Mùa Hoa Thứ Hai Mươi Tư

Chương 1: Sơ ngộ




Thanh Minh tháng ba, đúng mùa hoa nở đẹp nhất, trời lại đổ mưa phùn, Tô thành chìm trong màn mưa khói mông lung mờ mịt, trên bờ trăm hoa đua nở, bên hồ liễu rủ thướt tha, đẹp như một bức thủy mặc đan thanh.

Bấy giờ, cạnh bên Thương Lang đình, dập dìu dòng người lại qua, có người du xuân, có kẻ tảo mộ, tài tử sóng đôi cùng giai nhân, văn nhân dạo bước cùng mặc khách, quả thực là phồn hoa như gấm.

Lúc này, có một chiếc xe ngựa lặng lẽ chạy trên đường phố náo nhiệt. Chỉ thấy khung xe làm bằng gỗ quý, rèm xe là gấm Tô Châu thượng hạng, ngay cả xa phu cũng ăn vận bất phàm, vừa nhìn đã biết người ngồi bên trong là quý nhân không thể đắc tội, dân chúng ở hai bên đường liền tinh ý tránh ra.

Xe ngựa chạy đến một ngõ nhỏ nọ, đi ngang qua một đám đông huyên náo. Bên vệ đường, có mấy thiếu nữ trẻ tuổi, toàn thân là áo tang trắng toát, đang ngồi ủ rũ cạnh vài thi thể đã được bó lại bằng chiếu trúc. Trong số thiếu nữ, có người thương tâm quá độ mà bật khóc nức nở, cũng có người tủi thân thút thít khóc, lại chỉ độc có một tiểu cô nương nhỏ nhất trong đám là chẳng khóc, chỉ thẫn thờ ngồi bên di hài của cha mình.

Tiểu cô nương độ chừng chín, mười tuổi, gầy gò như que củi, thần sắc xanh xao tiều tụy, xiêm y tuy vá chằng vá chịt, nhưng lại rất sạch sẽ, khuôn mặt cũng không lấm lem bùn đất như những người còn lại, chỉ là bị nước mưa xối ướt đẫm, nom như con mèo nhỏ ướt sũng nước ngồi co ro bên đường, rất là đáng thương.

Khi xe ngựa chạy qua đó, rèm xe bất chợt bị gió thổi bay lên, người trong xe tình cờ lơ đễnh liếc qua, vừa khéo gặp lúc tiểu cô nương nọ ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy một đôi mắt trong vắt tựa hồ thu, giống hệt như đôi mắt thân thuộc đã in sâu vào ký ức của y, hằng đêm vẫn trở đi trở lại trong những cơn mộng mị.

Người trong xe lặng đi một thoáng.

Sau đó, một bàn tay thon dài đẹp đẽ như ngọc nhẹ vén lên rèm xe, lại có giọng nói ôn hòa êm nhẹ tựa gió xuân cất lên, khẽ hỏi:

"Trương Tam, bên ngoài có chuyện gì?"

Xa phu cung kính đáp:

"Bẩm lão gia, bên ngoài có mấy nữ tử, nghe nói là nạn dân đến từ Hoài Bắc, bọn họ đang bán mình để mai táng người thân đã chết vì đói rét trên đường chạy nạn."

Người trong xe nghe vậy, lại nói:

"Đã biết. Dừng xe đi."

Xa phu Trương Tam tuy khó hiểu, nhưng vẫn nghe theo, thắng xe lại, nép vào một góc bên đường.

Lúc này, trời đã ngớt mưa. Có một nữ nhân đi đến trước mặt tiểu cô nương nọ. Người này trạc tuổi trung niên, trên người nồng mùi son phấn, tuy đã có tuổi, dung mạo vẫn có thể nhìn ra vài phần tư sắc, đáng tiếc đôi mắt liếc ngang liếc dọc, đưa tình khắp nơi, nhìn qua đã biết chẳng phải phụ nhân đoan chính.

Bà ta liếc nhìn tiểu cô nương, trong bụng thầm vui mừng. Con bé rất gầy gò, người bình thường chỉ muốn tìm nha hoàn tất nhiên sẽ không chọn một nha đầu vừa nhìn đã thấy yếu ớt như vậy. Nhưng bà ta thì khác. Bà ta là Liễu nương ở Tích Thúy lâu, thanh lâu nổi tiếng nhất Tô thành này. Liễu nương đã từng nhìn qua biết bao mỹ nữ, chỉ liếc một cái cũng nhận ra nha đầu này mai sau hẳn là tư sắc không tệ, nếu dạy dỗ tốt một chút, nói không chừng còn có thể làm cây hái ra tiền, lại thấy con bé đang trong cảnh túng quẫn, rất dễ dàng mua được với giá hời, bèn hí hửng trong lòng, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra không ưng ý lắm, bĩu môi nói:

"Hơi gầy một chút, nhưng thấy ngươi đáng thương như vậy, ta trả cho hai lượng, đi theo ta."

Người chung quanh nhìn thấy là Liễu nương, ai cũng lắc đầu thầm thương hại cho tiểu cô nương, nhưng chẳng ai chịu tiến lên giúp đỡ.

Tiểu cô nương ngẩng đầu lên, tay bấu chặt vạt áo sờn cũ, khẽ nói:

"Xin lỗi đại nương, con chỉ muốn bán thân làm nha hoàn mà thôi."

