[12 Chòm Sao] Mưa Ngâu Màu Nắng

Chương 103: Nhiều điều khó khăn




Nhân Mã ngồi bật dậy trên chính chiếc giường của mình, đôi mắt bàng hoàng xen lẫn vài tia kinh hãi mở to hết cỡ cùng hơi thở gấp gáp như đang cố bù lại lượng không khí vừa bị mất đi. Một phút sau đó, cậu vẫn thở hồng hộc. Hai phút tiếp theo, cậu mới bắt đầu nhận thức rằng có lẽ cậu nên trấn tĩnh lại bản thân, vì thế Nhân Mã đưa tay lau đi mấy giọt mồ hôi nóng hổi ướt đẫm trên vầng trán lạnh buốt của chính mình. Cậu chống tay xuống nệm giường, vô tình trượt theo chiếc chăn khiến nó rơi xuống, kéo theo cả người cậu bỗng chốc mất đà ngã nhoài. Lần tiếp theo mở mắt, với đôi mắt đã dần thích nghi được với bóng tối xung quanh căn phòng, cậu nhìn thấy trần nhà.

Với nửa thân dưới vẫn còn trên giường và nửa thân trên thì đang yên vị dưới sàn nhà, Nhân Mã khẽ nhăn mặt vì cảm giác đau buốt từ phía sau đầu bắt đầu truyền đến. Nhìn chiếc đồng hồ treo tường đằng kia chỉ mới một giờ sáng, cậu thở hắt ra một tiếng, hai bàn tay chán nản vò mái tóc vốn đã rối bù.

Chết tiệt, cậu lại gặp ác mộng.

Không hiểu lý do tại sao, những ngày gần đây, cụ thể là khoảng hơn một tuần trước, vài ngày sau khi Kim Ngưu đi, Nhân Mã rất hay gặp ác mộng. Cậu không thể nào nhớ nổi bản thân đã mơ thấy những gì, chỉ biết chúng đủ tồi tệ để khiến cậu bật dậy ngay giữa đêm khuya, khiến mồ hôi thấm ướt khắp người cậu cùng những cơn run rẩy không dứt. Nhân Mã rất dễ vô giấc, nhưng một khi đã bị đánh thức sẽ rất khó để ngủ lại. Vì vậy kéo theo những giấc mơ tồi tệ mà cậu còn không tài nào nhớ được, cậu bỗng dưng bị chứng mất ngủ trầm trọng.

Khác với tính cách ôn hoà của chị gái, Nhân Mã căn bản là một người nóng vội, thỉnh thoảng dễ tức giận và khá bốc đồng, nên tâm trạng của cậu cũng trở nên thất thường theo. Gần đây do một phần áp lực của việc học hành cho kỳ thi cuối kỳ sắp tới, giờ lại thêm hàng tá ác mộng và những lần thức trắng đêm, tâm trạng của cậu cực kỳ tồi tệ.

Hơn cả thế, Nhân Mã cảm thấy bất an. Còn nhớ vài ngày trước khi ba mẹ cậu mất vì tai nạn giao thông, cậu cũng hay bật dậy giữa đêm như vậy. Đó là lý do cho việc Nhân Mã rất khó ngủ lại sau khi đã thức, vì nó khiến cậu nhớ lại những chuyện không vui.

Dù vậy, riêng ngày hôm nay thì có lẽ cậu nên kiềm chế lại một chút. Dù sao hôm nay cũng là ngày giỗ của ba mẹ cậu.

Nhân Mã rời khỏi nhà khoảng đầu giờ chiều. Ban đầu, cậu định dùng xe đạp như mọi khi, nhưng sau đó mới phát hiện ra lốp xe đã bị thủng từ lúc nào, Nhân Mã lại lười sử dụng chiếc mô tô của ba, nên cuối cùng quyết định đi bộ ra trạm xe buýt gần nhà. Dù sao hôm nay cũng là ngày nghỉ, lại chiều rồi, nên cậu hy vọng các chuyến xe không quá đông đúc. Không hẳn là cậu ghét nơi đông người, chỉ là xe buýt vốn đã chật chội rồi, nếu đông quá thì thật sự rất khó chịu.

Nhưng trái ngược lại hoàn toàn so với ước muốn của Nhân Mã, các xe của các chuyến cậu cần đều đông gần như là kín người, chỉ đứng dưới trạm chờ nhìn thôi cũng muốn tắt thở. Nhân Mã nhăn mặt đấu tranh tư tưởng một hồi, chờ được ba chiếc với lượng người đều đông y hệt nhau, cuối cùng đành phải miễn cưỡng chạy lên chiếc thứ tư ngay khi bác tài vừa lớn tiếng giục khách.

Còn nhớ trước kia, để tiết kiệm một phần chi phí thay vì dành ra một khoảng để mua xe đạp, Nhân Mã và Kim Ngưu cũng từng sử dụng xe buýt làm phương tiện đi lại chính. Nhưng sức khoẻ của Kim Ngưu vốn không tốt, không chịu được sự ngột ngạt ồn ào trên xe, đến cả Nhân Mã cũng không chịu được, nên cậu sau đó quyết định làm thêm nhiều một chút, cuối cùng mua được chiếc xe đạp, từ đó không còn đi xe buýt nữa. Bao nhiêu năm trôi qua rồi, cái thứ này vẫn khiến cho người ta khó chịu như vậy.

"A coi chừng! Coi chừng! Cẩn thận!! A!"

