Mưa Hoàng Tước

Chương 31: Chương 31





Lúc định quét mã thuê xe đạp ở cổng trường, Hạ Úc Thanh mới phát hiện ra điện thoại của mình đã tắt máy.
Chiếc điện thoại một nghìn tệ này đã dùng được hơn một năm, bắt đầu có hiện tượng lag máy.

Cô không phải người quá ỷ lại vào điện thoại, dùng hay không cũng chẳng quan trọng, chỉ có cái bệnh điện thoại đột ngột tắt ngúm khi còn 15% pin là rất khó chịu.
Hết cách, cô đành phải đi bộ quay về ký túc xá.
Bầu không khí sau cơn mưa mang theo hơi nước ẩm ướt, cảm giác như hít vào một cục bông đẫm nước nhét căng tràn hai lá phổi.
Cô tự thôi miên mình, cô đâu phải kiểu người đa sầu đa cảm.

Nhưng lúc đi qua tán ngô đồng, bị một phiến lá khô rơi trúng, bọt nước bắn đầy trán, cô dừng bước, cảm giác ủ dột lại cuộn lên mãnh liệt như cả một trận gió lật úp xuống.
Đến dưới chân ký túc xá, đã qua mười một rưỡi, ngoài cửa tập trung ba bốn cô nữ sinh về muộn, mọi người cùng bị mắng một trận, lại phải ký vào sổ rồi mới được cho vào.
Trình Thu Địch và Phương Ly đều chưa ngủ, hai người vừa nghịch điện thoại vừa chờ cô về.

Lúc cô vào cửa, cả hai còn đang nói chuyện rôm rả, lại bỗng nhiên im bặt.
“Thanh Thanh, cậu về rồi.”
“Ừ.”
Hạ Úc Thanh đặt túi xuống, hỏi Phương Ly rồi mới bật cái đèn bàn sạc điện của cô ấy lên, cầm bình nước sôi và chậu, đi ra ban công rửa mặt.
Vừa đánh răng, Hạ Úc Thanh vừa hỏi: “Hai cậu vừa nói chuyện gì đấy?”
Trình Thu Địch cười, “Nói chuyện mà trẻ con như cậu không nghe được.”
“Cái gì cơ?”, Hạ Úc Thanh vô cùng tò mò.
Phương Ly nói: “Thu Thu đang do dự xem có nên mang nguyên bộ đồ lót đi không.”
Hạ Úc Thanh đánh răng, lúng búng hỏi: “Đồ lót mà còn có nguyên bộ á?”
Bên trong im lặng.
“…Các cậu có ý gì vậy?”, Hạ Úc Thanh cười, nhổ bọt kem đánh răng ra.
Trình Thu Địch lại cười, “Trước mắt đề tài này hơi khoai với cậu, chờ cậu học đến bộ môn này, bọn mình lại thảo luận sau.”
Rửa mặt xong, Hạ Úc Thanh mang điện thoại ra sạc pin.
“Thu Thu, các cậu đặt báo thức chưa?”
“Đặt rồi, bảy giờ.”
“Thế thì mình không đặt nữa.”, điện thoại sập nguồn phải sạc một lúc mới khởi động lại được, Hạ Úc Thanh chẳng muốn chờ, đặt điện thoại xuống bàn rồi lên giường luôn.
Cô ngẩn người trong bóng tối, cứ nghĩ sẽ mất ngủ cả đêm, kết quả là không hề.
Ngủ thiếp đi từ khi nào cũng không biết nữa.
Chỉ có một giấc mơ, mơ thấy cái ngày người ta nói với cô rằng mẹ cô đã đi rồi, cô không tin, lén lút chạy ra khỏi cổng, một mình lang thang lên thị trấn, vừa đi vừa hỏi thăm đường đến trạm phương tiện vận chuyển hành khách.

Cô ngồi ở đó đúng một ngày một đêm.
***
Sau khi rời giường, Hạ Úc Thanh khởi động máy, đặt sang một bên rồi đi rửa mặt.
Tối qua cô về muộn, không tiện lục đục nên không gội đầu.
Gội đầu xong, sấy khô tóc, đang thu dọn đồ đạc thì nghe thấy điện thoại đổ chuông.
Cầm lên xem, là Lục Tây Lăng gọi tới.

