Với tình yêu thương vô hạn của một đứa cháu trai đã lớn lên bên bà từ tấm bé, Thiên Yết đã chọn ra một ngày và sẵn sàng quẳng hết mọi việc của ngày đó chỉ để đến mộ nói chuyện với người bà kính yêu, sau khi cậu nhận ra mình đã khá lâu chưa tới thăm bà. Tuy nhiên, bao nhiêu dự định của Thiên Yết trong phút chốc đã vỡ tan tành thành từng mảnh. Triệu chủ tịch có việc cần bàn với thành viên của dòng họ, trong đó cậu - với vị trí là người thừa kế - cùng với cô em họ là Song Tử bị bắt buộc phải có mặt. Mặc kệ sự từ chối và sau đó là những lời thuyết phục vô cùng khôn khéo của Thiên Yết, Triệu chủ tịch với kinh nghiệm đầy mình trước những trò ranh ma của cháu trai vẫn một mực không thay đổi ý kiến. Vì điều này mà vài ngày trước, với sự hối thúc chèo kéo kịch liệt của Song Tử, với vài trận đánh nhau vì mấy lời xua đuổi của Thiên Bình, Thiên Yết cuối cùng cũng chịu kéo vali theo cô em họ sang Mĩ.
Trước đó, Thiên Yết đành phải nhờ Sư Tử và Thiên Bình (trong sự hằn học sau một màn đánh nhau với người bạn thân và sự chứng kiến bình thản của hai đứa em gái nào đó) đến thăm mộ bà ngoại hộ mình, cậu bảo khi nào về nước nhất định sẽ chạy đến với bà ngay. Thiên Yết bảo đã tự hứa sẽ thăm bà ngoại hôm nay, và cậu không muốn dự định của mình bị phá hỏng vì bất kỳ lý do gì. Dù sao cũng đã quen biết nhau từ khi còn nhỏ xíu, cũng đã thân thiết như người một nhà theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, hai anh em họ Lâm đương nhiên cũng không từ chối.
Chỉ có điều ngay trong hôm nay, Thiên Bình và Sư Tử cũng đã dự định sẽ đến bệnh viện điều trị tâm thần để thăm mẹ mình. Dạo gần đây bác sĩ bảo tình trạng của bà đã tốt hơn trước, mặc dù là rất hiếm hoi so với việc bà thường xuyên nổi giận, đập phá đồ đạc hay đả thương mọi người xung quanh. Dù sao thì từ ngày bà được chuyển về đó điều trị tại phòng cách ly vì bệnh tình khá nghiêm trọng, Thiên Bình và Sư Tử đều chưa lần nào đến thăm mẹ.
"Hay là ta dời qua ngày khác? Tuần sau chẳng hạn?"
"Tuần sau việc học các thứ sẽ rất bận bịu, nên cũng thế thôi."
"Thật sự là không muốn đi sao?"
"Em không muốn thất hứa với anh Yết đâu! Tụi mình đã quyết định sẽ chia nhau ra mà đi rồi còn gì!"
Trước đôi mắt dò xét của anh trai, Sư Tử đành nhoẻn miệng cười toe toét cho qua chuyện. Nhìn bộ dạng trước sau rõ ràng là muốn lảng tránh của em gái, Thiên Bình cũng chẳng thèm hỏi thêm làm gì nữa.
Ai mà chẳng biết Sư Tử là người duy nhất và luôn luôn, thậm chí chẳng vì bất kỳ lý do nào, khiến bà tức giận ngay tắp lự, và ai cũng biết Thiên Bình là người duy nhất có thể khiến tâm trạng bà bình tĩnh trở lại, chỉ cần đơn giản là cậu xuất hiện trong tầm mắt của bà. Có một chuyện đã trở thành lẽ thường tình, rằng bà Lâm yêu con trai mình hơn cả sinh mạng và căm ghét con gái mình hơn bất kỳ thứ gì trên đời này.
Vì thế dù cho Sư Tử nhớ mẹ bao nhiêu, cô thừa hiểu sự xuất hiện của cô chỉ khiến tình trạng của bà thêm phần tồi tệ mà thôi. Nếu vậy, cô không cần thiết phải đến đó rồi lại gây rắc rối cho mọi người.
