Giang Thiếu Từ thu lại cái chân thon dài, hắn bị đào kiếm cốt, móc kinh mạch, động tác như vậy vẫn là quá sức đối với hắn.
Trong lồ|\|g ngực Giang Thiếu Từ dâng lên mùi máu tanh, vị trí nhập tinh mạch đau đớn dữ dội.
Nhưng Giang Thiếu Từ lại không biểu hiện gì ra ngoài, vẻ mặt hắn vẫn kiêu ngạo lạnh nhạt như trước, không ai bì nổi.
Hắn nhẹ nhàng liếc nhìn Mục Vân Quy đang đứng sững sờ, mỉa mai nói: “Rốt cuộc sư phụ của ngươi là ai, không đốc thúc ngươi kết tinh thì thôi đi, đến cả công phu quyền cước đơn giản cũng không dạy ngươi à?”
Môi Mục Vân Quy giật giật, rất chi là oan uổng: “Nào có, ngày nào ta cũng tu luyện sáu canh giờ, chưa bao giờ bỏ bê chuyện kết tinh.”
Giang Thiếu Từ nhướng mày bất ngờ, sau đó cười lạnh: “Thế thì càng đáng sợ hơn.”
Cốt linh (tuổi xương) của nàng cũng đã mười tám rồi, 18 tuổi, mỗi ngày tu luyện sáu canh giờ, vậy mà đến cả một tinh mạch đơn giản nhất cũng không đả thông được.
Lúc Giang Thiếu Từ bị phong ấn còn chưa đến sinh nhật hai mươi tuổi, ở tuổi nàng hắn đã tu đến ngũ tinh mạch Ngọc Hàn, kiếm đạo đệ nhất thiên hạ.
Đây là tương lai hiện tại của Tu Tiên giới à?
Mục Vân Quy bị ánh mắt này của Giang Thiếu Từ chọc cho tức điên, tuy nàng vẫn chưa đả thông tinh mạch, nhưng tu vi vẫn luôn là số một số hai trong số các đồng môn, sao đến chỗ Giang Thiếu Từ lại giống một phế vật thế? Mục Vân Quy khó chịu phản bác: “Tuy ta đã kết tinh thất bại, nhưng đã đủ để đến ngưỡng cửa Thiên Xu tinh, đả thông một tinh mạch gần ngay trước mắt.
Trong số những người trẻ tuổi dưới ba mươi tuổi trên đảo này, ngoại trừ Nam Cung Huyền sư huynh và Đông Phương Li sư muội thì tu vi của ta là cao nhất.”
Giang Thiếu Từ gật đầu, nói: “Ta hiểu mà.”
Xem ra Tu Tiên giới thật sự xong rồi.
Mục Vân Quy đang muốn nói gì đấy, bỗng nhiên nàng nhìn thấy gợn nước sóng sánh ở bức tường đối diện, có một cái bóng mơ hồ đang di chuyển.
Bóng di chuyển? Đột nhiên Mục Vân Quy nhận ra, dùng sức đẩy Giang Thiếu Từ ra: “Cẩn thận……”
Một con cá sấu răng độc đột nhiên đánh đến từ vách đá, đối diện với sau lưng Giang Thiếu Từ.
Sau khi Mục Vân Quy đẩy Giang Thiếu Từ, đổi thành nàng xuất hiện trước nanh độc của cá sấu răng độc.
Đồng tử của Mục Vân Quy phóng đại theo bản năng, khoảng cách gần như thế Mục Vân Quy có muốn tránh cũng không tránh được, thậm chí nàng còn có thể nhìn thấy miếng thịt vụn không nhai được trong hàm răng con cá sấu răng độc.
Lúc này, một cánh tay đã đưa ra trước người Mục Vân Quy, ngăn cản cá sấu răng độc.
Cá sấu răng độc cảm nhận được con mồi tự chui đầu vào lưới, lập tức cắn thật mạnh.
Hiện tại Giang Thiếu Từ không có linh khí hộ thể, sức mạnh thể xác cũng không lớn hơn người phàm là bao, cánh tay hắn lập tức chảy máu tươi, bắn lên mặt Mục Vân Quy.
Đôi mắt Mục Vân Quy trợn tròn, giọt máu vương trên lông mi, phản ứng bị trì trệ.
