cô ấy.

Thẩm Triều Dữ hẳn là từ chỗ này mới biết.

Thời Vũ thoát khỏi nhóm, đầu tiên là trả lời Tô Vụ, sau đó mới mở khung trò chuyện với Thẩm Triều Dữ.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nói lời cảm ơn thì hơn.

Bên kia thật lâu vẫn chưa trả lời, Thời Vũ vẫn như cũ vui vẻ một hồi lâu.

Chờ đến khi nằm lên giường, cô mới thu lại nụ cười, trở mình, ánh mắt dừng ở tấm ảnh đặt trên tủ đầu giường,cô mím môi, đem mặt vùi vào gối đầu tiếp tục âm thầm cười trộm.

*

"Này Thẩm Triều Dữ, cuối tuần cậu không ở nhà cũng không đến câu lạc bộ thì cũng thôi đi, này còn kéo ông đến đây trèo tường lấy sách......" Chu Yến Tư liên tục phàn nàn.

Thẩm Triều Dữ ném túi ra ngoài, nghe vậy nhìn cậu ta một cái, thấp giọng nói: "Theo kịp không."

Nói xong liền giẫm lên lan can hàng rào nhanh nhẹn bay ra ngoài.

Chu Yến Tư ở bên trong nhìn anh nhặt chiếc cặp từ dưới đất lên phủi bỏ đi lớp bụi bên ngoài, sau đó anh còn mở chiếc cặp ra kiểm tra lại số sách bên trong có bị hư hại gì không.

Kì lạ, thật sự quá kì lạ.

Hai người cũng coi như là mặc chung một cái quần lớn lên, nhất định là có chuyện gì mà cậu ta chưa bắt kịp, chẳng lẽ...trong đầu cậu ta nhanh chóng chợt lóe lên một điều!!

Ngay khi cậu ta đang suy tư, Thẩm Triều Dữ đứng bên ngoài khẽ cau mày nói: "Không ra được?"

Chu Yến Tư phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng trả lời: "Xem thường ai chứ."

Cậu ta đem điều vừa loé trong tâm trí vứt ra phía sau đầu, giống như anh giẫm lên lan can hàng rào nhảy ra ngoài. Thẩm Triều Dữ lúc nãy là gọi xe đến, lúc này còn phải gọi xe trở về câu lạc bộ, anh giơ tay gọi một chiếc xe, mới vừa kéo cửa xe ra, Chu Yến Tư đã nhanh chân ngồi vào trước: "Đã lâu không đến đó chơi, cùng đi đi."

Anh nhìn cậu ta, lúc này mới ngồi vào.

Khi Thời Vũ và cửa hàng trưởng đến câu lạc bộ thời gian đã là hơn 3 giờ chiều, vì đã đưa qua một lần, sau khi nghe cửa hàng trưởng phân phó, cô trước tiên gửi cho Thẩm Triều Dữ một tin nhắn trước. Chờ đến khi anh trả lời, cô đã giao xong mấy phần trà sữa bên này, hai phần còn lại đưa đến phòng thiết kế lần trước nữa là xong.

Cô đứng trước cửa phòng thiết kế, lúc giơ tay định gõ cửa, đột nhiên lại cúi đầu nhìn quần áo của mình,cô vuốt thẳng góc áo và bước sang một bên để nhìn bản thân phản ánh qua cửa kính.

Sau khi xác định không có chuyện gì,cô đứng lại trước cửa phòng thiết kế giơ tay gõ cửa.

Gõ hai lần, cửa phòng thiết kế mới mở ra, Thời Vũ đang định gọi người, nhìn thấy người mở cửa, lời đến bên miệng lại quay trở về: "Chu Yến Tư? Chào buổi chiều"

Chu Yến Tư thấy Thời Vũ có mặt ở đây tự nhiên cũng ngốc, cậu ta theo nói: "Chào buổi chiều."

Thời Vũ gật đầu, cô nhìn về phía sau Chu Yến Tư, Thẩm Triều Dữ đang khoanh tay đứng trước xe thể thao, anh đang nghiêng đầu nói chuyện với một người đàn ông.

Thời Vũ cũng không nhìn được lâu, Thẩm Triều Dữ đã đem ánh mắt lại đây,anh nói: "Đứng ở cửa làm gì? Vào đi."