Trong lúc Nhân Mã đang cố nép vào một góc có vẻ là yên bình và ít chịu thiệt hại nhất trong xe, một người nào đó bị xô đẩy khiến cho mất đà vô tình ngã nhoài về phía cậu. Theo phản xạ, Nhân Mã giơ tay đỡ lấy người đó.

"Không sao chứ?"

"Không sao, không sao. Xin lỗi, làm phiền đằng ấy rồi. Cảm..."

Ngay khi người đó vừa nói vừa ngẩng đầu lên, Nhân Mã lúc này mới hiểu ra lý do tại sao cái giọng nói ấy lại quen đến như vậy.

"Bảo?"

"Ủa Mã? Là cậu thật hả?"

Là Bảo Bình.

"Sao chị ở đây?"

Mặc dù hôm nay là ngày nghỉ, nhưng chỉ còn hơn một tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học rồi, Bảo Bình lẽ ra giờ này phải nên ở nhà để ôn bài học bài chứ.

"À, tại có vài tài liệu tôi cần mua, nên mới chạy đi như thế này. Lúc đầu tôi định lấy cái xe đạp trong nhà đi cho nhanh, mà không hiểu sao lại quên mất, đến chừng nhớ ra thì xe cũng vừa tới, nên tôi lên luôn. Chỉ là không ngờ nó lại đông như thế này."

Nhìn Bảo Bình vừa cười xoà vừa đưa tay gãi đầu, Nhân Mã cũng bật cười theo. Ngay khi Bảo Bình vừa định nói thêm, cô lại bị những hành khách xung quanh vô tình đẩy đến, một lần nữa mất đà ngã vào người Nhân Mã đang đứng ngay phía trước.

"Cẩn thận. Chị đứng vào trong đi."

Một tay giữ tay cầm thăng bằng trên trần xe, tay còn lại Nhân Mã ôm ngang lưng Bảo Bình, xoay người đẩy cô vào phía trong trong khi tầm mắt vẫn đảo tứ phía. Có lẽ chính vì như thế nên cậu không hề biết rằng hiện tại lúc này đây, Bảo Bình đang cực kỳ im lặng cùng với khuôn mặt sớm đã đỏ bừng lên từ lúc nào.

"Mà, chị xuống trạm nào vậy?"

Nhân Mã vừa dứt lời, xe buýt cũng vừa hay dừng lại tại một trạm chờ. Với lượng khách khá đáng kể vừa xuống xe, không gian bên trong có phần bớt ngột ngạt hơn một chút. Đến lúc này, Bảo Bình mới ngẩng đầu nhìn Nhân Mã, sau đó quay ngược ra sau nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

"Hình như là trạm tiếp theo."

Một phần do việc học của cả hai bên đều khá nhiều, hoạt động câu lạc bộ theo đó cũng bị hoãn lại toàn bộ nên hầu như gần đây Nhân Mã cũng không gặp Bảo Bình thường xuyên, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy cô khi vô tình đi ngang qua dãy nhà học của khối mười hai. Tính ra thì hôm nay là lần nhìn thấy đối phương lâu nhất đầu tiên kể từ hôm tiễn Kim Ngưu đi.

"Mã, cậu không khoẻ hay sao vậy?"

Nhân Mã chuyển ánh mắt đang nhìn bâng quơ sang Bảo Bình, chớp vài cái ra chiều chưa hiểu ý cô.

"Mắt cậu toàn quầng thâm, nãy giờ còn ngáp dài ngáp ngắn liên tục, bộ gần đây không ngủ được hả? Không phải là cậu thức đêm học thi đó chứ? Nhìn cậu cứ lờ đờ thiếu sức sống, trông như đang mệt mỏi lắm vậy, hay là bệnh rồi?"

Trên vầng trán lạnh buốt của Nhân Mã đột nhiên cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của Bảo Bình đang đặt lên. Đối diện với khuôn mặt hơi nhăn lại vì nửa lo nửa khó chịu của cô, cậu hơi cười.

"Tôi không sao, chỉ là mấy ngày gần đây hay gặp ác mộng. Tôi ổn mà."

"Tôi nghe nói người ta có bán loại bùa xua tan ác mộng, để hôm nào tôi mua cho cậu! Nhưng nói gì thì nói, trông cậu thảm lắm luôn ấy."

"Làm gì mà đến mức đó. Còn chị, chăm học đến như vậy, siêng năng như thế, hình như nhiều đến mức bắt đầu tinh ý hơn rồi thì phải."

"Lại nói nhảm! Lâu ngày không gặp, cậu nhớ đánh phải không?"

Đúng lúc này, xe buýt dừng lại. Bảo Bình thu lại nắm đấm vừa chỉ mới giơ ra của mình, thay vào đó bắt đầu đưa mắt nhìn xung quanh. Cô hất mặt lườm Nhân Mã một cái, sau đó quay đi nhìn ra cửa sổ, rồi lại quay lại nhìn cậu nở nụ cười.

"Thôi, tôi phải xuống ở đây rồi. Gặp cậu sau nha, Mã!"

Trong một vài giây bất chợt khi nhìn Bảo Bình chạy lướt qua trước mặt mình, không hiểu sao lồng ngực Nhân Mã dâng lên một cảm giác rất lạ. Một cách vô thức, cậu cứ thế đưa tay ra, nắm chặt lấy bàn tay của Bảo Bình giữ cô lại.

"Nhân Mã? Làm sao vậy?"

Khi chất giọng ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu của Bảo Bình vang lên, Nhân Mã mới sực tỉnh, cậu chớp mắt vài cái.

"À, không. Không có gì đâu. Gặp chị sau."

