[12 Chòm Sao] Mưa Ngâu Màu Nắng

Chương 30: Bị thương




Ban đầu chỉ là một phép lịch sự, dần dà lại trở thành thói quen. Bởi vì thư viện trường nằm cùng tầng với lớp 11-2, vì vậy cứ mỗi giờ ra chơi thì Kim Ngưu lại ở lớp đợi Song Tử rồi cùng nhau đi đến đó. Từ cái hôm cùng cô bé ấy tâm sự, Kim Ngưu dần thân thiết với Song Tử lúc nào không hay.

Thường thì lâu nhất là năm phút sau giờ ra chơi, Song Tử đã xuất hiện ở lớp Kim Ngưu với nụ cười toả nắng đặc trưng của mình, vậy mà hôm nay đã tận mười phút cô vẫn chưa thấy cô bé đâu. Kim Ngưu nửa muốn tới lớp Song Tử xem thử, nửa lại muốn ở lại vì sợ cô đến mà không bắt gặp.

Gì chứ những lúc mà phải lựa chọn một trong hai thế này, Kim Ngưu hoàn toàn dở tệ.

Đưa mắt nhìn quanh lớp một hồi, cô chợt nhận ra mọi người đều đi gần hết cả. Thiên Yết và Xử Nữ đã rời khỏi lớp, có lẽ hiện đang ở phòng hội học sinh, Thiên Bình thì cúp từ tiết trước, Cự Giải hôm nay lại nghỉ học, còn Bảo Bình chắc chắn đang luyện tập ở sân bóng rổ.

Ngồi rảnh rỗi lại khiến cô bắt đầu suy nghĩ lung tung. Đôi mắt dán vào quyển sách có chút lơ đễnh, Kim Ngưu khẽ thở dài.

“Em nghĩ rằng bạn A đã thích bạn B.”

Đó là điều Song Tử đã nói lúc đó.

Thật sự thì, trong lòng Kim Ngưu không hề phủ nhận. Cô nghĩ bản thân đã sớm nhận ra cái tình cảm mà cô - người bạn A - dành cho người bạn B đó. Chỉ là, đôi lúc Kim Ngưu lại không chắc chắn.

Đưa tay chạm nhẹ môi, cô bất giác nhớ lại chuyện hôm lễ hội trường, lòng theo đó cũng sinh một cảm giác rất lạ lẫm.

Nếu cô đã thích cậu, tại sao lại vì một nụ hôn phớt của một tai nạn vô tình mà suy nghĩ nhiều như vậy.

Kim Ngưu thật sự không hiểu.

Tình cảm của cô, chẳng lẽ lại mơ hồ đến như vậy?

Tay lật sang trang sách tiếp theo của Kin Ngưu hơi khựng lại, mắt gần như dán chặt vào mảnh giấy được gấp lại kẹp giữa những trang giấy.

Kim Ngưu không nhầm thì quyển sách này vừa được trả ngày hôm qua, quyển thứ hai trong bộ sách.

Khoé môi cô bỗng vẽ nên một hình bán nguyệt tuyệt đẹp, tâm trạng cũng dần trở nên nhẹ nhõm.

“Ngưu ơi!”

Ngay khi Kim Ngưu định cầm lấy mảnh giấy và đọc, tiếng gọi của cô bạn cùng lớp khiến cô hơi khựng lại. Đôi mắt nâu trong veo nhìn sang cô nàng đang đứng từ cửa lớp gọi vọng vào.

“Có cô bé nào đến tìm cậu nè!!”

Mắt chớp một cái, cuối cùng cười tươi. Có lẽ là Song Tử!

Trong lòng cũng có thắc mắc vài thứ nhưng lại thôi, Kim Ngưu đóng quyển sách vẫn còn kẹp mảnh giấy lại và bỏ vào cặp. Cô nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi và chạy ra cửa lớp.

“Tiểu Song, em lâu... Ơ?”

Nụ cười trên môi Kim Ngưu đông cứng lại trong vô thức, mắt cũng nhìn cô bé đứng trước mặt mình.

Không phải Song Tử.

Tuy nhiên, Kim Ngưu rất nhanh đã lấy lại sự bình tĩnh vốn có, chỉ có mỗi ánh mắt vẫn còn ngần ngại.

“Ừm, nếu chị không nhầm, em là... Thuý Liên phải không?”