Cô thoáng do dự, đang định bắt máy thì bên kia lại cúp.
Mở nhật ký cuộc gọi ra, đang định gọi lại thì mới phát hiện, có tới tám cuộc gọi nhỡ, cô không khỏi kinh ngạc.
Cô dựa vào mép bàn học, bấm nút gọi lại.
Chỉ đổ đúng một hồi chuông.
“Dậy rồi à?”
Giọng Lục Tây Lăng nghe vẫn rất bình thường.
“Vâng.”
“Hôm nay đi ra ngoài dã ngoại phải không, đi thế nào?”
“Bạn Tô Hoài Cừ lái xe của nhà đi, chở cả cháu với nhóm bạn.”, Hạ Úc Thanh phát hiện ra mình vẫn không đổi tính được, anh hỏi gì, cô sẽ tự động trả lời bằng hết.
“Bao giờ xuất phát? Tập trung ở đâu?”
“Tám rưỡi ở cổng trường ạ.”, Hạ Úc Thanh cố kiềm chế để không trở lại với tâm trạng tối hôm qua.
“Ừm.”
Đúng lúc này, Trình Thu Địch gọi cô vào giúp cô nàng kéo khóa váy sau lưng, cô nói với người ở đầu bên kia, “Bạn cùng phòng gọi cháu, cháu cúp máy trước đây.”
“Đi đi.”
Tám giờ hai mươi, ba người trong phòng ký túc xá cùng xuất phát, đi bộ ra cổng trường.
Sau cơn mưa, không khí quang đãng, bầu trời trong vắt một màu xanh lam, sạch sẽ không một gợn mây.
Trong nhóm đi du lịch, Tô Hoài Cừ gửi biển số xe, bảo các cô gái đến cổng trường thì nhắn tin báo lên nhóm, họ sẽ đánh xe đến, vì không thể đỗ xe quá lâu ở đường lớn.
Đến cổng trường, trước tấm bia đá khắc bốn chữ “Đại học Nam Thành”, Hạ Úc Thanh nhắn tin vào nhóm: Đã đến nơi.
Vừa lúc, Trình Thu Địch đưa khuỷu tay huých khẽ cô một cái.
Hạ Úc Thanh ngẩng đầu, “Sao đấy?”
Trình Thu Địch đưa ánh mắt về phía sau cô, nhỏ giọng nói: “Chú cậu.”
Hạ Úc Thanh hoảng hốt, vừa định xoay người thì một bàn tay đã nắm khẽ lấy bả vai cô, từ sau lưng truyền đến giọng nói ôn hòa, “Lại đây, tôi nói riêng với cô mấy câu.”
Hạ Úc Thanh vội vàng ngoảnh lại, bàn tay đặt trên đầu vai kia hạ xuống, nắm lấy cổ tay cô, anh chẳng hề dùng sức, nhưng cô vẫn không kiểm soát được mình mà ngoan ngoãn đi theo.
Đi tới dưới tán cây long não, Lục Tây Lăng dừng bước, thả lỏng tay ra.
“Còn giận à?”, anh thấp giọng hỏi.
Những đốm nắng lọt qua kẽ lá rơi trên chiếc áo sơ mi trắng của anh, bóng mờ và ánh sáng chồng lên nhau, cô liếc nhìn, chợt phát hiện ra anh vẫn mặc bộ đồ tối hôm qua.
“Cháu không giận.”, Hạ Úc Thanh đáp.


Chỉ hơi buồn mà thôi.
“Thế mà lại tắt điện thoại cả đêm.”
“Vừa hay bị hết pin thôi.”, Hạ Úc Thanh nhận ra điều gì đó, “… Tối qua chú cũng gọi điện cho cháu à?”
“Ừm.”
Đêm qua Lục Tây Lăng không quay về thành phố, mà ngủ tại Thanh Mi Uyển, mãi đến hai giờ đêm, trước khi vào giấc, cứ cách mười hai mươi phút anh lại gọi một cuộc, vẫn là thông báo tắt máy.

Biết cô đã về trường, sẽ không có gì nguy hiểm cả, nhưng anh cực kỳ hối hận vì lúc trước không lưu số điện thoại bạn cùng phòng của cô, bằng không cũng không đến nỗi chẳng liên lạc được thế này.
Bảy giờ sáng, anh thức dậy, rửa mặt qua loa rồi đến trước cổng trường, bảy giờ bốn mươi đã thấy có tín hiệu, nhưng không ai bắt máy.
Anh không sao hình dung nổi cái cảm giác vào lúc cuộc gọi được kết nối vào lúc tám giờ.
Nói là “mất mà tìm lại được”, “tìm lại được báu vật” cũng không quá.
Hạ Úc Thanh cảm thấy Lục Tây Lăng vẫn đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt không chệch khỏi quỹ đạo một giây nào, “…Chú muốn nói gì với cháu?”
“Tối hôm qua tôi nặng lời, tôi xin lỗi.”
“Chú đã xin lỗi rồi, cháu cũng không trách chú.”
“Không trách tôi, nhưng vẫn ghi thù đúng không?”
“Không có mà.”
Lục Tây Lăng không nghĩ thế, sao lại không chứ, xưng hô cũng đã trở về như trước rồi[1].
[1] Đoạn này Hạ Úc Thanh lại xưng hô bằng kính ngữ.
Lúc này, Trình Thu Địch đang đứng ở chỗ bia đá hô lên: “Thanh Thanh, xe đến rồi!”
Hạ Úc Thanh và Lục Tây Lăng cùng nhìn về bên đó, ven đường có một chiếc SUV bảy chỗ, cửa kính xe hạ xuống, Tô Hoài Cừ ngó ra khỏi chỗ ghế phó lái, vẫy vẫy tay.
Lục Tây Lăng nâng cổ tay nhìn đồng hồ, sáng nay anh còn một cuộc họp quan trọng, tầm này đến thì cũng đã muộn rồi, mà hội Hạ Úc Thanh cũng phải xuất phát, cổng trường lại lắm người đến người đi, thật sự không phải thời cơ tốt để nói chuyện.
Anh đột nhiên tiến về phía trước.
Tim Hạ Úc Thanh hẫng một nhịp, cô lùi lại nửa bước, phía sau là thân cây.
Anh cúi đầu, lại hỏi: “Mai khi nào về? Tôi đi đón cô.”
“Bọn cháu sẽ về cùng nhau, tối mai còn hẹn sẽ đi ăn Haidilao.”
Lục Tây Lăng lại nói: “Đợi cô ăn xong tôi đi đón cô.

Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Bây giờ không nói được ạ?”
“Không được.”
Phải trịnh trọng một chút.
Làn gió khẽ lay vạt áo mỏng của Lục Tây Lăng, Hạ Úc Thanh ngửi thấy mùi thuốc lá đậm hơn hẳn so với ngày thường.
Một tràng tiếng rung ù ù, hình như là từ điện thoại của anh, Lục Tây Lăng thò tay vào túi quần, lấy điện thoại ra rồi ấn phím tắt luôn.
Ở phía bên kia, Trình Thu Địch bắt đầu thúc giục.
Lục Tây Lăng lùi lại, nhìn cô, “Đi chơi vui vẻ… Tối mai gặp lại.”.

Nói xong, anh quay người rời đi.
Hạ Úc Thanh đưa tay lên dùng sức véo mạnh vành tai, liếc mắt nhìn theo bóng Lục Tây Lăng, rồi mới chạy về phía Trình Thu Địch đang réo inh ỏi, “Đến đây!”
Một nhóm tám người, ba người của phòng 404 chen chúc trên một dãy ghế.
Hạ Úc Thanh ngồi cạnh cửa sổ, không tự chủ mà lại nhìn ra bên ngoài.

Cô nhìn về phía Lục Tây Lăng đi ra, bên đó hình như là bãi đỗ xe có thu phí ở gần trường.
Chiếc SUV lăn bánh, đi về phía trước, cô nhác trông thấy chiếc xe màu đen quen thuộc đi ra khỏi bãi đỗ kia.

Chiếc xe quay đầu ở ngã tư, hòa vào dòng xe trên đường.
Hai chiếc xe đi theo hai hướng ngược nhau, cô quay đầu nhìn thoáng qua phía bên trái.
Cửa sổ ghế lái bên đó hạ xuống, Lục Tây Lăng nhìn sang phía cô, tuy cửa kính xe vẫn đóng chặt, cách một lớp kính chống nhìn trộm, chẳng nhìn thấy gì cả, nhưng cô vẫn có cảm giác như bị ánh mắt anh khóa chặt lấy.
Hơn mười giờ sáng, cả nhóm đã đến được khu homestay trên núi.
Sau khi check in, tất cả tập trung ở vườn hoa phía sau, bắt đầu chuẩn bị cho bữa tiệc nướng vào buổi trưa.
Chẳng ai thành thạo, luống ca luống cuống.
Có điều, Hạ Úc Thanh vẫn phát huy được ưu thế của một sinh viên ưu tú, sau một hồi làm thử đã nhanh chóng lên tay, cho ra được thành phẩm là những xiên nướng chất lượng cao.
Trình Thu Địch thấy cô bận bịu đến mức chẳng kịp ăn, bèn lấy một xiên thịt dê mới nướng xong đưa đến bên miệng cô.
“Cảm ơn Thu Thu.”
“Cậu đừng chỉ mải phục vụ mọi người.”, Trình Thu Địch nói.
“Không sao, mình cũng không đói lắm.”
Lúc này, Tô Hoài Cừ đến xem ngô nướng đã chín chưa, bèn hỏi: “Cần mình hỗ trợ không?”
“Không cần đâu.”
Tô Hoài Cừ vẫn cầm mấy xiên khoai tây, đặt lên vỉ nướng.
Hạ Úc Thanh nhắc: “Phải quết dầu vào, không là dính đấy.”
“À.”, Tô Hoài cừ làm theo.
Trong làn hơi nhiệt nóng ran, thấy Trình Thu Địch đã đi khỏi, Tô Hoài Cừ liền nói với Hạ Úc Thanh về chuyện ban sáng: “Hai người có tiến triển à?”
“Đừng nhắc đến nữa, cậu hại mình thảm lắm rồi đấy.”
Tô Hoài Cừ nghẹn họng, “…Sao lại đổ lên đầu mình chứ?”
“Tại câu nói của cậu làm mình ảo tưởng.

