Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ

Chương 25




Tôi từ giường mà bò xuống, mặc quần áo tử tế mới nghĩ đến một chuyện, sau đó gần như như cơn gió mà chạy ra cửa, mẹ ở phía sau còn nói với: “Tử Hàm, ăn bữa trưa rồi đi.”

còn ăn uống cái gì, đi làm trễ rồi! ! đến nơi mới phát hiện cũng không phải đi trễ mà ngày nghỉ nên công nhân viên chức đều nghỉ làm rồi. một mình đứng dưới công ty hung hăng cảm thán thời gian đại học quá mức rảnh rỗi sẽ ảnh hưởng lớn tác phong của con người. lúc nãy từ trên dường đi xuống tôi đã nghĩ lần này quản lý còn không phải sẽ lột da tôi? Trong đầu tôi thoáng hiện lên hình ảnh quản lý cầm roi da, xích tôi ở trên dường, sau đó ngâm trong nước dầu, ớt, muối ăn một bên quất một bên nói: “Ngải Tử Hàm, cậu là tên côn đồ biếng nhác..”

“Ngải Tử Hàm! !” một cái tay đặt trên vai tôi, cả người tôi bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo, vì sao lúc nãy còn ở đây cảm thán, vì sao nhìn thấy công ty đóng cửa vẫn không biết đường mà chạy! !

“quản lý, anh cũng ở công ty à? Đến giờ ăn cơm rồi, anh không nghỉ trưa sao? Ha ha..” tôi mỉm cười lấy lòng quay đầu, nhìn quân địch đang ở trước mắt.

“Cậu còn biết đến giờ nghỉ trưa sao, không đơn giản a! Ăn cơm trưa không? Tôi mời cậu.”

Cái gì? Đừng nha. Đây chẳng khác nào nhạo báng? Không để ý tôi giãy dụa, quản lý kéo tôi đến khách sạn lớn, bên trong phi thường hoa mỹ. Tôi hoài nghi có phải có người bỏ thuốc mê cho quản lý nơi này hay không, nhìn toàn món toàn rau mà bỏ cả đống tiền, hắn lại mời một nhân viên, à không, một người làm việc vặt, tôi con mẹ nó như một con khỉ mà ngồi xuống mà vẫn muốn chạy loạn lên.

“Cậu đi sang Mạnh Mộng phụ tá đi, đừng di dọn giấy vụn nữa, không cậu quay đầu lại nói chúng tôi không trọng dụng nhân tài.”

“Mạnh Mộng?”

“Chính là người sang tác soạn thảo đấy, cậu đi phụ giúp cô ấy, tiến hành một ít quảng cáo, cũng có thể tham gia một ít cuộc họp nhỏ.”

“Tôi áp lực rất lớn, là mỹ nữ sao?”

“tôi không thấy cậu là một người thích theo đuổi mỹ nữ, Ngải Tử Hàm, kỳ thực cậu là người rất có tiềm lực, tư tưởng, linh hoạt, tư duy của cậu đều thích hợp để sáng tạo. Chỉ là thái độ, nếp sống của cậu phải cải tạo thêm.” Nói nửa ngày vẫn quay về cái này, cũng sẽ chỉ là chỉ trích..

“Cậu chỉ gọi tôi quản lý, cậu có biết tên của tôi không?” Tôi không nghĩ tới quản lý bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi tôi một vấn đề như vậy.

“Không biết.” Tôi chưa từng nghĩ tới có ngày có người hỏi tên hắn, vì thế tôi chẳng cần phải biết.

“Tôi tên Trình Hàn Lang, sau đó cứ gọi thẳng tên tôi,cậu không cần phải một bộ có lỗi với tôi.” Người này thật tự phụ, tôi vì cái gì phải nhớ tên của hắn.

“Tôi nhớ tôi đã nói tôi thích tính cách của cậu, những người mới vào công ty đừng nói là tên tôi, ngay cả quần lót tôi mặc màu gì cũng đều biết. chỉ là đến thời điểm làm việc, thi thoảng sẽ kiếm việc làm vui. Từ khi thấy cậu, tôi biết cậu không giống những người khác, những điểm adua nịnh hót của xã hội cậu không học được, từ khi cậu đi làm tới nay, cậu thậm chí đến chủ động liên lạc với tôi để xây dựng cảm tình cũng không có.”

Tôi không biết người nọ là đang khen tôi hay là mắng tôi, món ăn đưa lên tôi cũng không ăn được bao nhiêu, nhìn thấy người nghiêm túc như vậy mà đối diện với tôi thì tôi ít nhiều có chút không quen. Tôi còn nghĩ quản lý sẽ chủ động mà gắp thức ăn cho tôi.

“Ngải Tử Hàm, cậu thật sự rất giống một người, từ lúc tôi thấy cậu lần đầu tiên vẫn cảm thấy cậu rất giống hắn.”

“Ai?” Tôi cẩn thận từng li từng tí một hỏi, bởi vì tôi thấy trên mặt quản lý có một vẻ mặt ủ dột.

“em trai tôi!” Chủ nhiệm quay về tôi nở nụ cười, đây là nhiều ngày như vậy tôi mới nhìn thấy hắn cười lần đầu tiên, kỳ thực hắn cười rộ lên cũng rất đẹp. Vốn là một người nhìn rất tốt, cần gì phải làm bộ mặt như cương thi vậy.

Ngày đó tôi cơm nước xong rồi cùng chủ nhiệm đi làm , hắn đem tôi mang tới bàn làm việc Mạnh Mộng.

“Đây là Ngải Tử Hàm, mới tới, quan tâm tới nó đi.” Mạnh Mộng ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi đánh giá một phen, xinh xắn. Vóc dáng rất khá, nhưng chỉ tiếc trang điểm quá đậm đà.

“Đó là đương nhiên, quản lý đề cử sao có thể kém được?” Mạnh Mộng vừa nói vừa hướng về quản lý cười, căn bản cũng chưa nhìn tôi một chút. Tôi rốt cục cũng tiêu hóa được ý của quản lý đã nói “có mấy người adua nịnh hót.”

“Cậu sai rồi, hắn rất kém cỏi.” Chủ nhiệm mặt không hề cảm xúc quay về Mạnh Mộng nói.

“Hàn Lang, cậu thật là hài hước, ha ha…” cô ấy cười đến run rẩy, có cái gì buồn cười sao? Tôi ngày hôm nay mới biết cái gì gọi là mị tục. Cái gì đùa giỡn! Không dưng nói tôi kém sao? Chủ nhiệm vừa ra đến cửa liền quăng ánh mắt khích lệ cho tôi, sau đó tôi nghe thấy Mạnh Mộng phía sau kinh hỉ tiếng hít vào.

(mị tục: đẹp nhưng tầm thường)