Cô gái đứng trước mặt Kim Ngưu có khuôn mặt rất xinh, cả dáng người cũng cực chuẩn. Đôi mắt tinh anh hút hồn, da trắng nõn nà, lại còn mái tóc đen dài tận lưng. Vì có gặp nhau hôm thi “Nữ sinh thanh lịch” nên Kim Ngưu đối với cô bé cũng có chút ấn tượng.

“Chào chị, Kim Ngưu! Thật may khi chị vẫn còn nhớ em!”

Thuý Liên vui vẻ cười tươi, cả đôi mắt to cũng híp lại một cách tinh nghịch, hoàn toàn thổi bay hết mọi sự đề phòng vốn có của Kim Ngưu.

“Em tìm chị có gì không?”

Đôi mắt mở ra rồi lại nheo lại như có ngụ ý, Thuý Liên cười ngây ngô.

“Chị Kim Ngưu có thể cùng em đi đến chỗ này không?”

***

Từ trước khi cuộc thi “Nữ sinh thanh lịch” diễn ra, Kim Ngưu cũng có thể tạm gọi là có biết Thuý Liên. Một cô nữ sinh ngoan ngoãn hiền lành, lại thêm vẻ ngoài trong sáng như thiên thần, danh tiếng đồn xa khắp trường, thử hỏi ai lại không biết. Cô bé cũng thỉnh thoảng đến mượn sách tại thư viện, chỉ là chưa bao giờ cùng Kim Ngưu trò chuyện.

Vì vậy, đi cùng Thuý Liên khiến cô phần nào đó cũng cảm thấy nghi hoặc.

Đưa mắt nhìn xung quanh, Kim Ngưu nhận ra mình đang ở khu vực sân sau trường, lòng bắt đầu sinh lo lắng. Cô không lo vì cứ mãi đi theo Thuý Liên mà không hề biết lý do, cái cô lo là Song Tử. Đi nãy giờ thế này, chẳng những để Song Tử phải đợi, đến giờ ra chơi cũng sắp hết rồi.

Nghĩ một lúc, Kim Ngưu đành mở lời.

“Ừm, em muốn nói với chị gì vậy?”

Vốn vẫn còn đi trước Kim Ngưu, Thuý Liên cũng dừng bước trước câu hỏi của cô. Tận vài giây trôi qua vẫn chưa hề thấy nhỏ qua lại, Kim Ngưu vừa muốn hỏi tiếp vừa muốn thôi.

“A!”

Thuý Liên chợt reo lên, hai tay vỗ vào nhau một cái rồi quay phắt ra sau nhìn Kim Ngưu. Đáp lại ánh mắt ngạc nhiên của cô, nhỏ cười tươi trong khi hai tay chắp lại trước mặt.

“Em phải đi lấy cái này, không phiền thì chị đứng đây chờ em một lúc nhé! Nha chị, em quay lại ngay thôi!!~”

Trước vẻ mặt vô tội kia của Thuý Liên, Kim Ngưu dù trong lòng còn chút băn khoăn vẫn gật đầu đồng ý, cô cười nhẹ cho qua chuyện.

Thuý Liên rời đi ngay, nhỏ nhanh chóng khuất bóng đằng sau bờ tường đằng kia.

Trong khi Thuý Liên rời đi, Kim Ngưu nhìn quanh rồi ngồi xuống một ghế đá gần đó. Định bụng nhắn tin cho Song Tử để cô không phải chờ lâu, Kim Ngưu lúc này mới sực nhớ không mang điện thoại theo bên mình.

Cô thật đãng trí quá đi mất.

Hai tay đung đưa theo nhịp, mắt Kim Ngưu nhìn bâng quơ một cách lơ đễnh lên bầu trời trên kia. Hơi nhíu mày vì ánh sáng làm chói, cô vui vẻ nghiêng đầu qua lại.

“Quả nhiên chị ở đây thật!!”

Câu nói kia khiến Kim Ngưu ngạc nhiên nhìn sang, mắt cũng theo đó chớp một cái. Qua bảng tên trên ngực áo, cô có thể biết hai cô nàng đứng trước mặt mình là học sinh khối mười.

Nhưng mà, Kim Ngưu có quen chúng không nhỉ?

“Ừm-”

“Chị cũng ngốc ghê, bọn này không ngờ đấy!”

