Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ

Chương 30




Tôi xoay người đi vào trong, trong lòng đắc ý. Sắp tới văn phòng của quản lý thì nghe thấy âm thanh của Ngô Ngọc. Có nên vào không đây? Phá hoại chuyện của người ta là không tốt.

“Trình Hàn Lang, hắn không phải em trai anh, anh không cần sống trong ảo tưởng như thế.”

“tôi không hiểu cô đang nói gì. Ngô Ngọc, chúng ta đã kết thúc rồi, không phải sao?”

“cùng bởi vì anh ** em trai?”

“Nếu như cô ở đây chỉ vì nhấn mạnh hắn **, như vậy xin mời cô đi đi!”

Này là chuyện gì? Tôi ngơ ngác đứng ngoài hành lang, giờ còn muốn đi ăn cơm đây, chẳng lẽ cứ ở nơi này mà dây dưa. Vừa sốt ruột vừa chầm chậm đi tới, cửa không đóng, tôi giơ tay lên định gõ thì Ngô Ngọc thì bên trong lao ra, mặt tràn ngập phẫn nộ. Tôi chưa từng thấy cô ấy hung ác như vậy, con mắt hồng hồng. Người này cũng thật là, làm gì như đứa bé mà khóc lóc vậy chứ.

Tôi đẩy cửa đi vào, thấy hắn dùng tay nâng trán, sắc mặt có vẻ không tốt lắm.

“quản lý, tôi hôm nay phải làm việc sao?” tôi cẩn thận từng li từng tí mà hỏi, không nghe thấy câu trả lời, tôi cứ như khúc gỗ đứng đấy, đi cũng không được mà ngồi cũng không xong.

“quản lý?”

“cậu đi đi, không sao rồi.” giọng nói trầm thấp phát ra từ cổ họng truyền tới, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên. Nghe được câu này, tôi vui sướng mà đi ra công ty, vừa thấy Lý Tam Hỉ đang chỉnh lý mái tóc của mình.

“Hôm nay là tôi không đúng, tôi mời cậu, lần trước tiền cơm cũng là cậu tr, hơn nữa tôi còn có chuyện muốn nói.” Tôi thấy Lý Tam Hỉ mặt hơi hồng, không lé đã đoán được gì sao?

“Cậu là sợ tôi không đủ tiền cho cậu ăn sao?” hỏi xong Lý Tam Hỉ mặt càng đỏ hơn, vừa hay trả lời cho suy đoán vừa nãy của tôi. Ra là thế!!

“Cậu còn chần chờ gì nữa? có tiện nghi sao không chiếm a? vậy chúng ta đi ăn mì!! Được không?”

Lý Tam Hỉ gật đầu một cái, chúng tôi cùng ngồi trên chiếc xe, cả hai đều không nói gì. Tôi nghiêng đầu thì thấy hắn đang vuốt vuốt tóc của mình, liền đem bàn tay qua ấn xuống vết bỏng ở trên khuôn mặt hắn, tôi cảm thấy có chút hổ thẹn.

“Đau không?”

“đau cái gì?”

Quên đi, cái tên da dày thịt béo này căn bản sẽ chắc cảm giác được sự ôn nhu của tôi. Nhìn gò má của hắn, trong lòng tôi cũng không biết nên nói thế nào. Tôi muốn đem cảm giác mười năm qua nói cho hắn, hào giải với nhau rồi thiết lập quan hệ. Hai người đàn ông như thế nào mới gọi là yêu nhau đây? Hiện giờ đồng tính cũng chỉ là tình dục. Hai chữ yêu đương này thật giống như có chút buồn cười.

“Xuống xe , đến .” Tôi vội vàng tỉnh lại từ mớ suy nghĩ bên trong, theo Lý Tam Hỉ vào trong quán mì.

“Kỳ thực, Lý Tam Hỉ khả năng cậu không biết.” Tôi lấy dũng khí để bắt đầu câu chuyện.”Qua nhiều năm như vậy tôi vẫn…” Điện thoại vang lên, là mẹ tôi.

“uy. Mẹ có chuyện gì sao?”

“mau về nhà dùng cơm, gì Trương đến còn mang mấy tấm ảnh về, con mau mau về đây đi, mấy đứa nhỏ bây giờ lớn lắm, còn rất xinh đẹp!! khi còn bé hai người các con không phải chơi với nhau rất tốt sao!!”

“ai nha, mẹ, thật thương tâm, hôm nay con tăng ca, bây giờ còn rất vội, văn kiện còn rất nhiều đây!! Mẹ, con giờ còn không có thời gian nói chuyện đây!! Con cúp máy!!”

“con mẹ nó!! Sao cậu lại nói dối chứ?”

“không biết bà ấy lại có ý đồ xấu gì đây!!”

“ai có ý đồ xấu? Tử Hàm, con trở lại đây cho mẹ!! Âm thanh rõ ràng của mẹ tôi từ trong điện thoại truyền tới. tối cúi đầu nhìn, thì ra điện thoại mở loa ngoài, chưa ngắt kết nối. tôi vẫn có thói quen chưa bao giờ cúp điện thoại trước, nghe xong chỉ bỏ vào trong túi chờ người khác cúp. May lúc ấy còn có tiếng rống vọng đến, không tí nữa về nhà còn chẳng phải bị làm thịt sao?

