Mùa Hoa Năm Đó Ta Có Nhau

Chương 14: 14: Có Muốn Cùng Tôi Yêu Đương





“…”
Lê Nguyệt lắc đầu
“Tỏ tình mà lại còn hình như?”
Cô bĩu môi: “Cậu ấy không biết có phải là thật lòng hay không”
Lê Nguyệt vỗ nhẹ vào đầu cô: “Chờ hôm nào mẹ về thăm Cầm Chân sẽ nhìn mặt thằng nhóc một chút”
Giang Nhu trở về đến tiệm cũng đã hơn ba giờ, quá nhiều thứ để cô cảm thấy mệt mỏi, liền cảm thấy thật bất lực, cũng sắp đến năm mới.

Vì sao hết kịp này rồi lại đến dịp khác, cô thấy có chút mệt mỏi rồi đây.
Ở đây ngoài việc hằng ngày phải mở cửa bán thì hầu như cô đều rảnh rỗi, nhưng khi rảnh rỗi chỉ có ăn ngủ và đi gặp mấy người bạn.

Thời tiết hôm nay cực kì dễ chịu, ở đây mà không đi dạo vào những hôm như vậy thì quả thật cực kì tiếc.

Giang Nhu khoác áo len mỏng che đi chiếc váy hoa hai dây định sẽ ra khỏi nhà lại nhân được tin nhắn của Chiêu Tranh, đại khái là xin lỗi cô vì việc đã giấu chuyện của chú nhỏ.
Chiêu Tranh: ‘Tớ thật sự không lừa dối cậu, là chú nhỏ, đúng, anh ấy lừa cậu’
Giang Nhu: ‘Tôi không quan tâm, ‘thím Chiêu’ mong là có thành ý một chút’
Chiêu Tranh: ‘Tớ sẽ dạy dỗ anh ấy cho tốt, cậu đừng giận’
Dạy dỗ? Nghe hay quá đi!!!
Chú nhỏ cao cao thượng thượng của cô mà bị Chiêu Tranh dạy dỗ thật sự là chuyện mà nhà họ Giang đang muốn, người gì cực kì khó ưa, còn rất đáng ghét.


Giang Nhu khẽ dẹp những suy nghĩ của mình đi, nếu không…nếu không chú nhỏ mà phát hiện sẽ giết cô mất.
Cô đi loanh quanh đến con dốc thì có hơi ngừng lại, ánh mặt cực kì căng thẳng nhưng mà vì thời tiết quá tốt, không thể bỏ lỡ được, cô cũng vì thế mà tựa theo giàn hoa đi lên.

Gió đưa thoang thoảng vô cùng mát, Giang Nhu mất bước nữa đã đến cửa nhà Trịnh Nam- nơi mà cô và anh thường gặp gỡ.
Cô còn đi sẽ đi nhanh qua, nhưng vừa nhấc chân đã nghe được tiếng mở cửa, theo phản xạ cô lùi về sau mấy bước suýt chút thì ngã.
“…”
Trịnh Nam nhìn cô: “Tìm tôi à?”
“Hóng mát” Cô liếc xung quanh.
Anh khẽ cười nhưng cô vốn không nhìn thấy: “Tôi đi cùng cậu”
“Không đi làm à?”
Cô nhìn anh dáng vẻ sơ mi trắng quần đen trông rất nghiêm túc, nhìn là biết đã có ý định đi đến bệnh viện, nhưng Trịnh Nam lại nhàn rỗi đáp:
“Không có”
Cô gật gì ồ nhỏ, sau đấy liền đi trước, anh đi đằng sau quan sát cô từng tí, nhìn đến đôi giày cao gót tuy khiến dáng cô cân đối hơn nhưng lại vô cùng đau chân, gót chân của cô cũng đã đỏ lên rất nhiều.
“Cậu không đau chân à?” Anh nheo mắt.
“Không đau, rất tốt”
“…”
Đi hết con dốc thứ hai, ngôi nhà thân thuộc của cô hiện ra rất rõ, nhưng tồn tại sâu trong ấy đều có mấy phần lạnh lẽo có mấy phần buồn bã chỉ có cô mới biết rõ nhất.

Ông Giang không về, bà Lê không về, cô càng không muốn về đây, trong nơi đây chẳng khác kí ức đau buồn của cô là mấy.
“Trời lạnh rồi, nhớ chú ý sức khỏe một chút”
Cô bĩu môi: “Biết rồi, tôi không phải trẻ con”
Trịnh Nam nhìn cô cứ đứng ở vành đá, cô khoảng chừng mét sáu, vách đá cao chỉ chừng một mét, một mét mốt, Trịnh Nam liền có ý định bế cô lên trên vách để cô ngắm cảnh rõ hơn.