"Cậu nên về ngủ một giấc cho bớt chạm mạch lại đi."

Ngay khi bàn tay Nhân Mã vừa bỏ ra, Bảo Bình cười tươi rồi cứ thế chạy đến cửa xuống. Tận lúc chiếc xe đã bắt đầu rời khỏi trạm và lăn bánh trở lại, Nhân Mã vẫn còn ngơ ngác nhìn vào bàn tay vừa nắm lấy tay của cô vừa nãy. Cậu cứ xoè ra, rồi lại nắm chặt lại, sau đó bất giác nhíu mày, cuối cùng đưa tay vò đầu trong khi thở hắt ra một tiếng.

Có chuyện gì xảy ra với cậu thế này?

***

Sau khi tạm biệt Nhân Mã rồi rời khỏi xe buýt, Bảo Bình đứng yên dưới trạm chờ một lúc rất lâu chỉ để hít thở cho thật thoải mái, bù lại lượng không khí vừa mất ban nãy trong biển người kia. Cô vươn vai một cái, hít vô thở ra vài cái, sau cùng liền nở một nụ cười thật tươi.

Năm phút sau, Bảo Bình mới bắt đầu xác định rõ ràng nơi mình đang đứng, rồi lập tức quay người bước đi. Vì lần cuối cùng cô đến nhà sách đó là cùng với Xử Nữ khoảng hơn một năm trước, nên Bảo Bình chỉ còn cách một nửa dựa vào trí nhớ của mình, nửa còn lại vừa đi vừa tìm, thỉnh thoảng hỏi người xung quanh.

Trong lúc rảo bước khắp nơi, Bảo Bình chợt nhớ ra, hình như ban nãy cô vẫn chưa hỏi rốt cuộc Nhân Mã đang trên đường đi đâu. Cô còn nhớ cậu ta có đeo trên lưng một chiếc balo khá to. Mà nhắc đến cậu ta, tên nhóc đó lúc đó thật sự khiến cô chỉ muốn đào một cái lỗ thật to rồi chui xuống cho đỡ nhục mặt. Nếu cậu ta mà nhìn thấy khuôn mặt đỏ lựng lên vì ngượng của cô khi ấy, cô nhất định sẽ độn thổ, không bao giờ trồi lên khỏi mặt đất một lần nào nữa! Sao cậu ta có thể bình thản như vậy trong khi khiến cô xấu hổ như thế cơ chứ!

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Bảo Bình hy vọng Nhân Mã không sao. Ban nãy nhìn tên nhóc đó xem chừng khá mệt mỏi. Có vẻ cậu ta thật sự bị mất ngủ.

Vẫn đắm chìm trong mớ suy nghĩ của chính mình, Bảo Bình đã đi đến nhà sách từ lúc nào không hay. Cô dừng lại, ngẩng cao đầu nhìn bảng hiệu để kiểm chứng lại địa điểm một lần nữa, sau đó mới vui vẻ chạy như bay vào trong. Gần nhà cô vốn cũng có nhà sách, nhưng chỉ có nơi này mới bán những tài liệu cô cần, ngay cả chị em Xử Nữ và Ma Kết cũng rất thường xuyên lui đến đây, đến mức họ trở thành khách hàng quen mặt thân thiết. Chính Bảo Bình cũng không ngờ cũng có ngày cô sẽ đi tìm mua những tài liệu liên quan đến bài vở như thế này.

Sau khi mua đủ đồ cần thiết, Bảo Bình rời khỏi nhà sách. Vừa bước đi trên đường, cô vừa nhìn vào đồng hồ đeo tay, tự hỏi cô có nên ghé vào đâu đó chơi một xíu rồi hẵng về nhà hay không. Dạo gần đây bài vở học hành cứ đè đầu cưỡi cổ khiến cô không giờ phút nào thật sự yên ổn thoải mái, đến cả thời gian chơi đùa thư giãn cũng không còn dư dả như trước, thật sự làm cô căng thẳng đến mức muốn chết đi sống lại.

Đúng lúc này, một tiệm trò chơi bên đường bất chợt đập vào mắt Bảo Bình. Cô chớp mắt vài cái, bắt đầu đấu tranh tư tưởng không ngừng.

***

Từ hôm chuyện đó xảy ra cho đến bây giờ, Song Ngư không hề đến lớp lấy một ngày nào. Cậu không ra khỏi nhà, thậm chí một ngón chân cũng không vượt qua khỏi cánh cửa phòng. Cậu hoàn toàn không biết xã hội ngoài kia hiện bây giờ đã như thế nào, hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới xung quanh. Mỗi ngày của cậu trôi qua trong sự tĩnh lặng tuyệt đối và bóng tối bao trùm khắp nơi trong chính căn phòng của mình. Không ai đến tìm cậu, cũng không ai quấy rầy cuộc sống của Song Ngư. Kể từ hôm đó, không còn bất cứ chuyện gì xảy ra nữa.

Cho đến buổi chiều ngày hôm nay, khi Song Ngư đột nhiên cảm thấy có lẽ cậu nên mở cửa bước ra khỏi phòng, rời khỏi nhà và đi đến thăm những ngôi mộ của gia đình cậu. Dù sao, cậu cũng không thể cứ nhốt mình trong một góc tối tăm chật hẹp không lối thoát như vậy cả đời được.

Khi Song Ngư vừa đến nghĩa trang, cậu chợt nhìn thấy một người đàn ông rất quen đi ra từ hướng đối diện. Như một phản xạ tự nhiên, cậu lập tức trốn vào một góc, đợi cho đến khi ông ta đi khỏi. Sau đó, đúng như dự đoán của cậu, trước mắt Song Ngư, trên từng ngôi mộ của gia đình cậu đều đặt một bó hoa ly ly trắng.

