Nhà ngoại của chị em Kim Ngưu và Nhân Mã nằm trong một con ngõ nhỏ tính từ đường cái vào, mất khoảng vài phút đi bộ. Vì đường không được lớn cho lắm nên tụi nó đành phải nép sát vào một bên, mỗi hàng chỉ đi song song nhiều nhất là hai đứa. Chỉ có mỗi mình Song Ngư tội nghiệp là đơn thân đi lẻ loi cuối hàng, mặc dù chính cậu còn không lấy đó làm bận tâm.
Vừa đi vừa tán gẫu được một lúc lâu, Nhân Mã và Kim Ngưu chợt dừng lại, kéo theo cả tụi nó dừng lại theo. Lúc này, cả đám đang đứng trước một căn nhà kiểu cũ đậm chất thôn quê với khu sân cực kì rộng. Một tay đẩy nhẹ cánh cửa gỗ nhỏ ra trong, Kim Ngưu cẩn trọng bước vào.
"Bà ơi bà!"
"Dì út ới ời ơi!!"
"Ra ngay! Ra ngay! Là đứa nào lại tới phá làng phá xóm đó hả?"
Từ trong căn nhà nằm giữa khu sân rộng bước ra một cô gái trên dưới ba mươi trong bộ quần áo bà ba dân dã mộc mạc, tay vẫn còn cầm theo một thúng trái cây vác bên hông.
"Í, dì út!"
"Ủa? Thằng Mã mà, con Ngưu nữa!"
Đặt ngay thúng trái cây xuống đất, dì vui vẻ chạy lại hướng mà Kim Ngưu và Nhân Mã đang hớn hở chạy tới. Trong khi cô chị gái thích thú ôm chầm lấy dì mà vùi mặt làm nũng, Nhân Mã lại bị dì mình vò đầu đến tóc rối cả lên.
"Ối trời ơi, nhìn hai đứa bây coi! Lớn to xác thế này rồi cơ à!"
Dì út là em gái của mẹ Kim Ngưu và Nhân Mã. Từ khi hai chị em còn nhỏ, dì đã yêu thương hai đứa như con ruột của mình rồi.
"Đám nào đứng ngay trước nhà mình vậy út?"
Giọng nói hơi run và khá trầm vang lên lập tức thu hút sự chú ý của Kim Ngưu và Nhân Mã. Hoàn toàn mặc kệ người dì mà mới vài giây trước còn quấn quít nũng nịu, mặc kệ luôn đám bạn mình còn ngơ ngơ ngác ngác như bò đeo nơ, hai chị em nhà nào đó một mạch chạy bắn ngay tới chỗ bà lão đang bước vào từ phía cổng.
"Bà ngoại!!!"
"Ủa, hai đứa bây về từ bao giờ mà không báo ngoại biết!"
Đúng lúc này, Kim Ngưu chợt giật khẽ lên, mắt theo đó chớp liền vài cái. Cô thôi ôm bà ngoại và thay vào đó níu chặt lấy tay bà, vui vẻ nhìn sang nguyên đám tụi nó lủi thủi nãy giờ.
"À bà ơi, tụi con có dẫn bạn về chơi nè bà!"
"Tụi con chào bà, chào dì!"
Nhân Mã trố mặt nhìn đám bạn của mình đang lễ phép cúi đầu chào mà đâm ra nghi hoặc. Gớm chưa, bày đặt giở trò con ngoan trò giỏi kìa!
"Bây đi đường mệt rồi phải không? Vô nhà nghỉ đi, tự nhiên! Đi đi rồi dì mang nước mang trái gì cho!"
Tụi nó đưa mắt nhìn nhau, đứa nào đứa nấy ngoác miệng cười tươi rồi không hẹn mà cùng nhau tay vác túi vai vác balo một mạch chạy ngay theo dì.
***
"Là cái đứa nào bày trò nhảm nhí này?! Thật là tổn hại nhan sắc quá mà!"Lúc này là khoảng mười giờ trưa, và câu than vãn có phần bực tức kia thuộc về cô nàng hoa khôi đầu đội nón lá Kiều Bạch Dương.
"Thằng đó!"