Người ta căn bản là không hề có ý đấy.”
Tô Hoài Cừ rơi vào trầm mặc.

Nhưng theo như cậu ấy thấy, có cặp “chú cháu” nào nói chuyện mà phải đứng gần vậy không? Nếu người họ Lục kia không có ý gì, thì cậu ấy chỉ có thể đoán có khi nào cô bạn ngây thơ này của mình bị lừa gạt tình cảm rồi hay không.

Người vốn ngợp trong vàng son như vậy, có lẽ sẽ cảm thấy Hạ Úc Thanh là kiểu hiếm gặp, cố ý muốn nếm thử khẩu vị mới, không phải là không có khả năng này.
“Hay là cậu nói chuyện thẳng thắn với anh ta đi?”, Tô Hoài Cừ đề nghị.
“Cậu có dám thẳng thắn với nữ thần của cậu không?”
“…Không dám, xin cáo từ.”
Cả hai cùng phì cười.
Hạ Úc Thanh thở dài, “Hai đứa mình giống như hai đứa học sinh dốt ôm lò cùng sưởi ấm ấy nhỉ.”
Tô Hoài Cừ cũng thở dài.
Ăn xong, mọi người nghỉ ngơi qua loa rồi lên núi.
Nghe nói ở gần đây có một vườn trà rất lớn, được quy hoạch thành một khu để xây bảo tàng văn hóa trà.

Mọi người đều hưng phấn đến xem, kết quả là chỗ đó hẵng còn bỏ hoang, vẫn chưa khởi công xây dựng.
Có điều, không khí ở vườn trà rất quang đãng, cạnh xưởng sao trà còn có một cửa hàng do chính vườn trà kinh doanh, chất lượng sản phẩm cực tốt, giá cả lại vừa phải, tính ra cũng chẳng phí công đi chuyến này.
Hạ Úc Thanh mua một hộp nhỏ, thầm nghĩ lần tới đến nhà họ Lục, nhất định sẽ tặng cho ông nội Lục làm quà.
Mà ngay trên đường trở về từ vườn trà, Hạ Úc Thanh nhận được một cuộc điện thoại, vậy mà lại là từ ông nội Lục.
Giọng ông Lục nghe rất điềm nhiên, thậm chí còn có cảm giác hiền từ mà ngay cả khi giáp mặt Hạ Úc Thanh cũng không cảm nhận được, “Thanh Thanh, có đang đi học không? Có quầy rầy cháu không thế?”
Đây cũng là lần đầu tiên ông gọi cô như vậy.
Hạ Úc Thanh vội đáp: “Không ạ, không ạ, cháu đang đi chơi với bạn cùng lớp… Không biết ông có gì căn dặn ạ?”
Cô ngước mắt nhìn, thấy mình đã tụt lại hẳn phía sau cả nhóm, liền cuống cuồng rảo bước nhanh hơn.
Ông nội Lục nói: “Cũng không có gì căn dặn cả, chỉ là khi nào cháu có thời gian thì đến đây một chuyến đi, nói chuyện với ông một lúc.”
“Xem khi nào ông tiện thôi ạ! Cháu thì sau năm giờ chiều mai lúc nào cũng được ạ.”
“Vậy thì tối mai đi, cháu đến nhà ông ăn cơm nhé.”
Hạ Úc Thanh lập tức nhận lời.
Trước khi cúp điện thoại, ông nội Lục lại dặn thêm một câu: “Chỉ có hai ông cháu mình nói chuyện thôi, việc này tạm không cần phiền đến chú Lục của cháu.”
Trở lại homestay, ăn tối xong, mọi người tập trung tại gian phòng lớn của bạn Tô Hoài Cừ, cùng nhau chơi trò “Ai là kẻ giết người”.
Một kịch bản vô cùng phức tạp, chơi cả buổi tối, điều tra đến váng đầu, cuối cùng chân tướng lại cực kỳ miễn cưỡng, tất cả đều cảm thấy đúng là phí thời gian.
Ba người của phòng 404 cùng ở trong một phòng gia đình.
Trình Thu Địch tắm xong liền ra ngoài luôn, bảo là phải nói chuyện với bạn trai.
Mãi đến hơn mười hai giờ, Trình Thu Địch vẫn chưa trở lại.
Hạ Úc Thanh mệt lả, trước khi ngủ đành phải hỏi Phương Ly, “Đã gọi điện cho Thu Thu chưa? Bao giờ cậu ấy về?”
“…”, Phương Ly bật cười, “Không cần quan tâm đến cậu ấy, đêm nay cậu ấy không về đâu.”
Hạ Úc Thanh im lặng một lúc, rồi bỗng mở to hai mắt, “Cậu ấy…”
Phương Ly gật đầu, “Ừ.”
Lúc này, Hạ Úc Thanh mới hiểu ra, “đồ lót nguyên bộ” là có ý gì.
Ngày hôm sau, mãi đến tận giữa trưa, Trình Thu Địch và bạn trai cô nàng mới cùng xuất hiện trong nhà hàng.
Ăn trưa xong, Trình Thu Địch quay về phòng gia đình của ba người, ngủ thẳng cẳng đến tận ba giờ chiều, tới tận lúc gần về mới chịu dậy.
Hành trình kết thúc, xe trở về, buổi tối còn lịch trình đến Haidilao, Hạ Úc Thanh xin rút, lên tàu điện ngầm đến thẳng nhà họ Lục.
Ngạc nhiên là, hôm nay, cả Lục Sênh và bà nội Lục đều không có nhà.

