Mưa Hoàng Hôn

Chương 11




Biên Việt đẩy đứa bạn trước mặt mình ra, đi đến trước mặt Phương Ninh Trí. Giáo viên chỉ đạo xếp bàn hơi chật chỗ nên khi hắn đi qua tay bị va phải túi đựng bút của Phương Ninh Trí.

Hắn dừng bước, cầm lấy túi bút vải xanh kia, nhìn nhìn rồi thả lại về chỗ cũ.

Phương Ninh Trí ngước lên, vừa lúc chạm vào ánh mắt mang ý cười của Biên Việt.

Biên Việt kéo ghế ra ngồi phía sau cậu. Cả hội vừa kéo nhau vào, ổn định chỗ ngồi thì cô giáo bước vào.

Hôm qua Phương Ninh Trí trốn học nên chột dạ lắm, từ sau khi cô vào tới giờ cậu không dám ngẩng đầu lên, tránh nhìn vào mắt cô.

Hết tiết tự học cô vẫn chưa đi ngay mà đi về phía Phương Ninh Trí. Cậu thấy cô giáo bước tới thì ngẩn người, đột nhiên lưng bị chọc một cái, giọng Biên Việt vang lên: “Không phải sợ, không sao đâu.”

Phương Ninh Trí nuốt nước bọt, đẩy ghế định đứng dậy đã bị cô giáo đè xuống: “Cứ ngồi đi, người sao rồi? Hôm qua Triệu Huy báo cô con ốm thì đã ổn chưa? Hôm nay còn khó chịu trong người thì về nghỉ trước đi.”

Triệu Huy á?

Trong đầu Phương Ninh Trí hiện ra hình ảnh nam sinh vừa nói chuyện bên cạnh Biên Việt.

Cậu giật mình rồi mới lắc đầu: “Con cảm ơn cô, hôm nay con đỡ nhiều rồi ạ.”

“Không phải cố quá đâu.” Chắc là Phương Ninh Trí cho người ta cảm giác yếu đuối bệnh tật, hơn nữa mẹ Phương đã rào trước với giáo viên để ý cậu nên cô cũng lưu tâm hơn.

Quan tâm Phương Ninh Trí xong cô giáo lại nhìn về phía Biên Việt, ngữ điệu thay đổi nay tắp lự nhưng cũng chỉ nói mấy câu kiểu không phải đi tập sao không lên lớp, sao không làm bài tập, không thi đại học cũng không nên lãng phí thời gian như vậy. Cô nói xong lại tiện quay sang Phương Ninh Trí: “Phương Ninh Trí bây giờ cùng nhóm học tập với Biên Việt, nếu thấy bị bạn làm ảnh hưởng thì báo lại cô, cô đổi nhóm cho.”

Phương Ninh Trí nghe thấy đổi nhóm thì trong lòng nhảy dựng lên, quay đầu nhìn về phía Biên Việt.

Cho dù ở trước mặt giáo viên thì Biên Việt vẫn ra vẻ biếng nhác như thế, ngả lưng tựa vào thành ghế, ngồi ngả ngớn. Phương Ninh Trí nhìn nhìn rồi quay đi: “Bạn không ảnh hưởng đến con đâu ạ.”

Biên Việt đứng dậy, đút tay vào túi quần, tư thế cao hơn tất cả mọi người. Phương Ninh Trí ngẩng đầu nhìn hắn. Biên Việt chỉ chỉ ra bên ngoài, mặt nhìn Phương Ninh Trí, miệng lại nói với cô: “Đấy, Phương Ninh Trí đã nói như thế rồi cô tha em một lần đi.”

Bên cạnh có nam sinh cười trêu khiến Phương Ninh Trí đỏ bừng cả mặt, cậu không biết ứng phó trường hợp này thế nào. Biên Việt đi về phía cậu trai kia – chính là Triệu Huy, quàng cổ cậu ta: “Cười quần què, đi canteen mua bánh mì với tao. Chết đói mịa mất, đã ăn sáng đâu.”

Người cần nghe thuyết giáo đi mất nên cô giáo chỉ nói thêm với Phương Ninh Trí hai câu rồi lại về văn phòng.

Tiết học đầu tiên, bọn Biên Việt vào lớp muộn mất mấy phút. Giáo viên tiết này không dễ tính lắm, nghiêm mặt để cho mấy đứa học trò đứng ngoài cửa một lúc.

Chỉ mấy phút thôi nhưng Phương Ninh Trí lén nhìn mấy lần liền.

Biên Việt đứng ở góc khuất, khó mà nhìn rõ, chỉ thấy được nửa bả vai hắn qua khe cửa, áo sơ mi trắng hơi trong suốt dưới ánh mặt trời, tay bên trái cầm một túi đồ ăn.

Thầy giảng hết một đề mới cho bọn họ đi vào. Biên Việt bước qua, Phương Ninh Trí không dám nhìn, vội vàng cúi đầu. Đột nhiên một cái bánh mì bị nện xuống trước mặt cậu làm sách giáo khoa bị xô sang một bên. Cậu ngước nhìn lên, phía trên là gương mặt với nụ cười thiếu đòn của Biên Việt. Hắn bước tới nói nhanh vào bên tai Phương Ninh Trí: “Ai cho cậu không nhìn tôi.”

Phương Ninh Trí muốn đáp rằng tôi nào có không nhìn cậu.

“Làm gì đấy Biên Việt? Về chỗ mau.”

Biên Việt xì một tiếng, thẳng lưng, bước về chỗ vẫn với điệu bộ cà lơ phất phơ.

Phương Ninh Trí chưa ăn sáng, mới hết hơn nửa tiết một mà đã thấy đói rồi. Vừa rồi Biên Việt bỏ cái bánh dứa lên trên bàn, cậu lén nhìn thầy đang quay lưng lại viết bảng mà lấy bánh dứa ra, cầm trên tay ngửi ngửi cách tầng vỏ nilon rồi mới cẩn thận xé mở. Mùi bơ tỏa ra, cậu lén nhìn phá trước rồi ăn vụng một miếng.

Vị cũng ổn. Mặc dù là lần đầu ăn vụng trong giờ nhưng Phương Ninh Trí thực sự rất đói, từng miếng từng miếng một, cứ nhân cơ hội thầy quay lên bảng mà ăn, thế là hết cái bánh dứa.

Chuông thì kêu rồi nhưng phải mấy phút sau mới hết tiết. Phương Ninh Trí vừa ăn trong giờ, miệng hơi khô, vừa định đi uống nước thì thấy sau lưng bị chọc. Cậu ngồi thẳng lưng, quay đầu lại nhìn, thấy hộp sữa Vượng Tử Biên Việt đưa cho.”

“Tự nhiên thấy cậu với cái nhóc đầu to trên này giống nhau nên mua.”

“Hả?” Phương Ninh Trí cầm hộp sữa đặt ngang mặt mình: “Giống hả?”

Biên Việt nhìn cậu, đột nhiên giơ tay bàn tay to lớn đặt lên trên đầu Phương Ninh Trí, lại chẳng làm gì chỉ giả vờ vỗ vỗ.

“Giống nhau cực, đáng yêu giống nhau.”