"Thôi tuỳ ý mày vậy. Nếu thế cho anh gửi lời chào đến ngoại."
"Tuân lệnh thưa anh trai đại nhân!"
Bên cạnh nụ cười nhếch mép quen thuộc, Thiên Bình híp mắt dùng tay xoa đầu Sư Tử, đến mức khiến mái tóc cô rối bù cả lên.
***
"Anh có nhớ Song không, đại sư huynh?"
"Một tuần mà nhớ với chả quên cái quái gì! Nghe đây tiểu sư muội, sư huynh của em không phải loại người trăng hoa có mới nới cũ đâu!"
Chuyện gọi nhau bằng mấy từ cổ trang này đều là từ trò chơi vớ vẩn của Bạch Dương và Sư Tử lây rộng thành "dịch bệnh". Nhưng đó không phải chuyện đáng để bận tâm, thứ khiến cậu bận tâm thật sự là ánh mắt nhướng lên nhướng xuống của con bé kìa. Nhìn ra sao cũng không vừa mắt. Và để giải quyết cho sự không vừa mắt đó, với không một chút thương tiếc nào nơi đáy đồng tử màu nâu cafe, Thiên Bình lạnh mặt hừ mũi dùng tay đánh bốp vào đầu Sư Tử một cái.
"Ánh mắt khinh bỉ gì đó, con quỷ nhỏ kia!"
"Anh muốn biết thật sao? Khi về nhà chỉ cần soi gương thôi, không thì nhìn lại bản thân đi. Cách nào cũng được, anh à."
Có mới nới cũ rồi lại trăng hoa, không phải cô có ý nói xấu anh trai đâu. Đời nào có chuyện đó, cô thương anh ấy còn không hết nữa là.
"Này thì láo lếu này! Này thì soi gương này! Này thì xem lại bản thân này! Tao cho mày chết!"
"Đừng có vò đầu em! Đừng có kẹp cổ! A, đồ anh trai xấu xa! Đồ bạo lực gia đình!"
Nhưng mà hình như tình thương của cô không được thấu hiểu rồi.
Vì chiếc mô tô đột nhiên bị hỏng, Thiên Bình và Sư Tử đành dùng xe buýt để làm phương tiện di chuyển. Dù điểm đến khác nhau, nhưng đều trên cùng một con đường mà tuyến xe chạy. Nếu Thiên Bình xuống giữa đường thì bến cuối của tuyến là nơi Sư Tử cần tới.
"À, như bữa giờ vẫn vậy, anh biết chỗ này ngon lắm. Vì thế mày mà về muộn thì chết với anh, nghe rõ chưa hả?"
Ngay khi Thiên Bình vừa mới bước xuống, cậu đột nhiên quay phắt lại chạy ngay lên xe chỉ để nhắc nhở đứa em gái vốn cực kỳ đãng trí của mình, sau đó liền xoa đầu cô một cách thô bạo rồi mới chịu chính thức xuống xe, trước khi đi không quên dặn đi dặn lại cô không ngừng.
Từ bao giờ anh trai cô lại lắm lời tới vậy, y hệt anh Thiên Yết mỗi lần nhìn thấy cô vướng vào rắc rối hay để bản thân tăng thêm vài vết thương. Hay anh ấy luôn như vậy từ trước đến giờ mà cô không biết? Ôi trời, Sư Tử thật sự không thể nào ngừng nghĩ những điều như thế, giống như việc bật cười khi nhìn Thiên Bình và bác tài cãi nhau, chỉ vì bác liên tục mắng anh ấy khi ai đó cứ lên xuống không ngừng khiến xe không chạy được.
