Lục Tây Lăng còn chưa cất lời, thì từ phía sofa đã truyền ra tiếng chào: “Hi! Sinh nhật vui vẻ!”
Lúc này anh mới chú ý tới, Thang Hy Nguyệt cũng đến, đang ngồi nói chuyện với bà nội.
Bà nội cũng ngó ra khỏi thành ghế sofa, “Vào đi, vào đi, hôm nay trời mưa, ở ngoài chắc là lạnh lắm.”
“Vẫn ổn ạ.”, Lục Tây Lăng thay giày, lại bổ sung một câu chỉ như lơ đễnh, “Hôm nay tan tầm xong Châu Tiềm không có việc gì, cháu gọi cả cậu ấy đến luôn.”
Vừa lúc Châu Tiềm đến cửa, anh ta vội đi vào, lễ phép chào ông bà Lục.
Bà nội thì chẳng có gì, cũng chỉ bảo anh ta mau vào nhà.
Còn ông nội thì rõ ràng là thay đổi sắc mặt, nhưng dù sao hôm nay Lục Tây Lăng mới là nhân vật chính, nên ông cũng không tiện nói gì.
Đi tới phòng khách, Lục Tây Lăng liếc vào nhà ăn, cố kiềm chế nỗi kích động để không ra nói chuyện với Hạ Úc Thanh, anh đành hàn huyên với ông bà vài câu, rồi bảo muốn đi rửa tay.
Anh đi qua nhà ăn, lướt ngang qua phía sau Hạ Úc Thanh, giữa mùi thơm phức của bánh ngọt tràn ngập cả căn phòng, anh bắt lấy được mùi hương thuộc về riêng cô.
Ánh mắt lướt qua đầu vai cô, nhìn xuống khay nướng đặt trên bàn, cô đang cùng Lục Sênh nhặt đống bánh quy đủ hình dạng các chữ cái.
Vào nhà vệ sinh xong, lúc quay lại, Lục Tây Lăng đi qua phòng ăn một lần nữa, đứng cạnh Lục Sênh rồi giả như tò mò hỏi: “Tự nướng à?”
“Thanh Thanh, chị Hy Nguyệt với em cùng làm.”
Lục Tây Lăng nhìn sang Hạ Úc Thanh, cô đang dùng bánh quy xếp thành chữ “happy birthday” lên chiếc đĩa dài, vừa mới xong chữ “birth”, ngón tay thon dài đang định nhặt chữ “d” từ khay nướng lên.
Anh chỉ liếc một cái là đã đoán được, bèn đưa tay ra nhặt lên cho cô.
“Cháu cảm ơn.”
Cô chìa tay ra nhận, nhưng anh lại bất chợt rụt tay về, khiến cô với hụt.
Cô ngước mắt nhìn anh.
Lúc này anh mới đưa miếng bánh quy cho cô, “Biết làm bánh từ lúc nào đấy?”
Hạ Úc Thanh bối rối nhận lấy, đặt lên đĩa, “Năm ngoái cháu với bạn cùng phòng có học thử một buổi học làm bánh, làm được bánh quy với kẹo Nougat.”
Lục Tây Lăng sực nhớ ra, gần Tết năm ngoái, Hạ Úc Thanh đến chơi rồi tặng bánh quy và kẹo Nougat làm quà.
Lúc ấy bà nội bảo anh thử, mà anh lại chẳng đoái hoài.
Lục Sênh ho khẽ một tiếng, “Anh, anh dạt sang một bên đi, đừng quấy rầy nữa.”
Ông anh trai của cô nàng đúng là không coi ai ra gì, bao nhiêu ánh mắt đang nhìn mà không biết hay sao.
Bà nội Lục nói vọng từ ngoài phòng khách vào, “Tây Lăng, ra đây nhanh lên.”
Lục Tây Lăng thu tầm mắt lại, lúc này mới chịu đi ra phòng khách.
Bà nội Lục đưa tách trà nóng cho Lục Tây Lăng rồi cười: “Hy Nguyệt bảo Giáng Sinh này con bé định đi Tokyo chơi Disneyland.
Tây Lăng, lúc đấy cháu có thời gian không? Hay là cháu cũng nghỉ ngơi vài ngày, đi cùng đi.”
Lục Tây Lăng đáp: “Lục Sênh đi thôi ạ, cháu không rảnh.”
“Cháu là sếp mà còn bận hơn cả nhân viên.
