Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ

Chương 33




Sau đó đồng nghiệp đến thăm tôi mới biết ngày đó Lý Tam Hỉ đến công ty, nghe nói tôi bị bệnh thì như con trâu hoang mà xông ra ngoài. Nhìn đồng nghiệp vừa nói vừa cười nhạo hắn lòng tôi thấy khó chịu, thấy chán ghét bọn họ.

Tiểu Ảnh Tử chăm sóc tôi ba ngày thì xuất viện, cha mẹ thi thoảng đến thăm còn trốn trốn tránh tránh, có lúc thậm chí còn đừng ngoài nhìn lén không chịu vào. Lòng tôi dâng lên một cỗ buồn bực, cha mẹ cứ nghĩ tôi không cưới được vợ mà còn đi chào hàng ra ngoài, cũng không biết Tiểu Ảnh Tử kia cho hai người uống mê dược gì mà vừa thấy tôi lại hận không thể chắp thêm đôi cánh cho tôi bay đi.

“Ngải Tử Hàm, công ty của con cho nghỉ một tuần không phải sao? nhân cơ hội này hãy dẫn Tiểu Ảnh Tử ra ngoài chơi một chút, con bé mới đến Bắc Kinh mấy ngày, chưa đi được đâu, con đi cùng con bé nha.” Mẹ nắm tay tôi thân thiết nói.

“thật ư? Vừa hay con cũng muốn đi chạy nhảy một chút!!” Tiểu Ảnh Tử cũng rất phối hợp mà trở nên hưng phấn.

Tôi ngồi trên giường bệnh không nói gì, từ chối cũng quá vô duyên, người ta chỉ tìm mình chơi một chút, không có ý tứ gì. Nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng.

“anh nói chúng ta đi nơi nào?” tiểu ảnh từ dùng đôi mắt to đen nhìn tôi!!

“tôi thấy đi siêu thị rất vui, chúng ta đi thôi!!”

Mi mắt Tiểu Ảnh Tử cụp xuống: “siêu thị có gì vui chứ?”

“đi siêu thị trả hộp cơm nha.” Tôi cầm lấy hộp cơm của Lý Tam Hỉ lắc lắc.

“Há, trước tiên đi đó cũng được!” Tiểu Ảnh Tử nhỏ giọng nói.

Đi trước, còn đi sau nữa sao? không sẽ muốn đi với tôi cả buổi chiều!!

Đi trước còn, cái nào còn có chuyện về sau ? Cậu sẽ chờ tôi còn một buổi chiều đi!

Tới cửa siêu thị, tôi quay đầu nhìn Tiểu Ảnh Tử, dùng giọng điệu bình thản nhất có thể: “em có thể cầm lấy tay tôi không?”

Tiểu Ảnh Tử cúi đầu thẹn thùng, sau đó túm tay tôi mà kéo vào.

“ai, ai, đi sang bên này đi..” tôi ôm tiểu ảnh tư cố ý sang quầy Lý Tam Hỉ, lúc qua còn cố ý ho khan một tiếng sau đó quay về cô ấy nói: “em giúp anh nhìn xem vẻ mặt của thu ngân kia thế nào?”

“Ồ!” Tiểu Ảnh Tử có chút kỳ quái nhìn tôi nhưng vẫn quay đầu lại quan sát.

“Hắn… giống như luôn luôn thở dốc!” Tiểu Ảnh Tử nói một câu không trình độ như vậy.

“Không thở dốc còn có thể sống sao?” Tôi lớn tiếng kêu lên, nhìn thấy mọi người xung quanh quay lại nhìn mới thấy quá thất thố, tôi là người khiêm tốn mà.

“Không phải, hắn giống như đang cố nén giận, nhìn qua rất tức giận.” Tiểu Ảnh Tử xoay đầu nói, hừ hừ.. cậu tức nha!! Tức chết cậu!! tôi ngày hôm nay là muốn chọc cậu giận đấy!!

“Hắn cùng người khác đánh nhau .” Tiểu Ảnh Tử chọc chọc tôi, cái gì? Đánh nhau , tôi quay đầu lại, không phải! Hình như là vì chuyện gì đó mới tranh cãi. Tay tôi nắm thành quyền, ở xa lén lút nhìn sang.

