Tiên Tử đã nói rõ ràng như thế mà Cảnh Bảo vẫn không chấp nhận, đợi khi lão tiên đi xuống, chú ta một mực lôi kéo lão tiên lại hỏi cho ra nhẽ. Ban đầu lão tiên còn gắng gượng ngó tới chú ta một chút, đến khi nhìn thấy hình nhân bị Tiên tử vứt bỏ dưới sàn nhà, lão tiên liền chau mày sa sầm mặt lộ rõ vẻ khó chịu cùng bất mãn. Lão tiên quay sang thầy Liên trách móc, thầy Liên cũng chỉ biết cúi đầu nói lời xin lỗi. Tình hình đã căng thẳng còn gặp Cảnh Bảo ngoan cố, nếu không phải thầy Liên với cả nhà chồng tôi quỳ xuống xin tội cho Cảnh Bảo thì chắc giờ chú ta đã nằm trong quan tài rồi. Lần này thiếu chút nữa là bay cái mạng, Cảnh Bảo cuối cùng cũng chịu chấp nhận sự thật, nằm thoi thóp dưới sàn nhà nửa chữ cũng không hé ra được.
Thấy Cảnh Bảo bị Lão tiên trừng phạt, Thu Tuyết sợ quá cũng ngất ra đất, cả nhà lại phải đưa hai vợ chồng bọn họ lên bệnh viện. Thu Tuyết thì không sao, chỉ là do kinh sợ quá mà bị ngất, còn Cảnh Bảo thì lại khác, thầy Liên phải dốc sức đến đổ mồ hôi mới chữa hết được nội thương trong người chú ta. Cũng may là Lão tiên còn chút nể mặt tổ tiên nhà họ Huỳnh mà tha cho Cảnh Bảo một mạng này, nếu không thì có Trời xuống cứu cũng không được.
Giải quyết chuyện nhà xong xuôi, Cảnh Long đưa tôi đến nhà thầy Liên, coi như là mở một bàn tiệc ăn mừng, chỉ có vợ chồng tôi với thầy Liên chứ cũng không có thêm ai khác. Ăn uống no nê một bụng, tôi mới bắt đầu hỏi:
- Cảnh Long... sao em thấy giống như chuyện Lão Tiên xuất hiện... đều đã nằm trong kể hoạch của anh hết vậy?
Cảnh Long nhìn thầy Liên cười cười, giọng anh dịu xuống:
- Ừ, là anh biết trước.
Tôi tròn mắt nhìn anh:
- Anh biết trước sao không nói cho em nghe, làm em lo lắng muốn chết.
- Để em lo lắng như vậy mới chân thật, kết quả mỹ mãn đó em thấy không?
Tôi liếc mắt nhìn anh, có chút giận dỗi:
- Sao anh không giấu luôn đi, nói cho em biết làm gì nữa.
Cảnh Long khẽ choàng tay ôm eo tôi, anh dịu giọng xoa dịu:
- Thôi đừng giận nữa mà, sau này có chuyện gì anh cũng nói cho em nghe hết... chịu chưa?
Tôi hừ một tiếng:
- Nói được thì phải làm được, em mà giận anh thì đồng nghĩa với chuyện con anh cũng giận anh luôn đó.
Im lặng vài giây, tôi lại hỏi:
- Nhưng anh làm cách nào biết Cảnh Bảo sẽ mời Lão Tiên tới?
Cảnh Long đặt đũa xuống bàn, nụ cười trêи môi nhàn nhạt:
- Thật ra cũng không khó khăn gì lắm, em nhìn Cảnh Bảo như vậy chứ nó là người suy nghĩ rất đơn giản, lại rất dễ bị lời nói của người khác chi phối. Lúc anh gọi cho thầy Liên báo cho thầy biết chuyện của em, vừa hay thầy Liên đang ở cùng với vợ chồng Lão Tiên trừ quỷ giúp dân, anh liền tranh thủ nhờ thầy Liên dựa vào quan hệ để mời vợ chồng Lão Tiên đến nhà mình một chuyến. Cùng lúc đó anh cho người phao tin Lão Tiên trừ quỷ ra bên ngoài, chủ yếu là nói đến bên tai Cảnh Bảo, mưa dầm thấm đất, kiểu gì nó cũng tin tưởng hết mực. Kết quả như em thấy đó, nó cuối cùng cũng liên lạc cho A Sơn để tìm Lão Tiên, Lão tiên cứ vậy mà xuất hiện ở nhà mình. Chứ nếu như chỉ dựa vào sự quen biết của nhà mình, anh nghĩ là không có khả năng mời được Lão tiên tới.