Có những chuyện cháu không cần thiết phải đích thân xử lý mà, cháu cứ ôm hết cả vào người, thế thì nuôi nhiều nhân viên để làm gì.”
Lục Tây Lăng khẽ cười, lại chẳng tranh luận với bà nội.
Bà nội lại chuyển hướng sang Thang Hy Nguyệt, “Hy Nguyệt, cháu về nước đã được ba tháng rồi nhỉ? Đã quen chưa? Nếu có cái gì không quen, cứ giao cho Tây Lăng, bảo nó đưa cháu đi chơi.”
Thang Hy Nguyệt cười đáp: “Bà ơi, cháu với Lục Tây Lăng không chơi chung được đâu.”
“Hai đứa học cùng cấp Ba mà lại còn không có tiếng nói chung à? Hai đứa ở cùng một khu, tục ngữ bảo rồi, anh em xa không bằng láng giềng gần, bình thường vẫn hay qua lại mà…”
Hạ Úc Thanh đang nhặt chữ “y”, nhưng qua hai lần mới nhặt được.
Giờ phút này, cô cực kỳ muốn xoay người lại liếc xem Lục Tây Lăng có biểu cảm gì, nhưng vẫn cố nhịn.
Tiết học chiều vừa kết thúc, cô liền lên tàu điện ngầm đến nhà họ Lục.
Lúc cô tới, Thang Hy Nguyệt đã có mặt từ trước, đang đánh trứng với Lục Sênh trong bếp.
Cô không biết chị gái xinh đẹp này, bà nội Lục giới thiệu rằng đây là “thanh mai trúc mã” của Lục Tây Lăng, mới về nước hồi tháng Tám vừa rồi.
Cô sực nhớ ra, lần trước lúc đến phòng sách tìm, Châu Tiềm nói Lục Tây Lăng đang ăn cơm ở bên trong, mừng đón cháu gái của chủ phòng sách mới về.
Có lẽ, chính là chị gái này.
Lúc nhồi bột vào khuôn chữ, cô không nhịn được mà trộm nhìn Thang Hy Nguyệt.
Thang Hy Nguyệt trời sinh có một nét đẹp rạng rỡ, mọi cử chỉ đều khiến người khác phải tự cảm thấy không sánh bằng, cô ấy và Lục Sênh thuộc cùng một thế giới, tán gẫu về chuyện gì, chỉ cần nói một câu là Lục Sênh đã ngầm hiểu.
Toàn tiếng lóng và những biệt danh, Hạ Úc Thanh nghe mà chẳng hiểu gì cả.
Đương nhiên, Thang Hy Nguyệt cũng vô cùng tốt tính, để ý thấy cô bị bỏ rơi bên ngoài đề tài, liền lập tức đổi hướng sang hỏi cuộc sống của cô ở trường đại học, còn gợi ra nhiều chuyện khác nữa.
Thỉnh thoảng bà nội Lục lại vào làm cùng, hơn nữa còn rất để ý đến Thang Hy Nguyệt.
Hạ Úc Thanh nhận ra được, thái độ của bà nội Lục với Thang Hy Nguyệt rất không bình thường.
Mà lúc này, cô mới biết được, thì ra Thang Hy Nguyệt và Lục Tây Lăng đang sống trong cùng một khu nhà.
Cô chưa từng nghe Lục Tây Lăng chủ động nhắc đến chuyện này…
Không đúng, không đúng, không đúng.
Cô chẳng phải là gì của Lục Tây Lăng cả, hà cớ gì mà anh phải kể chuyện riêng tư của mình với cô chứ.
Cô tự ý thức được, ngoài nhà họ Lục, cô hoàn toàn chẳng biết gì về Lục Tây Lăng.
Cũng khó trách Lục Tây Lăng nói cô không có bí mật, chuyện của mình, chỉ cần anh hỏi, cô sẽ kể rành mạch từ đầu đến cuối.
Hạ Úc Thanh thoáng thất thần, lúc cô hoàn hồn, bà nội Lục cũng đã gọi nhà bếp chuẩn bị dọn đồ ăn ra.
Lục Sênh để chỗ bánh quy sang một bên, nói là đợi cơm nước xong sẽ ăn.
Người trong phòng khách đều đứng dậy đi vào phòng ăn.
