Mua Nam Thê

Chương 11: Cảnh cáo




Sau khi dùng qua bữa sáng, Vũ Sinh thật vất vả mới thoát khỏi Tiểu Tư cùng Tiểu Niệm dây dưa, vội vàng cầm điểm tâm Vãn Thúy đã chuẩn bị đưa đến thư phòng.

“Lão gia, hôm nay là đậu phụ tô, ta đặt ở nơi này.” Vũ Sinh giống như ngày thường buông điểm tâm chuẩn bị rời đi. Hắn rất thích mấy đứa nhỏ kia, muốn nhanh trở về bồi bọn họ nhiều một chút.

“Chậm đã!” Hoắc Ngạn buông sổ sách trong tay, ngẩng đầu,“Như vậy đã vội vã rời đi, là không muốn cùng ta ở chung sao?”

“Không phải, lão gia” Vũ Sinh không dám nói chính mình chỉ là dựa theo yêu cầu của y làm mà thôi.

Tựa hồ là vừa lòng, Hoắc Ngạn một lần nữa vùi đầu vào sổ sách. Ngay khi Vũ Sinh nghĩ đến không có việc gì có thể rời đi thì–“Ngồi ở chỗ đó, cùng ta xem trướng.”

“Nhưng mà ta cái gì cũng đều không hiểu……”

“Không cần ngươi phải biết, ngươi chỉ cần ngồi ở chỗ đó là được rồi.”

“Vâng, lão gia.” Vũ Sinh mềm mại cúi đầu trả lời. Người này không thích chính mình hỏi, vậy đem im lặng của chính mình cho y; người này không thích chính mình rời đi, vậy đem tự do của chính mình cho y; người này không thích chính mình cãi lời, vậy đem thuận theo cũng cho y luôn.

Vũ Sinh ngồi ở trên ghế trước bàn nhìn nam nhân trước mắt đang làm việc.

Sau nửa canh giờ, Trác Anh mang theo vài chưởng quầy cửa hàng đến thư phòng tìm Hoắc Ngạn báo cáo tình trạng kinh doanh tháng này, không được cho phép rời đi nên Vũ Sinh chỉ thối lui đến cạnh cửa, nghe bọn họ một người tiếp một người báo cáo.

Mấy lão chưởng quầy làm việc ở cửa hàng Hoắc gia đã nhiều năm, bọn họ báo cáo xem ra cũng thật buồn tẻ, thấy chỗ nào có vấn đề mọi người cùng nhau thảo luận. Mới đầu, Vũ Sinh còn có thể ngồi ở một bên nghiêm túc lắng nghe, nhưng thời gian lâu, Vũ Sinh liền nhìn ra cảnh vật phía bên ngoài bắt đầu du thần, hắn lo lắng Kỵ nhi có lại nóng lên hay không; hắn đã đáp ứng với Tiểu Tư lúc trở về sẽ cùng nó dùng cơm trưa; hắn không có về đúng lúc, Vãn Thúy chắc sẽ lo lắng……

Phát hiện bên tai không có thanh âm Vũ Sinh nhanh chóng quay đầu lại. Thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, Vũ Sinh nháy mắt đỏ mặt. Chính mình thất thần bị mọi người chú ý.

“Khụ, lại đây.” Vũ Sinh cúi đầu đi đến bên cạnh Hoắc Ngạn.

“Các vị còn chưa gặp qua Vũ Sinh đúng không? Hắn chính là chủ mẫu của các ngươi — Lục Vũ Sinh.” Hoắc Ngạn giới thiệu,“Vũ Sinh, chào hỏi các vị lão chưởng quầy đi, bọn họ đều là lương đống chi tài của Hoắc gia.” Hoắc Ngạn giữ lấy thắt lưng Vũ Sinh.

Vũ Sinh theo lời hướng vài vị chưởng quầy chào hỏi,“Hôm nay bàn tới đây thôi, Trác Anh, mang các vị lão chưởng quầy đi xuống nghỉ ngơi, chuẩn bị ngọ thiện, hôm nay ta muốn cùng phu nhân dùng bữa.” Hoắc Ngạn phân phó.

Chờ sau khi tất cả mọi người rời đi,“Vừa rồi suy nghĩ cái gì?”

“Không……” Vũ Sinh trực giác phủ nhận.

“Nói!”

“Ta suy nghĩ ta không có trở về, Vãn Thúy sẽ lo lắng.”

“Ngươi dường như rất quan tâm nàng! Ngươi cùng tướng công chính mình bên nhau, nàng lo lắng cái gì? Các ngươi cảm tình khi nào tốt như vậy?” Vẻ mặt Hoắc Ngạn lúc này cực kỳ giống một đố phu.

Nhớ tới chuyện ngày hôm qua, Hoắc Ngạn lạnh giọng hỏi;“Tối hôm qua ngươi cùng Vãn Thúy đi đâu vậy?”

Ngày hôm qua, giữa trưa Hoắc Ngạn xuất môn bàn chuyện kinh doanh, đến đêm khuya mới trở về. Thời điểm đi qua Trúc Hiên, y nhớ tới chính mình đã muốn thật lâu không có hồi tẩm phòng nghỉ ngơi, liền nhấc chân vào Trúc Hiên. Ai ngờ nghênh đón y là nhất thất hắc ám, cùng chăn màn gối đệm lạnh lẽo. Gọi phó dịch tới hỏi mới biết được Vũ Sinh cùng Vãn Thúy buổi trưa xuất môn còn chưa trở về……

Hôm nay, tên đầu sỏ này chẳng những không có một câu giải thích, đưa tới điểm tâm cho có lệ đã muốn rời đi cũng liền thôi, thế nhưng còn dám ở bên cạnh chính mình tưởng nữ nhân khác?!

“Ngày hôm qua Quân Kỵ bị bệnh sởi, sốt đến nửa đêm, ta cùng Vãn Thúy đều ở lại Liễu Uyển.” Vũ Sinh theo sự thật báo cáo.

“Quân Kỵ bệnh sởi, đã có hạ nhân cùng lang trung, các ngươi đi làm cái gì?” Hoắc Ngạn không hài lòng với giải thích của hắn.

“Bọn hạ nhân không dám……” Y không biết tình cảnh người thân chính mình sao? Từ ngày y thành thân vốn không có hạ nhân nào dám chiếu cố Quân Kỵ chỉ có hai tuổi.

Hoắc Ngạn suy nghĩ một chút, làm như tiếp nhận cách nói của Vũ Sinh,“Vừa mới nãy vì cái gì ở bên cạnh ta tưởng nữ nhân khác?”

Y đang nói cái gì a? Vũ Sinh trên mặt đỏ ửng lan tràn đến lỗ tai.

Hắn đây là bị ta nói trúng tâm sự nên thẹn thùng sao? Nghĩ đến đây Hoắc Ngạn phẫn nộ mà hôn lên đôi cánh hoa ngay trước mắt.

Lưỡi Hoắc Ngạn tách ra hàm răng ý đồ chống cự, dây dưa đầu lưỡi đinh hương ý đồ trốn tránh, công thành đoạt đất, giữ lấy mỗi một ti ngọt ngào, cho đến khi người trong lòng sắp ngất mới buông ra cho hắn hô hấp, cũng bá đạo tuyên cáo —

“Đây là đưa cho ngươi cảnh cáo, nhớ kỹ ngươi là người của ta!”