Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ

Chương 8




Kết quả kỳ thi cuối cùng cũng có, thành tích lớp tôi xếp hạng nhất, khi tôi cầm trong tay bài thi của chính mình, 2 con cậu đã suýt lòi ra, không phải chứ, chẳng lẽ tôi là loại người tinh thần kém thì mới lên đồng để phát huy sự thông minh sao?

Lý Tam Hỷ thành tích cũng không phải không đến nỗi tốt, điểm ngữ văn không thấp, toán học thì thấp đến đáng thương, thầy toán học còn nói, Lý Tam Hỷ đầu như cái trục xe thế, đần độn đến nỗi làm cho nàng muốn rơi nước mắt. Thế nhưng hắn một chút liếc mắt cũng không thèm mà ngay bài thi phát xuống liền cứ thế vò một đống quăng vào ngăn bàn, lần thứ 2 lôi ra là để xỉ mũi.

Lý Tam Hỷ đối với tôi coi như kiên trì được hai ngày, ngày thứ ba sau khi tôin học Lý Tam Hỷ liền gọi tôi lại , thân thể to lớn chặn ở cửa.”Tiểu đệ, đại ca có thể hỏi một mình cậu mấy vấn đề được không?”

Lý Tam Hỷ vừa nói vừa đầu trộm đuôi cướp nhìn chằm chằm tôi, tôi không biết ánh mắt của hắn sao lại biến thành như vậy, khiến tôi toàn thân tóc gáy đều dựng thẳng lên.

“Cậu nói đi!” Tôi gật đầu một cái.

Bỗng nhiên tôi nghe thấy nghe thấy âm thanh, giống như một cơn địa chất, lại như là động đất ở Nhật Bản, Lý Tam Hỷ lại dậm chân xuống đất, bàn bên cạnh cứ thế mà run rẩy theo. Rất nhiều bạn học lại tò mò hứng phấn mà hướng bên này xem, Lý Tam Hỷ trong mắt bọn họ bây giờ như bảo bối.

“Cậu cùng từ gái có chồng đó quan hệ như thế nào? Cậu có biết hay không tôi rất thương tâm? Tôi cứ suốt ngày móc tim móc phổi như thế, còn làm không biết mệt, cậu cậu…” Lý Tam Hỷ thở dài một tiếng.

“Cậu ** nói ai là gái già có chồng đây?” Từ Nhiễm Nhiễm như cơn gió vọt vào, tôi rất cảm ơn nàng giúp tôi đánh gãy mấy câu nói năng lộn xộn của hắn.

“Hắn là bạn trai tôi, hai chúng tôi cùng nhau thiên kinh địa nghĩa( hiển nhiên, bất di bất dịch), mẹ nó cậu nói cái rắm a? nếu cậu là cha hắn tôi còn nghĩ cũng phải suy nghĩ một chút đấy!”

Lý Tam Hỷ trên mặt gân xanh nổi lên, hé miệng, hàm răng nhứ ken két dính vào nhau, chốc lát sau, hắn như nghĩ đến cái gì mà mặt lại thoải mái ung dung hẳn lên.

“Nếu như tôi là cha hắn, tôi sẽ không cần cân nhắc. Bởi vì, tôi không cho phép con trai tôi yêu sớm. Vì lẽ đó, tôi so với cậu sẽ được lợi nhiều hơn, tôi là nam, tôi có thể vĩnh viễn tiếp cận hắn, ở bên cạnh hắn. Hơn nữa, tôi không tin cậu là bạn gái của hắn, mối tình đầu của hắn chính là tôi, tôi không nghĩ mối tình đầu sẽ dễ dàng quên đi như vậy, không phải mối tình đầu sẽ luôn ghi lòng tạc dạ, tôi sẽ để lại ấn tượng trong lòng hắn cả đời. Hắn với cậu không phải mối quan hệ trai gái.”

Từ Nhiễm Nhiễm vừa muốn nói chuyện, Lý Tam Hỷ lại đánh gãy lời nói của hắn: “Khỏi nói! Nói rồi cũng không khác được, khà khà…” Sau đó Lý Tam Hỷ rất đắc ý ở nơi đó mà cười gian.

“Chúng tôi đi, Tử Hàm, cậu cùng một kẻ ngu si nhứ thế ở đây nói cái gì chứ?”

Từ Nhiễm Nhiễm nói xong rất phiền chán vừa giận dỗi mà đi ra ngoài, tôi quay đầu liếc nhìn hắn, Lý Tam Hỷ đang ở chỗ ấy vì suy nghĩ của chính mình mà đắc chí.

