Mua Nam Thê

Chương 7: Phong ba




Sau ngày đó Vũ Sinh không còn nhìn thấy Hoắc Ngạn nữa.

Chính mình đã muốn vô dụng rồi sao? Là y đã mua mình về, nếu y không đồng ý cho mình rời đi, xem như tự do kiếp này giao cho y vậy, có được những ngày nhàn nhã ngồi ở trước cửa sổ nhìn mặt trời mọc rồi lặn, trước đây mình có cầu cũng không được. Vũ Sinh không ngừng trấn an chính mình, nhắc nhở chính mình nên biết thoả mãn.

Nhưng mà ngày qua cũng không giống như tưởng tượng của Vũ Sinh chỉ đơn thuần như vậy.

Đầu tiên làm khó dễ không phải đại bá phụ của Hoắc Ngạn, lại càng không phải những người từng là cơ thiếp của Hoắc Ngạn, mà là đại tổng quản Hoắc gia — Trác Anh.

“Phu nhân, đây là chi tiêu trong phủ tháng này, mời phu nhân xem qua.” Trác Anh mặt không chút thay đổi nói.

Gã là đang bất mãn chủ mẫu chính mình là một nam nhân sao? Nếu không tại sao nhìn cũng không nhìn mình liếc mắt một cái.“Này, ta……” Đối mặt sổ sách thật dày, Vũ Sinh có chút bất lực.

“Sổ sách phu nhân có thể chậm rãi xem.” Như trước là không có ngữ điệu phập phồng.“Đây đều là chìa khoá của các khố phòng, tổng cộng bốn mươi ba cái, thỉnh phu nhân kiểm tra và nhận.” Trác Anh phất tay ý bảo gã sai vặt phía sau dâng lên một chuỗi chìa khoá thật dài.

“Tổng quản, này, vì cái gì đều giao cho ta?” Vũ Sinh có chút kỳ quái, tổng quản vì cái gì muốn đem công việc của gã đều giao cho chính mình.

Tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ của Vũ Sinh, Trác Anh nói:“Những việc này vốn đều là do chủ mẫu đương gia phải làm, thế nhưng trước kia lão gia không có cưới vợ, mới để cho nô tài vượt qua bổn phận. Nay phu nhân đã vào cửa, hết thảy nhập trướng chi tiêu trong phủ tự nhiên phải do phu nhân chưởng quản.”

“Này không được, ta làm không được.” Vũ Sinh cuống quít cự tuyệt

“Thỉnh phu nhân không cần coi nhẹ chính mình.”

“Ta thật sự không được, ta chưa bao giờ làm những việc này, khẳng định làm không được. Vẫn là mời tổng quản tiếp tục lo lắng thôi.” Vũ Sinh thành khẩn kính nhờ.

“Phu nhân……”

“Nếu hắn đã nói làm không được, Trác Anh, thu chi trong phủ tạm thời vẫn là do ngươi chưởng quản thôi.” Thanh âm ngoài cửa cắt ngang lời của Trác Anh.

Cùng với thanh âm là Hoắc Bái Đình đẩy cửa mà vào.“Ông.” Hạ nhân trong phòng cung kính chào.

Hoắc Bái Đình vung tay lên nói:“Đều đi xuống đi, ta muốn một mình cùng hắn nói chuyện.” “Hắn” tự nhiên là chỉ Lục Vũ Sinh.

Thấy Trác Anh tựa hồ còn có lời muốn nói, Hoắc Bái Đình mở miệng trước một bước,“Như thế nào? Ta sai khiến ngươi bất động sao, Trác tổng quản?”

“Nô tài biết sai.” Nói xong Trác Anh liền chỉ huy nha hoàn cùng gã sai vặt phía sau ôm lấy sổ sách rời đi, chính hắn là người cuối cùng đóng cửa.

“Trác Anh, mặc dù ngươi là người của Ngạn nhi, nhưng nên nhớ ngươi vẫn là tổng quản Hoắc gia, cho nên nếu đã gọi ta là ông thì vẫn phải nghe theo lời ta.” Hoắc Bái Đình lại lên tiếng trước khi cửa được khép lại.