Thầy Liên nhàn nhã lên tiếng nhưng nghe trong lời nói có chút ý trách phạt:
- Lần này làm việc quả nhiên là hơi mạo hiểm, cũng rất may mắn cho ta là Lão tiên không truy cứu đến chuyện cái hình nhân kia. Cảnh Long, lần sau không được làm chuyện thiếu chắc chắn như vậy nữa, rất không an toàn.
Cảnh Long cười bất đắc dĩ, anh ấy gật đầu:
- Con biết rồi thầy, sẽ không có lần sau.
Tôi thấy thầy Liên có thái độ như vậy, tôi liền lo lắng hỏi:
- Là chuyện gì hả anh? Có phải vì mình mời Lão tiên đến nhà chỉ để giải quyết chuyện cỏn con như chuyện hình nhân mà ngài ấy tức giận không?
Cảnh Long gật gật:
- Phải, đúng là như vậy.
Tôi suy nghĩ một chút rồi lại lên tiếng cảm khán:
- Cũng đúng, thần tiên hiện ra giúp dân mà mình lại mời về để chỉ ngó xem ai làm ra cái hình nhân kia... rốt cuộc hình nhân là giả, vừa không được gì vừa mất thời gian của vợ chồng Lão tiên, nếu là em em cũng tức giận. Nhưng mà... Lão tiên là thần thánh phương nào vậy hả anh?
Lần này thầy Liên lại lên tiếng, giọng có chút nghiêm nghị khác lạ:
- Chuyện về Lão tiên con đừng quan tâm đến, ngài ấy không phải là nhân vật mà mình có thể bàn luận đến... sau này đừng nhắc đến chuyện của Lão tiên nữa, con hiểu chưa?
Tôi nghiêm túc gật đầu, trong lòng cũng tuyệt nhiên không dám nhắc đến chuyện của Lão tiên nữa.
Cảnh Long nói chuyện hình nhân của Thu Tuyết vẫn còn điều mờ ám ở phía sau, chuyện hàm oan của tôi đã được giải quyết, tiếp theo sẽ điều tra đến người hại tôi. Vì trêи hình nhân không có máu, không có phép nên thầy Liên không xác định được là do ai làm và ai để vào trong phòng tôi. Người có thể nhìn vào là biết chỉ có thần thánh như Lão tiên nhưng bọn tôi không dám đi nhờ vả lần nữa. Lão tiên mà điên lên chắc ngài ấy bóp nát đầu vợ chồng tôi mất. Lúc sáng mời Lão tiên đến nhà đã là chuyện cố gắng quá sức, nếu không phải thầy Liên lừa dối ở nhà chồng tôi có ma quỷ lộng hành thì Tiên tử cũng không hứng thú mà kéo Lão tiên một hai đến nhà tôi...
Ây, nghĩ đi nghĩ lại vẫn phải nói câu khâm phục chồng tôi, mặc dù bày trận này có hơi rủi ro nhưng kết quả là chuẩn xác nhất. Lời của Lão tiên thì chỉ có đúng chứ không có sai, vợ chồng Cảnh Bảo có muốn trở mặt lần nữa cũng không có khả năng. Mà đúng là tôi đã xem thường Thu Tuyết, cô ta thấy vậy mà rất khôn ngoan, biết thầy Liên cùng phe với Cảnh Long nên nhất định không để thầy Liên xen vào. Cũng may là Cảnh Long nắm bắt được đường đi nước bước của cô ta trước, chứ nếu để cô ta mời thầy dởm nào đó đến nói luyên thuyên thì mọi chuyện lại rắc rối hơn nữa. Thôi kết quả như bây giờ đã là tốt lắm rồi, còn những chuyện khác bọn tôi từ từ giải quyết cũng được.
Màn đêm buông xuống, Cảnh Long nằm ôm tôi trêи giường, tay anh khẽ xoa xoa vai tôi, giọng rất dịu dàng:
- Ngày mai điều tra về người làm nhà mình, nhất định sẽ tìm được kẻ đứng sau. Anh đợi đến giờ mới điều tra là không muốn bức dây động rừng, như vậy rất bất lợi cho mình. Giờ thì tốt rồi, tha hồ mà điều tra, kẻ nào mờ ám tra khảo thêm sẽ biết.
Tôi nằm trong vòng tay anh, hai mắt khẽ híp muốn ngủ:
- Sao cũng được, từ lúc em mang thai đến giờ cơ thể rất khó chịu... lại cứ ngủ suốt nên không quản được nhiều chuyện. Đầu óc lại cứ ngu ngu ngơ ngơ rất dễ khó chịu, anh thay em điều tra hết đi.