Liễu nương bật cười, bảo:

"Ôi dào, đứa bé ngốc, làm nha hoàn có gì tốt chứ? Theo đại nương đây, sau này được ăn ngon mặc đẹp, không phải làm lụng vất vả, chẳng phải là sung sướng hơn trăm lần sao?"

Tiểu cô nương vẫn kiên quyết lắc đầu, không muốn đi theo bà ta.

Liễu nương đã không còn kiên nhẫn nữa, ngoắc tay cho hai tên gia đinh đằng sau, bảo:

"Đưa nó đi."

Hai gã nọ xông lên, muốn lôi tiểu cô nương đi, con bé ra sức giãy giụa, nhưng sức lực yếu ớt, không thể chống cự lại, nhanh chóng bị nhấc bổng lên. Người chung quanh nhìn thấy cảnh ấy, có người thầm lắc đầu ngao ngán, cũng có kẻ bất nhẫn lớn tiếng mắng Liễu nương, nhưng tuyệt nhiên chẳng có ai xông lên giải cứu.

Đúng lúc tiểu cô nương đang tuyệt vọng, bỗng nghe thấy một giọng nói rất đỗi dịu dàng vang lên:

"Đứa bé này sẽ đi theo ta."

Rõ ràng thanh âm rất khẽ, nhưng lại khiến tất cả mọi người đều bất giác quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy xa phu cung kính nhấc lên rèm xe, người bên trong từ tốn bước ra khỏi xe. Vừa nhìn thấy người này, ai ai cũng ngây người, phảng phất như trông thấy tiên nhân hạ phàm giáng thế.

Nam nhân trạc ngoài ba mươi, mặt như quan ngọc, mạo tựa thiên tiên, tao nhã như lan, thanh cao tựa trúc tay áo khẽ bay bay trong gió, muôn ngàn bút mực không sao kể hết phong nhã. Tuy rằng đã qua tuổi thanh xuân, nhưng phong vận này, thiên tư này, há có thiếu niên lang nào sánh bằng?

Trong làn mưa bụi mịt mờ, người ấy che ô thong thả bước tới trước mặt tiểu cô nương, liếc nhìn Liễu nương, khẽ cười nói:

"Liễu nương không có ý kiến gì chứ?"

Liễu nương thấy rõ dung mạo của nam nhân này, sắc mặt đã tái xanh, vội cười đon đả đáp:

"Không có, không có, Tướng gia đã mở lời vàng ngọc, dân phụ tuyệt đối không dám động đến người của ngài."

Nói đoạn, bà ta liền quay sang hai gã gia đinh, quát:

"Còn không mau buông vị tiểu cô nương này ra?"

Tiểu cô nương được thả ra, chân tay nhất thời bủn rủn, lảo đảo suýt ngã phịch xuống đất, nào ngờ lại rơi vào một vòng tay ấm áp thoang thoảng mùi hương trúc.

Tiểu cô nương ngây ngẩn nhìn người nọ. Không hiểu vì sao, nàng chỉ nhìn người như vậy, nước mắt lại tự động trào ra, không thể khống chế.

Giống như là, cửu biệt trùng phùng, vừa mừng vừa tủi.

Nhưng mà, rõ ràng là, đây là lần đầu tiên nàng gặp người.

Thẩm Bạch nhìn tiểu cô nương khóc, lòng liền bất giác thấy nhoi nhói, khẽ thở dài, vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên gò má của con bé, dịu dàng hỏi:

"Sao lại khóc rồi? Ngoan, không khóc, người xấu đã đi rồi."

Tiểu cô nương nghe vậy, bàn tay đang nắm lấy tay áo người bỗng run lên, cuối cùng gục đầu lên vai nam nhân xa lạ này, bật khóc.

Lúc Trương Tam vén rèm xe cho lão gia bước lên, đã thấy trường bào của người đã bị ướt một mảng trước ngực, mà trong lòng lão gia là một cô bé nho nhỏ như nắm bột.

Thẩm Bạch vừa cúi xuống nhẹ nhàng lau khuôn mặt ướt đẫm nước mưa hòa lẫn nước mắt của tiểu cô nương, vừa căn dặn Trương Tam:

"Đi thuê mấy người nữa đến, mua một cỗ quan tài, an táng cho người kia thật tử tế."

Trương Tam nén kinh ngạc trong lòng, khom người "dạ" một tiếng, liền đi làm việc.

Chỉ cần có tiền, mọi thứ đều mau lẹ vô cùng. Chưa đầy một canh giờ sau, phụ thân đã được hạ táng. Tiểu cô nương đang ngơ ngẩn đứng bên bia mộ của cha mình, Thẩm Bạch đi đến, khẽ hỏi:

"Con có còn nơi nào để đi nữa không?"

Tiểu cô nương lắc lắc đầu, đáp:

"Dạ thưa, nhà cửa ở quê đều bị lũ cuốn đi cả, họ hàng cũng chẳng còn ai nữa."

Đoạn, con bé bất chợt quỳ sụp xuống, nói:

"Đại nhân có ân sâu như bể, Tiểu Tiểu nguyện làm nha hoàn, suốt đời làm trâu làm ngựa báo đáp."

Lời nói ngây ngô của con bé khiến Thẩm Bạch bật cười, vươn tay đỡ tiểu cô nương dậy, nói:

"Ta không thiếu nha hoàn."

Tiểu cô nương liền bối rối vô cùng.

Nàng muốn làm nha hoàn báo ân, mà ân nhân lại không cần nha hoàn, vậy phải làm sao đây?

..........