“Ngươi vẫn là không thèm để ý thân thể của chính mình như vậy sao?” Thanh âm nam nhân lạnh xuống.
“Ân?” Gã tức giận? Vì cái gì? “Cần để ý sao?” Ta nghi hoặc hỏi.
“Ngươi, ngươi không sợ mất mạng sao?” Nghe ra được là nam nhân đang nghiến răng nghiến lợi.
“Có khác nhau sao?” Còn sống là chịu tội, sau khi chết đi cũng là chịu tội, sống hay chết lại có cái gì khác nhau?
“Hảo, ngươi đã không biết quý trọng, vậy để ta đến quý trọng! Ngươi phải nhớ, thân thể này là ta đang che chở, nó là của ta! Ta không cho phép ngươi huỷ hoại nó!”Namnhân như là đột nhiên nghĩ thông suốt cái gì, tức giận vừa rồi biến mất vô tung vô ảnh.
“Ngươi……” Gã vừa mới nói cái gì? Gã muốn quý trọng cái gì?
“Đem bát canh gà này uống đi.” Canh thịt mang theo dược hương được đưa đến trước mặt ta.
“Nấu cho ta sao?” Ta nghi hoặc nhìn Trác Anh.
“Đương nhiên, nơi này còn có thân thể người nào so với ngươi càng cần tẩm bổ hơn sao?” Thần thái nam nhân như là ta đã nói một câu vô nghĩa.
Ta ngơ ngác há mồm uống xong bát canh thịt, ấm áp kia truyền khắp nơi trong thân thể ta. Hương khí lan toả làm cho ta nhớ lại thật lâu trước kia.
“Hảo uống không?” Trác Anh mỉm cười giúp ta lau đi dầu mỡ dính nơi khoé miệng.“Hiện tại thân thể ngươi rất suy yếu, thực bổ là phương pháp tốt nhất, bát canh gà này được cho vào rất nhiều loại dược liệu, hầm bốn canh giờ, chờ ngươi tỉnh lại.”
Ta cúi đầu nhìn cái bát đã trống không,“Cho ta, không đáng.”
Cảm giác thắt lưng bị siết lấy, ta ngẩng đầu,“Thân thể này là của ta, có đáng giá hay không phải do ta nói.”
Ngôn ngữ nam nhân ái muội, làm cho đầu óc ta có chút mê man……
“Ta đã biết.” Ta rời khỏi ôm ấp của nam nhân, cởi bỏ quần áo trên người, nằm xuống. Muốn liền cho gã đi, thân thể này cũng chỉ có tác dụng này thôi.
Ta nhắm mắt lại, chờ thời khắc bị xé rách đến. Đợi trong chốc lát, một thân hình ấm áp phủ lên trên thân thể nhỏ gầy của ta.
Hơi thở ấm áp mềm mại lướt qua lỗ tai, cổ, trước ngực, thắt lưng ta……. Thật là khó chịu! Này so với bị roi quất càng làm cho ta khó có thể chịu được hơn. Cơ thể của ta theo bản năng run run!
“Mới như vậy liền chịu không nổi?” Ấm áp trên người chợt biến mất, ta lập tức nhắm mắt lại. Đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì không tiếp tục chứ?
“Ngươi đang sợ hãi?”Namnhân khẳng định,“Nếu không muốn, vì sao phải miễn cưỡng chính mình?”
Ta thẳng tắp nhìn nam nhân,“Ta là Hoắc lão gia mua về.”
“Thì sao?”
“Hắn đem ta đưa cho ngươi……” Không phải đã muốn thói quen bị người xem như hàng hoá mà mua bán sao? Vì sao tâm còn có thể khó chịu?
“Cho nên ngươi tựa như con rối gỗ nằm ở đây cho ta phát tiết?”Namnhân đột nhiên cất cao thanh âm.
Ta lấy trầm mặc ứng đối tức giận của gã, lúc này thế nhưng ta lại hy vọng gã đánh ta một chút, hoặc là hung hăng xé rách ta. Như vậy ta sẽ không phải có một ít cảm giác kỳ kỳ quái quái đi?
Đứa ngốc! Ta ở trong lòng tức giận mắng chính mình. Rõ ràng vẫn khát vọng ôn nhu, rõ ràng vẫn khát vọng hạnh phúc, cho dù là giả cũng không nên trạc phá đi! Đột nhiên ta hiểu được Vũ Sinh, là bởi vì rất khát vọng, quá để ý, mới có thể lo được lo mất sau khi có được, mới có hành động làm cho người ta không thể lý giải.
Khi đó ta là làm như thế nào? Ghen tị hắn đang trong phúc mà không biết phúc! Hiện tại……. Mặc dù là ôn nhu giả tạo, hạnh phúc giả tạo ta cũng muốn! Ít nhất nếu trong tương lai thật sự đến địa ngục ta cũng sẽ không lại có tiếc nuối.
Ta chậm rãi mặc quần áo, ta nên làm như thế nào để không phạm phải sai lầm vừa rồi, bình ổn lửa giận của nam nhân? Ta nên nói với gã như thế nào là ta khát vọng được gã thương tiếc?