Lần này Hạ Úc Thanh không cần phải rối rắm suy nghĩ xem nên ngồi thế nào, vì bà nội đã xếp ổn thỏa cả rồi, mọi người như củ cải chờ được trồng xuống hố, chỉ vào đâu là vào đó ngồi.
Bà nội Lục mời mấy người khách ngồi xuống trước, sau cùng mới sắp xếp cho người nhà họ Lục.
Bên phải Hạ Úc Thanh là bà nội Lục, bên trái là Châu Tiềm, đối diện là Thang Hy Nguyệt.
Lúc này, bà nội Lục chỉ sang bên trái Thang Hy Nguyệt, “Tây Lăng, cháu ngồi chỗ kia đi.”
Lục Tây Lăng liếc nhìn, phát hiện mọi người đều đã ngồi xuống, chỉ còn đúng một chỗ trống bên cạnh Thang Hy Nguyệt.
Anh kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Thang Hy Nguyệt cùng anh trao đổi một nụ cười bất đắc dĩ, cô ấy ghé lại gần, hạ giọng nói: “Tôi đã bảo với bà là tôi đang theo đuổi một giáo sư ở Đại học Nam Thành rồi, nhưng hình như bà không nghe lọt tai, còn kiểu như là chưa thành thì đừng có nói ấy.
Hay là cậu tự nói với bà đi, đừng phí công vô ích.”
Lục Tây Lăng đáp: “Ừm.
Để sau tôi nói với bà chuyện này.”
Hạ Úc Thanh ngồi đối diện thấy Thang Hy Nguyệt và Lục Tây Lăng đã thì thầm xong, cô ngồi thẳng dậy, thu tầm mắt về, cầm đũa lên như không có chuyện gì.
Bữa cơm này khiến Hạ Úc Thanh như bị tra tấn.
Cô nghĩ, có ai mà không thích Thang Hy Nguyệt chứ, ngay cả một người nghiêm túc như ông nội Lục, mà còn bị Thang Hy Nguyệt trách yêu mấy câu làm cho bật cười.
Bà nội Lục thì cười tít cả mắt, khuôn mặt hiện đầy vẻ vui mừng.
Để người khác không mất hứng, Hạ Úc Thanh cũng mỉm cười theo suốt.
Nhưng trong lòng cô lại cực kỳ khó chịu, cô chưa từng trải qua cảm giác này, chua xót, nghèn nghẹn, ấm ức như muốn bật khóc.
Rốt cuộc bữa cơm cũng kết thúc.
Mọi người đều than quá no, tạm thời không ăn được bánh kem.
Trở lại phòng khách, bà nội Lục sai người pha trà, Lục Sênh liền kéo Hạ Úc Thanh vào lấy bánh quy.
Lục Tây Lăng liếc một cái, nhặt ngay chữ “d” trên đĩa dài lên, cho vào miệng.
“Ê! Còn chưa chụp ảnh mà!”, Lục Sênh đá anh một cái, lại lấy một chữ “d” trong đĩa khác sang bổ sung.
Trà Ngân Châm, Lục Sênh không tích trà trắng, chê đắng, mới uống hai ngụm đã nhăn mặt đặt chén xuống.
Cô nàng ăn mấy miếng bánh quy, thấy hơi khát bèn đứng dậy định vào tủ lạnh trong bếp tìm đồ uống.
“Thanh Thanh, em uống không?”
Hạ Úc Thanh đứng dậy không chút do dự, “Em đi với chị.”
Lục Tây Lăng đang nói chuyện với ông nội, lại không nén được mà ngẩng đầu liếc một cái.
Trên mặt anh vẫn hiện vẻ tươi cười, nhưng anh lại nghĩ, tối hôm nay cô ít nói một cách khác thường.
Lục Sênh kéo cửa tủ lạnh ra, hỏi Hạ Úc Thanh muốn uống gì, ngăn trên còn có kem, cũng có thể thử.
Hạ Úc Thanh chỉ vào chai nước dừa, “Em uống cái này.”
Lục Sênh lấy ra, lại mở tủ bát tìm cốc thủy tinh.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền vào tiếng cười của Thang Hy Nguyệt, “Có gì uống không?”
Lục Sênh lại kéo cửa tủ lạnh ra, “Chị Hy Nguyệt, chị tự xem đi.”
Thang Hy Nguyệt thấy chai nước dừa trên kệ bếp thì bảo: “Chị cũng uống cái này.”
