Mưa Hoàng Hôn

Chương 92: Ngoại truyện 1




Về nhà cũ, mở cửa ra, căn nhà đã lâu không có người ở bám một tầng bụi dày. Phương Ninh Trí đeo khẩu trang rồi nhưng Biên Việt vẫn chụp mũ của mình lên đầu anh.

Đêm qua hai người vừa về đến nơi, Biên Việt lái xe thẳng một đường rồi nghỉ tạm ở khách sạn gần nhà.

Căn nhà này do bà của Biên Việt để lại. Các bất động sản khác đều bị ngân hàng thu giữ, chỉ còn lại chỗ này.

Toàn bộ căn nhà trống rỗng vì cái gì bán được đều đã bán sạch. Trong phòng khách còn ít rác, Biên Việt gọi người đến dọn dẹp còn hắn và Phương Ninh Trí đi IKEA mua sắm đồ dùng.

Hắn có ý định sẽ định cư ở đây. Người quản lý bể bơi từng là huấn luyện viên cũ của đội, biết hắn quay về còn mời đến làm thầy dạy bơi. Phương Ninh Trí chủ động xin chuyển công tác về bên này, nhàn nhã, thoải mái hơn nhiều, không cần đi tiếp khách nữa.

Hồi còn nhỏ thấy thành phố to quá, đi mãi không hết nhưng trưởng thành rồi mới thấy thật nhỏ làm sao, đi xe nửa tiếng đã đến đầu kia thành phố.

Phương Ninh Trí tựa vào ghế phó lái, hạ nửa kính xe xuống. Ánh mặt trời rực rỡ, hàng cây xanh thắm tỏa bóng mát, gió mơn man làn tóc, anh hơi nheo mắt lại.

Đến nơi, Biên Việt đẩy chiếc xe hàng lại, nhìn Phương Ninh Trí rồi chỉ chỉ: “Ngồi vào đi.”

Phương Ninh Trí đến cạnh Biên Việt, lắc đầu: “Em có phải trẻ con đâu.”

Biên Việt nheo mắt lại cười, giơ tay lên khoác vai, cắn lên vành tai anh: “Đôi mình có phải chưa từng làm trong xe không nhỉ?”

Vành tai Phương Ninh Trí đỏ bừng trong nháy mắt, cúi đầu, đờ ra trong lòng ai kia.

Hai người đi dạo ở IKEA tới tận trưa, đặt cũng không ít đồ dùng nhưng đa số chọn gửi tận nhà. Giữa trưa thì ăn tạm ở đó, đến lúc đi vòng ra đằng sau IKEA Biên Việt nói muốn đi xem biển còn Phương Ninh Trí đã quen với cái tính nói đi là đi luôn của hắn.

Bọn họ lái xe ra ngoài thành phố, chạy dọc theo quốc lộ về phía Bắc. Khoảng hai tiếng sau, hoàng hôn đầu hạ dần buông xuống, cả hai đã thấy đường chân trời trên biển.

Biên Việt nhìn vầng sáng ấy, hứng khởi lẩm bẩm hát theo nhạc trong xe. Phương Ninh Trí nghiêng đầu nhìn hắn. Nắng chiều rọi xuống quá gắt, Biên Việt đeo kính râm, toàn thân như hòa trong ánh sáng. Phương Ninh Trí ngẩng đầu, hít khẽ làn gió thổi qua mang theo mùi sóng biển.

Bọn họ đã thấy được biển rồi.

Ngồi trên nóc xe, nhìn mặt trời dần chìm vào đại dương, ngắm đàn chim bay về phía xa, xem người mình yêu dần bị bóng tối che mờ, rồi ôm chặt, dùng bàn tay để cảm nhận hình dáng ấy.

Buổi tối gió to, hai người không đứng ngoài xe bao lâu đã vào lại bên trong.

Vào trong xe, Biên Việt hỏi Phương Ninh Trí có khát không rồi mở chai nước đưa cho anh. Phương Ninh Trí cũng hơi khát, cầm chai nước bằng hai tay rồi uống một hớp, có lẽ do quá vội nên nước trào ra làm ướt cổ áo.

Biên Việt tựa đầu vào vô lăng, nhìn người bên cạnh mà cười: “Em mấy tuổi rồi? Uống nước còn rơi vãi.”

Mặt Phương Ninh Trí hơi đỏ lên, định mở miệng đáp nhưng trên môi chợt ấm áp.

Biên Việt đè lên đôi môi ướt át của Phương Ninh Trí, liếm nước trên bờ môi anh. Phương Ninh Trí trợn mắt, ngơ ngác mà nhìn đối phương giơ tay cầm nửa bình nước trong tay mình, uống cạn rồi lại đè lên.

“Phương Ninh Trí, làm trong xe một lần đi.”

“Một lần á? Có đủ không?” Hai tay Phương Ninh Trí nhẹ nhàng quàng lên vai Biên Việt, nghiêm túc hỏi.

Biên Việt ghé vào trên người anh, bật cười, vai rung lên. Cúi xuống nhìn đối phương, hắn nhếch miệng: “Đúng là không đủ.”