Chu Yến Tư nhịn không được lại quay đầu lại nhìn thoáng qua Thẩm Triều Dữ, cậu ta gãi gãi ót, nhường một bước, Thời Vũ nhẹ giọng nói cảm ơn rồi mang theo trà sữa đi vào bên trong.

Người đàn ông lớn tuổi nhanh chóng  cầm trà sữa rồi rời đi, Thẩm Triều Dữ cởi chiếc tạp dề dính sơn đặt sang một bên rồi nói với cô: "Lại đây."

Cô đi theo phía sau anh, hai người đi vào một góc được che bởi một tấm màn, anh giơ tay kéo tấm rèm ra, để lộ đồ đạc phía sau tấm rèm.

Một chiếc giường đơn điệu, một thanh phơi có vài bộ quần áo móc trên đó, túi và một chiếc mũ bảo hiểm được đặt trên bàn, hay ở một góc xa còn có một chiếc vali đặt ở đó.

Thẩm Triều Dữ buổi tối hẳn là ở chỗ này nghỉ ngơi, anh đi thẳng đến bàn và mở túi ra.

Trong đó có rất nhiều sách.

Anh nói: "Lại đây đi, tìm xem cuốn cậu cần là quyển nào."

Thời Vũ đang đứng ngoài rèm,ngay khi nghe anh gọi cô vào, cô gần như không thể đi được nữa. Nhưng rất nhanh cô đã ổn định lại tâm lý, nhanh chân đi vào:  "Tớ nhìn xem đã."

Thẩm Triều Dữ lui về phía sau một bước:"Vậy cậu tự xem đi, tớ phải tiếp tục làm việc."

Thời Vũ ừ một tiếng, lỗ tai có chút ửng đỏ.

Anh lịch sự cho cô không gian, khi quay lại xe thể thao, Chu Yến Tư đang ngậm ống hút trà sữa, cậu ta liên tục gật gù, ừm, thì ra là thế.

Chờ đến khi Thẩm Triều Dữ tới gần, cậu ta còn cố ý đè thấp giọng: "Thì ra sáng sớm hôm nay đại thiếu gia trèo tường lấy sách là vì em gái Thời Vũ của chúng ta nha."

"Nói quái lạ cái gì?" Thẩm Triều Dữ rất không hài lòng.

Chu Yến Tư nhún vai: "Nói tớ quái lạ không phải cậu còn quái lạ hơn cả tớ sao, dù sao thì tớ cũng chưa bao giờ thấy cậu quan tâm đến một cô gái nào  như vậy. Chẳng lẽ cậu có ý với..."

Thẩm Triều Dữ không quan tâm cậu ta, anh ngồi xổm xuống tiếp tục chọn màu sơn.

Chu Yến Tư chưa từ bỏ ý định, cũng đi theo ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào Thời Vũ đang chọn sách giáo khoa bên kia, miệng nói không ngừng: "Nếu nói cậu không để ý quan tâm cô nàng thì có chết tớ cũng không tin?"

Buổi sáng không ngủ lại đi trèo tường lấy sách cho người ta?

Cậu ta rảnh rỗi chắc.

Nếu không có ý gì, ai mà tin đâu!

Thẩm Triều Dữ bị Chu Yến Tư làm phiền làm phức đến mức không còn kiên nhẫn, anh nghĩ nghĩ, trả lời: "Chắc là vì một tiếng anh đi."

"Cái gì?" Chu Yến Tư có chút không hiểu, cái gì anh?

Thời Vũ khi nào thì gọi Thẩm Triều Dữ là anh?

Thời Vũ chọn xong sách giáo khoa mình cần, xoay người chuẩn bị cảm ơn Thẩm Triều Dữ.

Nhưng vừa quay lại, ánh mắt cô liền rơi vào bộ quần áo nào đó trên thanh phơi đối diện.

Đó là một chiếc áo phông màu đen có thêu một con cá voi nhỏ ở ngực trái.

Kí ức ùa về, cô chợt nghĩ đến một người, người anh trai đã đội nón bảo hiểm giúp cô trong đêm tối khi cô mới thuê nhà.

Chiếc áo trong chiếc áo gió của anh ấy, hình như  cũng có một chú cá voi nhỏ như thế này.

Edit: Dễ làm thì nhanh lắm, chương này câu chữ bị bí nên nó lủng củng mấy lần, mà mỗi lần lủng củng là treo mấy ngày, mấy ngày gặp lại cũng v nên treo tới nay luôn 🥲