Câu trả lời lập tức được đưa ra, gần chục ngón tay trỏ tức thì chỉ thẳng vào mặt Nhân Mã còn đang thích thú tay cầm lưỡi liềm gặt lúa. Cậu hừ mũi nhíu mày, đầu lưỡi hơi lè ra như muốn trêu tức thêm.
"Toàn cậu ấm cô chiêu thành thị, mới đi gặt lúa có chút đã than vãn rồi!"
"Im đi đồ khùng!!"
Nhưng Bạch Dương đâu phải loại người dễ dàng nghe lời góp ý của người khác, chưa kể đó còn là Nhân Mã. Điển hình là cô không những bỏ ngoài tai mà còn cầm đại một cục đất chọi ngay vào cậu.
"Đồ chơi dơ!"
Nhân Mã mà không tránh, thể nào mặt cậu cũng toàn bùn đất cho coi.
Theo kế hoạch tham quan của trường thì hiện tại là giờ nghỉ ngơi của học sinh sau khi vừa xuống tới nơi. Trong khi người ta thoải mái nằm trên giường tận hưởng gió điện, tụi nó lại bị Nhân Mã đầu têu nắm đầu kéo cổ ra đồng gặt lúa (?!).
Còn một điều chưa nói, hiện tại bây giờ mặt trời đã nắng chang chang nóng hổi rồi.
Nhưng không phải toàn bộ tụi nó đều đi, chỉ có mỗi Song Tử, Nhân Mã, Sư Tử, Xà Phu, Bảo Bình và Xử Nữ mà thôi, trong đó có Bạch Dương là bị cả đám tụi nó lôi theo mà chẳng biết gì. Nếu biết trước, cô có bám chặt cột nhà thềm đá cũng không thèm lếch xác ra đây đâu. Thà chết cũng không!
Trong khi đó, những người còn lại ở lại nhà phụ dì và bà ngoại làm bữa trưa. Đứa đi chợ, đứa phụ nấu, đứa phụ dọn, mỗi đứa một công việc.
"Nhân Mã, lại đây!"
Nhân Mã còn đang vừa trêu tức vừa đấu khẩu cùng Bạch Dương thì lại nghe thấy Bảo Bình gọi mình. Cậu lập tức mặc kệ luôn cô nàng hoa khôi đang tức tối và chạy ngay đến chỗ cô bạn gái - lúc này đang quỳ nửa chân.
"Cậu xem cậu xem, bao nhiêu đây thì được nhiêu tô cơm?"
Nhìn Bảo Bình, rồi lại nhìn vào mớ lúa cô gặt được, Nhân Mã mắt chớp vài cái. Cậu có nên nói ra sự thật không nhỉ, trong khi cô nàng rõ ràng hớn hở mong đợi ra mặt thế kia.
Ca này khó!
"Thật ra thì, nhiêu đây chỉ đủ có một muỗng cơm thôi! Mà là muỗng cà phê á nha."
Một không gian im lặng bao trùm xung quanh, bao trùm luôn cái đám nhiều chuyện tò mò nào đó.
"Hả?! Tôi đã gặt cực lắm đó, làm sao chỉ được có một muỗng nhỏ cơ chứ!"
"Chứ chị nghĩ tại sao việc đồng án lại được tính là nặng nhọc hả?"
Môi mím chặt lại, mắt nửa trợn nửa nheo, Bảo Bình đành nín thinh không thốt ra thêm được bất kì lời nào.
Sư Tử lúc này đang nghịch ngợm mấy cây lúa trổ vàng ngay chỗ mình, miệng còn thích thú thổi thổi cho chúng bay phất phơ theo gió thì từ phía sau, ai đó một tay cầm mũ áo khoác trùm ngay lên đầu cô, khiến Sư Tử một mẻ ngạc nhiên quay qua quay lại.Người duy nhất lọt vào tầm mắt cô là Xà Phu, cùng với nụ cười vui vẻ xen lẫn tia dịu dàng của cậu.
"Đừng có để bị cảm nắng!"
Ban đầu còn ngạc nhiên, lúc sau cũng thôi. Bỏ qua sự hụt hẫng bé xíu không rõ lý do trong lòng, Sư Tử nhe răng cười tươi rói, tay còn cầm lấy mũ áo khoác của mình kéo xuống một chút.
