Ngày 3 tháng 7
Khi tiếng chuông điện thoại vang lên vào buổi sáng hôm sau, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu tôi là, những cú điện thoại vào sáng sớm như thế này chỉ có thể là tin dữ. Và tôi đã đoán đúng. Tôi vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn khi nghe thấy giọng của cậu ấy ở đầu dây bên kia.
Trong một thoáng, tôi cứ ngỡ đó là anh Conrad và trái tim tôi như muốn ngùng đập. Anh Conrad đã gọi lại cho tôi - riêng điều đó thôi cũng đủ khiến tôi không thở nổi rồi. Nhưng cuối cùng hoá ra không phải là anh Conrad. Mà là Jeremiah. Dù gì họ cũng là anh em nên giọng của họ nghe na ná như nhau cũng là điều dễ hiểu.
Na ná như nhau chứ không phải giống hệt. Jeremiah nói, "Belly, là mình, Jeremiah đây. Anh Conrad đi mất rồi." "Cậu nói đi mất rồi là sao?" Chỉ một câu đó thôi cũng khiến tôi tỉnh ngủ hoàn toàn, tim tôi như thắt lại. Đi mất rồi có rất nhiều cách hiểu, có thể chỉ là sự tạm thời nhưng cũng có thể là mãi mãi.
"Mấy ngày trước anh ấy nói là tới trường học Hè và giờ vẫn chưa thấy về. Cậu có biết anh ấy đi đâu không?" "Không." Tôi nói. Từ sau đám tang của cô Susannah anh Conrad và tôi chưa hề nói với nhau một lời nào. "Anh ấy bỏ hai môn thi rồi. Anh ấy chưa bao giơ như vậy," giọng Jeremiah đầy tuyệt vọng, và có phần hoảng hốt.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy lo lắng đến như vậy. Xưa nay Jeremiah vốn là người rất đơn giản, luôn tươi cười và chẳng bao giờ nghiêm túc với bất cứ chuyện gì. Cậu ấy nói đúng, anh Conrad không phải là người như vậy, anh sẽ không bao giờ bỏ đi mà không nói với ai một tiếng.
Không phải Conrad mà tôi từng biết. Không phải Conrad mà tôi từng yêu từ năm 10 tuổi, không phải anh. Tôi ngồi dậy, đưa tay dụi mắt. "Bố cậu biết không?" "Có. Bố mình đang tá hoả lên đây này. Bố không biết phải xử lý những tình huống kiểu này ra sao." Jeremiah nói. Đúng vậy, trước giờ mấy chuyện này là sở trường của cô Susannah, không phải chú Fisher.
"Giờ tính sao hả Jere?" Tôi cố nói bằng cái giọng bình tĩnh nhất có thể, giống như mẹ khi gặp phải những tình huống khẩn cấp. Trong khi thực sự, lòng tôi đang nóng như lửa đốt, tôi rất sợ, sợ cái ý nghĩ rằng anh đã bỏ đi mất. Tôi không lo chuyện anh sẽ gặp phải rắc rối hay khó khăn gì.
Cái tôi lo là anh bỏ đi thực sự và không bao giờ quay trở lại nữa. Đó là điều tôi sợ hơn tất thảy mọi thứ trên đời. "Mình cũng chẳng biết nữa," Jeremiah thở dài. "Mấy ngày nay anh ấy tắt máy. Cậu có thể giúp mình tìm anh ý không?" "Tất nhiên rồi. Mình sẽ đi tìm anh ấy." Tôi trả lời rất nhanh.
Và rồi tôi chợt nhận ra đây chính là cơ hội để tôi sửa sai với anh Conrad. Đây chính là cơ hội để tôi hàn gắn lại mối quan hệ đang rạn nứt của hai chúng tôi. Suốt hai tháng qua tôi như người mất hồn, không nghĩ được chuyện gì sáng suốt. Nhưng giờ tôi đã tỉnh hoàn toàn. Tôi đã xác định được mục tiêu cần thực hiện.
Ngày hôm đó tôi đã làm một việc tồi tệ, không thể tha thứ. Biết đâu chừng, nếu tôi giúp được anh một chút gì đó, tôi sẽ có thể sửa chữa lại những gì đã vỡ. Lo lắng trước ý nghĩ rằng anh Conrad bỏ đi là vậy, hạnh phúc vì tìm được cơ hội chuộc lỗi là vậy, nhưng chỉ riêng cái ý nghĩ sẽ lại ở gần bên anh một lần nữa đã khiến tôi kinh hãi tột độ.