Sư Tử và Thiên Bình đều biết nấu ăn, thôi được, chỉ khác là cô khá giỏi còn cậu thì hơi (vô cùng) tệ đến mức chiên trứng bỏ luôn vỏ vào chảo. Dù vậy, bình thường thì chuyện ăn uống đều do Thiên Yết phụ trách, trong khi luôn miệng nói về vấn đề dinh dưỡng thiết yếu và an toàn vệ sinh thực phẩm. Mỗi lần như vậy, trong lúc ngồi trên ghế sofa chờ đợi và cố thuyết phục bản thân lơ đi màn lải nhải thần thánh của con người chững chạc nhưng lắm lời khó bỏ, hai anh em họ Lâm lúc thì so sánh Thiên Yết với bà mẹ chồng khó tính trong phim truyền hình dài tập mà cả ba cùng xem mỗi tối, lúc thì không ngừng thương thay cho số phận của một Kim Ngưu chưa biết đến "góc khuất tăm tối" của bạn trai, lúc thì ngồi ghi âm lại từng lời cậu nói với âm mưu đem phán tán cho cả trường biết về "bộ mặt thật" của lạnh lùng độc tài hoàng đế. Tuy nhiên khi cả hai còn đang nói dở thì đã lập tức bị Thiên Yết nhìn chòng chọc bằng ánh mắt giết người lạnh tanh, sau đó lại bị túm cổ vứt ngay vào bàn ăn không chút thương tiếc, cùng với sự thất bại toàn tập của hàng đống bản thu âm bất kể được giấu kín hay bảo mật ra sao đều bị cậu tiêu huỷ không chừa vết tích. Nói chung thì, trong ngôi nhà ba người chuyện bếp núc đều giao cho Thiên Yết, dần lâu thành thói quen từ bao giờ, tới lúc thiếu "đầu bếp với cái mồm lải nhải không ngừng và thói độc tài thích đô hộ" lại thành ra trống vắng.
Đó là lý do tại sao mấy hôm nay, Thiên Bình và Sư Tử mặc kệ đống nguyên liệu trong tủ lạnh, cứ thế chạy hết tiệm này đến tiệm kia ăn cho qua bữa. Ban đầu cô em gái vẫn còn kịch liệt phản đối vì cảm thấy như vậy hết sức phung phí, nhưng sau vài lần cố chấp nấu ăn trong khi ai đó không những không hề phụ giúp mà còn chạy lăng xăng khắp nơi cản trở đủ thứ, Sư Tử cũng đâm ra lười biếng theo anh trai. Dù vậy trong lòng cô vẫn chột dạ không yên, khi mà Sư Tử đoán chắc chắn, Thiên Yết mà về thể nào cũng đem anh em cô lên thớt chặt không thương tiếc.
Đương nhiên, câu đó phải hiểu theo nghĩa bóng. Dù sao anh ấy cũng không độc ác đến mức "tử hình" anh em cô theo nghĩa đen đâu, phải không.
Sư Tử hừ mũi, tay giơ lên vuốt vuốt lại mái tóc rối bù cả lên vì cái xoa đầu mạnh bạo của anh trai. Cô vui vẻ cười toe hạnh phúc, trước khi nụ cười ấy bỗng trở nên gượng gạo và thoáng buồn, cuối cùng tắt hẳn.
Anh cô không còn ghét cô nữa, vậy mà không hiểu sao, Sư Tử vẫn không hoàn toàn vui được. Nghĩ một lúc, cô đành nhìn bâng quơ ra cửa sổ, tựa đầu vào tấm kính và nhắm hờ đôi mắt của mình lại.
"Đã sắp tới bến cuối, quý hành khách xin kiểm tra lại đồ đạc trước khi rời khỏi xe. Xin cảm ơn!"
Tiếng loa thông báo vang lên khiến Sư Tử mở mắt ngồi thẳng dậy. Cô đưa tay dụi mắt rồi che miệng ngáp một cái. Nhìn lơ đễnh xung quanh và phát hiện ra cả chuyến xe dường như chỉ còn vài người từ bao giờ, cô đoán ban nãy đã ngủ quên một lúc.
Bước xuống khỏi xe buýt, Sư Tử hai tay vươn cao một cái để lấy lại vẻ tươi tỉnh thường ngày của mình, cô bật cười híp mắt. Hai tay gắng sức xách hai túi đồ nặng trịch, kèm theo chiếc balo nhỏ đang đeo sau lưng, cô vui vẻ bước vào cánh cổng trước mặt.
Nghĩa trang thành phố.
Sư Tử mỉm cười, hai tay đong đưa hai túi đồ của mình và lon ton bước đi. Được một lúc, cô dừng lại trước một ngôi mộ vô cùng quen thuộc. Đeo hai cái túi vào hai bên cổ tay mình, Sư Tử chắp tay lại và vui vẻ cúi chào.