Cô ấy đi đến cạnh Hạ Úc Thanh, nhận lấy cái cốc thủy tinh Lục Sênh đưa, cầm chai nước dừa, tự rót cho mình một cốc.
Lúc đặt chai xuống, cô ấy cười, đưa mắt về phía Hạ Úc Thanh đang đứng bên cạnh, “Em đang nhìn chị à?”
Hạ Úc Thanh hoàn hồn, hai tai đỏ bừng, “…Tại vì chị xinh quá.”
“Em cũng rất xinh.”, Thang Hy Nguyệt cười.
Trở lại phòng khách, vừa ngồi được một lúc thì bà nội Lục đề nghị cắt bánh kem, để muộn hơn nữa thì người già như bà ăn xong không tiêu hóa nổi.
Bánh kem do Lục Sênh đặt, đương nhiên cũng là do cô nàng hớn hở lấy từ tủ lạnh ra.
Bánh mousse ít đường, mở hộp ra, cô nàng đếm đủ chín cây nến, “Một cây tượng trưng cho ba tuổi.”
Lục Tây Lăng chẳng có hứng thú với mấy thứ mang tính hình thức này, nhưng bình thường anh vẫn sẽ phối hợp.
Sau khi châm nến, đèn tắt, anh bị bắt phải cầu nguyện.
Trước kia anh chẳng buồn nghĩ gì cả, chỉ nhắm mắt vài giây, làm cho có lệ, bà nội gặng hỏi thì anh bảo điều ước mà nói ra sẽ mất linh.
Hôm nay, trước khi nhắm mắt, anh thoáng liếc qua gương mặt Hạ Úc Thanh, cô đang nhìn chiếc bánh kem, ánh nến đong đưa hắt lên mặt cô, khiến anh bỗng nhiên nghĩ tới con cá cảnh nhiệt đới màu cam thẫm thong dong bơi trong làn nước xanh ngắt.
Anh nhắm mắt lại, ước một điều ước mà đã lâu không cho phép mình làm từ sau khi bố mẹ qua đời.
Ngọn nến phụt tắt, đèn được bật lên, Lục Sênh hăng hái chia bánh cho mọi người.
Hạ Úc Thanh bưng một đĩa, đúng miếng có bông hoa màu xanh ngọc, cô dè dặt cạo từng cánh hoa, ngoài ra chẳng ăn gì thêm.
Nhưng bị nguyên tắc “không lãng phí đồ ăn” tra tấn, cuối cùng cô vẫn cắn răng, miễn cưỡng ăn hết.
Lục Sênh nói đây là loại ít đường, nhưng cô vẫn cảm thấy ngọt khé cổ.
Ăn bánh kem xong, dọn dẹp hết, mọi người lại quay về phòng khách, uống trà nói chuyện phiếm.
Bà nội Lục nhân cơ hội thúc giục, “Tây Lăng, năm nay cháu đã hai mươi bảy tuổi rồi, ít nhiều cũng phải lo dần chuyện riêng đi thôi.”
Lục Tây Lăng vốn không tranh cãi trực tiếp với người nhà, huống hồ bà nội đã qua cái tuổi thất tuần, lại từng trải qua nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Anh ngước mắt, thoáng đảo qua Hạ Úc Thanh ngồi phía đối diện, rồi bảo: “Đang suy nghĩ ạ.”
Trước giờ anh chỉ trả lời “Để qua đợt này đã rồi tính!” cho có lệ, hôm nay thái độ rõ ràng là khác thường, bà nội cười bảo: “Thế mới phải chứ.
Chẳng hạn như đợt này cháu bị thương, bên cạnh phải có người chu đáo cẩn thận chăm sóc cho mới được.
Cháu giấu người trong nhà, đương nhiên là vì không muốn cả nhà lo lắng, nhưng dù sao cũng phải có người thay cả nhà quan tâm cháu chứ, cháu nói có phải không?… Còn nữa, chuỗi vòng trầm hương thỉnh riêng cho cháu, sao cháu không đeo? Năm nay vẫn chưa hết đâu, nếu đúng như lời thầy nói, nhỡ lại xảy ra chuyện gì…”
Hạ Úc Thanh nghe đến đây cũng giật mình, vội vàng liếc sang Lục Tây Lăng.
Anh vẫn đủng đỉnh ung dung, “Năm nay cũng chẳng còn bao lâu nữa đâu mà.”