Không một ai trên cõi đời này có thể ảnh hưởng tới tôi mạnh như Conrad Fisher. Sau khi nói chuyện với Jeremiah xong, tôi lập tức nhảy ra khỏi giường vớ vội một ít đồ rồi tống hết vào cái túi ngủ to đùng ở góc phòng. Phải mất bao lâu mới tìm thấy anh ấy đây? Anh ấy vẫn bình yên chứ? Nếu anh ấy có chuyện gì hẳn là tôi phải được thông báo rồi, đúng không? Tôi vừa lấy bàn chải, khăn mặt, lược, kính áp tròng vừa đặt ra hàng tá câu hỏi trong đầu.
Mẹ đang là quần áo trong bếp. Mắt mẹ vu vơ nhìn xa xăm, một cách vô định. "Mẹ ơi?" Tôi gọi. Giật mình, mẹ quay ra hỏi, "Ơi? Sao thế con?" Tôi đã lên kế hoạch trước những gì cần nói. "Taylor vừa chia tay với Davis, cậu ấy vừa gọi cho con khóc suốt. Chắc con phải sang ngủ với cậu ấy tối nay, và có khi cả tối mai nữa, còn tùy xem tâm trạng của cậu ấy thế nào." Tôi nín thở, hồi hộp chờ phản ứng của mẹ.
Mẹ tôi là người cực kỹ tính, hiếm ai có thể qua được mắt mẹ chuyện gì. Có người sẽ gọi đó là linh cảm của người mẹ, nhưng tôi thì thấy nó nhạy như thiết bị báo cháy trong nhà vậy. Chỉ có điều không có tiếng còi hay tiếng chuông báo mà thôi. Mặt mẹ không biểu lộ một chút cảm xúc nào.
"Ừ," mẹ gật đầu, sau đó tiếp tục với công việc là lượt của mình. "Cố gắng về nhà tối mai được thì tốt. Mẹ sẽ làm món cá bơn." Mẹ xịt xịt ít nước lên cái quần kaki. May quá, cuối cùng cũng thoát được khỏi tầm ra-đa của mẹ. Đáng ra tôi phải thở phào nhẹ nhõm mới phải, vậy mà tôi chẳng hề thấy thoải mái chút nào.
"Con sẽ cố," tôi nói. Trong một giây, tôi đã nghĩ tới chuyện kể cho mẹ nghe sự thật. Bởi vì tôi biết mẹ sẽ hiểu. Và mẹ sẽ muốn giúp. Mẹ yêu quý cả hai anh em bọn họ như chính con đẻ của mình vậy. Chính mẹ là người đưa anh Conrad tới phòng cấp cứu khi anh bị ngã gãy tay trong lúc chơi trượt ván, bởi vì cô Susannah quá hoảng sợ, không lái nổi xe.
Chỉ có mẹ tôi là luôn giữ được bình tĩnh và tỉnh táo trong mọi tình huống. Mẹ luôn biết phải làm gì. Hay ít nhất mẹ từng là người như vậy. Còn bây giờ? Tôi cũng không dám chắc. Từ sau khi bệnh của cô Susannah bắt đầu tái phát, mẹ tôi như ở trong chế độ bay tự động vậy, chỉ làm những gì cần phải làm.
Như một cái xác không hồn. Hôm vừa rồi tôi bắt gặp mẹ vừa lau hành lang vừa khóc, mắt mũi đỏ hoe. Tôi đã rất lo lắng, bởi mẹ không phải típ người dễ khóc. Nhìn mẹ như vậy, tôi không còn dám tin vào bất cứ điều gì nữa. Mẹ đặt bàn là xuống, với tay lấy cái ví trên bàn và rút ra một tờ 20 đôla đưa cho tôi.
"Mua tặng Taylor một hộp kem Ben & Jerry's hộ mẹ nhé." "Cám ơn mẹ," tôi nhận lấy tờ tiền và nhét vào trong ví. Thể nào tôi cũng cần dùng tới nó để đổ xăng. "Hai đứa chơi vui đi," mẹ nói. Và rồi mẹ lại lạc vào cái thế giới riêng của mẹ, tiếp tục là đi là lại cái quần kaki vừa là khi nãy.
Phải tới khi tôi ngồi trong xe và lái xe rời đi, tôi mới thực sự cảm thấy nhẹ nhõm được một chút. Không phải đối mặt với sự im lặng bao trùm khắp ngôi nhà, không phải chứng kiến khuôn mặt thẫn thờ buồn bã của mẹ. Không phải hôm nay. Một mặt tôi không hề muốn bỏ mẹ lại một mình như thế, mặt khác tôi lại không muốn ở bên cạnh mẹ, bởi mẹ khiến tôi nhớ về cái điều mà tôi muốn quên đi nhất.Cô Susannah đã ra đi và không bao giờ trở lại, cũng như tất cả chúng tôi mãi mãi không bao giờ có thể quay trở lại giống như ngày xưa.