Trong một khắc, trong đầu Song Ngư đã hiện lên ý nghĩ xui khiến cậu hãy lập tức ném hết tất cả những bó hoa kia vào thùng rác, và cậu thật sự đã gần như làm như vậy. Nhưng ngay khi vừa định đặt tay lên bó hoa đầu tiên trên mộ mẹ, bàn tay của cậu đột nhiên khựng lại, sau đó dừng hẳn rồi từ từ rút trở về.

Đây không phải là điều cậu nên làm. Song Ngư không nên tiếp tục cư xử như một đứa trẻ to xác chưa trưởng thành nữa.

Mặc dù vậy, thật khó chịu khi nhìn những thứ thuộc về người đàn ông đó đang đặt trên những ngôi mộ của những người mà cậu yêu thương nhất. Cậu căm ghét ông ta.

"Con đến thăm mọi người đây."

Dù cho đã đóng cửa tự nhốt mình trong phòng suốt gần hai tuần qua, Song Ngư vẫn chưa hoàn toàn vứt bỏ được toàn bộ sự hận thù vốn đã ăn sâu vào trong tận tiềm thức của cậu. Ngay từ khi chỉ mới là một đứa trẻ sáu, bảy tuổi, Song Ngư đã quen với nó, cậu sống cùng nó, thậm chí nếu không có nó, cậu cũng không chắc liệu bản thân cậu có thể tiếp tục tồn tại cho đến tận bây giờ hay không. Mặc dù sự hận thù khiến cho Song Ngư đau đớn đến tuyệt vọng, khiến cậu gần như đánh mất chính bản thân mình, nhưng cậu biết rất rõ, đó là tất cả những gì duy nhất mà cậu còn lại cho mình. Vì vậy bảo cậu dừng việc trả thù và làm tổn thương người khác, cậu có thể miễn cưỡng làm được, nhưng từ bỏ và tha thứ với một tấm lòng khoan dung bác ái, cậu tuyệt đối không làm được.

"Mẹ luôn nói với con, từ bỏ là điều tốt nhất, luôn bảo con hãy dừng lại trước khi quá muộn, rằng nếu con tiếp tục, con sẽ không bao giờ có thể quay đầu lại được nữa. Con đã từ bỏ rồi, ít nhất là từ bỏ việc kéo bọn họ xuống địa ngục, nhưng con thật sự không thể cảm thấy thanh thản được mẹ à. Con chẳng cảm thấy gì hết."

Bây giờ ngay cả bản thân là ai, Song Ngư cũng không biết nữa. Không có hận thù thì cậu tốt cuộc là ai, cậu rốt cuộc là cái gì?

Thật trống rỗng.

Sau đó, Song Ngư không còn lên tiếng lấy một lần nào nữa, cậu cứ quỳ ở đó, trước những ngôi mộ của gia đình mình, hai tay chắp lại trong khi mắt vẫn nhắm nghiền. Cậu không cầu nguyện, cũng không suy nghĩ hay nói thầm bất cứ điều gì, cậu chỉ quỳ thôi. Khi Song Ngư mở mắt ra và nhìn xung quanh, rồi nhìn vào đồng hồ đeo tay, cậu mới phát hiện thì ra đã gần hai giờ đồng hồ trôi qua. Nghĩ ngợi một hồi, Song Ngư quyết định có lẽ cậu nên về thôi.

"Hôm khác con lại đến thăm mọi người, bây giờ con về nhé. Chào ba, chào mẹ, chào anh hai."

Đi trên lối cũ dẫn vào bên trong khi nãy, Song Ngư đưa mắt nhìn lên bầu trời, nhìn vào từng đám mây đang trôi nhẹ giữa không trung. Trong lúc còn đang lơ đễnh nhìn khắp nơi, cậu đột nhiên hắt hơi liên tục vài cái, sau đó chán nản dùng ngón tay sờ sờ cánh mũi, hết khịt mũi lại ho không ngừng. Chẳng lẽ chỉ mới nhốt mình trong phòng gần hai tuần mà sức đề kháng của cậu lại giảm xuống đến mức vừa ra ngoài đã bệnh rồi? Đúng là khó chịu mà.

"Ủa, Ngư? Là mày phải không vậy?"

Trí nhớ của Song Ngư cũng có thể được xếp vào loại tốt, mặc dù không thể so sánh được với thể loại trí nhớ siêu phàm hiếm gặp như Thiên Bình, nên cậu có thể lập tức nhận ra giọng nói quen thuộc kia thuộc về ai thay vì ngờ ngợ rồi đoán già đoán non. Nhưng chính bởi vì cậu biết nó là của ai, nên sau khi khựng lại trong vài giây, Song Ngư lập tức đẩy nhanh tốc độ bước chân của mình lên, tuyệt đối không hề ngẩng mặt lên nhìn đối phương.

"Đúng là mày mà! Chạy đâu đó? Đứng lại mau!"

Nhưng cũng giống như trí nhớ không thể bằng với một thiên tài âm nhạc có trí nhớ siêu việt, ngay cả tốc độ của Song Ngư cũng không thể đem ra bì được với một thiên tài thể thao khác. Song Ngư thở hắt ra một tiếng, cuối cùng đành đứng lại sau khi đã liên tục thất bại trong việc lách người chạy đi khỏi cái tên hiện đang đứng trước mặt mình.