Nhìn hai đứa ôm bụng cười chế giễu, mày Kim Ngưu hơi nhíu lại, nhưng vẫn cố kiềm chế không khó chịu.

Tuy nhiên, trước khi Kim Ngưu kịp lên tiếng hỏi lại lần nữa, một trong hai cô nữ sinh kia thô bạo dùng tay nắm lấy tóc cô kéo mạnh. Hai tay theo phản xạ giữ lại, mắt không khỏi nhắm chặt, cô bị cô ta quẳng mạnh ra sau, vai đập vào bờ ghế đá đau điếng.

“Các em làm gì vậy hả?!”

Bị Kim Ngưu tức giận mắng mỏ không hề khiến chúng bực bội, ngược lại còn tỏ ra rất thích thú. Cô gái còn lại tay nắm lấy nơ cổ áo Kim Ngưu xốc ngược, miệng nhếch nửa một nụ cười khinh bỉ.

“Chị nên biết mình đang ở đâu đi, tiền bối ạ!”

Còn chưa kịp phản ứng, Kim Ngưu đã nhận ra bàn tay kia sắp vung vào mình. Theo phản xạ, cô nhanh chóng nắm chặt lấy cổ tay giữ lại.

Cô gái nọ hai mắt hơi mở to ngạc nhiên, cả miệng cũng nhoẻn cười thích thú.

“Oa! Không ngờ chị cũng khá ghê!”

Vừa dứt lời, cô ta đột nhiên co chân lên, một cước đá vào bụng Kim Ngưu. Một chút không đề phòng mà hưởng trọn, cô cắn nhẹ môi, mắt nheo lại đau đớn.

Trong khi vẫn còn chịu cơn đau từ bụng, Kim Ngưu thình lình lãnh trọn một cái tát vào bên má. Vết gằn năm ngón tay đỏ ửng, lại còn thêm cả những vết cào do móng tay nhọn của cô ta gây ra.

“Rốt cuộc là các em muốn gì?!”

Kim Ngưu có thể đãng trí, nhưng ít nhất cô chắc chắn rằng bản thân chưa bao giờ đắc tội với bất kì ai, nhất là các đàn em khối duới. Vô duyên vô cớ bị đánh thế này, cô dù hiền lành thế này cũng không thể không giận dữ.

Cô gái kia nhếch mép, một câu trả lời cũng không có. Thay vào đó, tay cô ta lần nữa vung lên, định tát thêm một cái nữa vào mặt Kim Ngưu.

Nhưng trước khi cô nữ sinh nọ kịp hành động, Kim Ngưu đã lập tức đứng lên, tay không chút bận tâm lần nữa nắm chặt lấy cổ tay cô ta. Đôi mắt vẫn trong veo như thế, nhưng sự giận dữ khiến cô ta vài giây giật mình.

“Chị tưởng mình giỏi lắm hà, đồ lẳng lơ khốn kiếp!?”

Kim Ngưu còn chưa hiểu gì đã bị cô nữ sinh còn lại giữ chặt lấy, hai tay bị cô ta nắm đau đến phát khóc. Chỉ duy nhất mỗi ánh mắt vẫn nhìn đứa con gái đanh đá trước mặt một cách nghiêm nghị.

“Dùng ánh mắt dạy đời tôi, đồ giả tạo!!”

Vẫn là bên má bị thương ban nãy, Kim Ngưu lần nữa hưởng thêm cái tát của cô ta. Tay bị giữ chặt, cô không tài nào có thể kháng cự hay chống trả.

“Tôi đắc tội gì với các người!?”

Sự kiên quyết trong đôi mắt kia khiến cả hai đứa trong vài giây không nhận ra được cô tiền bối nổi tiếng hiền lành. Tuy nhiên, điều đó chỉ càng khiến sự khinh bỉ tăng thêm.

“Khuôn mặt giả tạo của chị, sự trong sáng phát nôn của chị, tất cả khiến chúng tôi khinh thường!!”

“Chị biết không, vì chị mà cả tôi và nó đều bị đá không thương tiếc đấy! Đúng là đồ lăng loàn giả vờ ngoan hiền!!”

Vừa dứt lời, cô ta đã dùng tay đánh mạnh vào bụng Kim Ngưu một cái. Thở mạnh liên tục, cô vì đau mà quỳ sụp xuống đất, tay ôm chặt lấy phần bụng của mình bị thương nãy giờ của mình.