"Con chào bà! Lâu quá con không tới thăm bà, bà đừng giận con nha!"
Đôi mắt đang híp lại mở nửa nhìn tấm hình của người bà đôn hậu dán trên ngôi mộ trước mắt, Sư Tử nhoẻn miệng cười.
"Bà ơi, bà cũng đừng giận anh Yết nha bà! Không phải anh không muốn tới thăm bà đâu, bà tin con nha."
Mặc cho sự im lặng bao trùm, Sư Tử vẫn miệng huyên thuyên liên tục trong khi tay này lấy túi đồ bên tay kia và đặt xuống xuống bên góc, cùng với cái balo nhỏ đeo sau lưng nãy giờ. Cô bắt đầu đi đi lại lại và nhổ những nhúm cỏ dại mọc xung quanh, đồng thời lau đi mấy vết bẩn trên thành mộ. Tay lau vội mấy giọt mồ hôi trên trán, Sư Tử vui vẻ cười toe.
"Anh Yết vẫn giỏi cực luôn á bà, phải nói là giỏi đến mức khiến người ta khiếp sợ! Anh ấy lúc nào cũng đứng nhất toàn khối với số điểm tuyệt đối hết. Bà nói xem, có phải não anh ấy được cấu tạo như một bộ não nhân tạo thông minh của máy tính không, hay anh ấy là thí nghiệm sống của người ngoài hành tinh? Eo ôi."
Khẽ rùng mình một cái, Sư Tử lấy trái cây trong túi đồ và xếp lên ngôi mộ bà ngoại.
"Mà bà ơi, bà biết anh Yết có bạn gái rồi mà ha? Anh ấy nói với bà rồi mà ha? Họ thực sự vô cùng đáng yêu và vô cùng yêu nhau luôn á bà!"
Đôi tay cầm trái cam của Sư Tử chợt khựng lại trong vài giây, trước khi cô trở lại bình thường và xếp nó lên chiếc khay trên mộ. Sư Tử hơi mím môi, mỉm cười.
"Bà ơi, con có được phép nói về bản thân mình không ạ?"
Sư Tử hoàn toàn không có bất kỳ ký ức nào về lần đầu tiên gặp bà, thậm chí hình ảnh của bà cũng chưa lần nào xuất hiện trong những gì có tồn tại trong đầu cô, giống hệt như với Thiên Yết của nhiều năm trước. Cô còn nhớ, thậm chí đã nghĩ như thế cho đến tận bây giờ, rằng đó là lần đầu tiên cô gặp anh ấy. Thiên Yết bảo bởi vì cô gặp hai người họ trước khi sáu tuổi, vì thế nên cô mới không nhớ được. Dù vậy, mỗi khi đến đây, Sư Tử vẫn có thể cảm thấy lòng mình nhẹ đi vài phần.
"Bà ơi bà biết không, hình như anh hai đã không còn hận con nữa rồi."
Khuỵu gối bên cạnh, Sư Tử hai tay đặt lên nằm hờ trên phần mộ. Đôi mắt màu nâu cafe dịu dàng nhìn bức hình người bà đang mỉm cười đôn hậu, để rồi tự mình cũng híp mắt cười.
"Ước gì con cũng như anh ấy, cũng có thể dần thoát khỏi cái bóng của quá khứ thì hay quá."
Bên cạnh Thiên Bình bây giờ luôn có Song Tử, luôn có cô ở bên động viên cậu, ở bên cậu như một chỗ dựa vững chắc. Có thể họ thường xuyên cãi cọ vớ vẩn, có thể họ cứ hay gây gỗ chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt, nhưng đều là do cả Thiên Bình lẫn Song Tử chưa bao giờ thực sự yêu ai ngoài đối phương. Họ còn khá gượng gạo và vụng về trong cách thể hiện tình cảm, nhưng họ biết cách khiến cho người thương của mình cảm thấy tốt hơn mỗi khi họ cảm thấy khổ sở.
Thiên Bình và Song Tử, họ trân trọng lẫn nhau.