"Cả tuần nay không gặp mày, mà không, phải nói là gần hai tuần nay không thấy mày đâu hết, bộ bệnh hay sao vậy?"

"Mày muốn cái gì, Nhân Mã?"

Ngược lại với thái độ rõ ràng là đang khó chịu của Song Ngư, Nhân Mã vẫn tỏ ra rất vui vẻ, thậm chí còn nhe răng cười tươi.

"Lâu quá không gặp, đi chơi không?"

"Không. Biến. Cút ra khỏi đường đi của tao."

"Phũ phàng riết quen ha? Đừng từ chối lời đề nghị của bạn thân mày chứ!"

"Mày còn không phải bạn tao, đâu ra bạn thân! Đồ đầu đá chết tiệt, mày nghe không hiểu tiếng người hả?"

Mặc kệ sự cự tuyệt và miệng lưỡi sắc hơn dao của Song Ngư, Nhân Mã vẫn bình thản chạy tới, tay thẳng thắn vươn qua khoác vai cậu, rồi hớn hở kéo cậu đi.

"Bỏ tao ra!"

Đáng ghét, cậu đang muốn về ngủ có được hay không?!

***

Sau khi mất gần năm phút chỉ để quyết định nên thiên về cán cân nào, cuối cùng Bảo Bình vẫn mặc kệ mọi thứ và tạm dẹp việc học hành thi cử sang một bên, cứ thế bay thẳng vào tiệm trò chơi bên đường. Với số tiền ít ỏi cô đem theo vì vốn chỉ định mua tài liệu, Bảo Bình chỉ có thể chơi khoảng hơn hai giờ đồng hồ. Mặc dù vậy, đối với người bắt buộc một cách miễn cưỡng phải xa sự giải trí như cô, hai giờ đã quá đủ để biến cuộc đời thành thiên đường rồi. Quả nhiên, học thì học, vẫn là nên thư giãn chơi đùa một tí.

Bước đi trên đường, Bảo Bình liên tục đưa mắt xoay người nhìn ngắm khắp nơi, từ những dãy nhà cao tầng lạ mắt vừa được xây dựng đến những hàng quán cửa tiệm vô cùng thu hút khắp hai bên đường, mọi thứ lọt vào mắt đều khiến cô cảm thấy thích thú cực kỳ, đến mức thỉnh thoảng gần như sắp va vào mấy người đi đường. Vẫn đang nhìn ngắm tứ phía, điện thoại trong túi Bảo Bình chợt reo lên.

Là mẹ của cô.

"Dạ? À, con vẫn đi mua tài liệu học mà mẹ, con đang trên đường về đây! Trứng hả mẹ? Dạ rồi, để con ghé mua rồi về ngay! Gặp mẹ ở nhà nha!"

Sau khi cúp máy, Bảo Bình đưa mắt nhìn rồi lập tức chạy ngay vào một siêu thị nhỏ gần đó, mua ngay trứng mà mẫu thân đại nhân yêu cầu. Cũng may là sau khi mua tài liệu, rồi thoả thích chơi trò chơi, cô vẫn còn một khoảng đủ để mua cho mẹ, nếu không thì cô chắc chắn xong đời. Rời khỏi siêu thị, Bảo Bình mới phát hiện ra thì ra đã lâu như vậy rồi, thay vì tiếp tục la cà ngoài đường mãi như thế này, cô nên về thật nhanh thôi. Mang theo suy nghĩ đó, Bảo Bình cũng đẩy nhanh tốc độ của mình lên, từ những bước đi chậm rãi trở thành những bước chạy nhanh nhẹn, cho đến khi dừng lại cùng những người khác chờ đèn tín hiệu dành cho người đi bộ. Khi đèn xanh vừa sáng lên, Bảo Bình đã lập tức chạy đi.

"Ôi!"

"Cẩn thận một chút đi chứ! Mắt của cô để ở đâu thế hả? Thật là phiền phức quá đi mất!"

Nhìn lên phía trước, Bảo Bình nhìn thấy một người phụ nữ mang thai đi đến từ phía đường bên kia vừa vô ý đụng phải một người đàn ông trung niên bảnh bao đang vội vã chạy lên từ phía sau cô. Giây phút Bảo Bình chạy ngang qua người thai phụ, cô vô tình nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy dường như đang rất khó chịu, ngay cả mồ hôi cũng nhễ nhại khắp trán cùng hơi thở có phần không đều đặn. Như một phản xạ tự nhiên, Bảo Bình khựng người lại, quay về phía người thai phụ với ánh nhìn lo lắng.

"Chị gì ơi, chị không sao chứ? Chị có ổn không? Em đưa chị vào trong nhé? Chị..."

Đúng lúc này, người thai phụ đột nhiên ngã nhoài cả người về phía trước, ngay lập tức, Bảo Bình quay phắt lại và đưa tay đỡ lấy cô ấy. Trong khi cô còn đang liên tục hỏi han và lay người cô ấy dậy, đồng thời đỡ cô ấy vào trong, bên tai cô bỗng vang lên tiếng còi.

Bảo Bình đã không để ý rằng, đèn tín hiệu dành cho người đi bộ đã không còn ở màu xanh nữa rồi.