Ông nội Lục nói hai người họ đến nhà một người thân của bà Lục ăn cơm, trong nhà yên tĩnh, vừa hay thích hợp để trò chuyện.
Hạ Úc Thanh đưa hộp trà mới mua hôm qua ra.

Cô cố gắng để không khiến mình trở nên luống cuống, mặc dù cô đã mơ hồ đoán ra được ông nội Lục sắp nói gì với mình.
Bảo mẫu dọn cơm tối ra, trong đó có một món là khoai tây hầm nồi đất, vì cô từng bảo trong các loại củ quả thì cô thích khoai tây nhất.
Đến lúc này, bầu không khí của bữa Hồng Môn Yến đã bao phủ một cách vô cùng hợp lý.
Ông nội Lục mời cô ngồi xuống, còn đích thân múc cho cô một bát chè.
Bữa tối bắt đầu, ông nội Lục lại chỉ nói về việc nhà: “Lục Tây Lăng có kể qua với cháu về chuyện của bố mẹ nó không?”
Hạ Úc Thanh cười lắc đầu.
“Tây Lăng cũng là đứa số khổ.

Hồi cấp Ba, bố nó đang trên đường về sau buổi khảo sát thì gặp sạt lở đất rồi qua đời, nửa năm sau, mẹ nó cũng nhảy sông tự tử.”
Bàn tay cầm đũa của Hạ Úc Thanh khựng lại.
“Gặp phải đả kích lớn như thế, hai ông bà già cũng suýt chút nữa không trụ nổi, lúc đấy phải dựa cả vào Tây Lăng, nên nhà họ Lục mới không suy sụp.

Sau đấy ông lại bị tai nạn giao thông, trong nhà thì suýt nữa cháy rụi, thầy tướng số bảo là thời trẻ ông tạo nghiệp, quả báo đổ cả lên đầu con cháu.

Cũng vì thế nên mới có chuyện tài trợ cho cháu học hành.”
Ông nội Lục có một mái tóc bạc trắng, gương mặt nghiêm nghị, giọng điệu dù chậm nhưng vẫn không khỏi đượm chút xót xa.
“Trong bao nhiêu người, Thanh Thanh cháu là đứa có triển vọng nhất.

Cứ nhìn vào cháu bây giờ là đủ thấy tiền đồ sẽ cực kỳ sáng sủa, gia đình ông đều lấy làm vui mừng.”
Hạ Úc Thanh cố gắng duy trì vẻ tươi cười, “Cố gắng học cho tốt là chuyện cháu nên làm ạ.”

“Nghĩ được thế là tốt đấy.

Cháu còn trẻ, sau này học nghiên cứu sinh, hoặc là ra nước ngoài du học, chỉ cần cháu muốn, gia đình ông nhất định sẽ ủng hộ.

Mai sau sự nghiệp thành công, muốn lập gia đình, nhà họ Lục đương nhiên sẽ trở thành nhà đẻ thứ hai của cháu.”
Nói đến đây, ông nội Lục đẩy nồi khoai tây hầm đến trước mặt Hạ Úc Thanh, “Món cháu thích đây này, ăn nhiều vào.”
Hạ Úc Thanh cười, gắp lấy một miếng.
Ông nội Lục tiếp tục nói: “Ông bà đã đến tuổi này rồi, tầm ba bốn năm nữa, nếu tốt số thì được năm sáu năm nữa, là cũng đến kiếp nạn sau cùng rồi.

Nguyện vọng cuối đời cũng chả có gì khác, một là mong thấy cháu thành tài, hai là mong hai đứa cháu lông bông kia có gia đình riêng.

Nhất là Lục Tây Lăng, cũng sắp đến tuổi phải tính chuyện kết hôn rồi.

Sản nghiệp của nhà họ Lục là từ tay ông mà ra thật đấy, nhưng ông cũng không trông mong cứ phát phát triển huy hoàng, chỉ mong giữ gìn được cái vốn có, giữ được gia nghiệp là ổn rồi.

Chú Lục của cháu bị một cái tật, là cứ thích cậy tài, ông nghĩ, vẫn là nên chọn một đứa có tiềm lực ngang hàng, bất kể trong sự nghiệp hay trong cuộc sống, có thể trợ giúp cho nó là được.