Bà nội Lục lại nghĩ khác, “Tính theo lịch âm thì còn vài tháng nữa đấy!”
Lục Tây Lăng lại dỗ dành, “Về thì cháu đeo.”
Đến tối trời lại đổ một trận mưa, tới khi tạnh thì cũng đã qua mười giờ.
Buổi họp mặt cũng kết thúc.
Bà nội bảo Lục Tây Lăng đêm nay ngủ ở đây, nhưng Lục Tây Lăng lại nói sáng mai có một cuộc họp từ sớm, về chung cư sẽ tiện hơn.
Hai ông bà đứng dậy tiễn các cháu ra đến tận cửa, bà nội còn dặn Thang Hy Nguyệt và Hạ Úc Thanh lần sau rảnh thì lại đến chơi.
Ra khỏi cửa, bầu không khí sau cơn mưa ẩm ướt mà lại se lạnh, trộn lẫn cùng mùi bùi đất và cây cỏ.
Thang Hy Nguyệt tự lái xe đến, không cần ai nhọc công đưa đón.
Cô ấy kéo cửa ghế phó lái ra, lấy một cái túi giấy từ trên ghế, đưa cho Lục Tây Lăng, “Quà đây.
Chúc mừng cậu lại già thêm một tuổi.”
Lục Tây Lăng nhíu mày, “Tôi có già thì chị cũng vẫn hơn tôi một tuổi.”
“…Độc mồm như cậu liệu có tìm được vợ không nhỉ?”, Thang Hy Nguyệt lườm xéo một cái, rồi lập tức vòng qua phía ghế lái, đang định lên xe, cô ấy như nhớ ra chuyện gì đó, “Đầu óc tôi… Cái áo cậu để quên ở nhà tôi lần trước ấy, có cần nữa không?”
Dạo trước Thang Hy Nguyệt dọn dẹp nhà cửa xong liền tổ chức một buổi party, lúc đó Lục Tây Lăng tan làm, cũng lên uống vài ly.
Vốn còn mặc âu phục, ngại nóng nên anh cởi bỏ áo vest, lúc về lại quên cầm đi.
Sau đó Thang Hy Nguyệt phải đến Đông Thành tập huấn, đi liền một tháng.
Lúc về, thời gian biểu của hai người lại không trùng nhau, Thang Hy Nguyệt từng gọi anh sang lấy hai lần, thì hai lần anh bị công việc quấn chân, về tới nơi thì Thang Hy Nguyệt đã ngủ rồi.
“Mấy giờ chị đi ngủ? Lát nữa tôi qua lấy.”, Lục Tây Lăng nói.
“Trước hai giờ là được.
Quá giờ là không đợi đâu.”
Thang Hy Nguyệt quay đầu, cười chào Hạ Úc Thanh và Châu Tiềm rồi lên xe rời đi.
Lúc này, Châu Tiềm nhìn sang Lục Tây Lăng, tự giác cười bảo: “Lục tổng, em hơi đau đầu, muốn về đi ngủ, hay là anh lái xe đưa cô Hạ về đi nhé.”
Lục Tây Lăng cười một tiếng đặc âm mũi, anh nói: “Giỏi làm biếng thật.”
Châu Tiềm tự ra ven đường bắt xe, Lục Tây Lăng bấm nút mở khóa xe, rồi quay sang nói với Hạ Úc Thanh: “Đi thôi, đưa cô về.”
Hạ Úc Thanh gật đầu.
Trên đường đầy những vũng nước đọng, lốp xe lăn qua, cuộn lên tiếng nước bắn tung tóe.
Lục Tây Lăng liếc sang Hạ Úc Thanh ngồi trên ghế phó lái, cô cúi đầu, vẫn cực kỳ trầm mặc.
“Sao tối nay ít nói thế? Không vui à?”, Lục Tây Lăng lên tiếng.
Anh đã sớm để ý thấy sự khác thường của cô, nhưng trong tình huống như hôm nay, mãi vẫn không tìm được cơ hội chỉ có hai người để hỏi.
Hạ Úc Thanh ngẩng đầu nhìn anh, “Chú không nói với cháu, chuỗi vòng tay là do bà thỉnh cho chú.
Vì cháu nên chú mới vứt nó đi, chắc vì thế nên mới gặp chuyện không may…”
“Là sinh viên rồi đấy, sao mà vẫn mê tín như thế.”, Lục Tây Lăng nhìn cô, “Chỉ vì chuyện này mà tâm trạng nặng nề à?”
