Miên Nhi vốn không phải cô gái xấu tính.
Nhớ thuở mới về Thẩm phủ, nàng còn vô cùng nhút nhát rụt rè, răm rắp nghe lời nghĩa phụ, chẳng dám cãi lại một câu.
Nàng cũng không nhớ rõ, bắt đầu từ bao giờ, mình lại trở nên to gan bướng bỉnh như thế.
Có lẽ là nàng đã bị nghĩa phụ chiều hư. Nghĩa phụ quá ôn hòa, quá chiều chuộng nàng, chỉ cần nàng tỏ vẻ rưng rưng chực khóc, nghĩa phụ liền chiều theo ý nàng, chuyện gì cũng nhượng bộ.
Cho nên, Miên Nhi bắt đầu ỷ sủng mà kiêu.
Đêm nay, vừa nghe nghĩa phụ không chịu dạy mình cách sinh em bé, tính hiếu thắng của Miên Nhi lại nổi lên, bèn giận dỗi nói:
"Nếu nghĩa phụ không nói cho Miên Nhi, Miên Nhi sẽ đi tìm đại ca để hỏi. Dù gì huynh ấy sinh được tới hai đứa bé cùng một lúc, hẳn là rất có kinh nghiệm..."
Tuy Miên Nhi không được ai dạy dỗ chuyện nam nữ, nhưng nàng đủ tinh ý để nhận ra nghĩa phụ không thích mình gần gũi với nam tử khác. Nàng nói ra như vậy, cũng chỉ muốn ép người dạy cho mình thôi.
Thẩm Bạch vốn là người tâm tư tỉ mỉ, lại nuôi nấng nàng mấy năm, sao lại không hiểu nàng nghĩ gì. Tuy rằng là thế, người vẫn không thể không sinh lòng ghen tuông.
Thẩm Bạch vừa giận vừa buồn cười, thầm than một tiếng:
"Tiểu oan gia."
Miên Nhi đang định nói gì đó, chợt thấy mắt mình tối sầm lại, tiếp theo đó, bờ môi cũng bị che kín.
Thẩm Bạch đưa tay che mắt nàng lại, cúi đầu xuống hôn lên môi nàng. Miên Nhi không nhìn thấy được gì, chỉ cảm nhận được nơi đầu môi chóp mũi của mình ngập tràn hơi thở của nghĩa phụ. Lần này, như là trừng phạt, Thẩm Bạch hôn nàng không dịu dàng cho lắm. Miên Nhi đón nhận nụ hôn nóng rực dồn dập của người, lại chẳng nhìn thấy gì, nàng hơi hoảng sợ, cả người mềm nhũn ra, chỉ biết ú ớ gọi:
"Nghĩa... Nghĩa phụ..."
Thẩm Bạch vẫn đặt tay lên mắt nàng, thoáng rời khỏi môi nàng một lúc, điểm nhẹ lên mũi nàng, cười khẽ một tiếng, nói:
"Chỉ như vậy đã chịu không nổi, Miên Nhi còn dám nhắc tới sinh em bé?"
Miên Nhi bị người dạy cho trở nên hiếu thắng, nghe vậy liền cảm thấy không cam lòng, bĩu môi cãi lại:
"Ai nói Miên Nhi không chịu nổi chứ?"
Nếu Miên Nhi không bị Thẩm Bạch che mắt lại, ắt sẽ trông thấy được ánh mắt gian trá của vị nghĩa phụ đáng kính nhà mình lúc bấy giờ. Đáng tiếc, nàng không thể nhìn thấy, cho nên chui vào bẫy mà chẳng mảy may hay biết. Thẩm Bạch âu yếm nhìn nàng, rồi lại cúi xuống.