Nhưng mà tiếng vỡ vụn của thịt và xương lại không vang lên như những gì nàng đã đoán, hàm răng của cá sấu răng độc đâm xuyên qua làn da của Giang Thiếu Từ, lại không thể cắn vào xương hắn.
Giang Thiếu Từ dùng cánh tay bị cắn làm điểm chống, một cái tay khác bẻ hàm dưới của cá sấu răng độc, cứ thế xé toạc miệng nó.
Cánh tay của Giang Thiếu Từ vẫn còn ở trong miệng cá sấu răng độc, nó rú lên vì đau đớn, nhưng Giang Thiếu Từ không ngừng lại, hắn còn dùng tư thế này xé cá sấu răng độc thành hai nửa.
Tiếng kêu thảm thiết của cá sấu răng độc vang vọng trong hang động đá, trên mặt đất lõng bõng đầy máu, dẫm lên cực kì nhớp nháp, không biết là của Giang Thiếu Từ hay của cá sấu răng độc.
Mục Vân Quy đứng gần nhìn thấy một màn tàn bạo như vậy, không biết nên đau lòng cho cá sấu răng độc bị xé rách hay nên đau lòng cho cánh tay Giang Thiếu Từ.
Cá sấu răng độc đã hoàn toàn ngừng thở, Giang Thiếu Từ tiện tay vứt thịt nát lên trên mặt đất, thong thả hoạt động ngón tay của mình.
Vết máu chảy trên mặt hắn, từ đường quai hàm sắc nét đến đỉnh cằm, lắc lư rồi chợt nhỏ giọt.
Cả người hắn dính đầy máu, nhưng hắn vẫn không thèm để ý như trước, ánh mắt sắc bén ngạo nghễ, mang theo vẻ tàn nhẫn không ai bì nổi.
Mùi máu tươi quanh quẩn khắp hang động đá, mùi máu nồng nặc như vậy dẫn dụ không ít cá sấu răng độc đến, chúng nó bơi lội trong nước, nhưng không một con nào dám bò lên.
Mục Vân Quy thở dài, cắt một mảnh vải trên váy lót còn sạch sẽ của mình, nắm lấy tay Giang Thiếu Từ.
Cơ thể Giang Thiếu Từ lập tức cứng đờ, trên cánh tay thon dài hiện lên đường cong cơ bắp.
Mục Vân Quy nhẹ nhàng đè lên miệng vết thương của hắn, vừa dùng vải trắng quấn lại, vừa nói: “Trên hàm răng của cá sấu răng độc có độc, lần sau đừng dùng tay chạm vào.
Nơi này không có điều kiện, tạm thời tạm chấp nhận chút vậy, bao giờ về ta sẽ xử lý vết thương cho ngươi.”
Mục Vân Quy khẽ cụp mắt xuống, giọt máu vương trên lông mi rơi xuống, dính lên trên mặt nàng.
Làn da Mục Vân Quy trắng như tuyết, mắt hạnh đen bóng, nhưng hiện tại trên gương mặt to bằng bàn tay lại dính đầy tro bụi và vết máu.
Dơ bẩn lại không làm mất đi vẻ đẹp của người đẹp, ngược lại còn tăng thêm chút cảm giác máu me yếu ớt, khiến người ta mơ hồ sinh ra xúc động muốn làm nhục.
Giang Thiếu Từ nhìn chằm chằm sườn mặt của nàng, cánh tay chậm rãi thả lỏng.
Mục Vân Quy ấn lỗ thủng trên cánh tay hắn, không bao lâu sau nàng cũng dính đầy máu.
Nàng không khỏi thở dài: “Bị cắn sâu như này thì không biết bên trong miệng vết thương sẽ có bao nhiêu ma khí đây nữa.
May mà bây giờ đang là năm Khải Nguyên, nếu ngươi bị thương nặng như này trong lúc trời phạt bắt đầu, chắc chắn sẽ bị đồng bạn giết.”
Mục Vân Quy người nói vô tâm, Giang Thiếu Từ lại âm thầm nheo mắt.
Hắn nghiêng đầu, nhìn chằm chằm nàng một cách khó hiểu hồi lâu, hỏi: “Vì sao?”