Bầu không khí vui vẻ của Xà Phu và Sư Tử thu vào tầm mắt Xử Nữ rõ mồn một, khiến cô hơi nhíu mày khó hiểu. Đối với cô mà nói, Xà Phu dù ra sao thì vẫn là một tên chết tiệt khó ưa, là loại người mà cô có lẽ không bao giờ cho vừa mắt được. Sư Tử thì khác, con bé là đứa bạn thân nhất của Ma Kết em cô, Xử Nữ đương nhiên cực kì quý cô nhóc.
Nghĩ ngợi một hồi, Xử Nữ tay khều khều Song Tử đang ở gần mình, sau khi nhận ra ánh mắt cô bé như vừa chuyển đi đâu đó.
"Song Tử nè, em nghĩ xem, chuyện Xà Phu thích bé Sư có thật không?"
Song Tử tay vẫn gặt lúa, nhưng mắt lại lơ đễnh nhìn một điểm vô hình nào đó giữa không trung. Cô hơi ngước mắt nhìn thử, sau đó vui vẻ cười nụ cười toả nắng quen thuộc của mình.
"Em, nghĩ là thật đó ạ! Bởi vì chẳng phải, Xà Phu rất quan tâm thân thiết với Sư Tử còn gì!"
"Vậy sao, có lẽ chị hơi đa nghi. Nhưng nói thật, chị không tin được thằng đó chút nào hết!"
Tiếng Xử Nữ vang bên tai dần vọng ra, thay vào đó, những thứ suy nghĩ khác nhau lại hiện lên trong Song Tử.
Cô chợt nhớ đến ánh mắt kì lạ lúc Thiên Bình nhìn Sư Tử, tay cầm bông lúa bất giác siết chặt.
***
Theo sự sắp xếp của trường, mỗi phòng trong nhà trọ là ba người, đương nhiên là tách biệt nam nữ.
Ngư Nhân nằm trên giường mình vui vẻ bấm điện thoại, trong khi hai giường còn lại hoàn toàn trống trơn. Ban nãy hai người bạn kia có rủ cô đi lên thị xã chơi, nhưng Ngư Nhân từ chối ngay. Dù sao, cô vẫn còn hơi mệt sau khi đi xe buýt một thời gian khá dài.
Dù xuất thân là một cô tiểu thư nhà tài phiệt giàu có, nhưng Ngư Nhân là loại người không quá chú trọng về hình thức, điển hình là cô hoàn toàn không hề có chút ý kiến nào khi phải ở nhà trọ bé xíu không đủ tiện nghi. Đối với cô mà nói, chỉ cần ở được là được, thoải mái chút càng tốt.
Có thể Ngư Nhân không thích chuyến đi này cho lắm, nhưng cũng không hẳn là ghét nó. Nói đi cũng phải nói gì, cô được đi cùng Ngư Vũ còn gì.
Mặc dù cậu đã cùng bọn kia đi chỗ khác ở rồi.
Đáng ghét!
"A!"
Tiếng rung cùng chuông vang lên bất ngờ khiến Ngư Nhân giật nảy mình, tay cầm điện thoại mém quẳng luôn đi. Tuy nhiên, khi nhận ra số hiển thị trên màn hình, vẻ mặt cô lập tức thay đổi ngay. Tươi tỉnh, vui vẻ, thích thú, cực kì phấn khởi.
"Anh Ngư Vũ!!"
Song Ngư đầu dây bên kia vì giọng có phần lớn của Ngư Nhân mà phải đưa điện thoại ra xa theo phản xạ, tay cũng giảm ngay âm lượng xuống một chút."Anhsẽkhôngphiềnnếuemnhỏgiọnglạimột chút đâu."
"Ui, em xin lỗi!"
Ngư Nhân cười hề, môi hơi mím lại một cách vui vẻ. Quả nhiên, nghe giọng cậu là bao nhiêu mệt mỏi tan biến hết cả!
"Anh đang làm gì vậy?"
"Nóisaonhỉ, lặtrau, anhnghĩvậy."