Trịnh một tay quay người cô đối diện với anh, sau đấy dùng hai tay nhấc bổng cô lên, khiến cả quá trình Giang Nhu đều trơ mắt bất ngờ nhưng sợ ngã cũng không dám nhúc nhích.
“Trịnh Nam…”
“Đừng…cao quá”
Anh cười cười nhìn cô.
“Cho tôi xuống đi…”
“Trịnh Nam”
Anh có hơi xoa lưng cô: “ Không sợ, tôi đỡ cậu”
“Nhìn xem, có phải là đẹp lắm không”
Cô sau một lúc mới bình tĩnh nhìn xung quanh, không gian cực kì dễ chịu, cô thì mãi ngắm cảnh, nhưng người kia thì lại nhìn chằm chằm vào cô.

Tiếng chuông điện thoại làm cả hai bừng tĩnh, Trịnh Nam nhìn cô sau đấy lại nhìn điện thoại.
“Cậu ngồi cho chắc, tôi nghe điện thoại trước đã”
Cô ừm một tiếng.


Trịnh Nam bắt máy, nghe được giọng nữ bên kia.
“Trịnh Nam, anh ở đâu rồi” Lưu Ly dịu dàng nói.
“Trên dốc”
Lưu Ly cười: “Em đến tìm anh ngay”
Anh không quan tâm nhưng Lưu Ly thì lại rất nhanh liền có mặt, cô ta bám lấy tay Trịnh Nam dịu dàng làm nhũng.
“Nào~Nhớ anh quá đi”
Anh định gỡ tay Lưu Ly ra thì cô ta càng ôm chặt hơn.
Trần Tịnh cùng lúc lại đi lên, anh ta ngó nghiêng ngó dọc vừa nhìn thấy Giang Nhu liền đi qua hai người Lưu Ly nhanh đến chỗ cô.
“Trần Tịnh, đến rồi à” Cô ngồi trên vách đá nhìn anh ta.
“Ừm, đỡ em xuống nhé” Trần Tịnh đưa hai đến đón cô.
“Có được không?” Cô sợ hãi nhìn anh ta.
“…”
Trịnh Nam nét mặt điềm tĩnh nhìn cô thật lâu, đến khi Trần Tịnh bế cô xuống đất, khó lắm mới nhìn anh, anh rất khó chịu, khuôn mặt tối tăm vô cùng.

Lưu Ly lay tay anh.
“Anh à~Mau mau, em đói rồi”
Cô đi ngang nhìn họ, gật đầu nhẹ với Lưu Ly: “Tôi đi trước, tạm biệt”
Anh không đáp.
Cô cùng Trần Tịnh vui vui vẻ vẻ đi xuống.
“Anh đến đây công tác nữa à?”
Trần Tịnh cười nhẹ: “Tôi đến tìm em”
“Tìm tôi?”
“Cấp trên nói rằng em vì muốn tôi thăng chức mới rời khỏi công ty…”

“…”
Cô đương nhiên có hơi ngại: “Một phần thôi”
“Giang Nhu”
“Em có muốn cùng tôi yêu đương không?”
“…”
Yêu….yêu cái cái gì?! Cô trừng mắt khó hiểu.
“Chúng ta quen biết lâu như vậy…” Anh ta nắm lấy tay cô.
Giang Nhu lấy lại bình tĩnh ho nhẹ, ý chỉ anh buông tay ra.

Trần Tịnh rất có chừng mực, anh liền buông tay nhẹ nhàng, ánh mắt mười phần mong đợi.

Bạn có biế???? ????????ang ????????????yện ++ T ???? ù m T ???? ???? y ệ n.Ⅴn ++
“Em…em không nghĩ đến phương diện đó” Cô cuối đầu.
“…Hửm” Anh ta nhìn cô rất lâu.
“Anh hiểu rồi”
Giang Nhu định cuối đầu như lời cảm ơn đối với anh ta nhưng Trần Tịnh rất nhanh tay, anh không muốn cô phải cảm thấy khó chịu, đơn giản nếu không yêu đương còn có thể làm bạn, anh và cô quen biết nhau tuy không quá lâu như cũng đủ hiểu cảm xúc của nhau
“Anh về khách sạn trước, tối sẽ tìm em đi ăn”
…..
P/s: Đọc đến đây thì cho tôi gửi lời cảm ơn nhé, cảm ơn vì đã xem truyện của tôi!!!.