Không chỉ mỗi Thiên Bình, chính Sư Tử cũng có người thương mình, có người ở cạnh mình. Cô có Xà Phu, cho tới hiện tại là người yêu cô hơn bất cứ thứ gì trên đời. Cậu có thể hơi lạnh lùng và nghiêm khắc, nhưng cũng rất dịu dàng và biết quan tâm, đặc biệt là quan tâm cô. Sư Tử cứ nghĩ mình có thể yêu Xà Phu, có thể yêu cậu thực lòng. Nhưng ngay giây phút cô quyết định hạ quyết tâm, thì Ngư Nhân xuất hiện như một tác động đánh bật hoàn toàn quyết tâm ấy. Cô gái ấy, cô bạn thân mà cô từng phản bội và gieo rắc đau khổ lại đem lòng yêu Xà Phu, là người đã điên cuồng tìm kiếm cậu đến mù quáng nhầm lẫn.
Thật ra thì chính Xà Phu cũng đã thừa nhận, cậu tiếp cận Sư Tử là vì Ngư Nhân còn gì.
"Con ước gì mình có thể sống không phải bị ám ảnh bởi bất kỳ điều gì. Bà ơi, đôi lúc con cảm thấy rất mệt."
Saomọichuyệncứ liên tục ập đếnvớiconvậybà...?
***
Khi giật mình tỉnh giấc lúc trời đã nhuốm tối, Sư Tử mới biết bản thân đã ngủ quên từ lúc nào. Nhìn lên bầu trời, sau đó lại đảo mắt nhìn xung quanh, cô bắt đầu đưa tay lên xem đồng hồ theo thói quen, cũng như thò tay vào túi lấy điện thoại. Chỉ có điều, hai cổ tay cô trống không, còn túi hay balo cũng không tìm thấy được thứ cần tìm.
Cả hai thứ đó, xem chừng mình để ở nhà mất rồi.
Hai tay đấm vào đầu mấy cái, Sư Tử đang trong trạng thái cực kỳ bực bội. Thì ra não cá vàng hay quên lại khổ sở đến mức này. Cô ngửa mặt nhìn trời, rồi lại thở dài một cái đầy chán nản. Trời tối như vầy chắc chắn cũng đã trễ lắm rồi, thế nào Thiên Bình cũng đang giận dữ lắm cho coi.
Lần này cô chết thật rồi.
"Con về nha bà! Không phải con không muốn ở lại thêm đâu, nhưng mà con thực sự không ở lại được!"
Vơ tay lấy mấy cái túi rỗng và nhét vội vào chiếc balo của mình, Sư Tử hối hả chạy đi.
"À quên mất! Con chào bà, lần khác con lại tới thăm bà nha bà, con hứa đó!"
Sau khi vội vàng quay lại chỉ để chào tạm biệt, Sư Tử lại lần nữa quay người chạy đi. Có lẽ vì chạy nhanh quá đến nhắm mắt nhắm mũi, cô vô tình đụng phải ai đó đang đi đến từ một hướng khác. Đâm sầm vào người ta, cô vì mất đà mà ngã ngửa ra sau, cả balo chưa kịp đeo lên vai cũng vì thế mà rơi luôn xuống đất.
"Ui đau đau. Đầu của mình! Đầu mình."
Nhưng hình như không chỉ có mỗi mình Sư Tử ngã, chỉ khác là người ta không la làng la xóm lên như cô thôi. Nhìn thế nào cũng rõ ràng người sai là Sư Tử, cứ ghim mắt ra sau gáy mà chạy nên mới thành ra thế này. Nói thật ra thì cô cũng là kẻ biết điều, cũng không phải loại người ngang ngược vô trách nhiệm đụng xong bỏ chạy, chỉ có điều hôm nay là trường hợp đặc biệt, với cô mà nói thì bây giờ từng giây từng phút còn quý hơn cả vàng.
Nghĩ trong đầu như vậy, Sư Tử lập tức với ra lấy balo đeo ngay lên vai, sau đó nhanh nhẹn bật người đứng dậy, lòng thầm xin lỗi người lạ mặt nào đó. Hai chân đang trong tư thế sẵn sàng chạy bất cứ lúc nào, và cô chắc chắn đã chạy, nếu như đằng sau không bị kẻ đằng sau dùng tay nắm mũ áo khoác túm lại.
"Đừng nghĩ có thể thoát dễ dàng như vậy, đồ con gái vô ý vô tứ."