Không phải, đương nhiên không phải.
Thế nhưng cô làm gì có lập trường mà hỏi: Tại sao áo của chú lại ở chỗ chị Thang? Tại sao hai người lại ở cùng một khu nhà? Giữa hai người là quan hệ gì? Đã muộn thế này rồi, chú có đến tìm chị ấy thật không?
Thật ra cô rất ít khi tự ti.
Chẳng sợ hai phần ba bạn học trong lớp đều có gia cảnh khá giả, chẳng sợ không còn ai có xuất phát điểm thấp hơn cô, “hoa rêu nhỏ tựa hạt lúa, mà cũng học nở như mẫu đơn”, cái gọi là mọi người bình đẳng, chẳng phải là thế sao.
Nhưng mà, mỗi khi ở cạnh Lục Tây Lăng, cô lại cảm nhận được một số điều chênh lệch mà nhất định khó có thể vượt qua được, lần trước là ở buổi sinh nhật của Lục Sênh, cô không hòa nhập được; lần này là gặp Thang Hy Nguyệt, thanh mai trúc mã của Lục Tây Lăng, một chị gái xinh đẹp đầy khí chất, cô còn chẳng dám có lòng ghen tỵ.
Lục Tây Lăng là bí mật của cô, là nỗi lòng của cô.
Là sự tự ti duy nhất của cô.
Mọi sự ái mộ của cô, đều chỉ là chuyện của riêng mình cô.
Đều tại cú phân tích của Tô Hoài Cừ, hại cô ảo tưởng, bây giờ hy vọng lụn bại, mới khó chịu như thế này.
“Không có gì… Chắc tại cuối tuần có một bài kiểm tra, cháu vẫn chưa ôn xong nên hơi căng thẳng.”, Hạ Úc Thanh chọn nói dối.
“Cô đã đứng đầu lớp rồi, người khác phải căng thẳng hơn cô chứ.”
Hạ Úc Thanh thật sự không vực nổi tinh thần để tán gẫu nữa, “…Cháu nghe nhạc một lúc được không?”
Lục Tây Lăng ấn nút bật loa trong xe, lại liếc sang cô, “Nếu cô mệt thì ngủ một lát đi.”
“Vâng.”
Loa đang phát một bản tình ca du dương, đêm khuya sau cơn mưa, trên đường thưa thớt xe cộ, mặt đất ướt phản chiếu ánh đèn, không gian cực kỳ yên tĩnh.
Hạ Úc Thanh ngả người nghiêng sang một bên, vẫn một mực im lặng.
Thỉnh thoảng Lục Tây Lăng lại quay đầu nhìn cô, vẻ mặt mệt mỏi kia, lần đầu tiên anh thấy, cũng không thể chỉ giải thích bằng lý do căng thẳng vì kỳ thi.
Cuối cùng, anh vẫn hỏi: “Cãi nhau với ai à?”
Hạ Úc Thanh lắc đầu, “Không ạ.”
“Có tâm sự gì, không kể với tôi được à? Lúc trước thẳng thắn lắm cơ mà?”, lời nói của anh không hề có sự nghiêm khắc, mà lại mang theo vẻ dịu dàng ngay chính anh cũng không nhận ra.
“Thật sự không có mà…”, bàn tay đang ôm chiếc túi vải khẽ siết lại, cô ngoảnh mặt đi, “Cháu muốn ngủ một lát.”
Cô nhắm mắt.
Giả vờ ngủ vẫn dễ hơn miễn cưỡng cười vui.
Nhất thời, không gian càng trở nên yên tĩnh.
Lục Tây Lăng không dám chắc Hạ Úc Thanh có ngủ thật hay không, nhưng anh vẫn im lặng.
Mãi cho đến khi xe sắp chạy tới Thanh Mi Uyển, anh mới gọi cô dậy.
Hạ Úc Thanh mở mắt.
Lục Tây Lăng hỏi: “Về trường, hay đưa cô đến biệt thự đây?”
“Về trường đi ạ.”
Lục Tây Lăng nhìn phía trước, “Ký túc xá mười một giờ đóng cửa cơ mà?”
“Xin dì quản lý ký túc là vào được, chỉ bị mắng mấy câu thôi.
Sáng mai cháu đi dã ngoại với bạn, về sắp xếp hành lý sẽ tiện hơn.”