***

Song Ngư ngồi ghế sát cửa sổ, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, lơ đễnh nhìn theo những ngôi nhà dần khuất bóng phía sau do chiếc xe đang chạy. Cậu đưa tay che miệng ngáp một cái, sau đó dụi mắt ngái ngủ. Bất giác, Song Ngư liếc đôi mắt của mình sang người đang ngồi ngay bên cạnh cậu, người mà thật sự khiến cậu đang có vài phần khâm phục xen lẫn khó hiểu với sự im lặng bất thường hiếm thấy hơn cả động vật Sách Đỏ của nó. Cậu vô thức thở dài một tiếng. Nếu Huỳnh Nhân Mã có thể yên tĩnh như vậy, tại sao nó không bao giờ chịu yên tĩnh mỗi khi ở gần xung quanh cậu?

Đúng là cái thằng phiền phức.

"Hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ tao đó."

Khác với sự đông đúc đến chật chội của vài giờ trước, hiện tại lúc này, chiếc xe buýt mà Song Ngư và Nhân Mã đang ngồi lại vắng lặng một cách lạ lùng, tính luôn cả hai người bọn cậu và bác tài thì chỉ có tổng cộng sáu người trên xe. Có lẽ đó là một phần lý do cho việc mặc dù đang đeo tai phone bịt kín hai bên tai, Song Ngư vẫn có thể nghe thấy tiếng của Nhân Mã, kỳ lạ lại vang lên khá nhỏ.

"Bình thường mọi năm tao đều đi thăm mộ ba mẹ cùng với chị hai, nên lúc biết được ngày bay của mình chỉ trước chưa đến một tháng so với ngày giỗ, chị ấy đã vô cùng khó chịu. Cuối cùng thì cũng không thể thay đổi được. Cũng có khi kể từ năm nay trở đi sẽ chỉ còn mỗi tao đến thăm ba mẹ thôi cũng nên."

Song Ngư nghe thấy tiếng cười của Nhân Mã. Nói thật lòng thì cậu thật sự có một chút biết ơn Nhân Mã khi mà dù nó đã gặp cậu ở nghĩa trang, từ nãy đến giờ nó vẫn chưa hề một lần nào hỏi cậu lý do tại sao lại ở đó. Mặc dù thậm chí nếu Nhân Mã có hỏi thật thì cậu cũng sẽ không trả lời, nhưng cảm giác không bị tra hỏi vẫn là một trong những cảm giác thoải mái nhất.

"Sao lại đi nói với tao mấy chuyện này?"

"Sao trăng cái gì, vì mày là bạn thân của tao!"

Dù vậy, bên cạnh cảm giác thoải mái đó, thời gian Nhân Mã khiến cậu khó chịu vẫn nhiều hơn gấp bội lần.

"Tao không phải bạn mày!"

"Nhưng tao xem mày là bạn thân, nên mày là bạn thân tao!"

Song Ngư chán nản dùng tay đỡ trán, bất lực thở hắt ra một tiếng. Bộ cậu đang nói chuyện với một thằng nhóc con không biết lý lẽ chắc!?

"Sao lại là tao? Sư đâu? Lớp trưởng đâu? Tụi kia đâu?"

Lườm nguýt khuôn mặt cứ tỏ ra ngơ ngác của Nhân Mã, Song Ngư càng lúc càng muốn thẳng tay vặn gãy cổ nó cho hả cơn giận. Rõ ràng là dù có ở trong trường hay bên ngoài xã hội, cậu đều dựng lên một bức tường phòng thủ vô cùng vững chắc, tự mình nhốt mình trong một cái hộp vô hình khỏi cuộc sống bình thường, tuyệt đối chưa bao giờ làm bất cứ việc gì khiến cho người khác cảm thấy cậu là một người có thể kết bạn, càng tuyệt đối không thể nào dính líu đến loại người phiền phức như Nhân Mã. Cậu thật sự không tài nào hiểu nổi.

"Vì chỉ có mày tao mới thấy đồng cảm thôi."

Song Ngư đang nghĩ đến việc tắt nhạc trong vài giây, vì hình như cậu vừa nghe nhầm cái gì đó.

"Tao thực sự rất quý trọng Ma Kết và Sư Tử, điều này chắc chắn sẽ không bao giờ thay đổi dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Đó là hai người bạn đầu tiên của tao, thậm chí nếu vì hai cậu ấy mà tao phải nhảy vào nguy hiểm, phải đánh đổi cả cái mạng này, tao cũng sẽ không do dự. Nhưng đồng cảm thì không thể. Cuộc sống của Ma Kết rất hạnh phúc, ít nhất là so với một thằng mồ côi như tao, Ma Kết có tất cả. Tao không nghĩ là mình ganh tỵ, tao chỉ cảm thấy một người như thế không phải là người mà tao có thể thân thiết được. Còn Sư Tử thì, đúng là so với Kết thì cậu ấy gặp nhiều chuyện khó khăn đau khổ hơn, hơn gấp nhiều lần tao, nên tao cũng nghĩ nếu là cậu ấy thì sẽ được. Nhưng không hề. Tao không tài nào hiểu nổi những gì mà Sư suy nghĩ, tao thậm chí còn không thể hiểu được cậu ấy rốt cuộc là kiểu người như thế nào. Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy, nhất là dạo gần đây sau vụ cháy đó, cậu ấy hình như càng khó hiểu hơn. Đôi lúc tao còn không nhận ra được đó có thực sự là một trong hai người bạn mà tao quý trọng đến mức gần như tôn thờ hay không."

Khi nghe những lời của Nhân Mã, Song Ngư biết cậu hiểu đa phần những suy nghĩ đó. Một Nguyễn Ma Kết có gia đình, có trí thông minh, có ước mơ, có mục tiêu, từ trước đến giờ cũng chưa từng phải trải qua một lần đau đớn tột cùng nào, thực sự là loại người ở một thế giới khác hoàn toàn. Còn Sư Tử, Song Ngư cũng không biết cậu ta có bao giờ thuộc về bất cứ thế giới nào hay chưa. Chỉ khác một điều so với Nhân Mã, cậu hiểu Sư Tử.