Cảnh Long khẽ hôn lên tóc tôi:
- Anh biết rồi, anh cũng không để em phải nhúng tay vào chuyện gì. Em cứ an tâm mà dưỡng thai, mọi chuyện đã có anh thay mặt em giải quyết.
Dừng một lát, anh lại nhàn nhạt cất giọng, ý tứ có chút lạnh lẽo:
- Anh vẫn nghi ngờ mọi chuyện là do Thu Tuyết bày ra, nếu anh điều tra ra được là do cô ta làm... e là Thu Tuyết khó có ngày trở mình lại được. Hy vọng cô ta sẽ không ngu ngốc như vậy, con đường tươi sáng không đi lại cứ thích đâm đầu vào ngõ cụt.
Tôi nghe Cảnh Long nhắc đến Thu Tuyết, sự tỉnh táo kéo lại được chút, tôi khàn giọng nhắc nhở:
- Chuyện của Thu Tuyết... anh nhất định phải điều tra kỹ càng, kể cả chuyện cô ấy sảy thai... em thấy nó cứ dây dưa mờ ám kiểu gì ấy. Đợt trước chính mắt Tiểu Đào còn thấy Thu Tuyết lén lén lút lút gặp riêng Bảo Châu... trước tiệc mừng thọ của bà nội một hai ngày thì phải.
Cảnh Long có chút ngạc nhiên:
- Thu Tuyết lén đi gặp Bảo Châu?
Tôi ngáp mấy cái, uể oải gật gù:
- Thật, anh thấy có lạ không... Thu Tuyết với Bảo Châu còn hơn chó với mèo, làm gì tự dưng lại kéo nhau đi chung... rất mờ ám.
Cảnh Long thoáng thở ra một hơi, anh khàn giọng:
- Anh sẽ chủ ý... bất kể là ai đánh lên trêи đầu em, anh nhất định sẽ không để yên cho kẻ đó, em yên tâm!
Tôi lúc này đã híp mắt chìm vào giấc ngủ, nghe được câu nói đầy tính bá đạo của anh, trêи môi không nhịn được mà cong lên thành nụ cười hạnh phúc. Đời người kiếm đâu ra được mấy lần nghe được những câu nói đầy tính sủng nịch đó, có là gặp ác mộng thì tôi cũng nở nụ cười rực rỡ!
...........................
Tôi vẫn ở nhà hết ăn rồi ngủ, cơ bản phần thời gian lớn của tôi chỉ dành cho việc ngủ, mẹ chồng tôi sợ tôi không có sức khỏe nên cứ hai ba tiếng đồng hồ là lại lên phòng gọi tôi dậy. Mà đúng thật là tôi ngủ quá nhiều, đến tôi còn ngạc nhiên nữa mà. Nếu không cần ăn uống bồi bổ chắc tôi có thể ngủ từ sáng đến chiều, từ chiều đến tối rồi từ tối lại ngủ đến sáng mất.
Người làm trong nhà được Cảnh Long âm thầm điều tra, anh cũng cho người theo dõi nhất cử nhất động của Thu Tuyết, phàm là chuyện gì cũng không qua mắt được anh. Chỉ là Thu Tuyết từ hôm xuất viện về đến giờ, cô ta liền ở lỳ bên nhà dì cô ta, nửa bước cũng không dám bước ra ngoài. Thu Tuyết càng im hơi lặng tiếng thì càng khó dò, không biết cô ta có định giở trò gì hay không nữa.
Ấy vậy mà đến một tuần sau, đột nhiên lại xuất hiện thêm một chuyện động trời...
Nghe mẹ tôi gọi tới, tôi liền tức tốc chạy về nhà, nhìn vào trong tập hồ sơ mà ai đó vừa đưa cho mẹ tôi, tôi đọc mà muốn hoa mắt chóng mặt, tay chân run run vì kinh ngạc quá mức. Mẹ tôi đứng kế bên cũng hồi hộp theo tôi, thấy thần sắc tôi biến đổi, bà gấp gáp gọi Cảnh Long đến ngay, sợ là tôi xảy ra chuyện gì đó không hay.
Lúc Cảnh Long đến thì tôi đã đỡ hơn một chút, cũng vừa uống hết nửa ly nước chanh đá dịu thanh. Thấy anh đến, tôi liền nông nóng đưa tập hồ sơ cho anh xem, đúng như tôi dự đoán, biểu cảm trêи mặt anh cũng từ từ trở nên khó coi, phải nói là vô cùng tức giận.