“Đi đâu?”
“Lên núi ở vùng ngoại thành, có một homestay mới mở.
Một người bạn của Tô Hoài Cừ tổ chức sinh nhật, mời cả bọn cháu đến chơi?”
Lục Tây Lăng khựng lại, “Chỉ có cô với cậu ta?”
“Cả bạn cùng phòng của cháu nữa.”
“Đi bao lâu?”
“Hai ngày một đêm ạ.”
Hồi xưa Lục Sênh yêu đương cũng hay đi du lịch với một đám bạn.
Sau đó, lúc về đến nhà, cô nàng lại cố che đi những dấu hôn trên cổ, vừa hay bị anh bắt gặp.
Đó chẳng phải chuyện mà phận làm anh nên can thiệp, cùng lắm anh cũng chỉ có thể dặn cô nàng một câu chú ý an toàn.
Lục Tây Lăng trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn không thể khống chế được sự ghen tỵ vặn vẹo trong lòng, “Giờ thì lại không lo cho bài kiểm tra nữa đấy.”
Hạ Úc Thanh nghe ra giọng điệu này có gì đó là lạ, “…Cháu không đi được ạ?”
Lục Tây Lăng điềm nhiên nói, “Chẳng qua tôi chỉ thấy hẳn là cô nên có trách nhiệm với bài vở hơn, phải phân rõ cái gì chính yếu, cái gì thứ yếu.”
“Nhưng chính chú nói, đừng dồn hết sức vào việc học mà.”
“Tôi chỉ dùng thân phận trưởng bối khuyên cô mấy câu thôi.”, Lục Tây Lăng liếc cô, giọng điệu càng lãnh đạm hơn, “Là người tài trợ cho cô, tôi hy vọng cô có trách nhiệm với tương lai của mình.”
Hạ Úc Thanh mở to hai mắt, như cảm thấy hết sức kinh ngạc, “Nói chuyện với chú trước sau bất nhất thật.
Hồi trước chú bảo, chú không còn là nhà tài trợ của cháu nữa, việc sau này cháu phải tự chịu trách nhiệm còn gì.”
Lục Tây Lăng chậm rãi giẫm chân phanh, đợi dừng hẳn xe sang ven đường, anh mới lên tiếng, “Ý của cô là, tôi là trưởng bối, nhưng cũng không có tư cách khuyên răn mấy câu phải không?”
Hạ Úc Thanh không muốn đáp lời.
Một lát sau, như hạ quyết tâm, cô bỗng đưa tay bật đèn trên đỉnh đầu, lấy sổ và bút từ trong túi vải, gỡ cái dây, xé một tờ giấy, rút nắp bút, vừa viết vừa nói: “Học phí, tiền tiêu vặt, thêm tiền ký túc, mỗi năm học hết 1500 tệ, 4 năm tổng cộng 6000 tệ; sinh hoạt phí một tháng hết 1000 tệ, 48 tháng tổng cộng 48000 tệ.
Cộng tất cả lại là 54000…”
Lục Tây Lăng giật mình, “Cô tính thế để làm gì?”
“Viết giấy nợ cho chú.”, Hạ Úc Thanh buông giọng kiên định, “Năm vạn tư, cháu sẽ trả lại cho chú.”
“…”
Phải rồi, một cô gái dám trốn thoát khỏi trốn núi rừng, vượt ngàn dặm xa xôi một mình lên chốn thành thị xa lạ, sao lại là người không bao giờ biết cáu kỉnh chứ.
Lục Tây Lăng lạnh lùng nói: “Cả sổ với bút đều là tôi tặng cho cô đấy, không bằng trả luôn đi.”
Hạ Úc Thanh ngây người.
Lục Tây Lăng lập tức đưa tay ra giật lấy cuốn sổ và bút trong tay cô, “Không được dùng đồ tôi cho cô để phủi sạch quan hệ với tôi.”
Nói xong, anh lại giật cả nắp bút, đóng vào, cài cùng cuốn sổ rồi ném lên đầu xe.
Hạ Úc Thanh thẫn thờ cúi xuống nhìn.
Trong tay trong lòng đều trống rỗng.
Lục Tây Lăng nói: “Tài trợ là giúp đỡ không cần hoàn lại, cô viết giấy nợ cái gì.”
Trầm mặc một lúc lâu.
