Tôi đi vào trong phòng tắm, rửa mấy vết đường dính tèm lem trên mặt. Không có khăn tắm treo sẵn trên mắc như mọi khi, tôi đành lọ mọ mở tủ đựng đồ tắm tìm. Trên nóc cái giá để khăn tắm là chiếc mũ rộng vành của cô Susannah - vật bất ly thân của cô mỗi khi ra biển dạo chơi.
Cô lúc nào cũng rất ý thức giữ gìn cho làn da của mình. Nếu tôi có thể không nghĩ về cô Susannah thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Bởi vì nó sẽ giống như cô chỉ đang đi nghỉ ở đâu đó, chứ không phải ra đi mãi mãi. Và đó chính là điều tôi vẫn đang cố làm kể từ ngày cô mất - không nghĩ về cô.
Ở nhà thì được, chứ ở đây, tại căn nhà mùa Hè này, thật không dễ dàng gì khi mà đâu đâu tôi cũng nhìn thấy hình bóng của cô. Tôi cầm chiếc mũ lên, nắm chặt nó trong tay một giây, sau đó đặt trở lại lên trên giá. Tôi đóng cửa lại, lồng ngực tôi như bị ai đó bóp nghẹt không sao thở nổi.
Việc này quả thực là quá khó khăn đối với tôi! Khi phải ở đây, trong căn nhà này và nhớ về cô. Tôi chạy thật nhanh lên trên gác, tháo phăn sợi dây chuyền của anh Conrad ra và thay sang bộ bikini của Taylor. Tôi thậm chí chẳng cần biết mình trông lố bịch đến thế nào trong bộ đồ bơi đó.
Tôi chỉ muốn được trầm mình xuống nước. Tôi chỉ muốn được ở một nơi không phải suy nghĩ về bất cứ chuyện gì, nơi mà mọi thứ đều không hiệu hữu. Tôi sẽ bơi, sẽ thả mình nổi lềnh bềnh trên mặt nước, hít vào và thở ra, chỉ có vậy thôi. Cái khăn tắm Ralph Lauren hình con gấu Teddy của tôi vẫn đang được gấp gọn trong tủ đựng đồ như mọi khi.
Tôi quấn nó quanh vai như một tấm chăn và đi ra ngoài sân sau. Jeremiah đang ngồi ăn bánh trứng, và uống sữa tươi trong bếp. "Ê," cậu ấy gọi. "Ừ, mình đi bơi đây." Tôi chẳng buồn hỏi xem anh Conrad đâu, cũng không hề có ý định rủ Jeremiah đi bởi cùng. Tôi chỉ muốn được ở một mình mà thôi.
Tôi mở cửa và đi thẳng ra ngoài, trước cả khi kịp nghe thấy câu trả lời của cậu ấy. Tôi quẳng khăn tắm lên trên ghế và nhảy ùm xuống bể bơi. Tôi không trồi lên khỏi mặt nước ngay. Tôi ở dưới đó, nín thở cho tới khi không chịu được nữa mới thôi. Khi ngoi lên, tôi có cảm giác như đã thở được trở lại, gân cốt được thư giãn, sảng khoái vô cùng.
Tôi bơi tới bơi lui vài vòng. Ở đây, mọi thứ như không hề hiện hữu. Ở đây, tôi không còn cần phải suy nghĩ về bất cứ chuyện gì. Mỗi lần lặn xuống đáy bể, tôi lại cố gắng nhịn thở càng lâu càng tốt. Ở dưới nước, tôi nghe thấy tiếng Jeremiah gọi tên mình. Một cách miễn cưỡng, tôi đành trồi lên mặt bể xem cậu ấy gọi gì.
"Mình ra ngoài một lát nhé. Chắc mình ghé qua tiệm Nello's mua cái bánh pizza thôi." Jeremiah lom khom cúi xuống dặn tôi. Tôi gạt tóc ra khỏi hai bên mắt, thảng thốt kêu lên, "Nhưng cậu vừa mới ăn bánh trứng rồi mà. Chưa kể cả đống bánh nước bọc đường lúc nãy." "Mình đang tuổi ăn tuổi lớn mà.
Và xin thưa với cậu đó là chuyện của một tiếng rưỡi trước rồi." Một tiếng rưỡi trước á? Không lẽ tôi đã bơi liên tục suốt một tiếng rưỡi đồng hồ rồi sao? Cảm giác như chỉ mới vài phút trôi qua ý. "Ơ, thế à," tôi cúi xuống nhìn mười đầu ngón tay của mình. Đúng là chúng đang sun hết lại rồi.
"Cậu cứ bơi tiếp đi nhá," Jeremiah vẫy tay chào tôi. "Chào cậu!" Sau đó tôi đạp chân vào thành bể để lấy đà, bơi một hơi về phía cuối bề không ngừng nghỉ, phòng trường hợp Jeremiah vẫn đang nhìn. Cái gì thì không nói chứ riêng khoản bơi thì cậu ấy luôn phải ngả mũ kính phục tôi.
Tôi tiếp tục ở dưới bể thêm một tiếng nữa. Đúng lúc từ dưới nước ngoi lên, sau lượt bơi cuối cùng, tôi nhìn thấy anh Conrad đang ngồi trên cái ghế nơi tôi bỏ khăn tắm. Anh im lặng đưa khăn cho tôi. Tôi đi lên khỏi bể bơi. Đột nhiên thấy lạnh thế không biết! Không nói không rằng tôi cầm lấy cái khăn từ tay anh và quấn nó quanh người.
Anh vẫn không nhìn vào mặt tôi. "Em vẫn thích giả vờ như đang thi đấu ở Olympics đấy à?" Anh hỏi. Tôi mở miệng định nói gì đó nhưng rồi chỉ khẽ lắc đầu và ngồi xuống cạnh annh. "Không," tôi nói. "Hết rồi." "Mỗi lần em bơi," anh nói, ngưng lại một lúc lâu... khiến tôi còn tưởng anh sẽ không nói tiếp nữa, "thì có khi nhà sập em cũng chẳng biết.
Em như ở trong thế giới riêng vậy." Giọng anh không có vẻ gì là đang mỉa mai hay giễu cợt, trái lại, còn đầy ngưỡng mộ là đằng khác. Như thể anh đã âm thầm quan sát tôi từ rất lâu rồi, như thể anh đã dõi theo tôi suốt bao năm qua. Mà có lẽ là thế thật. Tôi còn chưa kịp nói thêm được câu nào thì anh đã đứng dậy đi vào trong nhà.Lúc anh quay người khép cửa lại,tôi nghển cổ nói với theo, "Thế nên em mới thích."