Đến lúc đấy ông mà có đi rồi thì vẫn yên tâm.”
Hạ Úc Thanh không nghi ngờ chuyện ông nội Lục nhìn ra manh mối, tối hôm trước cô cứ thẫn thờ như thế, nhất định là trong một thoáng bất cẩn đã để lộ ra bí mật trong lòng rồi.
Lần này ông nội Lục nói chuyện rất uyển chuyển, lại rất biết giữ thể diện, không hề khiến cô mất mặt.

Như vậy mà cô còn không cảm kích, thì đúng là không biết tốt xấu rồi.
Vì thế, cô cười bảo: “Cháu thấy chị Thang được đấy ạ.”
Ông nội Lục nhìn cô chăm chú một lúc, rồi cũng cười, “Hy Nguyệt với Tây Lăng cùng lớn lên từ nhỏ, đúng là rất hiểu nhau… Không nói chuyện này nữa, ăn cơm, ăn cơm thôi.”
Hạ Úc Thanh thật sự không nuốt trôi bữa cơm này, nán lại uống thêm một tách trà rồi xin phép ra về.
Ông nội Lục sắp xếp cho tài xế trong nhà đưa cô về trường, cô chẳng thể từ chối, chỉ đành vâng lời.
Trong khoang xe u tối, cô dựa đầu vào vách cửa kính, nhìn vào ánh mắt của chính mình phản chiếu trên đó.
Nước mắt lặng lẽ lăn xuống, cô lại âm thầm lau đi.
Trở lại ký túc xá, Hạ Úc Thanh bật đèn, cởi ba lô, rồi ngồi xuống ghế.
Cô gục xuống, tựa mặt vào bàn, một mình im lặng suốt một lúc lâu.
Mọi chuyện lần lượt trôi qua trong đầu, cô bỗng ngồi bật dậy, giơ tay, nhắm mắt, dùng sức vỗ mấy cái vào má mình, lại lanh lảnh nói: “Hạ Úc Thanh! Mày đến Nam Thành để học! Không phải đến để tơ tưởng đàn ông!”
Từ trên giường chếch về phía bên trái bỗng truyền ra một tiếng cười khúc khích, Trình Thu Địch xốc một góc rèm lên, thò đầu ra, “Cậu đang tơ tưởng tên đàn ông nào thế?”
Hạ Úc Thanh bị dọa cho giật mình, “…Sao cậu lại ở nhà?”
“Mệt quá, không ăn nữa, về ngủ.”, Trình Thu Địch ngồi dậy, lại hỏi lại, “Cậu đang nghĩ đến tên nào đấy? Không phải là đã thành bạn thân với Tô Hoài Cừ rồi hay sao?”
“Chẳng có ai cả!”, Hạ Úc Thanh xấu hổ, cởi áo khoác, vội vàng lấy áo ngủ, chậu, khăn mặt và thẻ sinh viên, “…Mình đi tắm đấy!”
“Cậu trốn cũng vô ích thôi, mình đoán một tí là ra, có phải là chú của cậu không!”
Hạ Úc Thanh đóng cửa “rầm” một cái.
Một giây sau.
“A… Thu Thu, mình không mang chìa khóa!”
Trình Thu Địch cười đến rung cả giường.
Tắm xong, Hạ Úc Thanh quay về gõ cửa phòng ký túc xá, Trình Thu Địch không ra, nhất quyết bắt cô thừa nhận trước đã.
Lòng Hạ Úc Thanh như hóa thành tro tàn: “…Phải.”
Trình Thu Địch mở cửa ra, kéo cô vào phòng, ấn xuống ghế, bắt cô phải khai báo từ đầu.
“…Mình còn phải sấy tóc!”
“Rồi rồi rồi, được được được, cậu sấy tóc trước đi, đừng để bị cảm.”
Hạ Úc Thanh sấy tóc xong, vừa thu máy sấy lại thì điện thoại đổ chuông.
Lúc này cô mới sực nhớ ra, sáng hôm qua Lục Tây Lăng sẽ hẹn cô tối nay gặp lại, bảo rằng có chuyện muốn nói với cô.
Muốn nói gì? Cũng đến để đánh tiếng kêu cô đừng ôm mộng tưởng hão huyền à?
Hạ Úc Thanh cầm điện thoại lên, chẳng biết có nên bắt máy hay không.
Tiếng chuông dừng lại.
Một lát sau, cuộc gọi thứ hai đến.
Trình Thu Địch cười bảo: “Cậu bắt máy nhanh đi! Mình nghe mà còn sốt ruột.”
Hạ Úc Thanh đành phải nghe.
“Ăn cơm chưa?”, Lục Tây Lăng hỏi.
“…Cháu về trường rồi.”
“Sao không đợi tôi đến đón?”
Hạ Úc Thanh không đáp lời.
Lục Tây Lăng lại nói tiếp: “Giờ tôi đến tìm cô.”
Hạ Úc Thanh hỏi: “Nói ngay trong điện thoại được không ạ?”
“Không được.”
Hạ Úc Thanh tiếp lời: “Cháu đang định đi ngủ.”
“Giờ còn chưa đến chín giờ.”
“…Cháu hơi mệt.”
“Chỉ nói với cô hai câu thôi, nói xong cô lại về nghỉ ngơi tiếp.”
Hạ Úc thanh chưa từng có cảm giác phiền muộn mà ấm ức đến như vậy, “…Cháu không muốn gặp chú.”
Chỉ trong một thoáng trầm mặc, giọng nói nặng nề lại truyền tới, “Sao lại không muốn gặp tôi?”
Hạ Úc Thanh không biết nên nói gì.
“Ngoan.