Chí ít là cậu tự mình nghĩ như vậy.

"Còn mày thì khác. Mặc dù mày rất khó gần, cực kỳ khó ưa, tính tình thì độc đoán độc tài, cứng đầu cứng cổ, lúc nào cũng chỉ muốn làm theo ý mình, giỏi nhất là chọc điên người khác, nhất là cái lưỡi sắc hơn dao toàn phun ra mấy lời không bao giờ có thể lọt tai được, nhiều khi điều tốt nhất mà mày có thể làm cho người ta chính là ngậm mồm lại, tuyệt đối đừng mở miệng nói ra bất cứ chữ nào. Ngay cả đôi mắt mà ai cũng nói là cửa sổ tâm hồn cũng chẳng có chút thiện cảm, thậm chí nguyên cả cái bản mặt của mày cũng vô cùng khiến người ta muốn nhào vô đánh cho một trận, rõ ràng là loại người có thể giết chết người khác bằng cả vũ lực lẫn lời nói. Cực kỳ nguy hiểm, vô cùng đáng sợ, nhưng vẫn là khó ưa nhiều hơn, tốt nhất là không nên tiếp xúc."

Song Ngư muốn giết chết nó. Cậu muốn vặn cổ chặt nhuyễn nó ra đốt thành tro rồi tống hết xuống biển. Ngay bây giờ.

"Nhưng đối với tao mà nói, so với Sư Tử thì mày còn dễ gần hơn."

"Câm. Kinh quá đi mất."

"À quên, bổ sung phần tính tình, còn cộc cằn thô lỗ tính khí khó chịu thất thường nữa."

"Mày thì không chắc? Không câm miệng là tao giết mày ngay đấy."

"Mà nói cho cùng tao nghĩ vẫn là do tao muốn làm bạn với mày."

Song Ngư bĩu môi khinh thường, đôi mắt nhíu chặt lại một cách khó chịu, toàn bộ nét mặt chỉ có mỗi sự không đồng tình. Mặc dù vậy không hiểu tại sao, Song Ngư vẫn không hề lên tiếng phản ứng, cậu không đồng ý, nhưng cũng không hề phản bác hay từ chối.

Có lẽ là do suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu cậu cũng nên.

"Mày nghĩ thế nào về việc đôi khi, từ bỏ mới là điều tốt nhất?"

"Mày đang hỏi tao đó hả?"

Đôi mắt Nhân Mã dời sang phía Song Ngư, vừa tò mò vừa khó hiểu. Cậu ta chớp mắt vài cái, gãi đầu vài cái, cắn môi vào cái, rồi sau đó mới bắt đầu lên tiếng, chất giọng và vẻ mặt bỗng dưng trở nên nghiêm túc lãnh đạm.

"Năm đó ba mẹ tao gặp tai nạn là vì tài xế xe tải ngủ gật trong lúc điều khiển, vô tình lạc tay lái tông vào xe của bọn họ. Lúc đó tao còn rất nhỏ, thậm chí còn không ý thức được rốt cuộc là chuyện gì vừa xảy ra, nên chỉ có mỗi mình chị hai giải quyết việc đó. Đúng là người giám hộ trong trường hợp khẩn cấp sẽ có quyền suy xét, nhưng vì đó là bà ngoại, nên bà để cho chị ấy tự quyết định. Mặc dù chỉ lớn hơn tao một tuổi thôi, nhưng chị ấy chín chắn và trưởng thành hơn tao nhiều. Tài xế xe tải là một người đàn ông trung niên, vì làm quá nhiều công việc đến mức kiệt sức nên mới xảy ra tai nạn đó. Kim Ngưu nói với tao là gia đình ông ta rất nghèo, lại còn phải kiếm tiền cùng vợ chạy chữa cho đứa con bị bệnh nặng nên không có tiền để bồi thường, vì vậy ông ta khẩn thiết cầu xin, thậm chí quỳ lạy để được kéo dài thời hạn thi hành án phạt tù thay cho số tiền. Cuối cùng, chị tha thứ cho ông ấy, mặc dù ông ta vẫn phải ở tù một thời gian theo pháp luật, nhưng không phải bồi thường một đồng nào."

Song Ngư vẫn ngồi đó, bình thản lắng nghe Nhân Mã, một việc mà cậu thực sự không thể tin được là cậu có thể làm. Sau khi dứt lời, Nhân Mã bật cười, chỉ có điều là một nụ cười có phần chua chát.

"Nhưng có một sự thật mà tao chưa bao giờ nói ra cho bất cứ ai, mặc dù Ma Kết và Sư Tử có biết, nhưng là hai đứa nó tự đoán ra."

Nhân Mã liếc mắt sang nhìn Song Ngư, rồi lại nhìn lơ đễnh khắp xe buýt.

"Cho đến tận bây giờ, khác với Kim Ngưu, tao vẫn chưa giây phút nào tha thứ cho ông ta. Cho đến hiện giờ, tao vẫn rất hận ông ta. Tao không quan tâm gì lắm đến mớ tiền bồi thường vô vị đó. Tao biết đó là tai nạn, cũng biết ông ta rất dằn vặt, nhưng tao vẫn không thể tha thứ được cho người đã phá nát gia đình hạnh phúc của tao. Từng có một khoảng thời gian tao ép mình phải bỏ qua mọi thứ, rằng không nên luyến tiếc quá khứ, không nên hận thù, không nên suy nghĩ tiêu cực tuyệt vọng, nhưng nó chỉ phản tác dụng mà thôi."