Mục Vân Quy phát hiện Giang Thiếu Từ là một người rất kỳ quái, đường đi nước bước của hắn rất đáng kinh ngạc, nhưng hắn lại không hay biết gì về những điều rất bình thường.
Nhận thấy ánh mắt của Mục Vân Quy, Giang Thiếu Từ mắt cũng không chớp, nói: “Ta mới vừa tỉnh lại, có rất nhiều chuyện không nhớ rõ.”
Mục Vân Quy tỉnh ngộ, nàng nhớ đến cá khi được lấy ra khỏi hòm đông lạnh cũng sẽ trì trệ mất một lúc, Giang Thiếu Từ mới thoát ra khỏi tảng băng, có lẽ đầu óc vẫn chưa được linh hoạt lắm.
Nhìn tướng mạo khí chất của hắn, khả năng cao hắn là một tiểu công tử được bảo vệ cẩn thận của một gia tộc lớn nào đó, từ nhỏ không biết khó khăn của nhân gian, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại lưu lạc đến đảo Thiên Tuyệt, còn không hiểu sao lại bị đóng băng.
Nếu Giang Thiếu Từ mất đi một phần trí nhớ, vậy có thể giải thích được hành vi khi vừa tỉnh lại của hắn.
Mục Vân Quy tự giác tìm được đáp án, kiên nhẫn giải thích cho hắn: “Trong cơ thể ma thú có ma khí, một khi bị chúng nó cắn bị thương, miệng vết thương của tu sĩ sẽ có ma khí quanh quẩn.
Nếu không thể xử lý thì ma khí sẽ chuyển hóa toàn bộ linh khí trong cơ thể tu sĩ thành ma khí, người tu tiên sau khi bị hóa ma sẽ tấn công đồng bạn, lạm sát kẻ vô tội.
Lúc thiên phạt bắt đầu, người sống sót vì tránh để toàn quân bị tiêu diệt, chỉ cần gặp được tu sĩ bị thương là sẽ lập tức giết ch3t.
May mà sau này đã phát hiện ra phương pháp rửa sạch ma khí, chỉ cần ma khí chưa thấm vào tâm mạch thì đều có thể cứu sống, đến lúc ấy thảm kịch tàn sát đồng loại mới dừng lại.”
Giang Thiếu Từ như đang suy tư gì đó, cuối cùng hắn hỏi vấn đề mà hắn đã thắc mắc từ lúc mới tỉnh lại: “Ma khí là cái gì?”
Mục Vân Quy nghẹn lời, bỗng thấy không biết nên nói sao: “Ma khí…… Chính là ma khí đấy.
6000 năm trước, không biết vì sao linh khí bắt đầu khô cạn, một loại khí đen kỳ quặc xuất hiện khắp nơi, động thực vật ở lâu trong khí đen sẽ bị biến dị, trở nên hung tàn thích giết chóc, một khi tu sĩ dẫn loại khí này vào trong cơ thể sẽ biến thành quái vật tàn sát vô tội vạ.
Tu Tiên giới gọi loại khí đen này là ma khí, năm mà ma khí tăng lên, linh khí cạn kiệt được xưng là trời phạt.”
Giang Thiếu Từ yên lặng tính toán thời gian, 6000 năm trước, đó chính là năm 8000 của Thiên Tỉnh, khi đó hắn đã bị phong ấn 4000 năm.
Giang Thiếu Từ suy nghĩ một hồi, hỏi: “Vì sao lại xuất hiện trời phạt?”
Mục Vân Quy cắt một mảnh vải mới, bọc lại vết máu trên tay hắn: “Không biết, đến nay nguyên nhân gây ra trận đại nạn này vẫn còn là bí ẩn.
Có thể là Nhân tộc đã làm chuyện gì đó khiến trời cao tức giận, cho nên trời mới giáng trừng phạt xuống chăng.”
Giang Thiếu Từ đã hơi hiểu vì sao thế hệ trẻ hiện tại lại kém đến vậy.
Giang Thiếu Từ dò hỏi: “Nếu trong thiên địa tràn ngập ma khí, vậy các ngươi tu luyện thế nào?”
“Dựa vào kết giới.” Động tác tay của Mục Vân Quy không ngừng lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn đưa tay ra, nói: “Kết giới bao xung quanh đảo Thiên Tuyệt, có thể nhốt linh khí trong đảo, nhưng khu vực có hạn.