Hạ Úc Thanh nâng mu bàn tay lên, dụi dụi hai mắt, “…Trả hết nợ, có phải cháu sẽ không cần thiết phải coi chú là trưởng bối nữa, chúng ta có thể ngang hàng hay không?”
Giọng nói của cô mang theo cảm giác ươn ướt, giống như cơn mưa vừa trút xuống.
Trong lòng Lục Tây Lăng ngổn ngang đủ thứ cảm xúc.
Anh nhìn cô rất lâu, mọi suy nghĩ và bực dọc đều hóa tro tàn vào lúc nhìn thấy vẻ buồn bã của cô.
Anh chưa từng khó chịu như thế này, như thể làm gì cũng là sai, cũng là không nên.
Sau khi lấy lại lý trí, Lục Tây Lăng bình tĩnh nói: “Xin lỗi.
Tôi nói sai rồi, tôi xin lỗi cô.
Chỉ là buột miệng thôi, ý tôi không phải như vậy.
Cô vốn dĩ đã ngang hàng với tôi rồi.”
Im lặng giây lát, anh bổ sung một câu cuối cùng, “Tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của cô nữa.”
Dứt lời, anh vớ lấy cuốn sổ và cây bút ở đầu xe, đặt lại vào tay cô.
Chạm phải ngón tay cô, mới phát hiện ra nó lạnh buốt.
Anh không nhìn cô, chỉ sợ mình nói thêm một chữ nữa thôi sẽ lại làm tổn thương cô.
Đó là tự do của cô, anh hẳn nên tôn trọng.
Xe khởi động lại một lần nữa.
Trong sự lặng im như dưới đáy con nước, bất giác đã về tới cổng trường.
Lúc này, Hạ Úc Thanh mới giật mình, cô thả sổ và bút vào lại trong túi, rồi lấy ra một túi giấy nhỏ, đưa cho anh và thấp giọng nói: “…Sinh nhật vui vẻ.”
Cô không nhìn anh, cứ thế đưa tay đẩy cửa xe, ôm túi vải, vội vàng đi xuống.
Lục Tây Lăng nhìn theo bóng dáng kia bước qua vũng nước đọng rồi chạy vào cổng trường, cho tới khi không còn thấy nữa, anh mới thu tầm mắt về.
Đấm mạnh một cái lên vô lăng, rồi mới lại nổ máy, đánh lái cho xe quay đầu.
Hệ thống loa vẫn đang chạy, ồn ào, anh bấm nút cho dừng lại.
Không biết có phải là ảo giác hay không, mà lẩn trong không khí dường như vẫn còn sót lại hơi thở của cô.
Anh mở cửa sổ ra, một tay đặt lên vô lăng, châm một điếu thuốc, nặng nề rít một hơi.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Lục Tây Lăng nhìn lướt qua màn hình, là Lục Sênh gọi tới.
Anh ấn nút nghe, cái giọng lanh lảnh thường trực của Lục Sênh truyền ra, “Anh! Quà em tặng anh mà anh quên mang về rồi, lúc nào anh về lấy, hay là để em mang sang cho anh?”
Lục Tây Lăng mất kiên nhẫn, “Tùy.”
Lục Sênh như đoán trước được hành động của anh, “Đừng cúp máy! Anh sẽ hối hận đấy!”
Ngón tay Lục Tây Lăng khựng lại.
“Có tin tình báo quan trọng, anh muốn nghe không?”, Lục Sênh cười khúc khích, “Em nói chuyện với Thanh Thanh thì mới biết được, căn bản con bé không hẹn hò với Tô Hoài Cừ đâu! Con bé bảo nó không thích Tô Hoài Cừ, nó thích người khác cơ.”
“…Ai?”
“Em không biết, con bé không chịu nói.
Nhưng mà mặc kệ, đây là cơ hội của anh…”
Đúng lúc Lục Tây Lăng đánh xe vào làn đường bên trái, chuẩn bị quay đầu.
Anh bóp trán, bật cười tự giễu, “Ngu xuẩn.”
Lục Sênh: “…Anh chửi ai đấy?”
“Cúp đây.”, Lục Tây Lăng không nghe cô nàng lải nhải thêm nữa.
Xe chạy đến trước cổng trường, Lục Tây Lăng gọi điện cho Hạ Úc Thanh.
Điện thoại kết nối bluetooth với xe, giọng nữ máy móc vang lên: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”.