Lần này, nụ hôn không chỉ dừng ở môi. Làn môi của người dần dần lướt xuống, trượt đến cổ áo của nàng. Trong đêm tối, dưới ánh đèn leo lét tù mù, mép áo dần dần tuột xuống đầu vai, để lộ làn da trắng ngần như ngọc của thiếu nữ. Thẩm Bạch đưa tay nhẹ chạm vào, chỉ thấy mượt mà như tơ lụa Tô Châu. Từng nụ hôn nóng ran rơi xuống đầu vai của nàng, rồi từ đầu vai lan dần đến trước ngực. Cả người Miên Nhi thoáng run lên. Lần đầu tiên, nàng trải qua cảm giác kỳ lạ này. Tuy rằng nàng không nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ ấy, nhưng vẫn cảm nhận được khi làn môi mát lạnh chạm vào nơi căng tròn ấy.
Còn nhớ, hai năm trước, Miên Nhi bắt đầu thấy trước ngực mình âm ỉ nhức. Nàng nằm trong lòng nghĩa phụ, nhõng nhẽo than thở. Khi ấy, nghĩa phụ chần chừ một lúc, cuối cùng vươn tay ra, nhè nhẹ xoa cho nàng. Lúc đó, Miên Nhi chỉ cảm thấy cơn nhức giảm đi, chứ chẳng có cảm giác lạ lùng như bây giờ. Lúc này đây, khi môi của nghĩa phụ chạm vào nơi ấy, tức thời, cả người nàng như tê như dại.
Trong đêm tối mịt mùng, làn môi của Thẩm Bạch chậm rãi chu du khắp cơ thể của nàng, những dấu hôn rơi xuống từ cổ đến đầu ngón chân. Đến cuối cùng, người lại lý trí dừng tay, không làm gì thêm nữa. Thẩm Bạch giúp Miên Nhi mặc lại áo ngủ, đắp chăn lại cho nàng. Khi Miên Nhi có thể mở mắt ra, đã trông thấy bản thân nằm trên giường với xiêm y chỉnh tề, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thẩm Bạch hôn nhẹ lên trán nàng, dịu dàng nói:
"Vi phụ ra ngoài một chút. Miên Nhi ngủ đi."
Miên Nhi níu lấy tay áo người, nói:
"Nghĩa phụ còn chưa dạy cho Miên Nhi làm sao mới sinh được em bé mà..."
Thẩm Bạch thở dài, dỗ:
"Ban nãy đã dạy một nửa. Đợi hai năm sau, Miên Nhi trưởng thành rồi, vi phụ sẽ cho Miên Nhi biết hết mọi chuyện. Tới lúc đó, nếu Miên Nhi vẫn không đổi ý..."
Miên Nhi nghe tới đây, đã vội lên tiếng, nói:
"Miên Nhi chắc chắn không đổi ý đâu!"
Thẩm Bạch mỉm cười xoa đầu nàng, không nói gì thêm.
Đêm ấy, Thẩm Bạch ra ngoài một lúc, đến khi trở về, Miên Nhi thấy mái tóc của người có hơi ươn ướt. Nàng gối đầu lên tay người, thủ thỉ hỏi:
"Sao nghĩa phụ lại tắm vào nửa đêm thế, sẽ bị lạnh đó."
Thẩm Bạch khẽ thở dài, cốc nhẹ lên trán nàng một cái, nói:
"Còn không phải là do tiểu oan gia này hại hay sao."
Miên Nhi nghe mà chẳng hiểu gì cả, đang định hỏi lại, thì Thẩm Bạch đã vỗ vỗ đầu nàng, nói:
"Ngủ đi."
Miên Nhi đành ấm ức nhắm mắt ngủ.
....
Tiết Thanh Minh cuối cùng cũng đã đến.
Sáng hôm ấy, thành Cô Tô đổ một trận mưa phùn rả rích. Cả Thẩm gia cùng ra ngoài đi tảo mộ.
Thẩm Tuyên và Thẩm Hoành đều ở kinh thành nhiều năm, hiếm khi có dịp quay về thăm mộ mẫu thân, từ sớm đã chuẩn bị xong xuôi.
Lúc bước ra khỏi cửa, Thẩm Bạch chợt đưa tay ngắt một cành liễu, cẩn thận cài lên tóc của Miên Nhi. Thanh Minh hái cành liễu, chính là để trừ tà.