Sau khi nguyên một đám kéo nhau ra đồng chơi cùng với một đám nữa tranh giành nhau nấu ăn và phụ nấu, tụi nó rất bình thản quẳng cho Song Ngư việc mà tụi nó cho là nhẹ nhàng nhất là lặt rau. Thật sự thì cậu cũng chẳng ham gì cho cam, chỉ là cảm thấy hơi áy náy chút đỉnh khi ở nhà người ta mà lại chẳng động đến móng tay móng chân. Và bởi vì suy nghĩ đó, Lưu Song Ngư vốn lúc nào cũng trong trạng thái bơ phờ lười biếng chẳng có chút sức sống lại ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ lặt rau.
Đương nhiên, có một đám hăng hái làm việc thế kia, bà và dì đã thảnh thơi ngồi chơi xơi nước từ lâu rồi. Với cả, có muốn làm thì tụi nó cũng chẳng cho, cứ đuổi hai người họ ra khỏi căn bếp.
Đúng câu tự nhiên như nhà mình!
"Anh biết không, em vừa định gọi cho anh đó!"
"Vậysao."
Dù giọng nói dịu dàng ấm áp, mắt Song Ngư lại chứa đầy sự bình thản đến lạnh nhạt. Ngư Nhân không hề biết, cậu gọi cho cô là vì bấm nhầm số, chưa kịp tắt thì Ngư Nhân đã nhanh nhảu bắt máy rồi.
"Em nhớ anh lắm đó, Trà Xanh! Nghe giọng anh thích thật luôn!"
Ngư Nhân một tay ôm gối dựa người vào thành giường, vẻ mặt cười vui vẻ như một đứa trẻ được quà.
Song Ngư không thể nói gì, cũng không thể đáp lại bất kì một lời nào. Cả đôi tay đang làm việc của cậu cũng dừng lại từ lúc nào, như muốn nhường chỗ cho những suy nghĩ của cậu.
Dù đây rõ ràng là những gì cậu đã lựa chọn và quyết định lựa chọn, đôi lúc, Song Ngư cảm thấy khó chịu trong lòng mình. Một cảm giác đè nặng nơi lồng ngực cậu.
"Anh phải cúp máy đây, gặpemsau."
Một chút, cậu nghĩ vậy. Một chút thôi.
"Chào anh. Yêu anh!"
Nhìn chiếc điện thoại đã ngắt cuộc gọi của mình, Ngư Nhân hai tay ôm chặt lấy nó vào lòng, cuối cùng nghiêng người nằm luôn xuống giường, trong khi môi vẫn còn vui vẻ cười tươi.
Thích quá đi!
Mà, hình như có tiếng gõ cửa. Bạn cô về rồi?
"Cửa đâu có khoá đâu!"
Nhưng nếu là bạn cô, hai đứa nó việc gì phải gõ cửa, trong khi tụi nó có lúc còn bỏ qua cả sự tồn tại của Ngư Nhân nữa kìa.
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên, kéo theo sức chịu đựng của Ngư Nhân đến mức giới hạn. Cô hai chân thả xuống giường ngồi dậy, mặt mày có chút khó chịu bước ra mở cửa.
"Hai cậu cứ vào đi, thôi đùa-"
Nhưng mở cửa rồi mới biết, người gõ hoàn toàn không phải hai người bạn của cô. Thay vào đó là một cô gái lạ hoắc nào đó với khuôn mặt xinh xắn dễ thương, đặc biệt là đôi mắt dịu dàng lúc này đang nhìn chằm chằm vào cô.
Như thường lệ, Ngư Nhân vui vẻ nở nụ cười, cố không tỏ ra ngoài sự khó chịu của mình.
"Ừm cho hỏi, cậu là...?"
Có một điều Ngư Nhân chắc chắn, cô không hề quen cô ta.
"Tụi mình nói chuyện một chút có được không?"
"Nói chuyện? Nhưng trước hết, cậu không phiền nếu cho tớ biết tên chứ."
Thật lòng mà nói, Ngư Nhân không có thói quen cùng người lạ nói chuyện. Đó là chưa kể, cô ta còn có gì đó - không biết có phải do cô đa nghi quá hay không - rất đáng ngờ.
Cô gái trước mặt Ngư Nhân nở nụ cười thân thiện, đôi mắt đẹp nheo lại đầy cuốn hút, đầu hơi nghiêng sang một bên một cách dễ thương. Cô ta cười híp mắt vui vẻ.
"Chào cậu, tớ là học sinh lớp 10-4! Tên của tớ, là Thuý Liên."