Sư Tử hai mắt mở to giật mình, sau đó liền chớp liên tục cả vài cái. Cái chất giọng lạnh tanh đều đều nhưng kiêu ngạo khó ưa này cô thấy quen dữ lắm!
"Bốn mắt?"
***
Thiên Bình về đến nhà vào khoảng gần bảy giờ tối. Cậu vốn ra khỏi bệnh viện từ lúc kém năm giờ, nhưng trên đường lại gặp đủ xui xẻo nên thành ra về muộn. Hết tắt đường thì xe buýt lại cạn xăng, hết cạn xăng thì lại hỏng xe, hết hỏng xe thì lại tắt đường. Đến mức dù Thiên Bình hoàn toàn chỉ ngồi trên xe vừa ngủ vừa nghe nhạc cũng bị làm cho bực bội.
Cậu có phải đã dính nhầm vận xui nào rồi không? Hay là hôm nay cung hoàng đạo của cậu không nên ra khỏi nhà?
Ôi vớ vẩn.
Đã vậy hơn cả thảy, vì lo bản thân sẽ về muộn quá, Thiên Bình có gọi điện cho Sư Tử. Tuy nhiên, mười cuộc thì mười một cuộc không có người bắt máy. Vừa lo lắng vừa bực bội, tâm trạng Thiên Bình lúc này vô cùng khó ở.
Biết thế cậu nhất định không để nó đi một mình đâu, kẻo có chuyện gì lại phiền phức đủ thứ. Ai mà biết con nhỏ đãng trí đó lúc về có tự dưng nhớ nhầm số tuyến mà lên nhầm xe buýt hay không.
"Sư?"
Ngay khi bước đến ngôi nhà hoàn toàn tối tăm chẳng có lấy một ánh đèn nào, Thiên Bình đã biết Sư Tử chưa về rồi. Nhưng cậu thề, điều này chỉ khiến tâm trạng cậu xấu thêm, đủ xấu để lớn tiếng mặc kệ việc con bé có ở nhà hay không.
"Cái con nhỏ kia! Muộn thế n-"
Miệng hằn học định mắng mỏ vài tiếng lập tức khựng lại khi nhìn thấy chiếc điện thoại cùng đồng hồ nằm trên bàn ngoài phòng khách. Cậu lập tức nhận ra chúng thuộc về đứa em của mình.
Thì ra là để quên ở nhà thật.
"Đúng là đồ quỷ nhỏ hậu đậu! Mày vác xác về thử xem, xem anh hai dạy dỗ mày thế nào."
Nó mà về, cậu không mắng không la nó thì cậu không lấy tên Lâm Thiên Bình, càng không tự nhận là anh trai Lâm Sư Tử!
Bực mình gì đâu.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cả ngày lang thang ngoài đường, lại còn gặp một đống xui xẻo khiến bụng Thiên Bình kêu cồn cào vì đói rồi. Cậu có nên mặc kệ con nhỏ và ra ngoài kiếm gì đó bỏ bụng mình trước không nhỉ? Nghĩ thì đúng là vô tình bạc nghĩa lại thất nhân thất đức thật, nhưng người không vì mình trời tru đất diệt mà. Có gì chỉ cần nhân từ mua thêm một phần mang về là được chứ gì, mặc dù cậu đã định sẽ lấy việc bắt con bé nhịn đói là một trong những hình phạt cho nó.
Đúng lúc Thiên Bình còn mải suy nghĩ vẩn vơ, âm báo tin nhắn từ đâu lọt vào tai cậu. Sau khi chắc chắn không phải của mình, cậu mới bắt đầu ngó quanh quẩn xung quanh xem thử, và cuối cùng dừng lại ở chiếc điện thoại nằm trên bàn.
Thiên Bình vốn không phải loại đọc trộm tin nhắn của người khác, đương nhiên, chỉ trừ khi nó hiện lên trên màn hình trong khi cậu vô tình nhìn sang.
Giống như lúc này.
"Anhgọiemnãygiờnhưng không được. Cũngkhôngcógì, anh chỉ là muốn nhắcemđừng quên ngàytáikhámngàymai thôi."
Đó là toàn bộ nội dung tin nhắn, đến từ một người nào đó mà Thiên Bình chắc chắn không quen. Cậu khẽ nhíu mày một cách nghi hoặc.
Tái khám?