Cho tôi năm phút thôi được không?”
Lần đầu tiên cô nghe thấy Lục Tây Lăng dùng giọng điệu như đang dỗ dành để nói chuyện với mình, chất giọng trầm thấp ấm áp như tưới bỏng tai cô, khiến cô không thể không để xa điện thoại ra theo bản năng, “…Chỉ năm phút thôi đấy.”
“Được.”
Bốn mươi phút chờ Lục Tây Lăng tới, Hạ Úc Thanh thấp thỏm như ngồi trên đống lửa.
Trình Thu Địch thì vẫn quấy rối, một hai đòi cô phải kể về hành trình tâm lý đầy cấm kỵ này.
Cô không biết, ngồi cùng Trình Thu Địch hay sắp phải đối mặt với Lục Tây Lăng giống bị giày vò hơn nữa.
Rốt cuộc điện thoại cũng đổ chuông.
Hạ Úc Thanh vội vàng bắt máy.

Lục Tây Lăng hỏi: “Tòa 8 à?”
“Dạ?”
“Tôi đang ở dưới ký túc xá của cô.”
Chiếc điện thoại này của cô, kể cả không bật loa ngoài thì âm lượng vẫn cực kỳ lớn, Trình Thu Địch ngồi bên cạnh ngay lập tức bày ra vẻ mặt “Ôi trời ơi!”.
Hạ Úc Thanh đỏ mặt, “…Cháu xuống ngay đây.”
Cúp máy, cô cởi bỏ áo ngủ, thay một bộ quần áo sạch sẽ, cầm điện thoại và thẻ sinh viên rồi chạy xuống lầu.
Trước cửa tòa 8 có một gốc ngô đồng, Hạ Úc Thanh lách qua cánh cửa quay, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lục Tây Lăng đứng dưới tàng cây, chiếc áo khoác dài đen còn thẫm hơn cả bóng đêm, tôn lên dáng người rắn rỏi của anh, trông phiêu bồng như dáng hạc ẩn trong mây.
Cô thoáng dừng bước, hít sâu một hơi, rồi mới thong thả đi về phía đó.
Đúng lúc này, Lục Tây Lăng ngước lên, ánh mắt dừng trên người cô.

Anh đứng dưới bóng cây, chờ cô từng bước đến gần, mà khi cô sắp tới trước mặt, anh nâng cổ tay, giơ đồng hồ ra, chỉ cho cô xem vị trí kim phút, “Cô có thể bắt đầu tính giờ.”
“…”
Lục Tây Lăng cười khẽ một tiếng, “Nếu không sốt ruột, đi dạo với tôi một lát đi.”
Hạ Úc Thanh không nói gì, nhưng lại thả bước đi theo.
Cả hai cùng im lặng, sóng vai mà đi, cô chỉ còn nghe thấy tiếng gió sượt loạt soạt qua vạt áo khoác của anh.
Ánh đèn vàng vọt kéo ra hai cái bóng, một dài một ngắn.
Cách ký túc xá một đoạn, rẽ sang một góc ngoặt, Hạ Úc Thanh vô thức nhìn về phía khu nhà dạy học.
Lục Tây Lăng mở lời: “Tại sao lại không muốn gặp tôi? Còn giận tôi à?”
“Cháu không hề.”
“Thế thì tại sao?”
Thấy Hạ Úc Thanh không nói lời nào, Lục Tây Lăng tiến lại gần thêm mấy bước, mà cô lại nhanh chóng dịch sang hai bước.
“…”, Lục Tây Lăng dừng chân, “Trốn tôi làm gì?”
“…Cháu đâu có.”
Lục Tây Lăng tiến lên, đưa tay ra chạm vào cánh tay cô.
Cô liền giấu hai tay ra sau lưng, tiếp tục tránh né.
Lục Tây Lăng cười khẽ, “Ghét tôi thế cơ à? Tránh có một chút khoảng cách thế này làm sao đủ, hay là tôi đưa cô ra nước ngoài, tránh xa xa ra, không uổng công cô gọi tôi là chú hơn một năm nay.”
Rốt cuộc Hạ Úc Thanh cũng ngẩng đầu, “Chú đến là để cãi nhau với cháu đấy à?”
“Cô cảm thấy sao?”, Lục Tây Lăng cúi đầu nhìn cô, ánh mắt ẩn chứa thứ cảm xúc còn sâu hơn cả bóng đêm, “…Thanh Thanh, nói thật với tôi đi.”
Mi Hạ Úc Thanh run lên, vì cách xưng hô của anh.
Trong lúc nhất thời, hơi thở như bị mắc nghẹn trong cổ, đọng lại thành một vị chua chát, “…Ông nội bảo cháu tránh xa chú ra một chút.”
Sắc mặt Lục Tây Lăng trầm xuống, “…Chuyện từ lúc nào thế?”
“Buổi tối, cháu đến nhà họ Lục ăn cơm.”
“Ông nói gì?”
“…Ông có hai nguyện vọng, một là mong cháu thành tài, hai là nhìn chú với chị Sênh Sênh lập gia đình.”
“Sau đó thì sao?”
Hạ Úc Thanh cắn môi, “Ông muốn tìm cho chú một đối tượng tương xứng, có thể giúp đỡ chú trong sự nghiệp và cuộc sống.”
Vốn dĩ Lục Tây Lăng chỉ nắm chắc ba mươi phần trăm, mà anh là người có tác phong cấp tiến, kể cả chỉ có một phần thắng, tối nay anh cũng nhất quyết phải gặp cô.
Nhưng cô bé ngốc nghếch này lại trực tiếp bày đáp án ra cho anh xem.
“…Cô cứ thế nghe lời ông nói vậy à?”, Lục Tây Lăng dở khóc dở cười.
“Vai vế của ông cao hơn chú nữa mà.”
“Vai vế cao không có nghĩa là nói chuyện có lý lẽ.”
“…Sao lại không có lý lẽ.