Sức khoẻ cô sắp tới giới hạn rồi.

Chết tiệt!

“Giả bộ yếu đuối? Ở đây không có thằng nào rảnh mà nhìn chị đâu!!”

Chân cô ta chẳng chút bận tâm đá mạnh vào mặt Kim Ngưu, khiến cô vì mất đà mà ngã ra sau, đầu đập mạnh vào chiếc ghế đá gần đó.

Đau điếng.

“T-Thuý Liên.. con bé đó đâu rồi?”

Hai đứa con gái đồng loạt nhìn nhau, chớp mắt mấy cái rồi cùng phì cười.

“Chị bị điên hả?! Nó không tốt như chị tưởng đâu!!”

“Con nhỏ đó bị chị và con Bạch Dương cướp hai vị trí đầu của “Nữ sinh thanh lịch” đã điên tiết lắm rồi!! Chị tưởng nó trong sáng hiền thục lắm hả?!”

Thật sự thì, Kim Ngưu cũng đã đoán ra rồi.

Tay con nhỏ kia lại lần nữa túm lấy mái tóc của Kim Ngưu kéo ngược lên.

“Đúng là ngây thơ! Chị diễn cho ai coi đó!?”

Cả người nhanh chóng trở nên ê ẩm, hơi thở lại dần dồn dập, Kim Ngưu bắt đầu cảm thấy khó chịu hẳn ra. Mắt cô sắp không gắng gượng được nữa rồi.

Nhìn vẻ đau đớn của Kim Ngưu, hai đứa con gái kia lại càng thêm thích thú. So với những đau khổ mà hai đứa nó phải chịu, chúng còn phải khiến Kim Ngưu đau hơn mới hả giận. Nghĩ là làm, một đứa tiến lại, tay cũng vung lên chuẩn bị cho một cái tát khác.

Cô ta không hề nhận ra ánh mắt hoảng hốt của bạn mình.

Bàn tay còn chưa kịp vung xuống đã bị ai đó nắm chặt không thương tiếc, siết chặt đến mức khiến cô ta đau đến chảy cả nước mắt.

“Khốn kiếp! Là đứa nào?! Còn không mau buông ra!!!”

Tức giận quay phắt ra sau, đôi mắt hung hãn vừa nãy lập tức trở nên sợ sệt, cả người cũng run rẩy lên.

“Hội.. Hội trưởng...?”

Vẫn là khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng đó, nhưng đôi mắt màu khói tưởng chừng vô cảm kia lúc nào lại chứa đầy sự tức giận. Bàn tay cậu càng lúc càng siết chặt cổ tay cô ta hơn, đi đôi với cơn giận càng ngày càng tăng của cậu.

“Đau.. Đau quá! Buông.. Làm ơn buông ra... Xin anh...!”

Được hội trưởng hội học sinh nắm tay là điều mà gần như các bạn nữ đều mong muốn, nhưng đau đến phát khóc thế này thì sẽ khiến tay cô ta vỡ vụn trước khi kịp vui mừng mất.

Thở hắt một cách khinh thường, Thiên Yết nắm lấy cổ tay cô ta vứt mạnh sang một bên, sang phía con nhỏ còn lại đang đứng đằng kia.

Dám đánh Kim Ngưu, bọn chúng thật sự ăn gan hùm.

Song Tử để mặc người anh họ đang giận dữ, cô lập tức chạy tới bên Kim Ngưu. Đỡ lấy cô bạn thân còn đang thở dốc, ánh mắt Song Tử chứa đầy sự lo lắng.

“Chị.. Chị Kim Ngưu, chị không sao chứ? Nghe em nói chứ Ngưu?”

Mắt nâu thu vào khuôn mặt sợ hãi của Song Tử, Kim Ngưu cười trừ.

“Chị ổn mà. Chị không... sao...”

Hình ảnh cuối cùng Kim Ngưu thu vào được là Thiên Yết đang chạy tới bên mình, trước khi mọi thứ tối sầm lại.

“Ngưu! Chị Ngưu!!”

“Cậu ấy ngất thôi, em đừng có la làng la xóm lên vậy chứ!”