Đứng bên cạnh là một bà lão đang chỉ vào hắn nói không ngừng, Lý Tam Hỉ cầm tờ giấy thu tức giận đến run người, xem có chút đáng thương, tôi theo bản năng mà nghĩ chắc bà lão kia bắt nạt hắn, người thành thật như vậy sao mà bắt nạt được người khác chứ.

Tiểu Ảnh Tử ở bên cạnh kích động, tò mò hỏi: “Hắn là ai? anh sao vừa nhìn thấy hắn lại trở nên khác thường như thế? Em mấy ngày không nhìn anh mà anh như có chuyện vui rồi!!”

Tôi căn bản không chú ý Tiểu Ảnh Tử nói cái gì, rướn cổ lên hướng về phía xa, người phụ nữ kia đi rồi, Lý Tam Hỉ lẳng lặng thu dọn đồ đạc, nhìn về bên này, tôi cuống quít cúi thấp đầu, cùng Tiểu Ảnh Tử tiếp tục đi về phía trước.

“anh không phải muốn trả hộp cơm sao? đi a!” Tiểu Ảnh Tử nhắc nhở tôi.

“Ồ nha… Không vội, chờ anh mua ít đồ rồi trả.” Vừa dứt lời, tôi liều mạng bỏ đồ vào xe đẩy.

“Tử Hàm, … , đó là băng vệ sinh, anh mua nó làm gì?” Tiểu Ảnh Tử nói chuyện dẫn theo tiếng cười.

“Ồ!” Tôi xấu hổ gật gù, đầu óc không hoạt động, cầm cái gì cũng không biết, nhưng ngay khi thả về tôi đột nhiên có ý tưởng mới.

“Giữ lại, không chắc ngày nào đó có thể sử dụng!” Tôi vui cười hớn hở tiếp tục đi về phía trước.

Mãi đến khi trong xe toàn đồ, tôi mới hướng về phía quầy thu tiền mà đi đến. Tôi cầm đồ tới coi cậu có nhìn tôi không?ha ha

Tôi đến quầy thu tiền của Lý Tam Hỉ, người sau thấy đống đồ trong xe đều tự động dời sang quầy khác. Lúc Lý Tam Hỉ ngẩng đầu, nhìn thấy tôi ôm Tiểu Ảnh Tử thì ánh mắt hơi ngưng lại, sau đó đều là ánh mắt tuyệt vọng. Trong lòng tôi thõa mãn a!!

Rốt cục đến phiên tôi , tôi đem từng cái từng cái ném tới quầy thu tiền, tôi biết hắn vẫn nhìn tôi, nhưng tôi một chút cũng không nhìn hắn, tôi khom lưng lấy tổng cộng 200 thứ, dạo cạo râu, núm vú cao su, móc treo tường, dụng cụ chống ngủ ngáy, cuối cùng tôi cũng mang băng vệ sinh bỏ vào quầy thu tiền.

Tôi thấy Lý Tam Hỉ sửng sốt rồi nhìn tôi, lại nhìn Tiểu Ảnh Tử một chút rồi cầm đồ bỏ vào trong túi.

“Tổng cộng là 2186 đồng 2. Có cần túi mua ni lông không?” Lý Tam Hỉ lẳng lặng mà hỏi.

“Cậu cảm thấy thế nào?” Tôi hỏi ngược lại.

“Tôi cảm thấy cần.”

“Vậy thì lấy đi!”

Lúc nói chuyện hai chúng tôi luôn nhìn nhau, cuối cùng Lý Tam Hỉ vẫn cúi đầu xuống. Tiểu Ảnh Tử bị tôi nắm đến đau tay, kêu lên thanh âm chân thực hợp ** bầu không khí. Tôi thấy tay nắm tiền của Lý Tam Hỉ rõ ràng run rẩy một hồi.

Cầm túi đồ, tôi làm như không quen biết mà thoải mái đi ra ngoài. Tiểu Ảnh Tử còn với theo tôi mà nói: “người kia còn nhìn anh đấy!!” tôi rốt cục buông tay cô ấy ra, nhấc theo túi đồ ra khỏi siêu thị, hít một hơi thật sâu, đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.