Cháu là gì chứ, cháu chẳng là gì cả, cháu chịu ơn mọi người…”
“Hạ Úc Thanh.”, Lục Tây Lăng ngắt lời cô, “Tự coi nhẹ mình không giống cô chút nào.”
Hạ Úc Thanh ngước mắt, chỉ nhìn anh một cái rồi lại hạ tầm mắt xuống, “Cháu không coi nhẹ mình, là cháu tự mình biết mình…”
Giọng nói dần chìm đi, tới một chữ cuối cùng, đã không còn nghe thấy nữa.
Lục Tây Lăng giật mình, vội vàng tiến lại gần, đưa tay nắm lấy cổ tay cô, cúi đầu nhìn xuống gương mặt cô.
Tại sao lại khóc? Tại sao nước mắt lăn xuống còn đẹp hơn cả kim cương?
Bất chợt anh chẳng nghĩ ngợi được gì nữa.
Vừa lúc có mấy cô nữ sinh đi ngang qua, liên tục đưa mắt về phía này.
Lục Tây Lăng nhìn xung quanh, thấy phía sau tòa nhà dạy học hình như không có người, liền tóm cổ tay cô, kéo cô về phía đó.
Cô tập tễnh bước đi, theo anh tới mặt trái của tòa nhà thì dừng lại.
Rời xa mọi huyên náo, chỉ còn bóng đêm, và tiếng gió khe khẽ vuốt qua ngọn cây.
Lục Tây Lăng cúi đầu nhìn trong một thoáng, không do dự nữa, anh mở vạt áo khoác, giang tay, đè lưng cô lại, ôm cô vào lòng.
Cả người Hạ Úc Thanh cứng đờ.
Làn hơi lành lạnh bao trùm trong nhất thời, cô cảm giác như được cả khu rừng rậm đầy tuyết đọng kia ôm lấy.
Phản ứng đầu tiên của cô là cảm thấy sợ.

Cô đưa tay ra theo phản xạ, muốn đẩy lồ|\|g ngực Lục Tây Lăng, thế nhưng bàn tay lại bị anh nắm lấy, bằng một sức mạnh mà không sao giãy ra nổi.
Lục Tây Lăng cúi đầu nhìn cô, “Nếu em ghét anh, thì anh cho phép em đẩy anh ra… Em có ghét anh không?”
Hạ Úc Thanh lắc đầu.
Giây tiếp theo, Lục Tây Lăng cúi xuống.
Hơi thở như làn sương ẩm ướt chập chờn bên tai cô.
“…Nếu em không ghét anh, vậy thì làm bạn gái anh đi.”
Mọi tiếng động đều trở về với lặng yên, ngay cả tiếng gió, và tiếng tim đập rộn ràng của cô.
Đến cả ngón tay cô cũng dường như đang run rẩy, chỉ bằng bản năng, cô lắp bắp nói: “Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà…”
“Nhưng mà…”
“Anh đã nói là không có nhưng mà.”
“…Nhưng mà chú là chú của cháu.”
“Không phải nữa rồi… Gọi tên anh.”
“Lục…”, cô run rẩy gọi.
“Gọi đi.”
“…Lục Tây Lăng.”
“Ngoan.”.