“mẹ, con biết rồi, hôm nay con về trễ một chút, thật có chút bận.” Nói xong vội vàng ngắt máy, bằng không chờ đến lúc mì đưa ra mẹ cũng chưa nói xong.

“mẹ đối với cậu thật tốt, đừng tùy hứng như thế, tôi còn muốn có người quan tâm như thế đây.. mà thôi, lúc nãy định nói gì, nói tiếp đi.”

“Kỳ thực nhiều năm qua…” đừng nhìn chằm chằm vậy chứ, tôi cũng căng thẳng a!!

Không muốn như vậy thật lòng nhìn chằm chằm tôi nói, tôi căng thẳng a!

“mì của anh đây.” Mẹ nó!! Lại bị cắt đứt.

“Cảm ơn!” Tôi tiếp nhận mì sợi, Lý Tam Hỉ cúi đầu bắt đầu ăn như hùm như sói, quá tốt, chính là cảm giác này, dù nói cái gì cũng dễ dàng hơn. Tốt nhất hắn cái gì đều không nghe thấy, vậy cũng không được, vậy tôi còn nói cái quỷ gì a?

“Kỳ thực nhiều năm qua…” Lý Tam Hỉ ngẩng đầu lên chăm chú nhìn tôi, tôi lại cúi đầu xuống vừa thấy bát hắn đã trống trơn:”cậu có ăn thêm bát nữa không, không thì ăn của tôi..?”

“Không cần, ăn bao nhiêu cũng không đủ no, đừng lãng phí tiền! Tôi phải thật lòng nghe cậu nói chuyện. Như vậy mới tôn trọng cậu.”

Trời ạ! Vì sao hắn lại không học cách hiểu trái tim tôi dây? Quên đi, một người già đời như hắn nói ít câu thì sợ cái gì, liền ngẩng đầu lên, hiên ngang và nhìn về hắn.

“kỳ thực những năm gần đây tôi cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, quen biết nhiều bạn bè, nhưng lưu lại trong lòng tôi cũng chỉ có một mình cậu, tất cả của cậu, từng hành động dù là nhỏ nhất của cậu, đã sáu năm qua nhưng dường như cái gì cũng chưa biết mất. cậu có hiểu được không? Cậu có thể cho tôi cơ hội không? Cậu có đồng ý không? Tôi lấy tốc độ siêu nhanh mà tự thuật xong, may mắn hắn toát ra vẻ mặt rất tình nguyện.

“đừng nói như vậy, không có chuyện gì, chuyện đã qua hai chúng ta còn sữa chữa gì chứ? Chỉ cần cậu hạnh phúc được rồi.”

Tôi như khinh khí cầu đang tức giận mà bẹp xuống ghế. Khác nhau a!! trước đây mọi chuyện tốt không phải đều hướng về mình sao? bây giờ lại mặt dày mà tự nhiên thích hắn cơ chứ? Chẳng lẽ bây giờ còn phải nói thẳng? Hai người đàn ông thì thổ lộ cái quỷ gì chứ?

Điện thoại vang lên, tôi cúi đầu nhìn lại mà mẹ, không biết muốn làm gì nữa: “uy, mẹ, con một chút sẽ về!!”

“mẹ muốn hỏi hỏi con, ai là bà già? Mẹ mới bao nhiêu tuổi a? Cuối tuần trước nói mẹ càng ngày càng trẻ không phải con? A?

“Được rồi, mẹ, con là bà già, được chưa? con van cầu ngài, con đang có chuyện gấp.” Tôi vừa cúp điện thoại. Sau đó trực tiếp tắt nguồn, nhìn mặt tôi tụm lại thành đoàn, khuôn mặt Lý Tam Hỉ tràn đầy lo lắng.

“Cậu nhanh ăn đi, mì sợi gần nguội rồi.” Tôi nghe xong lời này mới cúi đầu chậm rãi ăn, một chút khẩu vị cũng không có. Cùng người ta nói lời thật lòng thì không hiểu lại còn một lão bà quấy rối.

“Tử Hàm, tôi không xứng với cậu, cậu nên tìm một phụ nữ tốt, nếu muốn tìm đàn ông thì cũng không phải là tôi, tôi không có gì, không có tiền, không có nhà, không có gì cho cậu. cậu ưu tú như vậy tìm ai nỏ được!! Tôi thật không xứng!! Cũng có thể chỉ là cậu nhất thời kích động!!”

Thì ra hắn cái gì cũng hiểu, hắn không chấp nhận tôi, hắn không muốn.

“cậu xưa nay chưa từng thích tôi? Sáu năm trước là cậu không có bạn bè, vì thế cậu mới hiểu lầm như thế, hiện giờ đã hiểu cả rồi đúng không?”

“không phải, tôi.. cậu cũng Tiểu Dịch như em trai tôi, tôi sẽ tốt với cậu, nhưng đừng đem tình yêu đưa vào tôi, tôi không chịu đựng nổi!!”

“Được, tôi hiểu được, mẹ đang chờ tôi, cũng có người phụ nữ đang chờ tôi ở nhà. Tạm biệt!!” tôi đứng lên không nói hai lời liền đi. không cùng nói hai lời, hắn cũng không đuổi tới.