Thở phào nhẹ nhõm, Song Tử lập tức chuyển thái độ đầy giận dữ lườm nguýt Thiên Bình đang vừa nói vừa gãi gãi đầu chán nản đằng kia. Cô thiếu điều cầm dép quẳng thẳng mặt anh ta, nếu hôm nay không phải cô mang giày bata.

Chỉ có Thiên Yết là mắt vẫn nhìn chằm chằm Kim Ngưu. Màu khói lạnh lùng đặc trưng thấp thoáng sự lo lắng, cậu vô thức đưa tay vén sợi tóc loà xoà trước trán cô. Bàn tay đó bất giác nắm chặt.

Nhìn anh họ mình, Song Tử có chút thương cảm cho hai đứa con gái kia. Cô thật sự thắc mắc hình phạt kỉ luật sẽ kinh khủng ra sao~

Mà, chúng đáng bị như thế.

Thiên Bình là người duy nhất không đứng bên Kim Ngưu như Thiên Yết hay Song Tử, cậu chỉ đứng bên ngoài lơ đễnh nhìn bâng quơ. Nhìn hai đứa con gái còn đang ngồi bệt một góc vì sợ, cậu nhếch mép cười khinh bỉ.

Lúc này, tầm mắt Thiên Bình thu vào hình ảnh một cô nữ sinh vừa chạy lại với vẻ mặt hết sức bình thản. Chỉ cần nhìn thái độ của nhỏ, cậu lập tức đoán được chuyện xảy ra.

Đôi mắt nâu cafe nhíu chặt khiến Thuý Liên giật thót. Nhỏ nuốt khan, dù vẻ mặt vẫn cố tỏ ra như không có gì.

Nhỏ không hiểu, tại sao Thiên Bình lại ở đây, cùng với cả hội trưởng Thiên Yết?

Nhìn Thiên Bình nhanh chóng bước tới trước mặt mình, nhỏ nở nụ cười vô tội.

“Bộ có chuyện gì xảy ra sao ạ? Sao mọi người lại ở đây vậy? Chị Kim Ngưu làm sao vậy ạ?”

Tài diễn xuất của Thuý Liên, Thiên Bình hết sức công nhận. Chỉ tiếc so với cậu, nhỏ vẫn còn thua xa. Muốn qua mặt cậu, e rằng là không biết lượng sức. Nụ cười giả tạo trên gương mặt xinh xắn của nhỏ, đôi mắt ngó ngang dọc tỏ ra ngoan hiền của nhỏ, tất cả đều khiến Thiên Bình cảm thấy khinh thường.

So với khi nhỏ hẹn hò với cậu (Nếu Thiên Bình nhớ không nhầm là trong khoảng gần một tuần), Thuý Liên vẫn chẳng thay đổi gì cả.

Trước khi Thuý Liên kịp định thần, khuôn mặt nhỏ đã quay phắt sang một bên, tai vẫn còn vang vang âm thanh chua chát. Những ngón tay chạm vào bên má đỏ rát vì bị tát, Thuý Liên trân trân nhìn người con trai trước mặt.

“Anh... Thiên Bình? Anh tại sao lại-”

“Biến! Trước khi tôi điên lên mà xé nát cái khuôn mặt giả tạo của cô!!”

Dám bày mưu cho người đánh bạn cậu, con nhỏ này càng ngày càng quá quắt.

“Thiên Bình dừng lại đi! Anh chỉ làm bẩn tay mình mà thôi!”

Song Tử đủ thông minh để hiểu mọi chuyện, hiểu cả ánh mắt mà Thuý Liên hiện giờ dành cho cô nữa. Cứ như nếu có thể, nhỏ nhất định dùng ánh nhìn thù hằn kia chọc thủng cô vậy.

Chuyện giải quyết thù oán, Thiên Yết cực kì không bận tâm. Muốn xử tội, cậu còn vô số cách, không việc gì phải tức giận hại mình.

“Song Tử, giúp anh đỡ Kim Ngưu, anh sẽ cõng cậu ấy lên phòng y tế.”

“Ơ, dạ? À vâng!”

Nhìn người anh lần đầu lên tiếng cõng ai đó mà kể cả cô còn chưa bao giờ được, Song Tử có chút ngạc nhiên nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Kim Ngưu vẫn ngất, cho đến tận khi được Thiên Yết cõng trên lưng. Bằng cách nào đó, cô vô thức cảm thấy an toàn.