Biển trong còn tạm hoà bình, biển ngoài không có kết giới ngăn cản, chỗ nào cũng có ma khí, ma thú càng hung tợn tàn bạo hơn, có thể thấy ma thú cấp cao cấp ba cấp bốn ở bất cứ đâu.
Trên đảo ngoại trừ một số ít các vị trưởng lão, những người còn lại không dám ra vùng biển ngoài.
Cho nên trên đảo Thiên Tuyệt không có người ngoài, tất cả mọi người đều có họ Đông Phương, Nam Cung, Tây Môn, Bắc Quách, thuộc tứ đại gia tộc.
Mười chín năm trước mẫu thân ta là người ngoài đầu tiên còn sống bước lên đảo Thiên Tuyệt, ngươi là người thứ hai.”
Đây cũng là nguyên nhân khi Mục Vân Quy nghe thấy tên của Giang Thiếu Từ thì lập tức phân biệt được hắn không phải người địa phương.
Mục Vân Quy nói giống như suy đoán của Giang Thiếu Từ, Giang Thiếu Từ im lặng không nói, một lát sau, hắn không kiên nhẫn nhướng mày: “Không chết được, đừng quấn nữa.”
“Không thể qua loa được.” Mục Vân Quy dùng sức giữ chặt hắn, nghiêm túc nói: “Lúc chúng ta ra ngoài phải đi qua lốc xoáy, không biết phải ngâm nước bao lâu.
Nếu không xử lý kỹ càng thì miệng vết thương sẽ nhiễm trùng, thậm chí còn dẫn nhiều ma thú đến hơn.”
Giang Thiếu Từ chỉ có thể dừng lại, nhẫn nhịn nhìn cánh tay mình bị cuốn trông vừa xấu vừa đần, thậm chí Mục Vân Quy còn thắt một cái nơ bướm bên ngoài băng vải.
Giang Thiếu Từ nhắm mắt lại, tự nhủ với bản thân đại trượng phu co được dãn được, vì báo thù, tạm thời nhịn một lúc thôi.
Dù sao sau đấy hắn sẽ giết nàng.
Sẽ không có ai biết trên người Giang Thiếu Từ từng xuất hiện thứ như nơ bướm.
·
Vốn dĩ Mục Vân Quy còn lo lắng nàng bị mạch nước ngầm cuốn đến một nơi rất xa xôi, nhưng sau khi ra khỏi hang động, nàng mới phát hiện bọn họ ở ngay đảo Kỳ Tiên.
Mục Vân Quy bất ngờ chớp mắt, bỗng trở nên vui vẻ kiễng chân chỉ cho Giang Thiếu Từ biết hướng nhà nàng: “Nhìn đi, đó chính là nhà của ta.”
Trước mặt là một vịnh biển xanh thẳm, bên kia bờ biển, có những đốm ánh sáng rải rác trên khắp đảo nhỏ.
Sóng nước bên ngoài vỗ lên như thể một vòng xoáy kết giới lớn, thỉnh thoảng có ma thú đánh lên trên kết giới, phát ra tiếng bịch bịch nặng nề trong đêm tối.
Phía sau là màn đêm đen nhánh, sao trời rậm rạp.
Hiển nhiên người trên đảo đã quá quen với những âm thanh này, nhà nào cũng yên lặng như cũ, không có một ai ra ngoài xem thử.
Trong bóng đêm, có một số điểm sáng mờ mờ lập lòe trên bầu trời, toát ra một bầu không khí căng thẳng khác hoàn toàn so với Tu Tiên giới mà Giang Thiếu Từ từng biết.
Đây là một bầu không khí chỉ xuất hiện ở nơi hàng năm đều chuẩn bị chiến tranh.
Một vạn năm trôi qua, thế giới như bị đảo lộn.
Tu sĩ rơi từ đỉnh của thế giới xuống, trở thành đồ ăn của tân bá chủ mới.
Giang Thiếu Từ ngủ say một vạn năm ở nơi này, hôm nay mới có cơ hội cẩn thận quan sát chỗ này.
Đảo Thiên Tuyệt có hình vòng tròn, bên ngoài là đại dương sâu không thấy đáy, cũng chính là biển ngoài trong lời của Mục Vân Quy; bên trong là một vùng biển trong, tuy có thông với biển ngoài nhưng lại tĩnh lặng hơn nhiều.
