Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ

Chương 31




Người nếu như xui xẻo thì dù uống nước cũng bị mắc nghẹn, tôi đi một mình trên đường mà cảm thấy cực kỳ không cam lòng!! Dựa vào cái gì? Sáu năm trước không phải vì một ánh mắt của tôi mà tự sát sao? bây giờ liên tiếp nhìn tôi khổ sở, Ngải Tử Hàm, cậu đây là trả thù tôi sao?

“không biết nhìn đường à!!” lúc quay đầu thì thấy một chiếc Jetta đàng sau. Tài xế đen mặt mà trừng tôi, tôi hốt hoảng nhìn lại thì thấy bản thân đã đứng giữa đường quốc lộ,, tự thấy đuối lý nên cũng ngoan ngoãn mà đi vào lề đường.

Mọi người xung quanh đều mang dù tôi mới ý thức được trời đang mưa, áo sơ mi trên người đã ướt đẫm, nhìn thấy vài người đang tránh mưa ở mái hiên bên cạnh nhưng tôi dứt khoát đi qua, muốn bản thân được thoải mái để cơn mưa bao quanh, để nó gột sạch tâm hồn.

Thế nhưng không lâu sau tôi phát hiện tình hình không ổn lắm, hạt mưa bắt đầu có trọng lượng,

Bắc Kinh đã nhiều năm rồi không có mưa đá, nghĩ đến chuyện ngày mai sẽ trên mặt báo xuất hiện một tin người thanh niên thất tình chết vì đi dưới mưa thấy thật không đáng liền vươn tay vẫy vẫy taxi. Tôi đứng trên đường mà nhìn xung quanh nhưng không thấy xe trống, phía trước có một sườn núi chắc nước đọng lên taxi vào đây cũng không nhiều.

Tôi bắt đầu tìm chỗ trú mưa, đưa mắt nhìn bốn phía thì thấy một mảnh vắng vẻ không người. tôi đã từng nghĩ rằng Bắc Kinh người người chen chúc nhau trên phố nhưng giờ khắc này có trở nên rất lớn, rất rộng rãi, xung quanh không còn ai.

Tôi bắt đầu chạy về phía trước, rốt cục phát hiện được một siêu thị, trước tiên vào trong này tránh mưa một chút đi! Tôi đột nhiên chạy tới sau đó vất vả mở mắt ra lại thấy siêu thị đã đóng cửa . Đúng vậy, mấy giờ rồi chứ. Đầu trở nên ong ong vang lên, trước mắt bắt đầu mơ hồ,nhưng đây không phải phim tình cảm Hàn Quốc, hôn mê ở đây cũng không có ai sẽ cứu tôi.

Lại chạy, đạp trên mặt đường bóng loáng trơn bóng, chân đột nhiên trượt đi, cả người ngã thẳng tắp xuống đưới, đầu đập vào mặt đường. Trong giây đó, tôi hi vọng có thể ngất đi, đến khi tỉnh lại quần áo sạch sẽ rồi nằm trên cái dường mềm mại, cho dù là bệnh viện cũng tốt, nhưng ngoại trừ bị đau ra thì chuyện gì cũng chẳng xảy ra. Tôi bò dậy đi về phía trước, trên còn đường rộng thênh thang cũng chỉ có mỗi mình tôi cô đơn lạnh lẽo, không có chỗ trú chân.

Điện thoại di động vang lên, là mẹ, quá tốt rồi “mẹ!!” tôi cứ thế mà gầm lên nhưng mãi chẳng thấy hồi âm, vừa nhìn lại điện thoại thì thấy đã tắt nguồn. Tôi cố bật nguồn nhưng không được.

Hết cách, tôi đem điện thoại di động lại cất vào túi áo tiếp tục chạy về phía trước. Rốt cục phát hiện một trạm điện thoại công cộng rồi vội vàng chạy tới, vào lúc ấy tôi có cảm giác kích động muốn rơi lệ. Trốn trong một không gian nhỏ hẹp, từng tiếng thùng thùng trên nắp vang lên khiến tóc gáy tôi dựng thẳng đứng.

Mới chưa được một phút thì tôi nhìn thấy một ông lão luộm thuộm đi tới, phỏng chừng cũng muốn tránh mưa, nhưng người ta tuổi đã cao, nhỡ có mệnh hệ gì cũng là chuyện lớn, vừa định đi qua dìu thì thấy ông dương mắt trừng tôi nửa ngày như mưa đá này là do nói ông trời ném xuống vậy, lại nhìn cái trạm điện thoại cũng không thể chứa hai người. tôi cũng chỉ biết điều mà đi ra chạy về phía trước.

Hình như mưa đá đã ngừng? Hay là tôi đã mất cảm giác? Ngải Tử Hàm, mày đúng là gặp báo ứng, báo ứng sáu năm qua, báo ứng những việc mày làm!! Thật đáng đời!!

“đây là ở đâu?” chạy sai hướng rồi sao? mưa như trút nước khiến tôi không thể nhìn rõ đường, chạy lại năm lấy cột mốc, mới đúng thật sự sai đường, ba phần tư con đường chịu đựng trận mưa thật sự uổng công. Nhìn lại tình cảnh bây giờ như muốn sụp đổ!!

Mưa càng lúc càng lớn, nước đọng trên đất đã trở thành dòng sông, tôi cứ tuyệt vọng mà đi trên đường, tại sao không ngất? tại sao còn không ngất?đúng lúc này thì tôi thấy một quán ăn Mcdonald bên đường tựa như một thiên sứ chiếu sáng vào đôi mắt mình, như được cứu vớt, tôi từ từ băng qua đường. Tựa như một người đàn ông không có linh hồn mà bước tới, con đường trống trải lúc nãy đột nhiên nhiều xe lên. Tôi phải chầm chạm cất bước, đi đến giữa thì phát hiện một chiếc xe đang hướng phía này lái tới nhưng tôi không thể quay lại vì đàng sau cũng có xe, cũng chỉ trơ mắt nhìn chiếc xe vút qua rồi nhấc thêm tầng bùn đất. rồi cứ như vậy mà tiếp nhận nó.

Đẩy cái cửa nặng nề sau đó nhận lấy bao ánh mắt khác thường, đặc biệt là nhân viên vệ sinh. tôi cuối cùng có thể thở một hơi rồi quay sang cửa sổ. Nhìn thấy ánh mặt trời sau cơn mưa gió, nhìn màu trắng sáng ngoài kia như đang trừng tôi, tôi biết trận mưa này vì tôi mà trút xuống.

Như người vô thức mà đi ra khỏi quán Mcdonald, đến vẫy chiếc taxi rồi về nhà, ấn ấn chuông cửa rồi nghe được tiếng ai đó bên trong vọng ra: “làm gì mà giờ mới về, này mặt thế nào lại..?” sau đó tôi không nghe được gì nữa, chỉ biết đầu đập vào cánh cửa. ngất thật đúng lúc!!