Thẩm Hoành thấy thế, bật cười hỏi:
"Từ khi nào mà phụ thân lại tin những chuyện này chứ?"
Thẩm Bạch liếc con trai một cái, nói:
"Từ nhỏ Miên Nhi đã ốm yếu, cẩn tắc vô ưu."
Dừng một chút, người lại nhìn xa xăm, nói:
"Huống hồ, trên đời này, chuyện khó tin đến đâu cũng có thể xảy ra..."
Thẩm Tuyên kéo tay đệ đệ, ý bảo im lặng đi. Thẩm Hoành đành biết điều ngậm miệng lại.
Đến phần mộ cạnh đình Thương Lang, Thẩm Bạch cùng với trưởng tử bắt đầu nhổ cỏ đắp đất, sửa sang lại mộ phần.Thẩm Hoành phụ giúp một lúc, bởi vì vụng về nên bị đuổi ra. Hắn tiu nghỉu lui ra sau, chợt thấy Miên Nhi đang đứng bên hồ, bèn mò tới gần.
"Sao hả? Tiểu muội muội, biết thân phận mình rồi phải không? Nhị ca nói cho muội biết, phu nhân của Thẩm gia, thê tử của phụ thân mãi mãi chỉ có một người, đó là mẫu thân của ta. Ta khuyên muội chớ nên vọng tưởng làm kế mẫu của huynh đệ ta." Thẩm Hoành phe phẩy chiết phiến, cười hì hì nói.
Miên Nhi bật cười, bĩu môi một cái, nói:
"Yên tâm đi, ta không có hứng thú làm kế mẫu của hai người đâu."
Nàng chỉ cần gả cho nghĩa phụ, chứ đâu cần làm kế mẫu của bọn họ?
Thẩm Hoành không đoán được suy nghĩ quanh co trong đầu nàng, còn tưởng rằng nàng biết điều thật, hài lòng bảo:
"Tốt nhất nên như thế."
Dừng một lúc, hắn chợt thở dài, sắc mặt hơi nghiêm túc lại, nói:
"Ta khuyên một câu thật lòng, muội hãy nhân lúc phụ thân ta còn ra vẻ chính nhân quân tử mà rời khỏi đây đi, đừng trêu chọc ông ấy. Ta nói cho muội biết, phụ thân ta không phải là người hiền lành đâu. Đại ca ta đã nham hiểm dối trá, mà còn phải sợ hãi phụ thân đấy."
Miên Nhi nghe hắn nói vậy, tức giận bảo:
"Không được nói xấu nghĩa phụ!"
Vẻ nghiêm túc của Thẩm Hoành đã biến mất. Hắn cợt nhả nói:
"Nhị ca đã có ý tốt muốn khuyên nhủ tiểu muội muội, mà muội cứ muốn nhảy vào hố lửa thì cũng đành vậy. Ài, thật là mắt mù mà, có một người anh tuấn phong lưu tiêu sái lại còn trẻ tuổi cường tráng như bản công tử mà lại không chọn, đi chọn..."
Hắn nói tới đây, bỗng cứng miệng.
Chỉ thấy, phụ thân đang ngẩng đầu lên, liếc nhìn về phía hắn.
Rõ ràng chỉ là một cái liếc mắt bâng quơ, thế mà Thẩm Hoành bất chợt sợ run lên, vội vàng tránh xa Miên Nhi ra.
Miên Nhi không trông thấy nghĩa phụ vừa liếc Thẩm Hoành. Thấy hắn ta đột nhiên tái xanh mặt như gặp phải ma, rồi lật đật tránh xa mình, nàng lẩm bẩm:
"Quả là có bệnh mà."
.....
@Tác giả:
A Hoành: Đã nói rồi mà không nghe, phụ thân của ta chính là cầm thú!
Thẩm đại thúc: Vậy sao? (•‿•)
A Hoành: Sao tự nhiên thấy lạnh vậy nhỉ? (• ▽ •;)