Anh để mạnh tập hồ sơ xuống bàn, lạnh giọng:
- Chuyện lừa ma dối quỷ như vậy mà cô ta cũng làm được... dám lừa ba mẹ anh, dám nói dối bà nội là có thai... lại còn dàn dựng là sảy thai nữa chứ... đúng là coi trời bằng vung!
Tôi cũng hết sức kinh ngạc, tôi không nghĩ là Thu Tuyết lại bạo gan đến như vậy. Cô ta rõ ràng là biết mình không thể mang thai nên bày kế giả vờ mang thai, đến sau cùng lại dàn dựng là sảy thai để cả nhà chồng tôi đều cảm thấy thương xót cho cô ta. Chuyện nếu đã rõ ràng như thế này, vậy thì chắc chắn hình nhân thế mạng giả kia là do cô ta bày trò, hòng đổ oan cho tôi chứ không có lý do nào khác. Cô ta biết tôi có thai nên muốn hại tôi, muốn tôi trở thành kẻ độc ác, muốn con tôi sinh ra cũng sẽ mang tiếng có người mẹ độc ác... tàn độc, quả thực tàn độc mà.
Cảnh Long cố kìm lại cơn giận đang bộc phát trong lòng mình, anh nhìn sang mẹ tôi, giọng dịu hơn rất nhiều:
- Mẹ, là ai đưa tập hồ sơ này cho mẹ vậy?
Mẹ tôi cũng lo lắng không thôi, bà run run đáp lại:
- Cái này... mẹ cũng không biết, có một người thanh niên lạ mặt đến đưa cho mẹ rồi đi, người này kêu phải đưa cho con bé An gấp... mẹ... mà có chuyện gì nguy hiểm hả con? Có phải ai hãm hại An An không?
Cảnh Long liền trấn an bà:
- Dạ không có chuyện đó đâu, mẹ yên tâm nha. Chỉ là công ty con có một số chuyện rắc rối... cái này là có người giúp đỡ bọn con thôi.
Mẹ tôi lúc này mới thả lỏng được chút:
- Vậy thì tốt rồi, không có nguy hiểm gì tới con bé An là được...
Sau khi trấn an tinh thần mẹ tôi xong, Cảnh Long liền đưa tôi trở về nhà, ngồi trêи xe tôi liền thắc mắc hỏi anh:
- Không biết là ai giúp mình... anh có nghi ngờ ai không?
Cảnh Long lắc đầu, giọng anh có chút nặng nề:
- Anh không biết, nếu biết thì đã dễ nói hơn rồi. Chẳng qua tập hồ sơ điều tra về Thu Tuyết này rất có giá trị, rất đúng thời điểm mình đang cần. Nếu để anh điều tra về chuyện này, nhanh nhất thì cũng phải 1,2 tháng mới điều tra ra. Chuyện đã xảy ra lại bị người khác cố tình che dấu... quả thật rất khó để điều tra. Người thanh niên này...
Tôi tự dưng thấy chút lo lắng:
- Nếu vậy, người thanh niên này là thù hay là bạn? Sao anh ta muốn giúp chúng ta mà không ra mặt?
Cảnh Long trầm mặc:
- Anh phải nhờ A Định xem qua một chút, tạm thời không dám chắc được điều gì. Nhưng nếu đã có ý giúp chúng ta điều tra chuyện của Thu Tuyết, vậy thì là bạn chứ không phải thù, ít nhất là trong thời gian này.
Tôi nắm lấy tay anh, giọng có chút run run, nói:
- Anh phải cẩn thận, sao em thấy mọi chuyện cứ lạ lạ thế nào ấy... anh nhất định không được lơ là chủ quan đâu, biết chưa?
Thấy tôi biến sắc, Cảnh Long lúc này mới nở được nụ cười, anh dịu giọng nói với tôi:
- Không sao, anh biết giới hạn của anh ở đâu mà, anh không sao đâu, người được Diêm Vương trả về như anh thì nhất định sống dai lắm... em đừng lo.
Tôi mặc dù lo lắm nhưng vẫn cố cười cho anh yên tâm, tình hình hiện tại đúng là có hơi kỳ lạ nhưng chắc chắn Cảnh Long sẽ giải quyết được, tôi tin là như vậy. Chỉ là trong chuyện này tôi vẫn thấy có điểm khó hiểu, nếu là muốn giúp vợ chồng tôi vậy sao người kia không gửi thẳng đến nhà họ Huỳnh hoặc là công ty của Cảnh Long mà lại gửi đến cho mẹ tôi? Lại còn chỉ đích danh tôi nữa mới kỳ lạ chứ... thật khó hiểu!