Trác Anh phản ứng là mặt không chút thay đổi, đóng cửa rồi rời đi. Đại bá phụ vì cái gì nói tổng quản là người của Hoắc lão gia? Bọn họ không phải người một nhà sao? Người một nhà tại sao lại có hai phái? Vũ Sinh không dám hỏi.

Hoắc Bái Đình không nói gì, chỉ là yên lặng đi đến cạnh cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài một cách xuất thần.

Vũ Sinh tuy rằng cảm kích Hoắc Bái Đình vừa rồi giúp hắn tránh khỏi một chồng sổ sách do Trác Anh mang đến, nhưng hắn cũng biết người trước mắt này nếu có yêu cầu gì thì chính mình cũng không thể làm được.

Thật lâu sau, “Rời hắn đi.” Thanh âm tựa như thở dài.

Đứng ở phía sau, Vũ Sinh nhìn mũi chân chính mình, nhỏ giọng nói:“Ta không thể.”

Hoắc Bái Đình xoay người nhìn Vũ Sinh rất đỗi câu nệ,“Vậy thì xem như ta chưa tới qua nơi này đi.” Sau đó vượt qua Vũ Sinh rời đi.

“Vì cái gì?” Vũ Sinh nhẹ giọng hỏi khi Hoắc Bái Đình trải qua bên cạnh chính mình.

Hoắc Bái Đình dừng lại, do dự một chút, “Ngươi không vui vẻ gì, nhìn ra được ngươi có nỗi khổ riêng.”

Vũ Sinh đứng ở tại chỗ nhìn theo Hoắc Bái Đình rời đi. Hắn nhìn ra chính mình thân bất do kỷ sao?

Hoắc Bái Đình rời đi không lâu, Hoắc Ngạn liền chạy đến.

“Hắn đi rồi?” Hoắc Ngạn hỏi Vũ Sinh còn đứng ngẩn người ở trước cửa sổ.

Vũ Sinh gật gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới Vãn Thúy từng nói với chính mình, nếu được hỏi tất phải đáp là,“Vâng, Hoắc lão gia.”

“Bỏ cái họ đi! Ngươi có thể không gọi ta phu quân, nhưng không cần ở trước từ ‘Lão gia’ mà kèm thêm cái họ ‘Hoắc’ kia.” Hoắc Ngạn có chút không kiên nhẫn nói, “Hắn đối với ngươi nói cái gì?”

“Hắn muốn ta rời đi.” Vũ Sinh thuật lại,“Ta nói không thể. Hắn liền rời khỏi đây.”

“Chỉ có như vậy?” Hoắc Ngạn có chút hoài nghi hỏi.

“Vâng.” Vũ Sinh khẳng định trả lời.

Hoắc Ngạn hơi chút trầm ngâm,“Về sau, ngươi mỗi ngày đến thư phòng đưa điểm tâm cho ta, sáng trưa chiều ba lượt. Ta sẽ phân phó phòng bếp chuẩn bị tốt, ngươi đưa đến thư phòng cho ta, có thể chứ?”

Chính mình còn có thể cự tuyệt sao?“Vâng, lão gia.” Vũ Sinh mềm mại đáp ứng.

Về sau mỗi ngày Vũ Sinh đều đưa thức ăn cho Hoắc Ngạn, có khi là điểm tâm, có khi là trà sâm, có khi là canh bổ. Nhưng không có ngoại lệ là Hoắc Ngạn sẽ đụng đến những thứ mà Vũ Sinh mang đến. Vũ Sinh không rõ, nếu y không muốn ăn vì cái gì còn muốn chính mình mỗi ngày đưa tới?

Những ngày tiếp theo, Vãn Thúy vừa đến thời gian liền thúc giục Vũ Sinh đem thức ăn đưa đến cho Hoắc Ngạn. Điều này trở thành công việc duy nhất của Vũ Sinh, cho đến khi hắn quen biết trưởng tử của Hoắc Ngạn — Hoắc Quân Tưởng.