Vừa nói, Nhân Mã vừa ngửa cổ tay mình ra trước mắt Song Ngư, rồi lại hạ xuống như chẳng có gì xảy ra. Dù chỉ trong một vài giây ngắn ngủi nhưng Song Ngư vẫn có thể nhìn thấy rất rõ, có lẽ bởi vì những thứ đóthật sự quá quen thuộc đối với cậu.

"Tao đoán là không chỉ mệt mỏi, nó còn gần như khiến tao phát điên. Cũng may là Kim Ngưu không phát hiện, thật phiền nếu chị ấy biết, thật đấy. Rồi sau đó tao bắt đầu nghĩ, sao tao phải ép buộc bản thân rồi tự đẩy chính mình vào ngõ cụt? Và thật kỳ lạ, giữ lại sự hận thù cho đến bây giờ lại khiến tao cảm thấy rất thoải mái."

Trong khi Song Ngư còn đang tiếp thu vào lời nói của Nhân Mã, cậu ta chợt quay sang, tay thản nhiên choàng qua khoác vai cậu, sau đó nở một nụ cười nửa miệng thích thú.

"Theo tao, từ bỏ đúng thật là điều tốt nhất, nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Cái đó cũng có thể gọi là tuỳ cơ ứng biến. Có những trường hợp, mày chỉ có thể thanh thản khi mày quyết định giữ thứ mà người ta cho là gánh nặng lại."

Song Ngư cảm thấy đôi mắt của cậu đang đảo liên tục, rồi lại nhìn vào một điểm vô hình nào đó giữa không trung. Tuy mẹ luôn nói với cậu về việc từ bỏ, nhưng bà cũng từng nói sẽ luôn tôn trọng mọi quyết định của cậu, bà muốn cậu hãy luôn hành động theo điều mà cậu cho là đúng, chỉ cần đừng lạc đường và vô thức dấn sâu thêm vào tuyệt vọng đến mức không thể quay lại.

Trong nhất thời, Song Ngư tự hỏi sau này liệu cậu nên làm gì đây.

Mặc dù vậy, điều cậu cần làm nhất bây giờ chắc chắn chính là hất cái tay của Nhân Mã ra khỏi người cậu. Vướng víu chết đi được!

"Tránh ra coi! Buông ra!"

"Mày đối xử với người bạn thân vừa cho mày lời khuyên như thế đấy hả? Tao tổn thương đấy."

"Cái gì mà lời khuyên? Tao mà phải hỏi lời khuyên từ mày? Vớ vẩn. Và mày không phải bạn tao!"

"Đồ máu lạnh chỉ biết giấu giếm xấu hổ."

"Câm đi."

Song Ngư nghe thấy Nhân Mã hừ lạnh một tiếng, rồi im lặng không nói gì nữa. Lần tiếp theo khi cậu nhìn sang cậu ta, là lúc Nhân Mã đang vô thức nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của chính mình, ngay cả nét mặt cũng trở nên nghiêm trọng khó hiểu. Cậu nhíu mày, sau đó mặc kệ Nhân Mã, quay đi và tiếp tục đưa mắt nhìn ra cửa sổ.

Chừng nào mới đến trạm nhà cậu đây? Cậu càng lúc càng muốn đi ngủ một giấc cho khoẻ người rồi.

Đúng lúc này, bên tai Song Ngư vang lên tiếng chuông điện thoại không phải của cậu.

"Ma Kết hả, tao nghe đây. Có chuyện gì sao?"

Song Ngư vẫn mặc kệ không thèm quan tâm, cậu đưa tay che miệng ngáp thêm vài cái, chán chường lười nhác dựa đầu vào lớp kính của cửa sổ xe buýt.

"... Gì?"

Đến lúc này, đôi mắt đờ đẫn vì thiếu ngủ của Song Ngư mới bắt đầu chú ý đến Nhân Mã một chút. Nhìn ảnh phản chiếu trên tấm kính, cậu nhìn thấy đôi mắt kia bất giác mở to một cách bàng hoàng, ngay cả tay cầm điện thoại cũng bỗng chốc trở nên run rẩy không ngừng.

Giây tiếp theo, đến lượt đôi mắt của Song Ngư mở to. Khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Nhân Mã vừa vô thức thả tay khỏi điện thoại rồi đứng bật dậy, cậu lập tức quay phắt sang, vừa kịp lúc chụp lấy chiếc điện thoại sắp rơi xuống. Trong khi Song Ngư vẫn đang cảm thấy khó hiểu, Nhân Mã đã chạy lại nhấn vào chuông báo xuống xe khẩn cấp, rồi ngay lập tức chạy xuống ngay khi cửa xe chỉ vừa mới mở. Chứng kiến mọi chuyện, Song Ngư chớp mắt liên hồi, hết nhìn chiếc điện thoại bị chủ nhân bỏ lại rồi hớt hải chạy đi đâu lại nhìn sang cửa xe buýt sắp đóng lại.

Cái tình huống khốn kiếp quái quỷ gì thế này?!

"Chết tiệt! Mình đang làm cái quái gì thế này?"

Miệng chửi thề vài tiếng, Song Ngư chán nản đưa tay vò mạnh đầu. Cầm trong tay chiếc điện thoại của Nhân Mã, cậu lập tức đứng dậy chạy nhanh xuống xe ngay trước khi cánh cửa kịp thời đóng lại.