..............................
Chuyện của Thu Tuyết giờ chỉ cần thêm một nhân chứng nữa là có thể tìm cô ta kết tội, dĩ nhiên trong lúc này Thu Tuyết có muốn trốn thoát cũng không được. Người của Cảnh Long canh chừng tứ phía, một con ruồi cũng không bay ra được chứ nói gì là con người. Chỉ là tôi đang suy nghĩ, không biết sẽ đến hỏi tội Thu Tuyết công khai hay là âm thầm hỏi tội đây. Dù sao cô ta cũng chỉ vu oan tôi chuyện hình nhân, mà chuyện hình nhân thì đã được giải quyết rõ ràng trước mặt mọi người trong nhà rồi. Còn chuyện Thu Tuyết giả có thai, giả sảy thai, chuyện đó thật sự không liên quan nhiều đến tôi lắm...
Sáng hôm nay tôi theo Cảnh Long đến nhà thầy Liên để tiễn biệt vợ chồng Lão Tiên, hơn cả tuần nay hai vợ chồng Lão Tiên có chuyện gì đó cần giải quyết, đến hôm nay mới lên đường trở về nhà. Tôi cũng không biết nhà của Lão Tiên ở đâu, cũng có tò mò nhưng không dám hỏi, sợ Lão Tiên nhìn thấy tôi chướng mắt sẽ bóp nát đầu tôi giống như bóp đầu Cảnh Bảo lần trước vậy.
Lúc này Cảnh Long, thầy Liên với vợ chồng Lão Tiên có chuyện gì đó cần nói riêng với nhau, tôi thì ngồi ở bên ngoài chờ đợi. Đến lúc tiễn chào vợ chồng Lão Tiên lên xe, tôi mới dám thò đầu ra nói vài câu chúc về nhà bình an. Lão Tiên với Tiên tử nhìn sang tôi, thấy ánh mắt thần sầu của lão Tiên, tôi chột dạ rụt cổ về, mắt đảo tới đảo lui sợ đến tái mặt. Tiên tử thấy tôi sợ, nàng ấy liền trừng mắt nhìn Lão tiên một phát, Lão tiên liền quay sang thầy Liên căn dặn gì đó, cũng không nhìn đến tôi nữa.
Tiên tử liền tươi cười kéo tôi sang một góc, nàng ấy dịu giọng nói với tôi:
- Cô gái, trêи đời này có nhiều chuyện lạ lắm, thế nên khi có chuyện gì đó xảy ra...
Thấy tôi tròn xoe mắt nhìn, Tiên tử liền cười phì một cái rồi phủi phủi tay, vừa cười vừa nói, nụ cười vô cùng xinh đẹp:
- Thôi thôi, để tôi nói luôn vào vấn đề cho cô dễ hiểu, tôi mà nói văn hoa một hồi nữa chắc cả tôi và cô đều ngã ra bất tỉnh luôn quá.
Tôi có chút bẽn lẽn:
- Dạ... Tiên tử ngài cứ nói... con nghe ạ...
Tiên Tử lúc này lại quay về biểu cảm ưu nhã, nàng ấy nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng, khẽ nói:
- Tôi thấy cô là người có mệnh cách rất lớn, đến cả Lão tiên cũng phải công nhận chuyện này, mà những người có mệnh cách khác lạ giống như tôi với cô thì cuộc sống sẽ rất khó khăn, phải nói để tìm được hạnh phúc chân thật là một chuyện vô cùng quý giá, cô nhất định phải biết giữ lấy. Thêm chuyện này nữa, nếu sau này cô gặp phải chuyện gì đó đau khổ, trái với luân thường đạo lý... vậy thì cô cũng đừng nên cưỡng cầu quá nhiều. Ông Trời đã sinh ra cô có mệnh cách khác lạ, vậy thì chắc người đã có an bài cho cô... tôi không dám nói nhiều vì phàm là Tiên hay Quỷ đều không được bật mí chuyện tương lai của người trần gian... tôi hy vọng cô sẽ được an yên, tâm không loạn... ắt thế giới bình an!
Tâm không loạn, ắt thế giới bình an...
Mãi đến khi xe hơi chở vợ chồng Tiên tử chạy khuất bóng mà tôi vẫn còn nhìn theo đến ngây ngốc, trong lòng càng lúc càng cảm thấy ʍôиɠ lung nhưng xen vào đó lại có một loại cảm giác thanh tĩnh đến lạ thường. Đúng là không nên cưỡng cầu, nếu đã trái với luân thường đạo lý... vậy sao tôi còn dám cưỡng cầu!