Trung tâm của biển trong là đảo Kỳ Tiên, nơi mà Giang Thiếu Từ và Mục Vân Quy đang đứng chính là hang động đá u ám và hẻo lánh ở dưới lớp nham thạch của đảo Kỳ Tiên.
Giang Thiếu Từ chỉ liếc sơ qua đã đoán được địa hình và phân bố trận pháp trên đảo, trùng hợp là dân trên đảo có bốn họ, nơi định cư của bọn họ phân bố lần lượt theo Đông Tây Nam Bắc.
Giang Thiếu Từ cười lạnh, cái gì mà Nam Cung, Đông Phương, Tây Môn, Bắc Quách, rõ ràng là do người xây đảo này để tiện quản lý nên đã lấy họ cho bọn họ theo vị trí phương hướng của trận pháp.
Cái gọi là tứ đại gia tộc cũng chẳng phải dân trên đảo, mà là những ngục tốt ở lại trên đảo Thiên Tuyệt chuyên canh giữ và trấn áp Giang Thiếu Từ.
Đảo Thiên Tuyệt, đó là điểm cuối của trời, nơi tận cùng của biển.
Bên môi Giang Thiếu Từ nở một nụ cười lạnh như băng, nhưng mà Mục Vân Quy lại không chú ý tới sự khác thường của Giang Thiếu Từ, nàng đang nghiêm túc tìm kiếm đường về nhà: “Đã đến thời gian ban đêm cấm đi lại rồi, chỉ sợ tàu bay đã dừng hoạt động rồi.
Còn thuyền không nhỉ?”
Giang Thiếu Từ liếc nhìn Mục Vân Quy, nhíu mày: “Ngươi đang nói gì thế?”
“Về nhà đấy.” Mục Vân Quy thở dài, nói: “Thôi vậy, đến bến tàu thử vận may đi.”
Giang Thiếu Từ kinh ngạc nhìn nàng: “Vì sao không ngự kiếm phi hành?”
Mục Vân Quy khẽ nhíu mày, thoáng chốc ánh mắt nàng nhìn về phía Giang Thiếu Từ có vẻ như đang nhìn động vật cần được bảo vệ: “Ngự kiếm phi hành? Đã là thời đại nào rồi, ai còn dùng phương pháp đi đường quê mùa như thế làm gì.”
Giang Thiếu Từ sững sờ, mãi một lúc lâu sau mới không tin nổi hỏi lại: “Quê mùa?”
“Linh khí quý hiếm, không được lãng phí chút nào.
Huống chi dưới đáy biển, trên không trung, trong rừng rậm đều có ma thú, ngự kiếm phi hành thật sự như tự dâng cơm cho chúng nó ấy.
Có thuyền vừa an toàn lại vừa tiết kiệm, vì sao lại phải tự bay làm gì.” Mục Vân Quy nói rồi vẫy tay với Giang Thiếu Từ, cười nói: “Đi thôi, chúng ta đến bến tàu.”
Giang Thiếu Từ nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười xán lạn của thiếu nữ trước mặt, không hiểu nổi rốt cuộc nàng mới tìm được đường sống trong chỗ chết có cái gì đáng để cười.
Không đúng, hiện tại bên cạnh nàng còn có hắn đi theo, có lẽ vẫn chưa chạy trốn thành công được.
Mục Vân Quy thấy hắn không nhúc nhích, tiến lên kéo hắn đi: “Đi mau, không đi nữa là thuyền ngừng luôn đấy.”
Giang Thiếu Từ bị túm đi, nghĩ thầm, có khả năng thời đại này đã thật sự thay đổi.
Năm 4000 của Thiên Tỉnh, trăm nhà đua tiếng ở Tu Tiên giới, đạo pháp hưng thịnh, vạn vật trong thiên hạ đều là tài nguyên tu luyện của con người; Năm 4000 của Khải Nguyên, linh khí khô cạn, yêu ma hoành hành, địa vị của con người và những sinh vật khác đổi chỗ cho nhau, người thành đồ ăn của sinh vật khác.
Thời đại này còn thừa thãi ngốc bạch ngọt, ngốc bạch ngọt rất to gan, dám bảo hắn là đồ nhà quê..