Sau đó mấy ngày, Từ Nhiễm Nhiễm vì báo thù, mỗi ngày đi học đều gửi cho tôi một tờ giấy, còn lớn tiếng mà nhờ người khác chuyển hộ đến phía trước, nhất định phải đưa đến tay Lý Tam Hỷ , Lý Tam Hỷ còn rất phối hợp mà nổi trận lôi đình, đợi được tờ giấy đến trong tay tôi, nếu không phải là một cục giấy vò nát thì là mảnh giấy đã xé tôin tành.

Rốt cục có một ngày, Lý Tam Hỷ không hề nuốt cơn giận vào bụng, hắn đứng đó, chỉ nhìn rồi bỏ lại một câu “Cậu bất nhân đừng trách tôi bất nghĩa” sau mới học thuộc lòng phong thư rồi vàu lại mang về nhà, hơn nữa chai tay còn thuận thế mà nắm quyền.

Ngày thứ 2, hắn đưa thư của tôi đến cho Thầy Ngưu, nói tôi truy hắn thế nào, đáp ứng thế nào, còn vô căn cứ nói tình cảm chúng tôi đã ngọt ngào như nào. Nói chung, có hay không có thì vì báo thù tất cả mòi chuyện hắn đều nói cho thầy biết.

Thầy Ngưu chỉ lẳng lặng ngồi ở nơi đó nhìn thư, sau đó mới hỏi Lý Tam Hỷ: “Đây là Ngải Tử Hàm viết? Hắn còn có thể viết ngôn ngữ cổ thế này sao?” vẻ mặt rất ư là thưởng thức.

Lý Tam Hỷ gật gù, Thầy Ngưu lại hỏi:

“cái này nghĩa là sao a? Cậu thay tôi phiên dịch xem, tôi nhìn nửa ngày cũng không hiểu được cái gì.”

Lý Tam Hỷ rất sảng khoái mà đứng nơi đó phiên dịch ‘’thư tình’’ . Thầy Ngưu nghe xong cũng hiểu rõ ràng, rất hưng phấn mà vỗ bờ vai hắn, còn nói nhất định sẽ báo thù cho hắn.

Lúc tôin học hắn tới tìm tôi, khen tôi tài hoa, khiến tôi với môn ngữ văn cũng phải mang dáng vẻ hăng hái, lần trước nếu không phải vì môn ấy điểm kém làm giảm hạng của tôi, khi nhắc đến khuôn mặt còn bừng bừng phấn chấn, hắn nói ngày đó 2 ông cháu tãn gẫu rất ăn ý, suýt nữa là mượn 2 cái bánh ngô thay rượu để cụng ly.

Lý Tam Hỷ thấy chính mình khóc lóc kể lể không có hiệu quả, vì vậy tiếp tục lại theo phương pháp hồi trước của tôi, chúng tôi cùng đi WC, hắn ngay ở giữa nhà vệ sinh nam nữ mà chờ, chúng tôi cùng đi tản bộ, hắn lại đứng ngay chỗ sân tập chờ, chúng tôi đi vài vòng, hắn cũng đi vài vòng, cũng không phải là đến quá gần, chỉ theo dấu chân của tôi mà đi, tôi bị đá vướng chân, hắn cũng bị đá vướng chân một hồi.

Tôi hiểu tình huống trước đây cũng chưa có chuyển biến, hắn vẫn như thế dây dưa với tôi, chỉ khác bây giớ có thêm một người đồng mệnh tương liên mà thôi.

Vì thế, niềm tin của tôi càng kiên định, tôi giờ đã rõ ràng Lý Tam Hỷ cũng không yếu ớt đơn thuần như tôi nghĩ. Hắn cũng sẽ trả thù, sẽ bất chấp, sẽ vu oan giá họa. Thế nên, tôi càng không phải áy náy, tôi nghĩ chuyện này cũng phải giải quyết thật rõ ràng. Còn làm như thế nào, trước cũng phải thăm dò tìm kiếm cách làm thích hợp.

Tôi cùng Từ Nhiễm Nhiễm cùng thương lượng, chia kế hoạch thành từng bước nhỏ để tiến hành, thứ nhất, phải để cho hắn rõ ràng tôi có bạn gái, phải cho hắn tiếp thu, chỉ có như vậy kế hoạch sau mới thuận lợi được.

Ban đêm nằm trong chăn, tay tôi nắm thành quyền, cố gắng nghĩ về một hai lý do mà khuyến khích chính mình không được nản chí.